Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

"Lần sau em đừng ra ngoài một mình nữa, con gái đi ra ngoài mà chỉ có một mình thì rất nguy hiểm." Lâm Mộ Thiên quan tâm dặn dò Tâm Nghi, kỳ thật anh rất lo lắng khi Tâm Nghi ở một mình với Vĩnh Trình, không biết vì cái gì, mà anh luôn sợ Vĩnh Trình, có lẽ bởi vì là chủ nợ của anh, cho nên anh cảm thấy lo lắng, ai biết Vĩnh Trình có dâng trào quyết tâm chỉ vì muốn trả thù anh mà xúc phạm đến Tâm Nghi.

"Đúng là người già, nghe muốn nhợn ói dễ sợ",  Nhiên Nghị ở đối diện kêu to.

Mà gương mặt Thư Diệu cũng không có biểu tình gì, chỉ tự mình uống bia.

Vĩnh Trình gỡ kính mát xuống, nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, giống như đang coi phim hài: "Anh có thấy mình ngu ngốc không, biến thái dê xồm cũng không có đi lại vào cái giờ này đâu, tôi thấy anh xem phim nhiều quá rồi đó, đến mức đầu óc cũng bị ảo tưởng lú lẫn rồi."

Lâm Mộ Thiên mím chặt môi, không biết trả lời thế nào, về cơ bản là anh không thể nào an tâm nổi, càng không thể ngồi một cách im lặng bình thường bên cạnh Vĩnh Trình được, đừng nói là ngồi vừa ăn cơm vừa tám chuyện cùng Vĩnh Trình, hiện tại anh ngay cả một câu phản biệt còn bị nghẹn ở trong cổ họng không thể nói được.

Vĩnh Trình là chủ nợ của anh...

Sự lo lắng thái quá của Lâm Mộ Thiên khiến mọi người bật cười, Tâm Nghi cũng không để ý nở nụ cười, vô cùng thân thiết níu lấy tay Lâm Mộ Thiên.

"Các cậu... đừng cười Lâm Mộ Thiên, anh ấy... anh ấy cũng là muốn tốt cho tôi thôi..." Tâm Nghi cà lăm khó khăn giải thích, tỏ vẻ hiểu rõ sự lo lắng của anh.

Không biết có phải do uống nhiều hay không, hai má Lâm Mộ Thiên trở nên ửng hồng, ở trong mắt của người khác, bộ dáng hiện tại của anh lại giống như có chút ngượng ngùng, e lệ. Anh cũng phát hiện ánh mắt của Vĩnh Trình giống như đã nhìn ngắm gương mặt anh rất lâu.

"Anh có mua bánh kem cho em." Lâm Mộ Thiên cưng chiều xoa đầu Tâm Nghi, sau đó nhắc nhở Thư Diệu ngồi đối diện anh: "Cậu đừng uống nữa, mở lấy bánh kem ra đi, trước tiên chúng ta phải để Tâm Nghi thổi nến đã."

"Anh đúng là phiền nhất luôn rồi á". Tuy Thư Diệu cười nói anh phiền, nhưng vẫn đem bánh kem qua.

Những người khác cắm nến lên bánh kem, Thư Diệu lấy một bật lửa từ trong túi tiền ra châm nến, Thư Diệu thuận tay tắt đi ngọn đèn bên trong, ngọn nến trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng.

"Chủ nhân buổi tiệc có thể bắt đầu cầu nguyện được rồi, nhất định phải thành tâm ước nguyện nha." Lâm Mộ Thiên dịu dàng nhìn Tâm Nghi, anh đang lo lắng không biết khi nào mới tới lúc thích hợp để lấy nhẫn cầu hôn ra. Nếu như Vĩnh Trình không có ở đâu thì hay rồi, mọi chuyện có ra sao cũng được, nhưng mà trớ trêu Vĩnh Trình lại ở ngay bên cạnh anh...

"Đúng vậy, chị phải nắm bắt cơ hội, ước chú sẽ cưới chị đi! Chị cũng không còn trẻ nữa, nếu đợi vài năm nữa, về sau lớn tuổi sẽ khó sinh em bé đó!" Nhiên Nghị nháy mắt với Tâm Nghi, nửa đùa nửa thật.

"Cậu nói tầm bậy tầm bạ, Mộ Thiên vẫn còn trẻ" Thư Diệu theo thói quen nhìn Nhiên Nghị đầy lạnh lùng, Thư Diệu cũng không cảm thấy Lâm Mộ Thiên đến tuổi phải kết hôn, "Huống chi nhóm chúng ta còn đang nổi tiếng, danh tiếng vẫn còn đang trên đà phát triển, nếu Mộ Thiên mà kết hôn, vậy không phải là anh ấy đang cầm gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt những người hâm mộ của chúng ta sao?"

Thư Diệu nhấp một ngụm bia, khóe miệng cậu mỉm cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía Tâm Nghik: "Tâm Nghi à, chị nói thử coi có đúng không, chắc hẳn trong lòng chị cũng thích lúc Mộ Thiên đi hát, đóng phim mà đúng không?"

Tâm Nghi lại thẹn thùng gật đầu, nhắm mắt lại cầu nguyện.

Lâm Mộ Thiên vốn định lấy nhẫn ra nhưng lại thôi. Anh lặng lẽ cất lại nhẫn vào trong túi tiền, anh cảm thấy chắc là nên tìm cơ hội khác, lúc chỉ có mình cùng với Tâm Nghi.

Vĩnh Trình vẫn chán nản tựa vào bên cạnh, còn thưởng thức món ăn trên bàn, cầm đũa lùa cơm ăn, cũng không chút để ý khi mọi người cùng hát mừng sinh nhật Tâm Nghi.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..." Những ngôi sao nổi tiếng trong căn phòng nhỏ cũ nát, đang hát mừng sinh nhật cho một cô gái, nếu bị các fan hâm mộ thấy được, nhất định sẽ ghen tị tức chết cho xem.

Sau khi hát xong, mọi người vỗ tay, nhân vật chính đỏ mặt thổi tắt ngọn nến, Lâm Mộ Thiên cũng thấy được Tâm Nghi đang rất hạnh phúc.

Lâm Mộ Thiên chia đều bánh kem cho mọi người, Tâm Nghi ăn rất vui vẻ, Vĩnh Trình lại cau mày, ra vẻ không ăn, anh cũng rảnh rỗi đi quan tâm cảm xúc của Vĩnh Trình, bây giờ anh chỉ một lòng một dạ muốn lo lắng cho Tâm Nghi.

"Em... em nói không .... không rõ lắm.... cũng chỉ có thể... mời... mọi người... ăn...." Tâm Nghi như con chim nhỏ rúc vào lòng Lâm Mộ Thiên.

"Em phải luyện tập nhiều thì mới nói lưu loát được, cũng đừng lúc nào cũng lầm lì không nói năng gì cả biết chưa", Lâm Mộ Thiên cưng chiều nhẹ nhàng nhéo lấy cái mũi của Tâm Nghi, anh hoàn toàn không phát hiện, Thư Diệu ngồi đối diện có hơi bất động.

"Chị ấy không nói, thì chú thay chị ấy nói là được mà, đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên, hai người ít gặp mặt nhau lại thì hơn, bởi vì gần đây truyền thông chú ý đến chuyện hai người lắm, nếu bị kẻ khác bắt lấy điểm yếu này, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nhóm á". Nhiên Nghị vừa nói, vừa thay Lâm Mộ Thiên rót bia, nói xong hai người cụng ly.

Tâm Nghi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, Lâm Mộ Thiên hơi nhíu mày, bia đắng quá, anh không thích uống lắm, nhưng hôm nay vì mọi người nên anh đã "hào phóng" uống hết.

"Ăn... ăn ngon không?" Tâm Nghi lắp bắp hỏi Vĩnh Trình đang ăn, Lâm Mộ Thiên còn tưởng rằng Tâm Nghi đang hỏi mình, anh đang chuẩn bị trả lời, lại nghe thấy giọng nói khô khan của Vĩnh Trình vang lên:"Tay nghề cũng không tệ lắm".

Tâm Nghi đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, Lâm Mộ Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.

Mọi người vui chơi được một lúc rất nhanh đã đến nửa đêm, vài người đã uống đến mức say bí tỉ, chỉ có mình Vĩnh Trình thanh tỉnh, Lâm Mộ Thiên đã bị rót bia đến mức phải giơ cờ trắng xin đi nghỉ, lúc này, anh đương nhiên không thể phát hiện, có ánh mắt tràn ngập vẻ thú vị lẳng lặng theo dõi anh.

Trong lòng Vĩnh Trình bật cười, ngày mai, không hù cho Lâm Mộ Thiên xanh mặt thì không phải là cậu! Haha, Vĩnh Trình bắt đầu chờ mong vẻ mặt sợ hãi lúc sáng mai của Lâm Mộ Thiên...

Lâm Mộ Thiên sao mà xui xẻo! Có lẽ bởi vì anh thiếu tiền người ta!

Chính là cho dù anh có xui xẻo đến mức nào, cũng không ngờ rằng bản thân sẽ giống như bây giờ, hiện tại anh cảm thấy rất bối rối, rất hoảng loạn, bởi vì anh đang trần như nhộng nằm giữa ba thành viên của nhóm...

Trên chiếc chăn rộng lớn là thân thể của bốn người, những người khác đều quần áo chỉnh tề, nhưng chỉ có mỗi anh là quần áo rơi rớt lả tả tùm lum, cả người trần trụi rời giường.

Điều này làm cho ông chú lớn tuổi như anh không khỏi khó chịu trong lòng!

Tối hôm qua anh đã thất thố* sao? Anh chỉ nhớ rõ tối qua đã uống rất nhiều! Nhưng chuyện sau đó thì lại không nhớ rõ, anh khi uống quá nhiều rượu thì sẽ không nhớ được gì hết! Anh oán giận bản thân tại sao lại làm những hành vi không có chừng mực như vậy, gian nan đứng lên, nhặt lấy quần áo trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào. (thất thố: đồng nghĩa làm việc gì đó sai trái, sơ suất, sai phạm, thiếu ý tứ khi nói chuyện, nói năng không ngó trước sau)

"Thức dậy sớm vậy." Vĩnh Trình không biết từ khi nào đã mở hai mắt, tựa vào đầu giường nhìn bộ dáng của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên nghe được tiếng của Vĩnh Trình, bị dọa cho giật mình.

Vĩnh Trình nheo đôi mắt lại, cười khẽ.

Tốt lắm, cái cậu muốn chính là hiệu quả như vậy, sớm biết Lâm Mộ Thiên gã này sẽ không thể chịu nổi cái loại vũ nhục này.

"Tối hôm qua anh uống khá nhiều, thật sự không biết có làm gì đó không đúng hay không, anh cũng không biết quần áo của mình vì sao lại ở trên đất." Lâm Mộ Thiên xấu hổ cúi đầu, nếu không nhìn kỹ, rất khó nhận thấy đôi tay đang cầm quần áo của anh đang run rẩy.

"Là anh muốn tôi cởi giùm anh."

"Cái gì?"

Một câu đơn giản của Vĩnh Trình làm cho anh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

"Tôi nói, là anh muốn tôi cởi giùm anh". Vĩnh Trình xốc chăn lên, từ trên giường đứng dậy, đi đến trước gương, chỉnh sửa lại quần áo, còn vuốt nếp tóc, gương mặt đẹp trai anh tuấn mê đảo chúng sinh của Vĩnh Trình có phần kiêu ngạo.

Lâm Mộ Thiên lo lắng chuyện mình càng quấy tối hôm qua, anh còn chưa mặc quần áo, liền khó khăn nói: "Cậu đừng nói chuyện này cho bọn họ biết, anh..." Anh thật sự rất xấu hổ, dưới tình huống này mà đưa ra yêu cầu đó giống như đang ăn trộm cái gì.

"Nhưng mà lúc đó bọn họ tỉnh, cũng nghe được lời anh nói, anh muốn giải thích thì tự mình đi mà nói." Vĩnh Trình chỉ lên giường, hai người kia đã tỉnh lại, Nhiên Nghị và Thư Diệu còn đang trong cơn mơ ngủ.

Kỳ thật tối qua chẳng có chuyện gì, Vĩnh Trình chỉ cởi hết quần áo của anh, nhưng mà lại cởi ở trên giường...

Vĩnh Trình để lại tình trạng lộn xộn này, một mình ra khỏi phòng.

Hôm nay tâm trạng của Vĩnh Trình vô cùng tốt, nhất là khi nhớ đến bộ dáng khóc không ra nước mắt của Lâm Mộ Thiên, cậu sẽ vui sướng đến vô lý, cậu biết tên nam nhân Lâm Mộ Thiên này, bây giờ còn cần nhìn sắc mặt cậu để sống, bởi vì cậu đang là chủ nợ của Lâm Mộ Thiên, món nợ mấy trăm triệu tệ, cũng không phải là ít.

Cậu sẽ chờ Lâm Mộ Thiên chậm rãi trả! Cho đến khi anh không thể sống được nữa thì thôi, cậu coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn cho Lâm Mộ Thiên làm nghệ sĩ xóa nợ từ từ, nhưng tiền mà Lâm Mộ Thiên thiếu cậu còn phải trông cậy vào số lượng hợp đồng kí kết, haha...

Cậu muốn nhìn thấy cực hạn chịu đựng của Lâm Mộ Thiên là đến mức nào! Có một ông cha biến thái vô sỉ như vậy, đứa con cũng ráng mà nai lưng ra chịu trận đi!

***

Một lát sau, Lâm Mộ Thiên vào phòng, mặt như bị bệnh, tinh thần không tốt, người không biết, còn tưởng anh làm việc quá sức mà thành như vậy.

Vĩnh Trình biết rõ tình huống hôm qua, thật ra căn bản Lâm Mộ Thiên không có gì xảy ra hết, Vĩnh Trình chỉ hù dọa anh mà thôi, nhìn thấy hiệu quả cũng không sai lắm so với suy nghĩ của cậu! Ai gặp phải tình trạng xấu hổ này mà còn có thể bình tĩnh được, chắc cũng không có đâu.

"Mọi người dậy sớm vậy, Nhiên Nghị với tôi còn có chuyện cần làm, đi trước đây!" Thư Diệu mới đi ra từ trong phòng liền đi ra ngoài cùng Nhiên Nghị, hai người rất vội vàng, khi bọn họ rời đi, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên đợi Tâm Nghi tỉnh dậy, cùng cô trò chuyện một lát, mới cùng Vĩnh Trình rời đi, vốn dĩ Vĩnh Trình có thể đi trước, căn bản không cần chờ anh làm gì, nhưng anh đương nhiên không biết, Vĩnh Trình kỳ thật là muốn nhìn ngắm bộ dạng khó chịu của anh như thế nào, vẻ bình tĩnh như không có gì của anh làm cho trong lòng Vĩnh Trình có chút ai oán.

"Giờ đi đâu?"

"Tôi hôm nay không có việc, muốn quay về căn hộ." Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Vĩnh Trình muốn mình đi mở cửa xe.

Nhưng tay anh còn chưa với đến cửa xe, chợt nghe Vĩnh Trình nói: "Anh đi xe buýt đi, tôi giờ bề bộn nhiều việc, không có thời gian đưa anh đi đâu." Vĩnh Trình đạp chân ga, xe liền vọt ra ngoài, khiến nước bùn văng tung tóe.

Lâm Mộ Thiên bị dính đầy nước bùn, vỗn dĩ anh vẫn đang rất bực bội, cho dù Vĩnh Trình không thích đưa anh đi, thì cũng đâu nhất thiết phải dùng cách này.

Anh biết Vĩnh Trình cũng hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ, nói cho vuông thì mối quan hệ giữa anh với Vĩnh Trình chỉ đơn giản là chủ nợ và con nợ mà thôi.

Năm đó, Lâm Mộ Thiên cũng không biết Vĩnh Trình đã dùng cách nào để chiếm đoạt công ty của ba anh. Hơn nữa còn mắc nợ thêm mấy ngàn vạn, bây giờ anh phải có trách nhiệm trả hết món nợ này. Anh cũng biết, sớm hay muộn gì ngày này cũng sẽ tới, hơn nữa anh còn biết ba mình rất tai tiếng ở trong nước, là một gian thương, là kẻ ác độc trong miệng kẻ khác.

Nhưng dù nói gì thì ông ta vẫn là ba của anh, người ba duy nhất của anh, cho dù có là kẻ phạm tội tày trời thì cũng là ba của anh.

Nhưng điều khiến cho Lâm Mộ Thiên thấy khổ sở là... ánh mắt của Nhiên Nghị và Thư Diệu nhìn anh lúc nãy, cái biểu cảm kinh ngạc của họ, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và không thể tưởng tượng được, điều đó khiến cho anh rất đau lòng, ít nhiều vẫn sẽ có cảm giác khó chịu, bọn họ đã có thể hiểu lầm anh mất rồi! Hơn nữa, vừa rồi lúc rời khỏi đó còn rất sốt ruột, giống như là đang trốn tránh vậy.

Anh bắt đầu cảm thấy lo âu, liệu có phải là Nhiên Nghị và Thư Diệu... không còn muốn nhìn thấy anh nữa hay không? Vì sao Vĩnh Trình vẫn luôn căm ghét anh tới như vậy? Anh cũng cảm thấy bản thân chưa hề đụng chạm hay chọc ghẹo gì tới Vĩnh Trình.

Anh bắt đầu cảm thấy mối quan hệ giữa anh với mọi người ngày càng tệ đi, hơn nữa... đêm đó, Lâm Việt còn dám làm cái việc không thể chấp nhận được với anh.

Mối quan hệ của bọn họ trong lúc đó rất dị dạng, kì quái, lạ lùng, khiến cho anh phải rối rắm!

Vì dạo gần đây công việc của anh giảm bớt, cho nên hai ngày qua coi như anh khá rảnh rỗi, nhàn hạ, hiện tại anh cũng không muốn ở nhà, anh thừa nhận rằng đây là một hành động yếu đuối, nhưng anh lo lắng sẽ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của bọn họ, nên giờ phút này anh chỉ muốn được ở một mình để tĩnh tâm.

Lâm Mộ Thiên đi ngoại bên ngoài cho đến khuya, nhưng đi qua đi lại mấy vòng vẫn không dám quay về chỗ ở.

Anh rất lo lắng nếu như quay về mà gặp phải bọn họ thì sao, cho tới tận bây giờ anh vẫn không biết vì sao lại cùng bọn họ...

Nhưng nếu như đã xảy ra chuyện gì...

Chắc là không có đâu...

Anh sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì, lần trước Lâm Việt cưỡng hiếp anh, anh cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng anh không hy vọng chuyện tương tự như vậy sẽ xảy ra lần nữa.

Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng, anh sợ hãi chỉ vì bản thân "không thể kiềm chế" mà bị bọn họ xa lánh, anh không muốn bị Vĩnh Trình chế giễu, càng không muốn bị Lâm Việt cười nhạo.

Đêm khuya, một mình anh quạnh quẽ* nơi ngã tư đường hướng về phía thành phố, sải bước đi không có mục tiêu.

Càng một mình lại càng cô đơn, càng cô đơn thì lại hồi tưởng về quá khứ, anh nhớ tới chuyện trước kia, là những chuyện khiến anh không thể quên.

"Ba ơi, ba ơi ba, ba đừng bỏ con mà ba, huhuhu!"

"Anh hai, bên đây có một thằng con hoang!"

"Đây là con của ông Lâm à? Đem nó về, ông Lâm đã chết, còn có chuyện chưa giải quyết xong, để thằng con này thay thế tiếp tục chịu trận đi!"

---***---

"Mấy người buông tôi ra, sao mấy người lại cướp công ty của ba tôi, mục đích của mấy người là gì?!".

"Tôi là người đã mua lại công ty của cha anh".

"Cậu là ai?"

"Tôi là người đã mua lại công ty của cha anh, là chủ nợ của anh, Vĩnh Trình"

"Tôi không quen biết gì tới cậu, vì sao cậu lại đối phó với ba tôi? Tóm lại... tôi sẽ không đi theo cậu!"

"Cậu Lâm, anh bị khù khờ giả hay thiệt vậy? Thương trường cạnh tranh nhau làm gì có lý do!"

---***---

"Lâm Mộ Thiên, kể từ ngày hôm nay trở đi, khi anh kí hợp đồng này, thì tôi sẽ nâng đỡ anh lên tới đỉnh vinh quang"

"Tôi không muốn làm ngôi sao, tôi không làm, tuyệt đối không"

"Không được? Vậy thì làm ở câu lạc bộ của tôi cũng được, nhưng mà không biết anh có thể chiều nổi mấy vị khách ở trong đó không, haha"

"Được thôi... tôi ký là được"

---***---

"Lâm Mộ Thiên, tao đã nói với mày rồi, đừng có mà chọc giận tao, tao là sếp của mày, là chủ nợ của mày, nói đúng hơn tao là chủ nhân của mày!"

"Cậu say rồi"

"Tao không say! Tao đang rất tỉnh táo, nói cho mày biết, tất cả những gì mà thằng cha mày nợ tao, thì tao sẽ đòi hết từ trên người mày!"

"Hiện tại tôi đã thuộc sự quản lý của cậu rồi, hợp đồng tôi cũng đã ký. 5 năm tới, tôi sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm công việc cậu giao"

---***---

"Lâm Mộ Thiên, sếp như tôi đây vì để tiện giám sát công việc của cậu, đã phải hy sinh rất nhiều để gia nhập nhóm của anh đó, anh thấy vui chứ?"

"Thật ra cậu cũng không cần phải làm tới mức đó đâu, tôi sẽ không bỏ trốn, số tiền ba tôi nợ cậu, tôi sẽ trả hết"

"Không có tôi, anh nghĩ chỉ cỡ anh có trả nổi không?"

"Tôi..."

"Đừng hài hước nữa, không có tôi, không có sự "bố thí" của tôi, ngưỡng tuổi này của anh, đã lớn tuổi còn vô dụng như này, thì anh trả có nổi không?"

---***---

"Sao cậu tùy hứng vậy, cô gái mà cậu định hôn trong buổi diễn hôm nay, lúc xuống đài đã bị người ta đánh đó"

"Lâm Mộ Thiên, anh bớt quản chuyện của tôi đi, lo mà làm cho tốt chuyện của mình á, đừng có mà quên thân phận mình"

"Cậu nói vậy nghe mà được hả?"

"Tốt mà, chả sao hết, bình thường, cái loại con gái tùy tiện như vậy, có tặng cho tôi, tôi cũng chả thèm".

---***---

"Vĩnh Trình"

"Ừm..."

"Uệ... biết đến khi nào tôi mới có thể trả hết nợ cho cậu đây, món nợ đó... thật sự... tôi rất khổ tâm"

"Nhìn vào thực tại đi, anh muốn trả hết nợ cho tôi, vẫn nên đừng nghĩ tới thì hơn!"

"Uệ.. ọe...ueee..."

"Dơ quá, tránh ra coi"

---***---

Đều đã là chuyện của quá khứ, từ lúc đó anh với Vĩnh Trình đã khá xa cách, cũng có cãi cọ xung đột càng ngày càng tăng, chỉ tiếc rằng anh không biết rằng những gì mà Vĩnh Trình ghét anh còn hơn cả những mà gì anh suy nghĩ.

***CHÚ THÍCH***

 quạnh quẽ: đồng nghĩa với cô đơn, lẻ loi, vắng vẻ,...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro