Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chu Lang cố (11)

Chương 11: “Chu Lang… Phu quân, sao chàng lại đẹp đến thế.”

Editor: hatrang.

˗ˏˋ ★ ˎˊ˗

“Ngươi!”

“Nam Phượng huynh!”

Âm thanh của Chu Lang và Lệnh Hồ Dận đồng thời vang lên, chỉ là trong giọng nói thiếu niên đã mang theo vài phần tức giận.

Ngón tay trên cằm khẽ nâng lên, khiến gương mặt tuấn tú càng ngẩng cao hơn một ít.

Chu Lang cứ tưởng rằng người này có quan hệ tốt với Lệnh Hồ Dận thì hẳn cũng là con nhà thế gia có học thức. Đã bị Lệnh Hồ Dận quát bảo ngưng, chẳng phải nên nhận ra hành động mình không ổn rồi kịp thời xin lỗi mới đúng hay sao? Không ngờ người này lại càng quá đáng hơn.

“Xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là nữ tử giả trang thành nam nhi?” Vừa nói, hắn vừa dùng ngón cái xoa nắn cánh môi Chu Lang.

“Càn quấy!” Chu Lang chưa từng bị ai khinh bạc như thế, giờ đây không thèm quan tâm người trước mặt có thân phận gì, sau khi đẩy hắn ta ra, cậu liền lùi lại vài bước.

Lệnh Hồ Dận cũng cảm thấy hành động này thật sự rất không thỏa đáng, huống chi Chu Lang còn là em rể của hắn, dù xét về tình hay về lý thì hắn cũng nên đứng ra. Thế là, người đàn ông bèn tiến lên một bước chắn trước thiếu niên, “Nam huynh, Chu công tử là người đọc sách, ngươi đừng có doạ y.”

Hắn chỉ cho rằng Nam Phượng Từ đang đùa giỡn với Chu Lang.

Mà Nam Phượng Từ quả thật cũng dùng giọng điệu trêu chọc đáp lại, “Y đâu phải nữ tử, sợ kẻ háo sắc như ta làm gì?”

Chu Lang tức đến biến sắc, nhưng cậu là một văn nhân, dù đối mặt với sự khinh bạc như vậy, cũng chỉ có thể đấu khẩu với đối phương: “Quân tử bất trọng tắc bất uy*, thỉnh các hạ giữ gìn tư thái cho đoan chính.”

*quân tử không có lòng tự trọng thì không uy nghiêm

Lời này đang ám chỉ Nam Phượng Từ không có giáo dưỡng.

Nhưng trớ trêu thay, đối phương đâu hề đọc sách ít hơn thiếu niên, chẳng lẽ lại không nghe được ý tứ châm chọc mỉa mai bên trong hay sao? Song Nam Phượng Từ thấy dáng vẻ tức giận của cậu rất động lòng người, nên cũng không bực bội, “Quân tử đương nhiên phải giữ gìn tư thái, chỉ là… dung mạo công tử quá mức xinh đẹp, khiến ta khó mà kìm lòng nổi…”

Mặt Chu Lang lập tức đỏ bừng, “Ngươi!”

Nam Phượng Từ thấy cậu nghẹn lời không thể nói gì, bỗng bật cười thành tiếng.

Lệnh Hồ Dận lắc đầu.

“Công tử nhỏ đừng giận.” Nam Phượng Từ điều chỉnh lại biểu cảm, nửa câu đầu rất nghiêm túc, đến nửa câu sau thì đột nhiên đổi giọng, “Nếu không má ngươi ửng đỏ, lòng ta lại càng ngứa ngáy hơn.”

Chu Lang đã bao giờ bị đùa giỡn như thế, ngày xưa toàn là cậu đi trêu ghẹo những cô gái kia. Nay nhân quả tuần hoàn, làm cậu bị một tên háo sắc miệng lưỡi sắc bén ép đến mức không nói nên lời.

Nam Phượng Từ lại tiến đến gần hơn một bước, hắn vốn có vẻ lạnh lùng xa cách, giờ tuy giả giọng điệu không đứng đắn, nhưng lại càng mang theo cảm giác áp bức thêm.

Lệnh Hồ Dận quay đầu nhìn Chu Lang, nhẹ giọng trấn an cậu: “Ngươi về trước đi.”

Thiếu niên nghe vậy, nói một tiếng cáo lui, không dám nhìn Nam Phượng Từ cái nào đã vội vàng quay người rời đi.

Nam Phượng Từ ở phía sau lại đột nhiên gọi tên cậu một tiếng. Chu Lang cứ như gặp phải quỷ, bước chân càng nhanh hơn, không bao lâu, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu nữa.

“Tam hoàng tử.” Đợi đến khi xung quanh hoàn toàn vắng lặng, Lệnh Hồ Dận mới mở miệng, tông giọng ẩn chứa vài phần bất lực, “E rằng ngươi đã dọa người ta không ít đâu.”

Ý cười trên mặt Nam Phượng Từ vẫn chưa phai đi, nhưng cũng chẳng quá rõ ràng, dường như là do khóe môi hắn bẩm sinh đã hơi cong lên, “Ta nào có dọa y.”

Lệnh Hồ Dận chỉ cho rằng bạn tốt mình đột nhiên nổi hứng muốn đùa giỡn ác ý, nên cũng không truy cứu chuyện này quá nhiều, chủ đề trò chuyện của hai người dần dần trở về lúc ban đầu.

“Nhị hoàng tử triệu ta về triều, e rằng không phải là chỉ đơn giản để cho nhà Lệnh Hồ ta nghỉ ngơi dưỡng sức.” Tuy Lệnh Hồ Dận xuất thân từ gia đình võ tướng, nhưng tâm tư vốn sâu sắc, còn hơn cả phụ thân mình.

Nam Phượng Từ đứng khoanh tay, “Hiện giờ phụ hoàng đã phế truất Thái tử, hắn ta đương nhiên sẽ không an phận thủ thường như trước.” Nói đến tình hình triều chính lúc này, giọng nói hắn càng lạnh lẽo hơn, dần lộ ra vài phần chế nhạo, “Hắn điều ngươi từ biên cương về, chẳng qua là muốn đề bạt một tâm phúc có thể giúp hắn quản lý binh quyền.”

Tuy bên ngoài Lệnh Hồ Dận có vẻ rời xa triều đình đã lâu, nhưng rất nhiều chuyện trên dưới triều hắn đều biết rõ ràng. Nam Phượng Từ vừa nhắc qua, hắn lập tức hiểu ra, “Nhị hoàng tử muốn đề bạt Thường tướng quân.”

“Ừ. Nhà họ Thường tuy không bằng nhà Lệnh Hồ của ngươi, nhưng cũng không quá vô dụng, đặc biệt là Thường Chung Vân cùng thế hệ với ngươi.” Đương nhiên Nam Phượng Từ đã sớm dò la tìm hiểu chi tiết lai lịch của nhà họ Thường.

“Hiện nay bên biên cương chiến sự liên miên, nhị hoàng tử muốn để Thường Chung Vân đó lập chút chiến công, củng cố thực lực trong triều dã.” Lệnh Hồ Dận nói.

Nam Phượng Từ cũng không đáp gì, đưa mắt nhìn ra cảnh xuân lộng lẫy trong vườn hoa.

“Lòng tam hoàng tử tính toán thế nào?” Lệnh Hồ Dận hỏi.

“Phụ thân của Thường Chung Vân chẳng phải đã chết trên chiến trường ba năm trước rồi sao.” Sắc xám ngoan cố trong con ngươi Nam Phượng Từ nhạt đi một chút vì quang cảnh rực rỡ xung quanh, chỉ là màu đen bên dưới vẫn không thể nhìn thấu được, “Nếu nhị hoàng tử đã muốn để Thường Chung Vân sớm xuống dưới bầu bạn với phụ thân y như thế, vậy thì thành toàn cho hắn đi.”

Lệnh Hồ Dận hiểu ý Nam Phượng Từ, gật đầu.

˗ˏˋ ★ ˎˊ˗

Sau khi trở về từ chỗ Lệnh Hồ Dận, sắc mặt Chu Lang vẫn luôn không tốt. Đặc biệt là bốn tên nô tài do Lệnh Hồ Nhu phái đến, cứ bám theo cậu một bước cũng không rời, chẳng khác nào đang giám sát, nhưng cậu lại không thể làm gì cả.

Mấy tên nô tài đều là hộ vệ giữ nhà, không thạo bưng trà rót nước, càng không biết mài mực trải giường. Chu Lang cố nhịn hai ngày, cho đến khi có một tên trượt tay làm vỡ nghiên mực trong thư phòng của cậu, thiếu niên cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, liền bùng nổ cơn giận.

Mấy tên nô tài Lệnh Hồ Nhu phái đến đều là người luyện võ, mấy ngày nay hầu hạ Chu Lang cũng không phục kiểu cách văn vẻ của cậu, nhưng việc này là do họ có lỗi trước, nên dù có bị nói khó nghe đến đâu cũng chỉ đành cúi đầu chịu đựng. Chỉ là trong lòng bọn họ đều càng thêm bất mãn với Chu Lang.

Tình cảnh hiện tại của cậu mà còn gọi thêm mấy tên nô tài oán trách mình đến nữa, quả thật không phải chuyện gì tốt. Qua một thời gian, cậu lại gầy đi rất nhiều, mặc y phục trước đây lên người trông càng có vẻ mỏng manh hơn.

Đã nhiều ngày Lệnh Hồ Nhu có việc bận, không ở trong phủ, không chăm sóc được cho Chu Lang. Đến khi nàng trở về, việc đầu tiên đương nhiên là đến viện thiếu niên.

Lúc nàng tới đã là đêm khuya, Chu Lang đã ngủ. Mấy người nàng phái qua hầu hạ cậu vẫn còn canh giữ bên ngoài cửa, họ vừa thấy Lệnh Hồ Nhu đến, từng người đều hành lễ, cung kính gọi một tiếng: “Tiểu thư.”

Mấy ngày nay Lệnh Hồ Nhu bôn ba khắp nơi theo giao phó của anh trai, giờ đã mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

Thấy trong phòng đã tắt đèn, nàng phẩy tay ra hiệu cho họ im lặng, sau đó đẩy cửa bước vào.

Chu Lang ngủ ở giường trong, trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng, tóc mượt phủ lên cần cổ, làn da trắng ngọc thấp thoáng dưới những khe hở đen nhánh.

Lệnh Hồ Nhu thắp đèn rồi cầm chân nến đi tới, ngồi xuống bên giường, nàng đưa tay vuốt ve gò má Chu Lang.

Thiếu niên mơ màng tỉnh lại trong cơn mộng mị, vừa mở mắt đã thấy Lệnh Hồ Nhu, cậu vội vàng muốn ngồi dậy.

Lệnh Hồ Nhu đặt chân nến sang một bên, dùng một tay đè Chu Lang xuống giường, không cho cậu dậy.

“Nhu nhi.” Vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng cậu có chút khàn khàn.

Mái tóc đen nhánh xoã khắp gối, phản chiếu ánh nến mờ ảo, đẹp không gì sánh được.

Lệnh Hồ Nhu ở bên ngoài mấy ngày, chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhà da diết như vậy. Giờ nhìn thấy Chu Lang, trong lòng nàng khẽ rung động, cúi xuống ngậm lấy môi thiếu niên.

Chu Lang rất nhạy cảm với chuyện này, Lệnh Hồ Nhu vừa ngậm lấy môi, cậu liền mở miệng, đưa đầu lưỡi ra.

Lệnh Hồ Nhu nhắm mắt, hàng mi thoáng run rẩy.

“Đã lâu rồi nàng không đến.” Chu Lang nói.

Tất nhiên Lệnh Hồ Nhu nhớ rõ hơn cậu, “Không tính hôm nay thì đã chín ngày rồi.”

“Nàng vẫn còn giận ta, nên không gặp ta sao?” Lông mi Chu Lang còn dài hơn cả Lệnh Hồ Nhu, dưới ánh nến lập loè, lại càng toát lên vẻ quyến rũ động lòng người.

Lệnh Hồ Nhu ngồi lên người thiếu niên, bắt đầu cởi bỏ lớp áo mỏng manh trên thân cậu ra. Cởi được một nửa, bắt gặp đôi mắt của đối phương, nàng chợt dừng lại, ghé sát vào tai cậu nói: “Ta không giận chàng. Anh trai bảo ta rời phủ làm một số việc, vốn dĩ phải mất nửa tháng mới xong, nhưng ta vội vã muốn gặp chàng, nên chín ngày đã trở về.”

Lúc này Chu Lang mới biết, hoá ra mấy ngày nay Lệnh Hồ Nhu không ở trong phủ.

Áo lót trên người bị cởi ra, làn da trước ngực trắng như ngọc bích.

Lệnh Hồ Nhu dùng môi lưỡi chạm nhẹ vào, Chu Lang liền kìm không được hừ khẽ hai tiếng.

“Nhu nhi.”

“Ừm?” Động tác Lệnh Hồ Nhu không hề ngừng lại.

Thiếu niên vẫn chưa quen với tư thế ngồi trên người mình của Lệnh Hồ Nhu. Cậu đỡ vai nàng muốn bật dậy, nhưng đối phương lại đè mạnh không cho cậu cử động.

“Nhu nhi.” Trên giường, Lệnh Hồ Nhu luôn thích dùng tư thế khống chế cậu như vậy. Nhưng sự mới lạ đã sớm qua đi, Chu Lang lại cảm thấy có chút không thể chấp nhận được. Cậu là đàn ông đường hoàng cơ mà, sao có thể để một người phụ nữ đè mình xuống? “Nàng cho ta ngồi dậy được không?”

Lệnh Hồ Nhu cong môi mỉm cười, “Không được.”

Chu Lang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lệnh Hồ Nhu đã lấy áo lót vừa cởi ra trói hai tay cậu lại, đặt lên trên đầu.

Ánh nến dưới giường lập lập lòe lòe, thiếu niên ngẩng mặt nhìn Lệnh Hồ Nhu, chỉ thấy đôi mắt nàng ta sáng rực đến bất thường.

“Hôm nay trở về, ta tìm được một món đồ chơi rất thú vị từ một thương nhân nước ngoài.” Lệnh Hồ Nhu nói rồi đưa tay vào vạt áo trước ngực, lấy một chiếc chuông đồng lớn ra.

Chu Lang nhìn nhìn, không cảm thấy có gì kỳ lạ, chiếc chuông đồng này không khác gì những chiếc chuông đồng ngoài kia. Nhưng khi Lệnh Hồ Nhu xoa nó lên ngực cậu, thiếu niên mới dần cảm nhận ra điều đặc biệt.

Chuông đồng tiếp xúc với da thịt, ấm dần thì bắt đầu rung nhẹ.

Lệnh Hồ Nhu lăn chuông đồng qua lại lên ngực cậu.

Lúc này Chu Lang mới nhận ra đây là Miễn Tử Linh*! Trước kia cậu cũng từng tò mò tìm một chiếc dùng thử trên người mấy cô đào, nhưng nó lại là hàng kém chất lượng, chẳng có hiệu quả gì, nên cậu bỏ đi luôn. Không ngờ hôm nay Lệnh Hồ Nhu cũng đem đến một chiếc.

*Dụng cụ hỗ trợ trong chuyện phòng the của người xưa. Về ngoại hình, chúng có dạng hạt đồng nhỏ, có cái nhỏ hơn nữa, hình như hạt đậu tằm. Bên trong rỗng, chứa thủy ngân hoặc các vật có thể lăn. Về cách sử dụng, nữ giới có thể đặt vào âm đạo hoặc nam giới kẹp vào dương vật khi giao hợp. Trong hồi thứ mười sáu của tiểu thuyết "Kim Bình Mai", Tây Môn Khánh từng đề cập đến vật này.

Cậu không phải phụ nữ, Miễn Tử Linh đương nhiên không có tác dụng kỳ diệu nào cả. Lệnh Hồ Nhu chơi một lúc, thấy không thú vị lắm, liền ném chiếc chuông sang một bên.

Chu Lang hoàn toàn không có cảm xúc với những món đồ chơi dành cho phái đẹp, nhưng lại hoàn toàn k̶h̶ô̶n̶g̶ có cảm xúc với phái đẹp. Dung mạo Lệnh Hồ Nhu vốn diễm lệ vô song, giờ đây ngồi lên người cậu, tóc xoã rối tung, ánh mắt gợn sóng quyến rũ, thật sự trêu chọc cậu đến mức khát khô cổ họng. Thấy Lệnh Hồ Nhu không tìm được thú vui từ Miễn Tử Linh, thiếu niên liền dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Nhu nhi, nàng cởi trói ta ra, ta sẽ dạy cho nàng cách dùng để thoải mái.”

Y phục Lệnh Hồ Nhu vẫn còn chỉnh tề, nàng cúi người nhìn Chu Lang, sau đó lắc lắc đầu, bộ dạng ngơ ngác như thể bị rối loạn tâm trí, khẽ thủ thỉ: “Chu Lang… Phu quân, sao chàng lại đẹp đến thế.” Vừa dứt lời liền si ngốc nở nụ cười, cúi xuống hôn lên cổ cậu.

Chu Lang bị Lệnh Hồ Nhu trêu chọc, máu nóng trong cơ thể cũng dâng trào, cậu liên tục gọi “Nhu nhi, Nhu nhi” không ngừng.

Lệnh Hồ Nhu đã cởi bớt vài lớp y phục trên người, Chu Lang thấy bả vai ngọc của đối phương hơi lộ ra, mấy lần muốn bật dậy đè nàng xuống dưới thân.

Nhưng dù Lệnh Hồ Nhu là con gái, sức lực lại lớn hơn thiếu niên rất nhiều.

“Nhu nhi, ta đã nói với nàng rồi, Miễn Tử Linh chỉ dành cho phụ nữ.” Dưới ánh nến mờ ảo cực độ ám muội, Chu Lang lên tiếng.

Lệnh Hồ Nhu nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó. Đoạn, nàng giơ tay lên, nhặt chiếc chuông bị vứt sang một bên đến.

Chu Lang thấy động tác của Lệnh Hồ Nhu, trong lòng càng thêm hưng phấn. Chỉ là cậu không ngờ rằng, nàng ta lại đẩy mạnh chiếc chuông vào giữa hai chân mình.

Chuông đồng rung lên dữ dội, khiến chân Chu Lang lập tức tê dại. Thiếu niên muốn dang chân đẩy nó ra, nhưng Lệnh Hồ Nhu lại lật người cậu sang, rồi đặt tay lên eo Chu Lang, “Phu quân khép chân lại một chút…”

Cậu đương nhiên không nghe lời, thế là chiếc chuông kia liền lăn xuống dưới. Lệnh Hồ Nhu nhíu mày, giơ tay vỗ vào mông cậu một cái.

Chu Lang đã bao giờ bị ai đánh vào chỗ ấy đâu, mặt cậu tức khắc đỏ bừng lên, nghiến răng kêu: “Nhu nhi! Nàng đừng nghịch ngợm nữa!”

Tất nhiên Lệnh Hồ Nhu không sợ cậu, một thư sinh yếu đuối như thế, chẳng phải để mặc nàng muốn làm gì thì làm sao?

Nàng nhặt Miễn Tử Linh lên, nhét lại vào giữa hai chân Chu Lang, “Lần này nhớ kẹp thật chặt, nếu để rơi ra, ta sẽ dùng roi đánh chàng.”

˗ˏˋ ★ ˎˊ˗

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Lang: Ta thật là xui xẻo quá đi mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro