Chapter 8: Những Vị Khách Không Mời
Sinh vật từ cánh cổng trườn ra, toàn thân toát ra thứ năng lượng hắc ám đáng sợ. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào nhóm người, gầm lên một tiếng như xé toạc không gian.
"Lui lại! Giữ khoảng cách!" - Tạ Du ra lệnh, tay vung lên. Một dải năng lượng màu tím xuất hiện, tạo thành bức tường chắn tạm thời giữa nhóm và con quái vật.
Con quái không chần chừ, lao vào bức tường chắn, móng vuốt cào xé tạo nên những âm thanh chói tai. Cố Tần Thiên rút ra một lá bùa từ túi áo, niệm nhanh mấy câu thần chú. Lá bùa phát sáng, bắn ra một tia năng lượng đánh bật con quái lùi lại.
"Được lắm, nó có vẻ sợ những đòn đánh mang linh khí!" - Cậu hét lên.
"Vậy cứ thế mà làm!" - Sở An đáp, nhảy lên, thanh kiếm trong tay vung mạnh. Một luồng sáng chém xuống con quái, tạo ra một vết rạch lớn trên cơ thể nó.
Con quái rú lên, nhưng thay vì suy yếu, cơ thể nó bắt đầu tái tạo. Những vết thương nhanh chóng khép lại, và bóng đen quanh nó dường như dày đặc hơn.
"Nó đang hấp thụ năng lượng từ cánh cổng!" - Tạ Du nhận ra, ánh mắt tràn đầy căng thẳng.
Diệp Tư Anh, người vẫn giữ bình tĩnh từ đầu, nhanh chóng lấy ra một vật nhỏ từ trong túi – một viên ngọc màu xanh lục. Cậu ném nó về phía cánh cổng.
" Phong ấn!"
Viên ngọc phát nổ thành một màn sáng rực rỡ, làm gián đoạn luồng năng lượng đang chảy giữa con quái và cánh cổng.
"Tốt lắm, giờ thì kết thúc nó!" - Tạ Du hét lên, vung tay triệu hồi một thanh giáo năng lượng tím rực.
Sở An cùng lúc lao tới, thanh kiếm của cậu phát sáng chói lòa. Với một nhát chém kết hợp cùng đòn tấn công từ Tạ Du, cả hai xuyên qua lớp phòng ngự của con quái.
Một tiếng nổ vang lên, con quái tan biến thành những mảnh bóng tối, hòa lẫn vào không khí rồi biến mất hoàn toàn.
Sau trận chiến
Không gian thư viện trở nên yên tĩnh lạ thường. Tạ Du tiến tới cánh cổng giờ đây đang dần thu nhỏ lại. Cậu đặt tay lên vòng tròn ma thuật bao quanh nó, nhắm mắt lại.
"Đây chỉ là một trong những điểm khởi đầu." - Cậu thì thầm, giọng trầm thấp.
"Cậu nói vậy là sao?" - Diệp Tư Anh hỏi, tay lau đi lớp bụi trên kính.
Tạ Du quay lại nhìn cả nhóm, ánh mắt đầy lo lắng.
"Những rạn nứt này không chỉ đơn thuần là tai nạn. Có ai đó hoặc thứ gì đó đang cố ý tạo ra chúng. Và nếu không dừng lại, toàn bộ thế giới này sẽ bị nuốt chửng."
Cố Tần Thiên thở hắt ra, dựa lưng vào một kệ sách cũ.
"Tôi không ký vào hợp đồng để cứu thế giới đâu. Nhưng giờ rút lui thì cũng không còn đường về nhỉ?"
Tạ Du khẽ cười, nhưng nụ cười đó chứa đựng sự mệt mỏi.
"Các cậu đã chọn rồi. Và tôi cũng sẽ không để các cậu đi một mình."
Sở An nhìn về phía cánh cổng đang dần biến mất, cảm giác trong lòng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Cậu siết chặt thanh kiếm trong tay, như muốn tự nhắc nhở bản thân: đây chỉ mới là bắt đầu.
.
.
.
.
.
.
Tại một nơi khác
Trong một căn phòng tối, ánh sáng lập lòe của những ngọn nến chiếu lên những bức tường đầy hình vẽ ma thuật kỳ dị. Một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Những đứa trẻ đó đã phá được một trong các cánh cổng. Chúng thú vị hơn ta nghĩ."
Một bóng người đứng giữa căn phòng, đôi mắt sáng rực trong bóng tối.
"Tiếp tục mở những cánh cổng khác. Ta muốn xem chúng có thể tiến xa tới đâu."
Giọng nói biến mất, để lại bóng người đứng trầm ngâm.
"Được thôi. Để xem lũ người trần đó có thể chống lại số phận đến mức nào."
Tiếng cười vang lên, lạnh lẽo như gió đông, lan tỏa khắp căn phòng tối tăm..
.
.
.
-hết chapter 8-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro