Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 39 (18+)

Đau quá!

Thật sự rất đau!

Động tác vô tình đó đối với anh như một loại tra tấn tàn nhẫn, nhưng đối với Nhiên Nghị lại là một sự hưởng thụ thỏa mãn!

Cơ thể anh run bần bật, cả người không còn hơi sức để giãy giụa nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiên Nghị đè lên người rồi bị chịch một cách tàn nhẫn. Dương vật nóng hầm hập đó như muốn phá nát cơ thể anh, độc ác va chạm cơ thể anh, tự do không chút nể nang ra vào ở bên trong lỗ nhỏ của anh. Gương mặt anh đầy đau đớn nhìn người đang hành hạ mình, trong mắt anh bây giờ chỉ còn lại sự khổ đau và ngượng ép.

Nhiên Nghị thấy cảm xúc ấy trong mắt anh khiến cậu thầm mắng anh là kẻ thấp kém, bị cậu chịch tới nỗi này mà còn có thể nhìn cậu với cái ánh mắt ướt át đó, cậu thật sự nể phục năng lực quyến rũ người khác của cái tên này rồi. Nghĩ tới Thư Diệu cũng bởi vì anh như thế mà lưu luyến không thôi khiến sắc mặt Nhiên Nghị ngay lập tức xị xuống, mà anh thấy thế thì ngay tức khắc rụt người lại vì sợ hãi.

"Đúng là rác rưởi, có phải mày dùng thủ đoạn dơ bẩn như thế này để khiến cho Thư Diệu luôn bất chấp một lòng với mày đúng không? Đáng tiếc cho mày là chiêu này vô dụng với tao" Nhiên Nghị cười khinh sỉ nhục anh, cậu vén áo anh lên làm da thịt anh lõa lồ ở trước mắt cậu, da thịt màu mật ong gợi lên sự cuốn hút ở dưới ánh đèn.

Chỉ đáng tiếc là Nhiên Nghị lại không hề để ý đến những điều này, điều cậu muốn nhất bây giờ chỉ là đơn phương tiết dục, vách tường thịt nóng rực của anh bao phủ lấy dương vật cương cứng của cậu, cái mùi vị thơm ngon này khiến cậu vô cùng thỏa mãn. Chưa kể bên trong cơ thể của anh vừa nóng bỏng lại vừa mềm mại, thậm chí còn thít chặt hơn cả đàn bà, ngậm lấy cậu khiến cậu rất thoải mái, vậy nên cậu không nghĩ tới sẽ bỏ qua gọn lẹ cho anh nhanh vậy đâu.

"Đừng mà..." anh mở miệng cầu xin sự tha thứ: "Xin cậu dừng lại... dừng lại đi..." răng anh va vào nhau run lên cầm cập, Nhiên Nghị bạo lực chịch cơ thể anh, cảm giác ở dưới thân của anh bây giờ là một bãi nhầy nhụa, nhớp nháp và ẩm ướt.

Anh vẫn còn muốn giãy giụa dù cơ thể đã xụi lơ, anh chỉ đành cầu xin sự tha thứ, nơi này nhà vệ sinh công cộng cho nên sẽ có người bước vào đây bất kỳ lúc nào, đến lúc đó nếu như bị nhìn thấy... Đây không phải là chuyện mà anh mong muốn nó xảy ra.

"Cơ thể của mày còn dâm hơn cả đàn bà nữa, mày giả vờ cao quý, giả vờ kêu 'không muốn!' nhưng coi cái lỗ phía dưới của mày ngậm tao chặt chưa nè!" Nhiên Nghị cúi người xuống, kề sát lên tai anh rồi cười nhạo anh giả nai trơ trẽn: "Có muốn ngắm bộ dạng dâm dật của mày bây giờ không hả?".

Cậu vừa 'hỏi' ý kiến của anh vừa đẩy hông đâm vào cơ thể của anh khiến anh chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt nghẹn ngào. Thấy dáng vẻ của anh giống như sắp khóc khiến lòng Nhiên Nghị vui sướng không nói nên lời, cậu sẽ dạy dỗ cho tên Lâm Mộ Thiên không nghe lời này một bài học nhớ đời, cái tội dám xem thường lời nói của cậu!

Cậu cũng không hề lo lắng sẽ có người đi vào đây bởi vì trước khi cậu bước vào nhà vệ sinh thì đã cho một đứa bé vài nghìn tệ tiền boa để nhóc trông cửa cho cậu. Thậm chí trước khi vào đây thì cậu đã cố ý giới thiệu một vị khách nam lớn tuổi mà cậu tình cờ gặp phải cho Thư Diệu, vị khách nam lớn tuổi ấy rất có hứng thú với lĩnh vực phát triển mới của Thư Diệu, cho nên hai người đó đã ngồi bàn chuyện với nhau, vì thế nên chắc chắn sẽ không có bất cứ ai bước vào để phá rối cậu.

"Đừng... đừng mà... buông ra... mau..." anh bị chịch tới nỗi nức nỡ rên rỉ, tới mức ngay cả nói chuyện cũng bị đứt quãng không rõ chữ, dương vật nóng bỏng xâm phạm anh, mạnh mẽ đâm thúc sâu vào trong cơ thể anh.

Cơ thể anh rệu rã, ý thức dần trở nên tối đi, âm thanh anh phát ra giống như đang khóc. Anh nghiêng đầu cố ý tránh né ánh mắt mỉa mai của Nhiên Nghị, anh cuối cùng đã mất đi năng lực phản kháng, ngoại trừ cắn răng chịu đựng thì cũng chỉ còn có thể nhẫn nhục. Anh hy vọng Nhiên Nghị sẽ kết thúc sớm một chút, bởi vì Thư Diệu còn chờ anh ở bên ngoài, anh không muốn Thư Diệu thấy được bộ dáng chật vật khổ sở của anh.

"Còn dám nói bản thân mày không dâm à? Không dâm mà mày lại kêu tao 'đừng có dừng', 'nhanh nữa' đi à?" Nhiên Nghị cố ý vặn vẹo lời nói của anh, thấy sắc mặt anh phải cố gắng nhẫn nại chịu đựng khiến cậu càng càng càng vui vẻ.

Anh bị chịch từ rất nhiều góc độ khiến anh không thể nói nên lời được nữa, lưỡi dao bằng thịt đó giống như muốn phanh thây anh ra. Đây mà gọi là làm tình gì chứ, là khổ hình thì đúng hơn!

"Thích lắm đúng không?" Nhiên Nghị vặn đầu ngực của anh, cười nhạo sỉ nhục anh dâm dục: "Mày xem mày đi, thích tới nỗi 'khóc' luôn nè" cậu xấu tính nhéo dương vật hơi cương dưới thân của anh, trên dầu dương vật của anh rỉ ra một chút chất lỏng trong suốt. Động tác của Nhiên Nghị khiến anh hít một hơi sâu.

Thật quá đáng...

Vì sao người này lại đối xử với anh như vậy!? Động tác va chạm càng ngày càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt dưới cơ thể anh, nơi nhạy cảm trong cơ thể anh bị ma sát không ngừng nghỉ khiến anh chỉ có thể nghẹn ngào ấm ức một cách bất lực. Anh quay đầu lại muốn cầu xin sự tha thứ nhưng môi lại vô tình quẹt trúng lên sườn mặt của Nhiên Nghị.

Hai người ngay lập tức sửng sốt, nhưng rồi Nhiên Nghị lại càng thêm mạnh bạo đâm thúc, chịch anh tới mức khiến anh bật khóc thành tiếng. Cái loại cảm giác vừa đau đớn vừa tê dại pha chút ngứa ngáy khiến anh nghẹn ngào nức nở mà lắc đầu từ chối hiện thực, miệng liên tục nói không.

Nhiên Nghị về cơ bản là không quan tâm tới chuyện ấy, cậu dán môi lên tai anh rồi thốt ra những lời nói đầy cay nghiệt và ác độc để tổn thương trái tim anh, thấy bộ dạng tránh né của anh càng khiến cậu được nước lấn tới, càn rỡ đâm vào rút ra ngày một nhanh hơn, tần suất vừa mạnh bạo vừa sâu nặng. Cái cảm giác nóng hầm hập trong cơ thể anh giống như muốn hòa tan dương vật của cậu vậy.

Vách tường thịt của anh ngậm lấy dương vật của cậu, cảm giác sung sướng mất hồn thấm vào tận xương tủy này khiến cho cảm xúc của hắn lâng lâng. Tuy rằng cậu rất chán ghét việc anh tiếp cận Thư Diệu nhưng cơ thể của cái tên Lâm Mộ Thiên này nếu chỉ dùng để làm tình thì đúng thật là một lựa chọn không tồi. Có vài lần cậu suýt chút nữa không nhịn được mà bắn sớm bởi vì bị lỗ nhỏ chật hẹp của anh kẹp chặt lấy.

Những lúc như thế thì cậu sẽ giận cá chém thớt với anh, mắng anh dâm dục, chửi anh là rác rưởi, sỉ nhục anh sẽ không sống nổi nếu thiếu hơi đàn ông, thậm chí còn vỗ mông anh để trừng phạt. Nếu làm vậy thì cơ thể của anh sẽ bóp chặt lấy, ngậm cậu càng chặt hơn, vì thế cậu sẽ rút ra một chút rồi lại đâm vào ở một góc độ khác, càng làm như thế khiến cậu càng thích thú hơn. Cơ thể của anh phải nói là cực kỳ tuyệt vời, dù cho có phải so sánh với bất kỳ người đàn ông hay người phụ nữ nào khác.

Thật sự rất biết kẹp! Nhiên Nghị suy nghĩ một cách đê tiện, cậu còn đê tiện hơn khi bế anh đi ra ngoài rồi để anh quần áo xốc xếch không chỉnh tề tựa lên gương nhà vệ sinh.

Đừng! Đừng mà...

Đừng làm thế mà...

Anh kiệt sức lắc đầu.

Nhiên Nghị vòng tay qua thắt lưng của anh, một tay khác nâng chân của anh lên để anh có thể nhìn kỹ càng từng chuyển động ra vào của cậu bằng gương mặt đau khổ và bất lực. Anh quay mặt đi không muốn nhìn nhưng lại bị Nhiên Nghị bóp cằm xoay mặt lại, ép buộc anh phải nhìn.

"Mày tự nhìn cho kỹ bản thân mày là cái thứ gì, mày chẳng qua chỉ là tên rác rưởi chỉ có thể dạng chân cho người khác chịch mày thôi!" Nhiên Nghị bóp chặt cằm của anh, ép buột anh phải nhìn hình ảnh làm tình của bọn họ. Gương mặt đẹp trai rạng ngời của cậu bây giờ hiện rõ sự tàn ác, khoé miệng cậu nhếch lên một nụ cười đầy ác độc, cái cằm đầy đặn của cậu gác lên bả vai anh, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết ấy kết hợp với làm da trắng nõn của cậu lúc này khiến Nhiên Nghị không khác gì một ác ma mới đến từ địa ngục.

"Anh không phải..." anh lắc đầu phủ nhận, hình ảnh đầy dâm dục ở trước mắt khắc thật sâu vào tâm trí anh.

Dương vật cương cứng của Nhiên Nghị đâm vào rút ra ở bên trong lỗ nhỏ của anh, ánh sáng phản chiếu của nước vươn trên dương vật của cậu trong thật dâm dục, cơ thể của anh bị lấp đầy, miệng nhỏ bị tách căng ra, động tác mạnh bạo từ phía sau dần chậm lại. Anh biết Nhiên Nghị cố ý làm chậm động tác lại, nếu làm vậy sẽ khiến anh có thể nhìn thấy được rõ ràng hơn nơi kết hợp của hai người trước gương.

Nhiên Nghị rút ra một cách chậm rãi rồi lại từ từ đẩy vào, không biết là do tác dụng của thuốc hay là lý do nào khác nhưng loại đưa đẩy cọ xát đầy thong thả này khiến miệng anh không thể kiềm chế nổi tiếng rên rỉ không thể biết được là đau đớn hay là sung sướng.

Anh nhắm mắt không muốn nhìn, chỉ có thể đành tự thôi miên bản thân và cầu mong rằng mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc. Nhiên Nghị phát hiện anh không động đậy cũng không giãy giụa, giống như cậu cảm thấy hết thú vị cho nên cậu ôm chặt lấy thắt lưng anh, quyết định tốc chiến tốc thắng cho nên cậu nhanh chóng giải toả nhu cầu để còn đi ra ngoài. Cậu không muốn Thư Diệu chờ lâu.

Sau một trận đưa đẩy kịch liệt, Nhiên Nghị rút dương vật đang chôn sâu trong cơ thể của anh ra ngoài rồi bắn lên bồn rửa tay. Cậu rút khăn giấy chùi sạch sẽ vết dơ trên người mình rồi đứng đó thưởng thức bộ dạng anh kiệt sức gồng mình đứng dậy, run rẩy chật vật mặc quần.

Anh không nhìn vào mắt Nhiên Nghị mà chỉ chậm rãi và gian nan gột rửa vết bẩn trên người. Anh không nhớ mình đã bắn từ lúc nào, chỉ còn nhớ đến cảm giác cọ xát ở bên trong cơ thể...

Sau khi thoả mãn một lần thì Nhiên Nghị cũng không còn tâm trạng để làm lần thứ hai, cũng không còn tâm trạng nhất quyết một hai phải đụng vào một thằng đàn ông nữa. Cậu cũng thừa nhận rằng lúc nãy bản thân cậu có chút mất khống chế, tuy nhiên thì cậu cũng không muốn Thư Diệu chờ lâu để tránh bị nghi ngờ.

Nhiên Nghị đứng bên cạnh giở giọng cảnh cáo anh: "Lát nữa ra ngoài gặp Thư Diệu, tốt nhất là mày nên câm họng lại cho tao".

"..." anh không trả lời nhưng bả vai lại run rẩy, anh lo lắng Nhiên Nghị sẽ không nói không rằng mà đấm vào bụng anh vài quyền.

"Có nghe chưa! Nhìn cái bộ dạng uất ức của mày như thế này hèn gì vợ mày mới bỏ mày chạy theo người khác!" Nhiên Nghị mỉa mai thưởng thức bộ dạng chật vật của anh rồi cười khẩy rời khỏi nhà vệ sinh. Nhiên Nghị biết chắc chắn anh sẽ không tố cáo cho Thư Diệu biết, bởi vì cái loại yếu đuối như anh ta thì có cho tiền anh ta cũng chẳng dám.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, màn tình ái đầy kịch liệt vừa rồi khiến cậu vô cùng hài lòng. Phía sau của anh thít rất chặt, rất thoải mái, cậu cũng không ngờ rằng dù anh đã bị biết bao nhiêu tên đàn ông khác chịch nhưng cái lỗ đó vẫn quyến rũ như vậy. Nhiên Nghị hoàn toàn không thể phủ nhận một sự thật rằng cơ thể của anh thật sự rất tuyệt vời, mà anh cũng khiến cho cậu có cảm giác rất tận hưởng, thậm chí hiện tại bây giờ cậu có chút nhung nhớ và lưu luyến cảm giác được bờ mông run rẩy của anh kẹp chặt lấy.

Thật sự rất tuyệt vời...

Sau khi anh rời khỏi nhà vệ sinh thì thấy Thư Diệu và Nhiên Nghị đang trò truyện với một người đàn ông lớn tuổi. Bọn họ trò chuyện trong chốc lát thì người đàn ông lớn tuổi ấy rời đi, Lâm Mộ Thiên cố gắng kiềm nén sự đau đớn rồi đi qua chỗ bọn họ. Thư Diệu thấy sắc mặt của anh không tốt thì lập tức hỏi thăm anh rằng liệu anh có đang không thoải mái hay không. Nhưng dưới ánh mắt đầy cảnh cáo của Nhiên Nghị thì anh cũng không hề hé miệng nói nửa lời.

Từ sau khi anh rời khỏi nhà vệ sinh cho đến tận lúc dùng bữa thì anh vẫn luôn giữ im lặng ngồi bên cạnh Thư Diệu để nghe Thư Diệu và Nhiên Nghị nói chuyện với nhau. Anh cũng phát hiện ra một sự thật rằng Thư Diệu và Nhiên Nghị chơi rất thân với nhau, Nhiên Nghị thích đi biển chơi bằng du thuyền và Thư Diệu cũng thế, hai người nói chuyện rất vui vẻ, những chủ đề câu chuyện trải dài từ đi biển, săn thú, nuôi thú cảnh,...

Một sự thật hiển nhiên là sở thích của hai người rất giống nhau.

Sau khi trò chuyện xong thì Nhiên Nghị đề nghị muốn đi chơi giải trí một chút, nhưng Thư Diệu lại phát hiện anh có vẻ như không có hứng thú cho lắm, vì vậy Thư Diệu liền từ chối lời mời của Nhiên Nghị, thậm chí Nhiên Nghị còn không buồn liếc anh trước khi rời đi. Sau đó Thư Diệu đưa anh về biệt thự của Lâm Việt, cho tới tận lúc này anh mới có thể bình tĩnh lại, mà đêm ấy Thư Diệu cũng không rời biệt thự mà ôm anh chìm vào giấc ngủ.

Lâm Việt trở về nhà vào lúc trời đã rất khuya, anh còn đang ở trong cơn mơ thì chợt nghe thấy âm thanh sột soạt, anh mơ màng tỉnh dậy, khi vừa mở mắt liền thấy Lâm Việt vừa mới tắm rửa xong. Lâm Việt xốc chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh anh, hai người nằm đối mặt với nhau, hơi thở phả ra trộn lẫn với nhau.

"Anh tỉnh rồi sao?" giọng Lâm Việt nhỏ nhẹ, hắn không muốn đánh thức Thư Diệu, không muốn Thư Diệu quấy rầy bọn họ.

Anh 'ừm' một tiếng nhẹ nhàng từ giọng mũi, bộ dạng Lâm Việt rất mệt mỏi nhưng vẫn ung dung sít sát lại gần anh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại. Tiếp theo, một hơi thở nóng ấm bao trùm lấy đôi môi anh, đầu lưỡi mềm mại lướt qua răng của anh rồi luồn lách vào trong...

Anh nhắm mắt lại đón lấy nụ hôn mềm mại và nhẹ nhàng của Lâm Việt, lúc này anh thế mà lại có chút xúc động muốn bật khóc. Nhớ lại ngày hôm nay bị người ta đối xử tệ bạc như vậy liền khiến anh cảm thấy ấm ức, cảm thấy tủi thân nhưng lại không biết nên giãi bày với ai.

Thấy mối quan hệ tốt đẹp giữa Nhiên Nghị và Thư Diệu khiến anh không dám mở lời nói cho Thư DIệu nghe, anh không muốn phá hỏng mối quan hệ bạn bè giữa bọn họ, nếu không tới khi đó Nhiên Nghị lại mắng chửi anh là đồ rác rưởi, đổ lỗi cho anh chen vào giữa phá hoại tình cảm giữa bọn họ.

Anh được hôn lấy đầy dịu dàng, anh không hề chống cự cũng không hề tỏ vẻ chán ghét, cũng như không có ý từ chối hay muốn nói lời từ chối, điều này khiến cho lòng Lâm Việt vui như mở hội mà hôn càng thêm nồng nhiệt.

Chúng gắn bó hòa quyện với nhau, đầu lưỡi dây dưa qua lại, hô hấp nóng rực hòa tan vào nhau...

"Anh ơi, em yêu anh" Lâm Việt hôn anh, trong ánh mắt bình tĩnh ấy ngập tràn ánh sáng dịu dàng.

"Ừ" anh nhẹ nhàng đáp lại.

"Vậy còn anh?" Lâm Việt ngậm lấy đầu lưỡi anh, thân mật hôn thêm vài cái, "Anh có yêu em không?" tuy rằng giọng nói của hắn lộ ra sự khát cầu và sự mệt mỏi nhưng động tác của hắn vẫn rất thong thả.

"..." anh không biết phải trả lời như thế nào nữa.

"Anh không thường em cũng không sao cả, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời này" giọng nói Lâm Việt tràn ngập sự ủ rũ, thể hiện rõ sự mệt mỏi của hắn. Hắn duỗi ngón tay vuốt ve bờ môi bị hôn tới mức ửng hồng lên của anh rồi chậm rãi bày tỏ thái độ: "Nhưng nếu anh yêu em thì càng tốt".

"Anh là anh trai của em...".

Lòng Lâm Việt như bị dao đâm cho một nhát, hắn có chút khó chịu trả lời: "Em biết" đôi môi của hắn dán lên bờ môi anh, sự đụng chạm mềm mại này lưu lại một chút ấm áp nhỏ nhoi.

Ánh mắt của anh hiện lên sự khó xử: "Anh...".

Lâm Việt biết anh muốn lặp lại câu nói lúc nãy cho nên liền quyết đoán hôn chặt lên bờ môi của anh không cho anh có cơ hội nói chuyện. Hắn hôn anh một hồi sau rồi mới tựa đầu lên vai anh, im lặng không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

Trong căn phòng tĩnh lặng, thể xác và tinh thần của cả hai đã rất mệt mỏi, vậy nên họ cứ dựa vào nhau rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Kể từ ngày di động của anh bị Nhiên Nghị ném đi thì anh liền mất liên lạc với Vĩnh Trình, mấy ngày nay anh bận bịu chuẩn bị tham dự buổi liên hoan phim, tuy nhiên thì Thư Diệu và Lâm Việt sẽ thay phiên nhau đén rước anh tan làm. Thư Diệu giống như cố ý muốn chuyển chỗ ở đến biệt thự của Lâm Việt, cho nên đã đặt người giao một chiếc giường lớn mới đến đây, thậm chí còn mua thêm cả những món đồ nội thất khác nữa. Lâm Việt đối với việc này tuy rằng có chút khó chịu nhưng cũng không có ý ngăn cản.

Cứ như vậy đã hình thành chuyện ba người sống cùng nhau, mà mỗi đêm anh sẽ ngủ ở giữa hai người họ, nếu như không bị Lâm Việt ôm thì sẽ bị Thư Diệu ấp, tạm thời xem đây là một hình thức sống chung mới vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro