Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5 (18+)

Đối mặt với vấn đề của Lâm Việt, anh chỉ có thể lắc đầu.

"Lâm Việt, bên cậu có cái âm thanh gì thế?" Ở bên kia đầu dây điện thoại, âm thanh của Nhiên Nghị trở nên có chút cảnh giác.

"Không có việc gì..."

"Rõ ràng nghe thấy được..."

Lâm Việt kéo ngăn kéo ra, rồi đóng sầm cái ngăn lại, cố ý tạo ra thanh âm đi ra cửa.

"Chú rời đi rồi à?"

"Ừm, anh ấy về phòng mình rồi." Lâm Việt vừa bình tĩnh trả lời, vừa nhanh chóng nhìn chằm chằm nam nhân dưới thân, trên mặt Lâm Việt lộ ra một nụ cười thâm sâu khó lường.

Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của Lâm Việt...

"Tôi quên nói cho cậu biết, thời gian gần đây nhạy cảm lắm, phóng viên giám sát cũng ghê nữa, cậu tốt nhất đừng đem con gái vào nhà, nếu Lâm Mộ Thiên biết, anh ta lại lải nhải..." Đầu bên kia điện thoại của Nhiên Nghị vang lên tiếng cười trêu ghẹo, có thể tượng tượng được bộ dạng cợt nhả của cậu, "Nếu thật sự muốn mang về, làm xong nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ vô."

Lời nói của Nhiên Nghị, khiến Lâm Mộ Thiên sửng sốt.

Cho tới bây giờ anh mới biết, Nhiên Nghị lại có thể dễ dàng nói ra loại chuyện này, Nhiên Nghị chỉ mới mười tám tuổi! Nhưng hình như so với một gã đàn ông ba mươi tuổi như anh còn hiểu biết nhiều hơn!

Đột nhiên anh cảm thấy bản thân cho tới bây giờ tựa như chưa từng hiểu biết gì nhiều về nhóm bạn của mình.

Lâm Việt phát hiện anh thất thần, liền mạnh bạo hôn anh vài cái rồi mới rời khỏi đôi môi của anh. Mà đầu bên kia điện thoại, Nhiên Nghị vẫn đang lải nhải không ngừng về chuyện của cậu, hình như còn nói quán đêm này rất nhiều cô gái trẻ đẹp, Lâm Việt không đi thì thật là đáng tiếc gì đó.

Lâm Việt căn bản không thèm để ý đến Nhiên Nghị đang nói cái gì, cậu chỉ cố gắng tách mở hai chân của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên hoảng sợ cảm giác được vật cứng nóng rực kia đang để giữa hai chân, giây tiếp theo, anh liền cảm giác được một cơn đau đớn khôn cùng trước nay chưa từng có, anh kinh hoàng giãy dụa, hai chân lại bị Lâm Việt dùng sức tách ra, dương vật không biết từ khi nào đã đứng thẳng của Lâm Việt, đang cưỡng ép chen vào con đường hẹp hòi chưa từng được khai phá của anh...

Thân thể anh bị xé rách một cách vô tình, anh đau đớn khổ sở "ư" một tiếng, ngay cả lòng bàn tay cũng nắm  thật chặt, nhưng anh lại chỉ có thể cố nén, không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Anh không thể cầu cứu!

Anh không thể la hét cầu cứu, bởi vì Lâm Việt là em trai của anh, anh mắc nợ cậu rất nhiều, khi dương vật nóng cháy của Lâm Việt đã đâm hết toàn bộ vào trong cơ thể anh, giờ khắc này, anh biết mình đã xong rồi, hoàn toàn tiêu đời rồi!

Không biết qua bao lâu, hai chân Lâm Mộ Thiên cũng vì thời gian quá dài mà chết lặng. Thể lực của Lâm Việt thật sự rất kinh người, tiết tấu đưa đẩy vẫn rất chặt chẽ.

Điện thoại đã sớm cúp máy, phát ra tiếng "tít tít" không ngừng ,âm thanh đó như muốn đòi mạng, Lâm Mộ Thiên nghe được khiến lòng anh trở nên khiếp sợ.

Lâm Việt nhìn xuống mặt anh, đáy mắt tràn đầy cảm giác thỏa mãn, anh cứ bị Lâm Việt đè nặng lên người như vậy, bị bắt buộc phải nhận lấy dương vật của Lâm Việt, giờ phút này, gương mặt anh chỉ còn sự khốn khổ và khó chịu.

Đúng vậy, đây đúng là cái mà Lâm Việt muốn! Trong lòng Lâm Việt có thù hận, cậu chính là muốn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên - "thằng anh" từ nhỏ đã ngậm thìa vàng này bị người đời phỉ nhổ cười chê, vì tuy rằng hai anh em cùng cha nhưng lại được đối xử hoàn toàn khác nhau!

Dưới áp chế của Lâm Việt, thần trí của anh bắt đầu có chút mê man, nhưng Lâm Việt cũng không có ý định buông tha cho anh dễ dàng như vậy, sau khi bắn xong, Lâm Việt nhanh chóng rút dương vật ra khỏi cửa ngõ nhỏ hẹp của anh.

Nháy mắt trống rỗng bên trong, hai chân Lâm Mộ Thiên khẽ run rẩy, Lâm Việt đứng dậy, đưa dương vật đến bên miệng Lâm Mộ Thiên.

"Dùng dầu lưỡi của anh, giống như lúc nãy ngậm lại đi, chậm rãi liếm cho sạch sẽ." Lâm Việt cúi thấp đầu cười, trong lời nói tràn ngập khoái cảm trả thù.

"Buông ra"

Thái độ không thuận theo của anh khiến Lâm Việt vô cùng không hài lòng.

"Bạn gái anh hôm nay đã gọi điện đến." Lâm Việt không chút hoang mang cúi đầu, khẽ liếm môi dưới của hắn, hai tay còn không ngừng vuốt ve lả lướt trên người anh, vừa vuốt ve vừa nói: "Ả nói, sinh nhật năm nay anh phải ở bên cạnh ả, còn phải cho các thành viên chúng ta cùng đi, chắc hẳn là anh sẽ không để ý khi có tôi đâu ha." Nói xong, Lâm Việt không chút dịu dàng hôn lên miệng anh.

"Em... em... trả lời thế nào...." Lâm Mộ Thiên có chút nóng vội, anh lo lắng nhìn Lâm Việt đang cười rất đắc ý, đối phương lại không biết kiêng nể gì.

"Anh hy vọng tôi trả lời thế nào hả? Hửm?"

Lâm Mộ Thiên sợ hãi giãy dụa, lại bị Lâm Việt nhanh tay đè lại.

"Ư...."

"Ả nói cho tôi đi cùng với anh" Lâm Việt đè chặt lấy anh, thưởng thức bộ dáng tức giận mà không thể giãy dụa của anh, giả vờ tiếc nuối vỗ gương mặt anh, "Đáng tiếc tôi đi không được, tôi bận có việc riêng mất rồi".

Lâm Việt châm một điếu thuốc, liếc mắt khinh thường nhìn biểu cảm Lâm Mộ Thiên khốn khổ, giờ phút này, trong lòng Lâm Việt tràn ngập khoái cảm trả thù, hơn nữa việc vừa rồi, so với tưởng tượng của cậu còn tốt đẹp hơn, thật sự là khiến cho cậu rất sảng khoái.

Ngoài cửa sổ, giông tố nổi lên.

Trong tim Lâm Mộ Thiên là cả một khoảng trống thê lương, anh không biết vì sao mà sự tình lại trở nên như vậy, anh cũng không thể cho rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh cũng không thể giết chết chính em trai của mình, cũng không có cách nào đi kiện em trai mình, suy nghĩ anh vô cùng hỗn loạn, anh không muốn bị người khác biết chuyện đã xảy ra hôm nay, anh càng không thể đối mặt với chuyện bản thân bị chính em ruột của mình cưỡng hiếp được...

Đó là sỉ nhục nhân phẩm, là nỗi ô nhục của nhà họ Lâm!

....

Ngày sinh nhật của Tâm Nghi, Lâm Mộ Thiên và ba người kia không có bận việc, chỉ có mỗi Lâm Việt bận công chuyện.

Từ khi bị Lâm Việt cưỡng hiếp, sau những ngày đó anh không còn thấy Lâm Việt quay lại căn hộ nữa, như vậy cũng tốt, nếu không thì lúc gặp mặt phải anh cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Nếu có thể, cả đời này anh không muốn nhắc lại chuyện đêm đó.

Hôm nay, tâm trạng anh thoải mái ra ngoài, tay cầm bánh kem chuẩn bị cho sinh nhật của bạn gái, cùng với nhẫn cầu hôn mà mấy ngày trước anh đã chuẩn bị.

Sau khi gặp phải chuyện đêm đó, anh đã quyết định một việc, anh muốn sớm kết hôn với người trong lòng, vốn dự định ban đầu của anh là sẽ nói chuyện này vào cuối năm, chỉ là anh không muốn đợi thêm nữa, anh thầm nghĩ rằng cùng với người trong lòng trải qua hết cuộc sống yên bình, sau khi trả hết nợ, thì sẽ rời khỏi giới giải trí.

Mỗi khi nhớ lại chuyện đêm đó, anh liền u buồn nhíu chặt mày, anh rất khổ sở, đó là một sự cố không mong muốn, nhưng lại là một việc không thể làm rõ, anh chỉ có thể nén giận, yên lặng chịu đựng.

Lâm Mộ Thiên đeo kính mát, đứng trong cửa hàng trang sức.

Cẩn thận lựa chọn một hồi, anh lựa ra được một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.

Nhân viên cửa hàng đều bị anh hấp dẫn, mặt nữ nhân viên đỏ bừng giới thiệu các kiểu dáng cho anh, Lâm Mộ Thiên lại đang là một thành viên trong một nhóm nhạc rất nổi tiếng, nhìn thấy người nổi tiếng ghé đến, các nữ nhân viên mỗi người đều vui mừng khôn xiết.

"Nhẫn này rất hợp với bạn.... bạn của tôi, cảm ơn cô!" Lâm Mộ Thiên hiền lành mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.

Nữ nhân viên cửa hàng nhất thời không lên tiếng, ngưỡng mộ nhìn chằm chằm nam nhân trưởng thành gợi cảm phía trước.

Lâm Mộ Thiên lúc gần đi, vẫy tay chào những nữ nhân viên, tiếp theo hắn đi ra tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh ngon nhất, cẩn thân cất giữ nhẫn cầu hôn trong túi tiền, sau đó lái xe đến nhà của bạn gái.

Kỳ thật, anh với Tâm Nghi cũng chỉ là tình cờ quen biết, lần gặp mặt đầu tiên của họ, là trong một đêm biểu diễn ca nhạc, Tâm Nghi chỉ là một khán giả bình thường, đồng thời cũng là người hâm mộ bọn họ. Lúc sau hai người mới gặp lần đầu là đã thân quen, cảm thấy được cả hai vô cùng hợp nhau, hai người cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà đến với nhau, anh cũng thường xuyên dẫn Tâm Nghi họp mặt với các thành viên trong nhóm, lâu dần cũng thành thân quen, kỳ thật trong lúc đó anh và Tâm Nghi cũng không thể nói rõ là ai theo đuổi ai, có lẽ đây là tâm đầu ý hợp theo như lời người ta nói đi!

Leng keng....

Cửa lớn mở ra, xuất hiện trước mắt anh... là một gương mặt anh tuấn quen thuộc.

"Nhiên Nghị..."

"Chú ơi là chú, sao giờ này chú mới đến, tôi với Thư Diệu đã đến đây hơn một tiếng rồi, chỉ còn chờ chú với Vĩnh Trình thôi đó!" Trên vẻ mặt anh tuấn của Nhiên Nghị có vẻ khá tức giận, còn có chút xíu không kiên nhẫn, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười.

Nhiên Nghị một tay khoát lên vai anh, trực tiếp kéo anh vào cửa.

"Rồi chú ngồi đây hen, chú đến chậm, phải phạt bia!' Nhiên Nghị đưa ra trừng phạt.

Lâm Mộ Thiên mới vào nhà, đã thấy Thư Diệu ngồi bên bàn cơm kiểu cũ, đang nhấm nháp món điểm tâm của Tâm Nghi, Thư Diệu ngẩng đầu nhìn anh, giơ đũa lên chỉ về phía Nhiên Nghị: "Cậu mau giúp Mộ Thiên mang đồ vào đi!"

"Hai cậu đến sớm thật đó" Lâm Mộ Thiên không biết nói gì chỉ đành cười, anh nhìn căn phòng nhỏ có hai gian quen thuộc, so với làn trước khi anh đến đây lần đầu tiên vẫn không có gì thay đổi, chỉ là không thấy Tâm Nghi ở đâu.

Nhiên Nghị nhét bánh ngọt vào tay anh, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, muốn anh ngồi xuống.

Nhiên Nghị đặt bánh ngọt lên bàn, bắt đầu rót bia cho Lâm Mộ Thiên: "Tâm Nghi vừa ra ngoài đón Vĩnh Trình, Vĩnh Trình lần đầu đến đây, không quen đường, chờ một chút bọn họ sẽ trở lại." Nhiên Nghị giống như nhìn thấy thắc mắc của anh, cũng tự động giúp anh giải thích thắc mắc.

Thư Diệu mặc một chiếc áo trắng sạch sẽ, cổ áo rộng mở tùy ý, mái tóc màu tím sau khi kết thúc công việc ngày hôm qua đã trở về màu đen tuyền. Ánh mắt Thư Diệu đen láy, rất đẹp tới mức động lòng người, Thư Diệu vừa tùy ý ăn món gì đó, vừa nhìn anh, còn tươi cười với anh.

"Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật bạn gái chú, người tính ra nhiều không nhiều, ít cũng không ít, nhưng càng đông càng vui, đã lâu không được thoải mái như vậy, dù sao cũng là người một nhà, chú còn sợ cái gì." Nhiên Nghị vừa nói, vừa rót bia đưa cho Lâm Mộ Thiên: "Chú à, chú phải uống cho hết mới tính đó nha!"

Lâm Mộ Thiên cười thoải mái cầm lấy ly bia, "sảng khoái" uống hết, anh buông ly, liếm bọt bia còn dính trên môi, bỗng dưng giờ phút này, trong phòng đột nhiên im lặng.

Dưới ánh mắt đột ngột trở nên kỳ quái của Nhiên Nghị và Thư Diệu, anh ngượng ngùng đỏ mặt.

Anh cũng không biết, sao tự nhiên đang bình thường lại...

"Làm sao vậy?" Lâm Mộ Thiên hỏi hai người đối diện.

Hai người lắc đầu.

"Trên mặt anh dính lọ sao?" Anh mờ mịt sờ soạng khuôn mặt.

"Không có..." Thư Diệu thấp giọng trả lời.

Thư Diệu huých cù chỏ vào Nhiên Nghị, Nhiên Nghị cũng trở lại bình thường, cười ha hả lắc đầu với Lâm Mộ Thiên: "Trên mặt chú đâu có dính gì đâu".

"Vậy sao hai đứa lại dùng ánh mắt kỳ cục... nhìn anh như vậy?" Lâm Mộ Thiên xấu hổ nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Nhiên Nghị lại rót cho anh vài ly bía: "Không thể nào, mặt chú sạch sẽ đẹp trai như vậy, chúng tôi chỉ là cảm thấy bộ dáng chú lúc uống bia càng đẹp trai hơn nha!"

"Ông tướng bớt nịnh hót lại." Thư Diệu không hài lòng nói, Thư Diệu nhìn ánh mắt của Nhiên Nghị, hình như có chút không vui.

Ba ngôi sao lớn, ngồi vây quanh bàn cơm đã cũ, vừa trò chuyện, vừa uống bia dùng bữa, chờ Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình trở về.

Lâm Mộ Thiên trách cứ Nhiên Nghị để cho Tâm Nghi một mình ra ngoài, nếu như gặp phải chuyện gì nguy hiểm, vậy thì rất khó giải quyết, Nhiên Nghị cũng tỏ vẻ hối lỗi, hứa lần sau sẽ không như vậy, còn dùng sức rót bia cho anh, cứ luôn miệng nhanh nhảu gọi "chú" hết lần này đến lần khác, sự "nhiệt tình" của Nhiên Nghị, khiến cho Thư Diệu ngồi đối diện Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng cười khinh thường.

"Tôi tôi tôi... về... rồi!"

Ba chai bia được đặt xuống, nhân vật chính Tâm Nghi rốt cục đã về, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, vui vẻ đi vào phòng, mà Vĩnh Trình đeo kính mát, vẻ mặt hững hờ đi theo sau.

Nhiên Nghị ngồi bên cạnh Thư Diệu, nhường chỗ cho Tâm Nghi.

Tâm Nghi cũng nhận lấy ý tốt của cậu, ngồi vào phía tay trái của Lâm Mộ Thiên, mà chỗ trống bên phải của Lâm Mộ Thiên, Vĩnh Trình cũng đã chiếm chỗ ngồi xuống, Lâm Mộ Thiên thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt Vĩnh Trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro