Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 40 (18+)

Những ngày sau đó, trạng thái anh phấn khởi tươi vui, phong độ lịch lãm xuất hiện trên thảm đỏ ở liên hoan phim, dĩ nhiên là anh đến cùng với đội ngũ nhân viên của đoàn phim. Thư Diệu và Lâm Việt vì còn có chuyện trong công ty cần phải giải quyết cho nên phải ở lại nước không thể đi cùng anh được, vì thế trong khoảng thời gian này anh sẽ ra nước ngoài một mình. Điều này khiến cho tâm hồn và thể xác của anh ít nhiều gì cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Sự kiện liên hoan phim rất long trọng, có thể phóng đại là buổi sự kiện danh giá hàng đầu thế giới: xe sang và những ngôi sao hạng A cũng như tụ họp đông đảo các nghệ sĩ trên khắp thế giới, cánh phóng viên cũng đông nghịt, đây quả là nơi hội tụ nhiều siêu sao nổi tiếng trên thế giới.

Còn anh thì chỉ có thể nói là... cơ duyên may mắn gặp được một người sếp tốt cộng với một vị đạo diễn tài ba và đội ngũ nhân viên giỏi giang và chuyên nghiệp nhất trong nước, đương nhiên cũng không thể thiếu được sự góp mặt của nữ diễn viên chính xinh đẹp và tài giỏi. Hội tụ những yếu tố trên tạo nên chỗ đứng cho anh ở thời khắc này, ở chính nơi này, một cơ hội cho anh có thể tham gia sự kiện liên hoan phim long trọng hàng đầu thế giới.

Vượt qua cả sự mong đợi của anh, bộ phim này đã ẵm về giải thưởng cao quý nhất tại liên hoan phim, tổng cộng bộ phim này đã nhận được 5 giải thưởng lớn. Tuy rằng anh không thể giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng bù lại nữ diễn viên chính lại nhận được 2 giải thưởng, thế nên vốn dĩ chỉ đang là ngôi sao nổi tiếng trong nước nhưng sau một đêm cô ấy đã trở thành một siêu sao quốc tế. Mà anh vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng rằng mình sẽ giành được giải thưởng cho nên dù kết quả có như thế này thì anh vẫn cảm thấy bình thường.

Sau khi trở lại khách sạn, khi anh vừa mới nằm lên giường thì đã bị tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài đánh thức.

"Ai vậy?".

Anh mặc đồ ngủ bước đến mở cửa, nhưng cửa mới vừa được mở ra thì ngay lập tức anh đã bị một ai đó ôm chầm lấy rồi chen vào phòng anh, cơ thể anh bị sờ soạng khắp nơi. Anh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị người ấy nồng nhiệt hôn lên đôi môi, nụ hôn đầy gấp gáp và nhiệt tình. Nụ hôn nồng nhiệt và dính chặt ấy quấn lấy đầu lưỡi anh rồi mút lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át. Nụ hôn vừa vội vàng lại vừa chặt chẽ này bám víu tới mức anh sắp hít thở không xong, nhưng cùng lúc đó thì một sườn mặt hoàn mỹ đã chiếm lấy ánh mắt anh.

Vĩnh Trình...

Sao em ấy lại đến đây...

Vĩnh Trình ôm hôn anh, đôi môi giống như cục nam châm hút chặt lấy bờ môi anh, chiếm lấy nước bọt trong miệng của anh. Đã khá lâu rồi mới được hôn anh khiến cho cậu có chút lưu luyến không muốn rời đi. Nụ hôn ấy triền miên và nhiệt tình tới nỗi khiến cho hô hấp của anh rối loạn, đôi môi bị hôn lấy, đầu lưỡi của đối phương luồn lách vào trong khoang miệng của anh, liếm hôn lên môi răng của anh. 

"Em buông ra..." anh vừa mới tránh được nụ hôn này của Vĩnh Trình thì ngay lập tức đôi môi lại bị ngăn chặn thêm lần nữa, hơi thở nóng ẩm và ướt át của đối phương phả lên mặt anh.

"Em không buông" Vĩnh Trình ôm lấy eo của anh rồi đè anh dựa lên tường, sau đó nhiệt tình hôn đôi môi của anh: "Em lo muốn chết, may là anh không sao, thấy anh không bị gì cả là em yên tâm rồi".

Sao mà em ấy lại chạy đến nơi xa xôi này chi vậy? Chẳng lẽ chỉ vì muốn được gặp mặt anh thôi sao? Chuyện này có chút buồn cười rồi đó.

"Em nhớ anh, từ lúc anh đổi điện thoại mới là em đã không thể liên lạc với anh được nữa. Lần này là em nhờ người điều tra tung tích của anh rồi mới lập tức đến đây gặp anh" Vĩnh Trình vươn tay kéo nhẹ rồi tháo dây thắt lưng đồ ngủ của anh. Nhìn thấy anh quay mặt đi giống như đang ngại ngùng khiến tâm trạng muốn ăn anh của cậu đột nhiên tăng vọt.

Áo choàng trên người anh chậm rãi tuột xuống, da thịt trần trụi lõa lồ trong không khí, ánh mắt đầy tham lam của Vĩnh Trình ngó lên lướt xuống cơ thể anh một cách lưu luyến, đôi mắt xinh đẹp của cậu sáng lên lấp lánh.

"Anh bây giờ trông gợi cảm thật đấy" cậu chạm môi anh thì thầm, thân dưới áp sát vào bộ phận quan trọng của anh. Anh gần như là trần trụi bị cậu ôm đè lên tường.

"Em tìm anh sao?" giọng nói của anh khàn đặc, trầm thấp, giống như sắp bật khóc.

Vĩnh Trình gật đầu một cách chân thành, cậu hôn lên gò má của anh, bờ môi cậu không muốn rời khỏi cơ thể anh một khắc nào. Cậu ôm anh và cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, sự gần gũi như thế này khiến cho khoảng cách giữa cậu và anh càng thu hẹp lại, cho dù là tâm hồn hay là thể xác thì cậu luôn hy vọng rằng anh sẽ thuộc về cậu. Chỉ được thuộc về một mình cậu mà thôi!

"Em có tìm anh nhưng mà khi còn ở trong nước thì em không thể tiếp cận anh được. Ngày hôm đó em gọi anh nhưng điện thoại đã bị ngắt kết nối, Nhiên Nghị không làm gì quá đáng với anh chứ?" Vĩnh Trình nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của anh, khuôn mặt không chút tỳ vết của cậu ở ngay trước mắt anh, giọng nói mang theo sự lo lắng và hồi hộp: "Thằng đó nó không làm gì anh hết đúng không?".

Anh không trả lời câu hỏi của cậu, Vĩnh Trình nói tiếp: "Tốt nhất là không, nếu như nó dám làm gì với anh thì anh hãy nói cho em biết, em sẽ trả thù nó thay cho anh".

"Tại sao...".

"Bởi vì anh là vợ của em" Vĩnh Trình vừa vuốt ve cơ thể của anh vừa hôn lên bờ vai anh, một loạt nụ hôn đầy nóng bỏng lần lượt in lên trên làn da mượt mà của anh.

"Anh là đàn ông" anh cúi thấp đầu cho nên không thể thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng từ âm thanh rầu rĩ không vui phát ra từ giọng nói ấy đã thể hiện được rằng anh không thích cách xưng hô như thế này.

Vĩnh Trình không hỏi anh thêm điều gì nữa, cậu chỉ im lặng ôm lấy anh rồi dần dà lấn lướt đẩy anh ngã lên giường. Anh biết ý đồ của Vĩnh Trình cho nên đã ngay lập tức từ chối không muốn làm tình. Vĩnh Trình cũng không phản đối gì với ý kiến của anh, cậu ôm anh đi ngủ, tuy nhiên thì bàn tay lại không nghe lời mà vuốt ve sờ mó cơ thể anh. Cơ thể anh còn vươn lại mùi thơm ngát sau khi tắm rửa khiến cho cậu có chút say mê, khiến cậu không muốn rời khỏi anh.

Mà anh thì vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối, mặc kệ Vĩnh Trình mặt dày mày dạn ôm mình. Anh cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình như thế nào cho phải, nếu như Vĩnh Trình còn tiếp tục gặng hỏi thì không biết chừng anh sẽ khai hết mọi chuyện, những Vĩnh Trình cũng thấy được anh không muốn nhắc lại chuyện đó cho nên cũng không ép buộc câu trả lời nữa.

"Sau tháng này rồi anh sẽ không phải thấy nó nữa, mà về sau nó cũng sẽ không còn đến quấy rầy cuộc sống của anh nữa" Vĩnh Trình ngậm lấy đôi môi anh, cậu vuốt ve hông anh, mập mờ nhẹ niết lấy eo của anh.

Anh biết người mà Vĩnh Trình đang đề cập tới chính là Nhiên Nghị.

Động tác khiêu khích của Vĩnh Trình khiến cho cơ thể anh căng thẳng. Anh đè tay lên trước ngực Vĩnh Trình nhằm đẩy cậu ra nhưng lại bị Vĩnh Trình nắm chặt lấy đôi bàn tay.

"Em để ý tới điều đó sao?" anh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình không nói gì cả mà chỉ hôn lên đôi môi anh, ý đồ rõ ràng rằng cậu không muốn để cái tên ngốc nghếch này nói nhăng nói cuội nữa. Vĩnh Trình nghĩ sao làm vậy, cậu hôn anh khiến anh thở dốc liên tục, nhưng khi chuẩn bị tới bước công thành đoạt đất thì lại bị anh đẩy ra, tuy nhiên cậu vẫn ôm chặt lấy anh không buông tay, hai người cứ như thế nằm im trên giường.

Nếu như anh đã không muốn thì cậu cũng không ép buộc nữa, so sánh với khi trước thì quả thật cậu đã biết điều hơn nhiều.

Bởi vì lần này Vĩnh Trình đến đây quá gấp gáp cho nên đến cả hành lý cũng không mang theo thứ gì cả, cho nên anh đã cho phép cậu ở trong phòng khách sạn với mình, thật ra thì anh cũng không nhẫn tâm đuổi cậu đi. Mấy ngày tiếp theo hầu như anh luôn tham dự các buổi tiệc ra mắt sản phẩm, còn Vĩnh Trình thì luôn giả dạng thành ai đó rồi đi theo anh. Anh thật sự hết cách với cậu, mỗi khi anh chụp ảnh muốn cậu đi ra chỗ khác chờ mình thì cậu lại cố ý muốn dính với anh như sam. Còn những lúc ở nơi không có ánh mắt của người khác thì bàn tay hư hỏng của cậu còn cố ý luồn vào trong áo của anh để sờ soạng vài cái.

Anh vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy bó tay hết cách, mỗi ngày sau khi trở về khách sạn thì Vĩnh Trình sẽ ôm lấy anh hôn một cách thân mật rồi đè anh ở trên giường sờ soạng khắp nơi. Bởi vì anh không cho cậu 'vào trong' cho nên cậu cũng không cưỡng ép anh bằng sức mạnh mà chỉ dính lấy anh như sam, hai người cùng nhau trải qua khoảng thời gian hai tuần đầy chóng vánh...

Trong khoảng thời gian này anh cũng đã quen với việc Vĩnh Trình thoắt ẩn thoắt hiện ở trong phòng. Vĩnh Trình lúc thì ôm anh đi tắm, lúc thì muốn đút anh ăn cơm.

Nhưng mỗi lần như thế anh sẽ nói lại rằng: "Anh cũng đâu phải trẻ lên ba, anh tự làm..." nhưng anh còn chưa nói hết câu thì đã bị khóa môi.

Bị hôn hít, bị sờ mó, bị vuốt ve, tuy nhiên mỗi lần Vĩnh Trình muốn tiến lên thêm một bước thì anh sẽ kiếm lý do để từ chối cậu. Mới đầu Vĩnh Trình còn biết điều nhẫn nại, nhưng mà tính nhẫn nại của con người cũng có giới hạn. Cuối cùng sau hai tuần nhẫn nhịn thì tối hôm trước khi về nước, cậu đã vượt rào.

Anh ngủ thẳng giấc đến nửa đêm thì cảm giác đang có người sờ nắn cơ thể mình, sau lưng anh có một cơ thể nóng bừng khác kề sát vào. Cổ anh ướt át lại có chút nhột, người ấy ở phía sau lưng liếm hôn cái gáy của anh, hơi thở nóng bừng kích thích làn da của anh. Không biết áo bị vén lên từ lúc nào, hai ngón tay ấy nhẹ nhàng vân vê bóp niết đầu ngực hơi cứng lên của anh...

Quần ngủ bị kéo xuống dưới mắt cá chân, bàn tay trắng nõn vuốt ve dương vật hơi cương của anh. Lưng anh dán lên bờ ngực rắn chắc nóng bỏng, cả cơ thể anh nằm trọn trong cái ôm của người đằng sau.

Anh tỉnh lại từ trong cơn bức bối khó chịu, ngón tay của Vĩnh Trình khẩy đầu dương vật của anh, lỗ tai anh bị người ấy dịu dàng liếm cắn. Anh không thể chịu nổi loại kích thích như thế này nên đã khẽ khịt mũi rồi bắt lấy cái tay Vĩnh Trình đang thưởng thức đầu vú của mình.

"Anh tỉnh rồi?" Vĩnh Trình bất ngờ, vốn dĩ cậu không định đánh thức anh dậy bởi vì anh cứ từ chối không cho cậu làm chuyện ấy.

"Ừm" anh khẽ đáp lại bằng âm thành phát ra từ giọng mũi.

Vĩnh Trình duỗi tay cầm lấy tay anh, cậu bao bọc chúng trong bàn tay mình, môi cậu kề sát lên tai anh rồi thì thầm: "Em có thể vào trong được không?" cái này xem như là cách cầu xin làm tình trực tiếp nhất đi.

Trong bóng tối, gương mặt anh hơi ửng đỏ lên, anh không muốn trả lời dạng câu hỏi đầy trắng trợn như thế này, anh chỉ hơi nhích người muốn tăng khoảng cách giữa hai người. Nhưng động tác vô tình của anh lại đụng trúng dương vật đang cương lên của đối phương.

Vĩnh Trình rít một hơi sâu, cậu vùi đầu ở sau gáy của anh, giọng nói tràn đầy sự ham muốn tình dục: "Anh mà còn nhúc nhích nữa là em sẽ không nhịn được nữa đâu, em muốn vào bên trong lắm rồi đấy" cậu vừa nói lời khiêu khích khiến anh phải xấu hổ vừa bao phủ lấy dương vật của anh rồi vuốt ve lên xuống.

"Em..." anh bắt đầu thở hổn hển bởi vì Vĩnh Trình chà xát rất dứt khoát. Tuy rằng động tác không giống với sự mềm nhẹ của phụ nữ nhưng lại khiến cho anh rất thoải mái, thậm chí anh còn không có cảm giác chán ghét khi ở chung với Vĩnh Trình. Nhưng mà sau lần bị Nhiên Nghị đối xử một cách thô lỗ và bạo lực như thế khiến trong lòng anh ít nhiều gì vẫn còn tồn tại bóng ma, vậy nên anh vẫn từ chối Vĩnh Trình một lần nữa.

Vĩnh Trình vuốt ve cho anh một hồi sau thì phát hiện cơ thể anh dần thả lỏng, cũng không có dấu hiệu chống cự. Cậu lật người anh lại để anh đối mặt với mình, dù ở trong bóng tối nhưng hai người vẫn có thể thấy được hình dáng của nhau.

Vĩnh Trình đè người lên, to gan cống nạp một nụ hôn lưỡi đầy nóng bỏng, cậu chà xát dương vật của anh một cách gấp gáp. Anh không thể không thừa nhận kỹ thuật tay của Vĩnh Trình thật sự rất giỏi, bụng dưới càng ngày càng căng lên, cảm giác nóng bừng dâng lên đến đỉnh đầu, anh kiềm nén tiếng rên rỉ 'ư a' ở bên trong cổ họng. Loại âm thanh lí nhí nhưng lại ướt át pha chút không biết phải làm sao này thiêu cháy lý trí của Vĩnh Trình. Tiếng thở hổn hển ngày càng dồn dập, cậu hôn môi anh giống như muốn nuốt chúng vào trong, đầu lưỡi xâm chiếm khuấy đảo, khiêu khích đầu lưỡi ướt át mềm mại của anh.

Ngọn lửa ham muốn trong cơ thể dần bùng cháy lên, ngay cả chính bản thân anh cũng phát ra những âm thanh không thể kiềm chế nổi. Tay anh khoát lên cánh tay bịt kín mồ hôi của Vĩnh Trình, da thịt nóng bỏng ấy như muốn làm bỏng bàn tay anh.

Một hồi sau, anh không thể chịu đựng được nữa mà nấc lên vài tiếng 'ưm ư' từ giọng mũi rồi bắn tinh ở trong lòng bàn tay của Vĩnh Trình. Anh bị hôn tới mức mơ màng, chỉ còn cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt của đối phương không ngừng lả lướt qua những nơi nhạy cảm ở trong miệng của mình. Cho đến khi anh lên đỉnh thì Vĩnh Trình lại xoay người anh lại rồi hôn anh càng sâu.

Sự sung sướng qua đi, trên gương mặt anh chỉ còn màu đỏ bừng, đầu lưỡi đỏ tươi ướt át của Vĩnh Trình rời khỏi miệng của anh kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh. Anh khẽ nhếch miệng thở hồng hộc, đầu lưỡi tê dại còn môi thì run rẩy.

Vĩnh Trình luôn hôn một cách đầy nồng nhiệt như thế khiến cho anh có chút không thể chống đỡ được.

"Anh xem nè, thứ này của anh đặc sệt".

"Tầm bậy..." anh ngượng ngùng quay mặt đi, không muốn thấy chất lỏng ở trong lòng bàn tay của Vĩnh Trình.

"Coi như em nói bậy đi, nhưng mà vẻ mặt đỏ bừng này của anh để một mình em ngắm thôi là đủ rồi" thấy anh càng đỏ mặt vì ngại thì Vĩnh Trình càng cười vui vẻ, cậu đề lên người anh nhất quyết không chịu xuống. Mái tóc mềm mại và mượt mà đó cọ lên mặt anh rất ngứa, khi nghe được tiếng rên rỉ như có như không của anh khiến cậu khó lòng kiềm chế.

Cậu không biết rốt cuộc thì thái độ của anh dành cho cậu là gì, nhưng chỉ cần anh không phản kháng hay từ chối ham muốn của cậu thì cậu sẽ cho rằng đó là một sự phát triển tốt. Thấy đôi mắt ngấn nước của anh khiến cậu không thể cầm lòng được mà muốn thế này thế kia...

Sau khi ổn định lại hơi thở thì anh mới nhỏ nhẹ với Vĩnh Trình: "Em đứng lên trước đi, anh có cái này muốn đưa cho em".

Vĩnh Trình đè anh lên giường lần nữa rồi kéo tay anh sờ về phía dương vật ở trong quần mình: "Em đã tới mức này rồi, có chuyện gì thì mai anh đưa em sau đi, giờ anh giải quyết giúp em cái này nè".

"Em tự giải quyết đi".

"Anh đành lòng để em tự giải quyết thật hả?" Vĩnh Trình dĩ nhiên là không muốn như vậy rồi. Cậu muốn lột quần áo anh xuống rồi banh chân anh ra, sau đó thì không kiêng nể điều gì mà trực tiếp chịch anh.

Nhưng rồi cậu nghĩ tới anh sẽ đau lòng vì hành động của cậu cho nên vì hạnh phúc sau này của bọn họ, cậu phải suy xét nhẫn nhịn.

Khi bàn tay anh chạm trúng dương vật nóng rực và cứng rắn của Vĩnh Trình thì ngay lập tức anh đã muốn rút tay về. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Vĩnh Trình thì anh lại giật mình chần chừ, bởi vì trong ánh mắt xinh đẹp ấy của Vĩnh Trình chứa đựng rất nhiều sự nhẫn nại cũng như tràn ngập nỗi khát khao...

Thật sự phải làm sao?

Sắc mặc anh đắn đo, ánh mắt có chút bối rối. Mà Vĩnh Trình không thấy anh nói gì thì cậu coi như là anh đang ngầm đồng ý. Cậu nhẹ nhàng kéo anh lại gần mình, hai người đối mặt nhau rồi nhích tới giữa giường. Gương mặt tràn đầy sự xấu hổ, còn Vĩnh Trình thì cúi đầu kiên nhẫn từ từ cởi quần áo của anh.

Không biết có phải do Vĩnh Trình cố ý làm chậm động tác hay không nhưng mà thật sự động tác của Vĩnh Trình bây giờ rất chậm chạp đến mức ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi mà bắt đầu trở nên lo lắng.

"Nút áo... nút áo khó tháo lắm à?" anh hơi chần chừ mở miệng hỏi nhỏ, thật sự nút cởi bị lâu đến vậy sao?

Trong bóng tối, tròng mắt của Vĩnh Trình sáng quắc nhìn chằm chằm vào anh, tận sâu trong ánh mắt của cậu chứa đầy hơi thở thèm muốn nồng đậm khiến lòng anh cảm thấy hoảng hốt. Vĩnh Trình không hề trả lời câu hỏi của anh mà chỉ chăm chú cởi áo rồi vươn tay tuột quần của anh xuống để anh trần như nhộng ngồi ở trước mắt mình.

Vĩnh Trình vừa vuốt ve đùi anh vừa bẻ chân anh sang hai bên nhằm mục đích phơi bày mọi thứ của anh ở trước mắt cậu...

Sự việc quá bất ngờ khiến anh trở tay không kịp, cái con người này rốt cuộc muốn làm gì vậy? Nếu muốn làm thì làm đi... sao cứ... sao cứ dùng ánh mắt đầy kỳ lạ nhìn mình hoài... Chưa kể còn tách chân mình ra...

Anh xấu hổ đến nỗi gương mặt đỏ bừng như nhỏ máu.

Vĩnh Trình nắm hai chân anh lên rồi nhẹ nhàng kéo anh về phía mình sau đó để chân anh gác lên đùi của mình. Cơ thể hai người gần sát vào nhau, anh rũ mí mắt xuống, lồng ngực phập phồng liên tục.

"Em đừng thế... nó rất..." rất kỳ cục, anh cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên lại một lần nữa.

Chẳng phải lúc nãy mới vừa bắn rồi sao? Tại sao... Chẳng lẽ là bởi vì kỹ thuật của Vĩnh Trình quá điêu luyện sao, anh tự cảm thấy cạn lời trước những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân. Mặc dù ngay cả bản thân của anh cũng không tài nào khống chế nổi sự thay đổi của cơ thể.

Vĩnh Trình chỉ tay vào nơi đang ngẩng đầu của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng viền quanh hai vòng: "Cơ thể luôn là thứ thành thật hơn so với miệng, thật ra anh không hề ghét làm tình với em có đúng không?" nếu là không thì anh sẽ không thể nào dung túng cho cậu mặc sức làm càn như thế được. Tuy biết rằng anh sẽ không trả lời mình nhưng cậu vẫn hỏi, thấy cơ thể anh hơi run lên cho nên cậu thuận thế ôm anh chặt hơn.

"..." anh không trả lời.

"Thật sự mà nói thì em không muốn anh có cảm giác mắc nợ em, anh hiểu không?".

Anh gật đầu tỏ ý. Anh biết Vĩnh Trình đang đề cập tới số tiền nợ đó...

"So với những yêu cầu của em thì em càng hy vọng sự tự nguyện của anh hơn".

Vĩnh Trình cũng không nói thêm gì nữa, cậu nắm lấy tay anh, điều khiển tay anh giúp mình cởi quần xuống. Mỗi lần kêu anh làm loại chuyện như thế này thì anh luôn theo tính cách muốn trốn tránh, nhưng những lúc như thế thì Vĩnh Trình sẽ không bao giờ cho anh có cơ hội bỏ trốn.

Thật ra tất cả mọi chuyện luôn có thể thương lượng nhưng riêng chuyện này thì không được.

Anh run rẩy duỗi tay nắm dương vật nóng bỏng của Vĩnh Trình còn đối phương thì cúi đầu xuống liếm hôn cổ anh. Anh nghe thấy tiếng da thịt mình bị hôn tới nỗi vang thành tiếng 'chụt choẹt', trong cơn đê mê, anh cảm giác được ngón tay thon dài của đối phương chậm rãi nhét vào trong cơ thể mình.

Ngón tay ấy không ngừng đụng chạm vào nơi nhạy cảm của anh, động tác của Vĩnh Trình rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sự khiêu khích, cho đến khi có thứ gì đó đầy cứng rắn và nóng rực hơn thay thế cho ngón tay...

Cơ thể anh bị dương vật nhồi đầy, vách tường bên trong của anh vừa mềm mại vừa ướt át nhưng giống như lại rất có sức hút, khiến cho Vĩnh Trình yêu thích không muốn rời đi. Cứ như thế anh dạng hai chân thật rộng ngồi lên người của Vĩnh Trình, bị Vĩnh Vình ôm lấy rồi đâm vào không ngừng nghỉ.

Anh chỉ biết rằng thân dưới của mình là một bãi ướt nhẹp và nóng rực, dương vật của anh cũng dựa lên bụng của Vĩnh Trình, còn lỗ nhỏ thì ngậm dương vật của cậu, anh cũng không còn nhớ nỗi cuối cùng cậu bắt anh đổi bao nhiêu tư thế, đã làm bao nhiêu lần. Anh chỉ nhớ được Vĩnh Trình không ngừng thèm khát anh, lúc thì đè anh ở trên giường, khi thì ôm anh ở trên đùi, anh mơ màng nhớ rằng bản thân hình như còn vừa rên rỉ vừa khóc lóc nghẹn ngào, anh thích tới mức bật khóc, điều đó khiến anh thấy mình quá mất mặt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro