Chu Lang cố (7)
Chương 7: Tóc đen rũ che mặt, rèm mi dài đẫm lệ, kiều diễm đến run rẩy cả linh hồn.
Editor: hatrang.
˗ˏˋ ★ ˎˊ˗
Lệnh Hồ Nhu nương tay với Chu Lang, nhưng với Tạ Oanh Hoài thì không. Roi dài lập tức quất tới, nhắm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Chu Lang thật sự là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, nghe thấy tiếng vụt xé gió kia, sợ đến mức chỉ biết giơ hai tay lên đỡ. Tạ Oanh Hoài ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng xoay người, tránh đòn roi đang vung đến.
“Tạ Oanh Hoài, ngươi có chịu nhượng bộ hay không?!” Một đòn đánh trượt, Lệnh Hồ Nhu tay cầm roi, tay còn lại nắm đuôi roi, đôi mày sắc nhọn như lưỡi dao.
Tạ Oanh Hoài thu lại vẻ khinh thường, “Nếu bản hầu gia nói không, ngươi còn muốn ra tay với bản hầu gia sao?”
Lệnh Hồ Nhu hừ hừ cười khẩy, nét mặt chợt trở nên lạnh lùng, tiếp tục quất roi.
Tạ Oanh Hoài nghiêm túc lại, cây quạt ngọc niết chặt trong tay được truyền nội lực trở nên cứng như vàng đá, đỡ lấy đòn roi cực kỳ hung hãn kia. Sau đó, hắn biến ảo vài động tác, mới hoá giải được sức mạnh đó.
Lệnh Hồ Nhu vẫn không chịu buông tha, lại quất thêm vài roi nữa.
Tạ Oanh Hoài bị dây dưa đến phát phiền, tuy hắn học võ công rất khéo léo, nhưng cũng không thắng nổi sức trâu của Lệnh Hồ Nhu. Huống chi, hắn còn phải bảo vệ Chu Lang sau lưng không có chút vũ lực nào, đánh một hồi, người đàn ông đã rơi xuống thế yếu hơn.
Thiếu niên chỉ khoác hờ y phục lên người, hai người họ giằng co nãy giờ, áo đã sớm bung ra, Chu Lang lại run rẩy dữ dội hơn, lộ ra hai cánh tay trần và phân nửa lồng ngực loã lồ.
Tạ Oanh Hoài lo cho cậu, đã có chút phân tâm, mà Chu Lang còn chui ra sau lưng hắn mấy lần, khiến Tạ tiểu hầu gia càng thêm phân tâm. Qua mười mấy chiêu, quạt ngọc trên tay người đàn ông cũng bị đoạt mất. Đáng lẽ ra, Lệnh Hồ Nhu phải kiêng kỵ thân phận của hắn, không dám làm gì hắn mới đúng. Nào ngờ nàng ta hiện tại đã bị cơn giận che mờ lý trí, chẳng màng đến Tạ Oanh Hoài là ai, đoạt được quạt xong, đuôi roi vụt mạnh để lại một vết đỏ sẫm trên khuỷu tay đối phương.
Tạ Oanh Hoài đau đớn, khuôn mặt vốn luôn ôn hòa thân thiện lập tức lộ rõ vẻ hung ác.
Lệnh Hồ Dận nhìn tình hình đã đến nước này, mới bước tới, nắm lấy cổ tay Lệnh Hồ Nhu.
Đôi mắt nàng ta đỏ bừng bừng, thấy có người ngăn cản, đang định nổi giận, không ngờ vừa quay đầu liền bắt gặp biểu cảm lạnh lùng của anh trai, “Anh!”
“Đủ rồi.” Lệnh Hồ Dận đè mạnh, chiếc roi trong tay Lệnh Hồ Nhu rơi xuống đất, “Chưa đủ mất mặt sao?”
Nàng nghiến răng.
“Còn không mau xin lỗi Tạ tiểu hầu gia.” Lệnh Hồ Dận nói.
Nàng không phải loại phụ nữ không hiểu chuyện, trước nay luôn rất kính trọng anh trai, dù trong lòng lúc này có muôn vàn phẫn uất, cũng chỉ đành cúi đầu xin lỗi Tạ Oanh Hoài.
Lệnh Hồ Dận cũng lên tiếng nhận lỗi: “Vừa rồi em gái lỡ tay làm tiểu hầu gia bị thương, mong tiểu hầu gia không trách.”
“Đương nhiên ta sẽ không so đo với phụ nữ.” Tạ Oanh Hoài đỡ cánh tay đau nhức, thầm cười khẩy. Tên Lệnh Hồ Dận này đứng bên cạnh xem kịch chán chê, bây giờ mới nhảy ra giảng hòa, nghĩ hắn là kẻ ngốc sao? “Chỉ là tính khí em gái ngươi ngang ngược thật đấy, chẳng coi phủ Ung Ninh Hầu của ta ra gì.”
“Là ta quản không nghiêm, sau khi trở về, ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy bảo.” Tuy vẻ ngoài Lệnh Hồ Dận giống người ngoại quốc, nhưng cách đối nhân xử thế lại có vài phần tương tự Tạ Oanh Hoài.
Hắn ta đã nói đến thế, nếu Tạ Oanh Hoài còn tiếp tục truy cứu thì thành ra quá hẹp hòi. Người đàn ông chưa kịp nghĩ ra lời trách móc, đã nghe thấy Lệnh Hồ Dận tiếp lời.
“Chỉ là chuyện hôm nay cũng là việc nhà phủ Lệnh Hồ ta, mong tiểu hầu gia đừng can thiệp.”
Tạ Oanh Hoài giả vờ không biết gì, “Việc nhà? Việc nhà gì?”
“Tiểu hầu gia có thể hỏi người phía sau ngươi.” Ánh mắt Lệnh Hồ Dận rơi xuống Chu Lang đang trốn sau lưng đối phương, thiếu niên nghe thấy chuyện liên quan đến mình, càng thêm run rẩy dữ dội.
Cậu nắm chặt lấy cánh tay người đứng trước.
Đến giờ Lệnh Hồ Dận vẫn chưa nhìn rõ mặt Chu Lang, chỉ thấy lờ mờ bóng dáng áo trắng sau Tạ Oanh Hoài.
Cậu không quen Lệnh Hồ Dận, thấy Tạ Oanh Hoài ngăn cản Lệnh Hồ Nhu, trong lòng vẫn còn ôm chút hi vọng. Thiếu niên cứ nắm tay người đàn ông không chịu buông.
“Nếu tiểu hầu gia khăng khăng muốn can thiệp, thì e rằng...” Lệnh Hồ Dận dừng lại một chút, người hầu xung quanh liền chạy đến rút đao ra.
Sắc mặt Tạ Oanh Hoài lập tức thay đổi, “Lệnh Hồ Dận! Ngươi ——”
Giọng Lệnh Hồ Dận đã mang theo vài phần uy hiếp, “Chuyện nhà của ta, mong tiểu hầu gia đừng nhúng tay.”
Trong lòng Tạ Oanh Hoài mắng xối xả tên đối diện ngàn vạn lần, nhưng bây giờ, hắn quả thật đang bị ép buộc. Tuy chức quan Ung Ninh Hầu cao hơn cha Lệnh Hồ Dận rất nhiều, nhưng hắn ta lại chẳng bao giờ để ý đến điều đó, cứ ngang ngược làm những việc “có lý có lẽ”, khiến tiểu hầu gia dù tức đến ngứa răng mà không thể nói gì.
Thấy Lệnh Hồ Dận quyết tâm ngăn cản như vậy, người đàn ông biết hôm nay mình không bảo vệ Chu Lang được nữa, chỉ là...
Tạ Oanh Hoài thật sự không nỡ đẩy thiếu niên ra. Nhìn bộ dạng Lệnh Hồ Nhu vừa rồi, cậu mà về với nàng ta thì e rằng sẽ bị lột da mất thôi.
Lệnh Hồ Nhu thấy tâm trạng Tạ Oanh Hoài dao động, định tiến lên kéo Chu Lang phía sau hắn.
Lệnh Hồ Dận liếc nhìn nàng một cái, nàng ta lập tức đứng im.
“Trường Thanh, Trường Nguyệt, mang người lại đây.” Hắn ra lệnh.
Trường Thanh và Trường Nguyệt, đều là những võ tướng ngoài hai mươi, đi theo Lệnh Hồ Dận đã lâu, được người đàn ông điều đến bên cạnh hầu hạ.
Lúc này, vừa nghe thấy đối phương giao phó, họ lập tức tiến đến, một trái một phải bắt lấy cánh tay Chu Lang.
Sắc trời tối đen, thiếu niên nọ còn nhắm mắt nãy giờ, đến khi bị nắm tay mới giật mình nhận ra có người bên cạnh, nhưng giãy giụa cũng đã muộn.
Tạ Oanh Hoài nhìn Chu Lang bị người lôi đi, cũng không biết trong lòng mang cảm giác gì.
Lệnh Hồ Dận ngăn Lệnh Hồ Nhu lại định bước lên, “Về rồi nói.”
Đoàn người rời đi nhanh chóng hệt như lúc đến, trong rừng hoa đào vẫn còn rất nhiều nam tử vui vẻ chơi đùa, bị đám quan binh hùng hổ dọa một phen, phần lớn đều mất hết hứng thú.
Còn Chu Lang đang làm ầm ĩ không ngừng, tên Trường Thanh bên trái thấy phiền, liền lấy áo bọc cậu lại, vác lên vai khiêng đi.
Về đến phủ tướng quân thì đã là ban đêm.
Quản gia được giao phó phải đón tiếp đại công tử định nghỉ ngơi, bỗng thấy đại công tử và nhị tiểu thư cùng trở về, lại vội vàng gọi đám người hầu đang ngủ dậy, đi chuẩn bị cơm canh nóng hổi. Lệnh Hồ Dận quả thực đi tàu xe mệt mỏi, hắn gấp gáp chạy về từ biên cương, lại theo em gái quậy một trận, giờ đây đã có chút kiệt sức. Hắn sai cấp dưới mang người qua bên Lệnh Hồ Nhu rồi đi tắm rửa thay quần áo.
Trường Thanh vác Chu Lang, ban đầu cậu còn giãy giụa vài cái, nhưng về sau, vì tư thế này quá khó chịu, thiếu niên cứ treo trên thân Trường Thanh mãi, ý thức dần dần mơ hồ.
Hắn ta làm theo lời Lệnh Hồ Dận, đưa Chu Lang sang phòng Lệnh Hồ Nhu, vừa đến nơi liền ném người trên vai xuống giường.
Đầu cậu nhức nhối như búa bổ, bị ném xuống giường, lập tức kêu lên đau đớn.
Trường Thanh vốn định xoay người rời đi, nghe thấy âm thanh ấy, chẳng hiểu sao lại ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn.
Chu Lang quả thật là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, dáng người cậu cao ráo, mắt phượng môi đỏ, lúc này nằm trên giường, tóc đen rũ che mặt, rèm mi dài đẫm lệ, kiều diễm đến run rẩy cả linh hồn.
Trường Thanh theo Lệnh Hồ Dận ở biên cương nhiều năm, thường ngày ngay cả phụ nữ cũng chẳng gặp được, nay thấy một công tử xinh đẹp như Chu Lang, khiến hắn không khỏi ngây người đứng sững sờ.
Chu Lang đang đau đầu dữ dội, lại bị Trường Thanh vác đi một đoạn đường, dạ dày đè lên vai đối phương, cậu khó chịu tới nỗi cả mặt tái nhợt. Dù bị ném lên chiếc giường mềm mại, song cũng phải mất một lúc lâu mới khó khăn ngồi dậy được.
Theo động tác của thiếu niên, mái tóc đen nhánh lập tức chảy dài từ bả vai xuống sau lưng, con ngươi còn vương hơi sương mờ mịt...
Trường Thanh tiến lại gần đỡ vai cậu, Chu Lang đột nhiên thấy một gương mặt từ đâu kề sát tới, liền sợ hãi co chân lùi về sau.
Trường Thanh không tính là xấu, tuổi đã ngoài hai mươi, mày rậm mắt sáng, cũng có nét anh khí của tuổi trẻ.
“Ngươi muốn làm gì?!” Thiếu niên trừng mắt nhìn đối phương.
Trường Thanh cũng có chút hối hận, hắn không biết tại sao mình lại đến gần, giờ bị cậu chất vấn, nhất thời không nói nên lời, “Ta…”
“Đi ra!” Chu Lang vốn là người rất quan trọng thể diện, chỉ là vừa rồi bị Lệnh Hồ Nhu dọa sợ như chim cút, nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ trước mặt người ngoài, huống hồ y phục cậu còn đang không chỉnh tề.
Trường Thanh không nhúc nhích.
“Cút ra ngoài!” Cậu vo thắt lưng bên cạnh thành một cục, ném qua.
Trường Thanh không né tránh, bị ném trúng, song ngay cả mày cũng chẳng buồn nhíu lại. Chỉ khi thấy thiếu niên quay đầu định tìm vật khác, hắn mới lui ra.
Nhìn trong phòng không còn ai nữa, Chu Lang khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trường Thanh đưa cậu qua xong, lẽ ra phải rời đi, nhưng hắn đi được nửa đường lại vòng về.
Cửa chỉ khép hờ, chàng trai nhớ rõ lúc mình rời khỏi đã đóng cửa lại rồi. Vội đến gần, nghe được một giọng nữ vang lên, hắn mới biết là nhị tiểu thư đã đến.
Trường Thanh nhìn vào, thấy vị công tử xinh đẹp kia đang quỳ trên mặt đất, còn trong tay nhị tiểu thư cầm một dải lụa đỏ...
˗ˏˋ ★ ˎˊ˗
Tác giả có lời muốn nói:
Tui viết thụ vạn người mê mà
(Mỉm cười) Logic đâu hả? Cho choá ăn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro