Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9

Động tác thô lỗ của Lâm Việt khiến đầu Lâm Mộ Thiên bị va mạnh vào tường.

"Đau quá, cậu muốn làm gì?" Lâm Mộ Thiên bị đụng đầu khiến anh thanh tỉnh ba phần, anh sợ hãi nhìn về phía Lâm Việt, đối phượng lại híp hai tròng mắt đánh giá anh.

"Tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là chịch anh rồi."

Lâm Việt không thể khống chế được suy nghĩ ghé mặt sát lại, dùng đôi môi mềm mại chặn lấy đôi môi đang mê sảng của Lâm Mộ Thiên.

"Cậu cắn đau anh! Miệng... Miệng... Đau quá..." Suy nghĩ Lâm Mộ Thiên rối bời, hơn nữa cả thân thể như cọng bún thiu, giống như bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ngã xuống, Lâm Việt chỉ có thể cố định anh lên tường, hai tay sờ soạng thắt lưng mềm dẻo.

"Còn có tâm trạng bận tâm miệng có đau hay không, nếu gọi bậy, tôi sẽ ăn miệng của anh luôn" Lâm Việt cắn một cái trên mặt anh để xem anh còn dám gọi bậy hay không.

Nhất thời, Lâm Mộ Thiên im lặng, ánh mắt lóe sáng, tựa hồ là do sợ hãi miệng sẽ thật sự bị Lâm Việt ăn luôn.

Lâm Việt thật đúng là không nghĩ tới sau khi Lâm Mộ Thiên say rượu, còn có thể lộ ra gương mặt trẻ con như vậy, Lâm Mộ Thiên bình thường là người 'nghiêm túc cứng nhắc' giống như cục đá vậy, Lâm Việt càng nhìn càng bực!

Ban đầu Lâm Việt thầm nghĩ chỉ muốn dù họa anh mà thôi, khiến cho anh có được một ngày cưới khó quên, đây cũng là 'quà tặng' duy nhất mà Lâm Việt em trai này tặng được, đồng thời cũng là một sự dạy dỗ, khi Lâm Việt thấy anh im lặng nhìn mình, bộ dạng giống như sắp khóc tới nơi, Lâm Việt liền cảm thấy vô cùng phiền phức.

Tên Lâm Mộ Thiên này, có phải cố ý quyến rũ Lâm Việt không vậy? Vì sao Lâm Mộ Thiên lại dùng đôi mắt ướt át này nhìn Lâm Việt, khiến Lâm Việt miệng lưỡi khô khốc, trong thân thể giống như có một ngọn lửa ham muốn bốc lên nóng bừng, Lâm Mộ Thiên là đang cầu xin tha thứ sao? Ánh mắt Lâm Mộ Thiên hiện tại đã say mèm, chỉ còn lại chút xíu sự tỉnh táo, nhưng ở trong mắt Lâm Việt thì con mẹ nó sao mà quyến rũ gợi cảm quá vậy!

Đúng là đứa con của đồ đàn bà lăng loàn!

"Cậu buông ra đi, tôi muốn đi uống rượu!" Lâm Mộ Thiên cúi đầu, giọng nói lí nhí trông rất đáng thương.

Lâm Việt nhìn anh một chốc, thấy anh đã say khướt, liền chủ động nghiêng người tránh ra, nhìn anh cước bộ liêu xiêu, phải vịnh tay vào tường men theo ra ngoài.

"Lâm Mộ Thiên, tốt nhất anh nên tránh xa Vĩnh Trình một chút."

Lâm Mộ Thiên nghe thấy tiếng nhắc nhở từ phía sau của Lâm Việt, anh xiên vẹo chân này đá chân kia đi được vài bước, dưới chân mềm nhũn, cả người như muốn trượt trên mặt đất.

Lâm Việt đau đầu nhìn Lâm Mộ Thiên té xỉu trên mặt đất, muốn đi qua đá để gọi anh dậy, nhưng khi Lâm Việt đi đến bên người Lâm Mộ Thiên, lại âm thầm nâng Lâm Mộ Thiên từ mặt đất lên.

"Uống như heo chết, còn uống quần què gì nữa." Lâm Việt nhịn không được chửi thề một câu.

Lâm Việt đỡ anh quay trở lại tiệc, Nhiên Nghị và Thư Diệu lập tức đi đến.

"Chú ấy sao vậy?"

"Xỉu rồi." Lâm Việt đơn giản nói một câu, liền ném con sâu rượu say xỉn cho Thư Diệu.

"Uống tới ngất mà thôi, trước mắt chúng ta đưa anh ấy trở về đi." Thư Diệu dìu đỡ anh đi ra ngoài, Nhiên Nghị lấy áo khoác đi theo, hai người đêm nay cũng uống nhiều, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người say xỉn.

Lâm Việt không chút hoang mang theo sát hai người ra khỏi khách sạn.

Bốn người lên xe chạy đi.

"Cô dâu đâu?" Lâm Việt nhìn ra phong cảnh đang lướt như bay bên ngoài, vừa rồi có nhìn thử xung quanh nhưng không thấy cô dâu đâu.

"Vĩnh Trình đưa ả về trước rồi, có vẻ người nhiều khiến cô ta không thoải mái, nói gì thì nói, Tâm Nghi không uống ở lại cũng vô dụng." Nhiên Nghị tìm một tư thế thoải mái trên ghế ngồi, nam nhân say rượu liền cứ thế nằm trên đùi y.

"Trước đưa Mộ Thiên trở về rồi nói sau" Thư Diệu lái xe, tăng tốc hướng về nhà Tâm Nghi.

Lâm Việt im lặng nhìn nam nhân uống say bí tỉ, miệng Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng nức nở như cún con, Nhiên Nghị sững sờ trơ ra như pho tượng, không dám động đậy, Lâm Việt hiểu rõ liếc mắt nhìn Nhiên Nghị một cái, nhíu mày giống như đang hờn giận.

Thư Diệu thường xuyên nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá hai người.

Im lặng một hồi lâu sau, bỗng nghe có người nói.

"Chuyện bên công ty, có thể bắt đầu hành động."

Ba người ăn ý liếc nhìn nhau, giống như đã ký kết xong một hiệp định.

Lúc ba người đưa Lâm Mộ Thiên trở về, vừa vặn gặp Vĩnh Trình vừa mới bước ra khỏi nhà, Vĩnh Trình nhìn thấy Nhiên Nghị cùng với Thư Diệu đỡ Lâm Mộ Thiên đang ngất xỉu, Lâm Việt thong thả theo sát bọn họ.

"Anh ta làm sao vậy?"

"Say chứ còn làm sao nữa?" Lâm Việt cười đáp lại Vĩnh Trình, nụ cười giống như một con cáo ranh mãnh.

Vĩnh Trình xem xét nhìn anh say khướt, lâu lâu lại nói mớ hai ba câu, Lâm Mộ Thiên có vẻ hoàn toàn không nhận thấy tình cảnh của mình rất nguy hiểm.

Vĩnh Trình nhíu mày, là cậu liệu sự như thần, hay là do đa nghi? Vĩnh Trình vẫn luôn cảm thấy được ba người này vẻ mặt rất kỳ quái, thậm chí lúc cậu xuất hiện hình như còn khiến cho ba kẻ này khó chịu.

Vĩnh Trình lại nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, quần áo Lâm Mộ Thiên xộc xệch mở rộng, da thịt phơi cả ra ngoài....

Giờ phút này, ánh mắt Vĩnh Trình tối đi rất nhiều.

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Vĩnh Trình, Nhiên Nghị cùng với Thư Diệu đỡ Lâm Mộ Thiên đi vào cửa nhà.

Hành lang nhà trọ trong ngọn đèn mờ ảo lập lòe, hai dáng người cao ngất đứng chung một chỗ khiến không gian trở nên hẹp đi rất nhiều.

"Tôi không biết cậu với ả đàn bà của Lâm Mộ Thiên có quan hệ gì, nhưng mà sau này đừng có trách sao tôi không nhắc nhở cậu trước, cậu đừng có mà quá phận, có đôi khi làm căng quá, con thỏ cũng sẽ cắn người đó" Lâm Việt mặt mang nụ cười, giống như đang tuyên bố sự chiến thắng của mình.

Vĩnh Trình không để ý nở nụ cười.

"Tôi xài qua con đàn bà của Lâm Mộ Thiên, vậy thì thế nào?" Vĩnh Trình không biết ngượng đáp lại chuyện đáng xấu hổ đó.

Cậu không cần biết Tâm Nghi có gì xinh đẹp, cũng không cần phải cảm thấy điểm tốt ở cô ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến chơi được người đàn bà của Lâm Mộ Thiên, cậu liền không thể khống chế được thú vui đó, huống chi, Tâm Nghi cũng chủ động, căn bản không hề có sự cưỡng ép hay không tình nguyện nào cả, đây cũng đâu phải lỗi của cậu đâu.

Vĩnh Trình chính là tùy hứng như vậy, phàm là chuyện cậu muốn làm thì không ai có khả năng can thiệp, giống như cậu trong thời gian ngắn ngủi vài năm đã có thể trở mình vươn lên, tạo ra cả một hệ thống quản lý tài chính khổng lồ ở trong giới thương nhân kinh tế này, bao gồm thâu tóm công ty kẻ thù, hoàn thành việc trả thù! Chính là, khi đã lên đến đỉnh sự nghiệp, lại cảm thấy cuộc sống này quả là thiếu đi niềm vui tận hưởng, vừa hay lúc cậu đang buồn chán nên cũng có thể từ từ suy nghĩ cách xử lý cái tên 'phế vật vô dụng' Lâm Mộ Thiên này như thế nào.

Cậu thật sự vô cùng chán ghét Lâm Mộ Thiên, nhưng mà chỉ có cậu mới có quyền, còn lại bất kỳ ai cũng không có quyền đó! Vĩnh Trình chính là kiểu người ngang ngược, ích kỷ vô cùng!

"Chẳng sao cả, ngủ với người phụ nữ của anh ta cũng không sao, đừng ngủ với anh ta là được." Lâm Việt cười đắc ý, "Cậu cũng đâu phải biến thái đúng không, nếu không phải biến thái thì đừng động đến đàn ông, vì là "thành viên nhóm" nên mới nhắc nhỏ cho cậu đó, nếu thành biến thái, mặt mũi của cậu biết để chỗ nào bây giờ."

Lâm Việt biết rõ điểm yếu của Vĩnh Trình chính là sĩ diện, tuy rằng miệng nói làm vậy sẽ thành biến thái, nhưng chẳng phải chính cậu cũng làm chuyện biến thái với Lâm Mộ Thiên không phải sao!

Lâm Việt tự nhủ với bản thân.... đó không phải là biến thái !

Cậu chỉ muốn trả thù, chỉ muốn khiến cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy nhục nhã, ngoài ra cũng không có gì khác, đúng.... không có gì khác cả....

Lâm Việt tự chìm đắm trong suy nghĩ, lại nghe thấy Vĩnh Trình cười khẽ.

"Cậu tốt nhất nên lo cho mình thì hơn, tôi cũng không biến thái như lời cậu nói, nhưng mà cậu có biến thái hay không thì không phải cậu mới là người rõ nhất hay sao, nói những lời này với tôi chi cho vô nghĩa vậy nè".

"Haha"

"Cậu phải biết rằng tôi là ai, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi."

"Vậy cứ chờ xem."

Vĩnh Trình thản nhiên nhìn cậu một cái rồi bỏ đi. Lâm Việt mang theo nụ cười đắc ý vào nhà, cậu biết mình đã thắng trận này, Lâm Mộ Thiên cái tên nam nhân ngu ngốc đó, đã sớm bị cậu chơi đùa rồi.

Đóng cửa chính vào nhà, hành lang rơi vào một mảnh đen tối, cho đến tận bốn giờ sáng, ba người thanh niên đẹp trai tuấn tú đưa Lâm Mộ Thiên về nhà mời rời đi.

***

Khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, anh đã không còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua, cả người anh chỗ nào cũng đau nhức, không thể động đậy một cách bình thường được, trên người có dấu hôn, nhưng khi anh nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là vợ mình, tâm trạng anh mới thả lỏng.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng tối hôm qua...

Kể từ khi đó, công việc của Lâm Mộ Thiên càng ngày càng ít, anh cũng rất ít khi chạm mặt với các thành viên trong nhóm, nhưng khi mở TV thì luôn thấy hình ảnh sống động của Lâm Việt cùng Vĩnh Trình ở trong đó, điều này khiến cho anh không còn muốn xem TV cả một khoảng thời gian dài.

Ngày qua ngày, Tâm Nghi cùng trải qua cuộc sống bình yên với anh, cũng không ai đến quấy rầy bọn họ, điều này làm cho Tâm Nghi rất vui vẻ, bản thân anh cũng thích một cuộc sống yên tĩnh.

Nhưng Lâm Mộ Thiên không nghĩ đến, cuộc sống yên bình của anh lại nhanh chóng bị phá vỡ.

Buổi tối ngày hôm ấy, thời tiết rất xấu, trên bầu trời có tiếng sấm vang nặng nề, công ty lại đột nhiên thông báo đến, giải tán nhóm của anh, loại chuyện này đến vô cùng đột ngột, không hề tính toán trước, hay có lẽ là do anh quá ngu ngốc, không phát hiện ra những chuyện xảy ra xung quanh, khi anh nhận được tin xấu này, anh lập tức đi tìm Vĩnh Trình, anh thật sự muốn hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Trong văn phòng công ty đã bị dọn sạch sẽ, nhóm nhân viên cũng tạm ngưng công việc đang làm, mỗi người ai cũng lo lắng nhìn thấy đám bảo vệ đến thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người ai cũng sợ hãi vì biết công ty đã xảy ra chuyện.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sáng nay còn bình thường mà, sao buổi chiều lại biến thành như vậy?"

"Các người còn không biết sao! Công ty đã bị TS thu mua!"

"Vậy là sếp bị mất chức rồi hả? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không biết chúng ta có bị giảm biên chế không nữa?"

Mọi người đều lo lắng bàn luận, lúc này, một người đại diện mặc đồ tây âu đứng ra nói chuyện.

"Mọi người đừng lo lắng, công ty chỉ thay chủ, còn mọi người vẫn có việc, nhân viên sẽ không bị giảm biên chế đâu." Người đại diện hứa hẹn ổn định mọi người, chỉ là ai cũng biết bọn họ cũng đang gặp nguy hiểm, vì toàn bộ cổ đông đã bị thay thế, điều đó cũng đã chứng minh rằng công ty đã bị thâu tóm hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro