Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12: Đồng Minh Mới, Bí Ẩn Mới


Sáng sớm hôm sau, cả nhóm quay về trường COH với một thành viên mới – Thanh Phong. Bầu không khí trong nhóm có phần căng thẳng hơn bình thường. Thanh Phong đi chậm phía sau, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh khuôn viên trường, như thể mọi thứ ở đây chẳng khiến anh bận tâm.

"Tôi đã nói rồi, cậu không thể chỉ đứng ngoài quan sát được. Từ bây giờ, cậu là một phần trong đội, hiểu không?" - Sở An quay đầu, nói chắc nịch.

Thanh Phong nhếch môi:

"Tôi không hứa sẽ nghe lời các cậu. Tôi chỉ làm những gì tôi thấy hợp lý."

"Cậu đúng là khó chịu thật." - Cố Tần Thiên lẩm bẩm, ánh mắt khó chịu rõ rệt.

Tạ Du, từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, đột nhiên dừng lại. Ánh mắt tím sắc bén của cậu nhìn thẳng vào Thanh Phong:

"Nếu cậu không muốn trở thành kẻ bị bỏ rơi, thì hãy phối hợp. Tôi không quan tâm cậu nghĩ mình mạnh đến đâu, nhưng trong đội này, không ai được phép hành động một mình."

Câu nói của Tạ Du khiến không gian như ngưng lại. Thanh Phong nhìn cậu chăm chú, nụ cười thường trực trên môi dần tắt. Cuối cùng, cậu gật đầu:

"Được. Nhưng nếu các người làm tôi phiền lòng, tôi sẽ rời đi bất cứ lúc nào."

.

.

.

.

.

.

.

Buổi họp đội tại phòng thí nghiệm số 7

Phòng thí nghiệm số 7, nơi từng là không gian đầy rùng rợn, giờ đây đã trở thành căn cứ của nhóm. Ánh sáng nhạt từ những ngọn đèn cổ cũ kỹ chiếu xuống bàn họp, nơi các thành viên đang ngồi thảo luận.

"Vụ ở rừng Thương Đằng chỉ là khởi đầu. Tôi đã kiểm tra, và phát hiện những hiện tượng tương tự xảy ra ở nhiều nơi khác." - Diệp Tư Anh nói, trải bản đồ lớn ra bàn.

Trên bản đồ, cậu đánh dấu những điểm đỏ tại các khu vực có ghi nhận hiện tượng siêu nhiên gần đây.

"Chúng ta cần ưu tiên điểm này." - Tạ Du chỉ vào một khu vực gần bờ biển. "Có một con quái vật biển đã tấn công tàu thuyền trong vùng. Nó là mảnh ghép tiếp theo trong bức tranh lớn."

"Một bức tranh mà không ai biết nó dẫn đến đâu." - Cố Tần Thiên nhún vai. "Nhưng ít ra có cậu ở đây, Tạ Du, chúng ta có thêm vài lợi thế."

Thanh Phong tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bình thản.

"Nếu vậy, để tôi giải quyết con quái vật đó. Một mình tôi là đủ."

Sở An lắc đầu:

"Chúng ta là một đội. Mọi nhiệm vụ đều phải cùng nhau thực hiện. Cậu mạnh, nhưng không thể đánh giá thấp những thứ mà chúng ta đối mặt. Tất cả đều có điểm yếu."

Tạ Du gật đầu:

"Chính xác. Sự tự mãn chính là điểm yếu của cậu, Thanh Phong. Đừng quên điều đó."

Lời nhắc nhở của Tạ Du khiến Thanh Phong cười nhạt,  nhưng anh không phản bác .


Tinh! 

Nhiệm vụ mới – Cơn ác mộng của biển cả


.

.

.

.

.

.

Tối hôm đó, cả nhóm lên đường đến khu vực bờ biển bị ảnh hưởng. Trời tối đen, không trăng, không sao. Tiếng sóng vỗ vào bờ đá tạo nên âm thanh nặng nề và dữ dội.

"Đây là nơi cuối cùng có người thấy con quái vật." - Diệp Tư Anh nói, tay cầm một thiết bị định vị.

Ngay khi cậu dứt lời, mặt biển đột nhiên sôi lên. Một tiếng gầm vang dội khắp không gian, và từ dưới lòng biển sâu, một sinh vật khổng lồ trồi lên.

Con quái vật biển có thân hình dài, vảy đen bóng, và đôi mắt phát sáng màu xanh lục. Những xúc tu khổng lồ của nó quét qua không trung, phá nát những tảng đá gần đó.

"Đúng là con quái vật trong báo cáo." - Cố Tần Thiên rút kiếm, hét lên. "Chuẩn bị chiến đấu!"

Cả nhóm nhanh chóng chia ra, phối hợp tấn công. Thanh Phong lao vào đầu tiên, thanh kiếm ánh sáng xanh của anh chém xuyên qua một xúc tu.

"Cẩn thận, đừng để bị bao vây!" - Sở An nhắc nhở, bắn một tia năng lượng về phía con quái vật để làm nó phân tâm.

Tạ Du sử dụng năng lực của mình để tạo ra những sợi dây bóng tối, trói chặt hai xúc tu của con quái vật.

"Tấn công vào mắt nó! Đó là điểm yếu!" - Cậu hét lên.

Thanh Phong nhảy lên cao, thanh kiếm sáng rực như ánh sao, đâm thẳng vào mắt con quái vật. Một tiếng gầm thảm thiết vang lên, và sinh vật khổng lồ gục ngã, tan biến thành những tia sáng xanh lục rồi biến mất hoàn toàn..

.

.

.

.

.

.

Sau trận chiến

Cả nhóm đứng trên bãi biển, mệt mỏi nhưng hài lòng. Thanh Phong lau thanh kiếm, ánh mắt không giấu được sự tự hào.

"Có vẻ như các cậu cũng không tệ." - Anh nói, có chút thiện cảm trong giọng nói.

Cố Tần Thiên cười lớn:

"Nhìn đi, cuối cùng cậu cũng chịu công nhận chúng tôi rồi!"

Diệp Tư Anh mỉm cười, quay sang Tạ Du:

"Chúng ta có thêm một đồng đội mạnh mẽ, nhưng cũng đầy bí ẩn."

Tạ Du không trả lời, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển cả. Trong lòng cậu, những bí mật dường như ngày càng nặng nề hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro