Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12 (18+)

Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn mắt, một sức mạnh to lớn đè ép anh trên giường, Lâm Việt nheo mắt đầy nguy hiểm, giống như một con rắn độc đang chậm rãi theo dõi anh, khiến anh ớn lạnh nổi da gà.

"Cậu say rồi" Lâm Mộ Thiên nghiêng mặt tránh đi ánh mắt đầy nguy hiểm của Lâm Việt, trong lòng nặng nề như bị tạ đè lên.

Trong lòng anh bị sợ hãi chiếm lấy, đôi mắt bình thường tuy có hơi lạnh nhạt như vẫn dịu dàng của Lâm Việt bây giờ đây đã bị thay thế bởi ngọn lửa hận thù thiêu đốt, anh hoảng loạn túm lấy gối đầu chọi vào người Lâm Việt.

Lâm Việt chao đảo trên giường, lửa giận đốt cháy ý thức của cậu, liền mạnh bạo ngăn chặn anh lại, chuyển sang tư thế tấn công ngồi đè lên đùi của anh, anh không thể phản kháng bị khóa chặt ở trên giường.

Lâm Việt lật người Lâm Mộ Thiên lại đế hai người đối mặt nhau, Lâm Mộ Thiên lảng tránh ánh mắt của Lâm Việt.

Gót chân của Lâm Mộ Thiên bị giữ chặt lấy, chân bị tách ra hai bên, cậu không chút nghĩ ngợi trực tiếp đâm vào trong, được thân thể dẻo dai ôm chặt lấy, Lâm Việt nặng nề hít sâu một hơi.

Đôi chân Lâm Mộ Thiên run lẩy bẩy, đau đớn khi bị xé rách khiến cho anh cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của đối phương, không đợi cho anh có thời gian thích ứng với nỗi đau đó, cậu đã bắt đầu dùng sức đâm vào rút ra, mạnh bạo đâm thúc khiến cho anh nghẹn ngào nói không nên lời.

"Này thì chạy! Cho mày chạy! Thằng đĩ điếm, lúc tao cho mày cơ hội sao không biết cong chân lên mà chạy, giờ mày không chạy thì đừng có trách tao..." Cậu siết chặt người anh ra sức đâm rút, túm tóc anh tán cho mấy bạt tai.

"Ưm..." Lâm Mộ Thiên nghẹn ngào vì bị cậu hành hạ đầy bạo lực, anh không hiểu tại sao Lâm Việt lại tức giận tới vậy, anh không biết bản thân mình đã chọc trúng cái vảy ngược nào của cậu.

Lâm Việt nâng chân anh lên cao, như kẻ điên mà không chút kiêng nể gì thúc vào người anh, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, vừa đau đớn vừa hưng phấn.

"Cho mày đàn bà, mày không cần, nhưng mày lại cố ý muốn đàn ông chịch mày! Đúng là con đĩ... đĩ điếm!" Lâm Việt cúi đầu chôn mặt ở hõm cổ anh, âm thanh khàn đặc kỳ lạ, "Tại sao ngày hôm đó mày không phản kháng hả, tại sao không phản kháng, cho dù mày có say xỉn đến mức nào, chẳng lẽ mày bị người ta đè ra đụ cũng không cảm giác được hả? Tại sao mày không đẩy hai thằng đó ra, mày có biết tao..."

Lâm Mộ Thiên đau đớn nhăn mày, anh không biết tại sao Lâm Việt lại nổi giận, cũng không hiểu những lời mà cậu ta nói, anh lúc này chỉ nghĩ tới tại sao Lâm Việt biết anh là anh của cậu mà lại làm cái chuyện đồi bại này với anh!

Hơi rượu nồng phả vào mặt anh, anh không còn nghe rõ người đang ngăn chặn miệng anh thì thầm cái gì nữa, hiện tại bây giờ nỗi đau thể xác đã lấn át đi nỗi sợ hãi trong tâm hồn.

Em trai của anh thế mà lại tiếp tục làm cái loại chuyện này với anh, ba tiếng trước anh còn ôm hy vọng với Lâm Việt chỉ vì cậu trong cơn say đã thì thầm gọi mẹ, điều đó khiến anh nghĩ rằng Lâm Việt cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương, cần sự chăm sóc của người thân gia đình, nhưng giờ xem ra anh mới chính là kẻ nực cười tự cho mình là đúng.

Lâm Việt khó khăn cử động cơ thể, bóp lấy hàm dưới của anh.

"Mày thích chạy không, để tao chống mắt lên coi mày chạy tới đâu, đáng lẽ mày nên ngoan ngoãn ở nhà chờ công ty thông báo chứ đừng có tới mà làm phiền tao".

"Anh không có, anh chỉ muốn có việc làm thôi, cậu không giao việc cho anh làm, anh lấy tiền ở đâu mà sống?".

"Nói nhảm ít thôi" Lâm Việt dừng lại, nheo mắt đầy nguy hiểm, áp sát vào người anh, giọng đe dọa: "Thành thật nói cho tao biết đi, có phải thằng Vĩnh Trình sai mày thăm dò tình trạng công ty đúng không hửm?".

Lâm Việt cố ý đâm mạnh vào trong cơ thể anh, Lâm Mộ Thiên liền rên rỉ nhưng tiếng rên không rõ là đau đớn hay là kiềm chế.

"Hả? Vĩnh Trình?" Lâm Mộ Thiên không hiểu ý câu hỏi cho lắm.

"Bớt giả ngu lại, chẳng phải thằng đó nhờ vả nên anh mới tích cực như vậy sao?" Lâm Việt càng nói càng quá quắc, thấy anh run rẩy cắn môi mình, trong lòng Lâm Việt liền có một cảm giác kì lạ, cơ thể nóng lên, cổ họng khô khốc thèm khát, cảm giác muốn chèn ép Lâm Mộ Thiên.

"Cậu nghĩ anh là gián điệp hả?" Lâm Mộ Thiên cảm thấy thật nực cười nhưng giờ phút này anh lại không thể cười nổi, anh chỉ có thể đáp: "Không phải anh! Anh tới tìm cậu vì việc của anh chứ không hề liên quan gì tới Vĩnh Trình cả".

Anh bị bức bách đến mức tột cùng, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng trở nên khàn đặc hết hơi.

"Mày có biết hậu quả khi nói dối tao không?" Lâm Việt giam cầm thân thể đang run rẩy của anh, bàn tay vuốt ve bụng anh sau đó đè mạnh xuống bụng khiến anh đau đớn.

"Anh không hề lừa cậu, xin... cậu... làm ơn... buông anh ra...".

"Lúc nãy tao cho mày cơ hội sao mày không biết tận dụng đi, giờ còn bày đặt ra vẻ như bị chà đạp vậy".

Trong lòng anh cũng cạn lời, cái gì mà "vẻ bị chà đạp"? Rõ ràng anh bị cậu ta bắt nạt thế mà giờ lại bị buộc tội là kẻ gây chuyện nữa chứ?

"Anh không có...".

Sự giãy giụa của anh không hề có chút tác dụng nào, mà người đang đè lên người anh thì càng mặc sức mạnh bạo, hình như cũng không hề có ý sẽ dừng lại.

Vốn dĩ Lâm Việt cũng không muốn làm chuyện này với anh, mục đích ban đầu của cậu là hù dọa cho anh sợ, nhưng khi thật sự thấy ánh mắt đầy hoảng sợ của anh thì trò đùa dai này lại từ giả thành thật, mỗi khi nghe được tiếng rên "ư a ha ưm" kiềm nén của anh, thì chút ít lí trí còn tỉnh táo của Lâm Việt cũng không thể khống chế nổi nữa mà tan thành mây, rồi lại đè anh dưới thân mặc cho nước mắt đã rưng rưng.

Lý do khiến Lâm Việt không thể hiểu rõ đó chính là anh, cái người chẳng những lớn tuổi mà còn đã kết hôn nữa, trước kia cho dù cậu có gặp những tên trai trẻ xinh đẹp hơn cả anh đi nữa thì cậu cũng chưa bao giờ có cái loại hứng thú hay ham muốn này, thậm chí là sau khi biết được mùi vị cơ thể của anh thì trong một lần đi câu lạc bộ đêm, cậu vô tình gặp được một người con trai trẻ trung xinh đẹp gấp mấy lần anh nữa cơ, nhưng mà khi làm tình thì lại không thể làm tới bước cuối cùng được, hoàn toàn không thể hưng phấn nổi.

Lâm Việt khẳng định bản thân cậu thích phụ nữ hơn đàn ông rất nhiều, nhưng mỗi khi Lâm Việt nhớ lại hình ảnh thân thể săn chắc cũng như cái cửa sau chặt chẽ của anh thì...

Cảm giác lâng lâng mất hồn khiến Lâm Việt không thể thở nổi, tuy rằng người bị đè ép ở dưới là anh trai của cậu nhưng cậu lại mảy may không quan tâm tới chuyện đó, từ nhỏ cho tới lớn Lâm VIệt chưa bao giờ biết cái gì gọi là tình thân, trong tiềm thức của Lâm Việt chưa bao giờ có người 'anh trai' này, dĩ nhiên cậu cũng chưa bao giờ thừa nhận anh là anh trai mình.

Thứ Lâm Việt muốn có là quyền lực, là sức mạnh để không một ai có quyền coi thường cậu!

Lâm Việt không cần tình thân gia đình, cũng chẳng muốn tình yêu, lại càng không thèm những ánh mắt bố thí thương hại của kẻ khác, cậu ghét cay ghét đắng những kẻ dám dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, cái cậu cần là những ánh mắt kính nể, ngưỡng mộ.

Lâm Việt căm ghét anh khi anh nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, từ khi còn nhỏ anh ta đã như thế khiến cho cậu giống như là một đứa trẻ rất đáng thương, rất khổ sở, cho đến khi gặp lại Lâm Mộ Thiên, trên mặt Lâm Mộ Thiên vẫn luôn là nụ cười vui vẻ đó khiến cho cậu cảm thấy rất không thoải mái, điều đó giống như bóng ma thời thơ ấu, hằn sâu vào tâm trí không sao xóa đi được!

Lâm Việt giữ chặt người đang nghẹn ngào cầu xin, không chút để ý tới sự phản đối của anh và ánh mắt cầu xin, cậu cứ ở trên người anh thỏa mãn dục vọng bản thân, từ trên giường rộng xuống sàn nhà lạnh, sau đó lại kéo anh từ mặt đất lên tới trên sofa, hành hạ anh cho tới khi anh không thể phản kháng hay thốt ra bất kỳ lời nào khác nữa.

Lâm Việt đạt đến khoái cảm chưa từng hưởng thụ được từ bất kỳ cơ thể người phụ nữ nào, cái nơi chật hẹp của anh khiến cho cậu thích vô cùng, sự thỏa mãn đó như làn sóng lớn vỗ mạnh vào dục vọng sâu thẳm trong lòng cậu, kích thích tới mức cậu căn bản không hề muốn dừng lại.

Là một đêm vô cùng điên cuồng và hỗn loạn...

Hai người không biết rốt cuộc đối phương đã bắn được cái gì nữa, chỉ biết anh lúc đó bị Lâm Việt hành hạ từ mệt mỏi thở dốc tới mức khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng dễ gì Lâm Việt cho anh cơ hội phản kháng, bóc lột anh cho đến khi anh lên đỉnh rồi ngất xỉu, Lâm Việt cũng vô cùng thoả mãn mà nằm lên người anh ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Mộ Thiên mở đôi mắt sưng húp của mình, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là Lâm Việt đang tựa lên người anh, nụ cười Lâm Việt rất kỳ quái đồng thời Lâm Mộ Thiên cũng cảm nhận được dưới thân mình có thứ gì đó cứng để lên chân anh.

"Anh hai à, tối qua anh tuyệt lắm", Lâm Việt liếm khoé môi một cách chậm rãi, ánh mắt có chút ý xấu, trong lòng cũng nhớ về đêm lạc vào cõi tiên tối hôm qua.

"Cậu...!", đôi môi Lâm Mộ Thiên run rẩy, mặt trắng bệch như cắt máu.

Hai chân bị nâng lên, ánh mắt anh trở nên tràn ngập sợ hãi.

"Đừng... đừng vậy mà...", giọng nói khàn đặc của anh đang cầu xin tha thứ, ám ảnh đêm qua còn in sâu vào đầu không sao quên được.

"Làm thêm lần nữa, chả phải tối qua anh thích lắm sao, anh thích tới mức xỉu luôn mà", Lâm Việt cười rất dịu dàng, nhưng ở trong mắt anh lại ghê tởm vô cùng.

Anh biết nụ cười của Lâm Việt chỉ toàn là cười nhạo, không hề có chút ý tốt nào.

Anh cắn môi chịu đựng, khuôn mặt cúi gằm xuống.

"Vẫn còn đang suy nghĩ về thằng Vĩnh Trình à?".

"Không..."

"Nó không đến cứu anh đâu khỏi trông ngóng", Lâm Việt cười vô cùng đắc ý, tay cũng thuận tiện vuốt ve tấm lưng run rẩy của anh.

Câu nói đó càng khiến Lâm Mộ Thiên run rẩy gấp bội lần.

"Bây giờ cái mạng quèn của nó còn giữ chưa xong nên cũng chẳng giúp anh nổi đâu...".

"Anh không hề nghĩ tới..." Lâm Mộ Thiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi người trước mặt mình, cơ thể không thể khống chế mà run bần bật.

Anh cảm thấy hối hận vì hôm qua đã đưa cậu ta về, anh cũng hối hận khi bản thân chần chừ chưa đi, càng hối hận về bản thân vì đã mất công lo lắng cho Lâm Việt, sợ cậu vì uống nhiều say xỉn mà gặp chuyện không may, anh thật sự rất hối hận, hối hận và sợ hãi chen nhau xâm chiếm đầy lòng anh.

Lâm Mộ Thiên lòng tràn đầy u buồn nhìn theo động tác của Lâm Việt, đôi chân bị Lâm Việt thong thả tách sang hai bên, khiến cho nỗi sợ trong lòng anh lại trỗi dậy, anh biết rằng Lâm Việt cố ý làm vậy nhưng anh cũng chỉ có thể lắc đầu trong vô vọng, thân thể bủn rủn rã rời khiến anh không còn đủ sức để cử động nữa, muốn mở miệng cầu xin sự tha thứ nhưng lại phát hiện giọng của bản thân anh đã khàn đặc khô ráp.

Ký ức đêm qua là một trải nghiệm kinh hoàng đối với anh, còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần so với lần đầu, nỗi sợ trong lòng khiến cho thân thể anh run rẩy mất khống chế, ngược lại ánh mắt cầu xin của anh lại càng khiến cho thú tính muốn nhục mạ anh trong lòng Lâm Việt càng trỗi dậy mạnh hơn.

Lâm Mộ Thiên yếu ớt giãy giụa nên Lâm Việt thậm chí còn chẳng cần dùng sức cũng đã giữ được hai tay của anh, mở đôi chân tê dại đang run rẩy của anh, rồi lại bắt đầu một hồi cướp đoạt...

Khi Lâm Mộ Thiên tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh mình sớm đã chẳng thấy đâu, vết bẩn trên người và sàn nhà cũng đã được lau dọn sạch sẽ, trên người anh cũng đã được thay bộ đồ ngủ mới mang theo hương thơm thoang thoảng, phần phía dưới cản giác có hơi lành lạnh, hẳn là vết thương đã được bôi thuốc rồi, anh nhớ mang máng lúc anh hôn mê, hình như Lâm Việt đã mời người chăm sóc tới cho anh, tuy rằng khi đó anh nửa tỉnh nửa mê nhưng anh vẫn cảm giác được có người đã đắp chăn cho anh.

Anh đã hôn mê bất tỉnh bao nhiêu ngày rồi?

Lâm Mộ Thiên không thể nào biết được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự đau đớn từ phía dưới, anh mò mẫm tìm quần áo bên cạnh người mình để nhanh chóng mặc vào, anh nghĩ rằng hẳn là Tâm Nghi ở nhà sẽ lo lắng cho anh nhiều lắm, mà anh thân là đàn ông là chồng thì không thể để cho vợ mình ở nhà lo lắng như vậy được, cho nên anh phải tranh thủ về nhà nhanh để Tâm Nghi yên tâm.

Tuy rằng anh có gọi điện cho Tâm Nghi trước đó rồi nhưng vì anh đã hôn mê tận hai ngày không về nhà, tốt nhất vẫn là nên nhanh về.

Để Lâm Việt khỏi...

Nghĩ về Lâm Việt khiến Lâm Mộ Thiện cau mày, tay đang cài nút áo cũng vì thế mà không kiểm soát được run rẩy, thật sự trong lòng anh rất sợ hãi, anh chưa từng trải qua đêm nào đáng sợ như vậy, bị sờ soạng vuốt ve, bị áp bức...

Lâm Mộ Thiên lắc đầu không muốn nhớ đến những ký ức tồi tệ đáng sợ đó nữa.

"Anh tỉnh rồi!". Cửa được mở ra, một gương mặt chất phác mộc mạc xuất hiện trước mặt anh, nhìn thoáng qua nhắm chừng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đối phương thân thiện cười với anh: "Chào anh, tôi là người chăm sóc mà anh Lâm Việt thuê tới đây để chăm sóc anh mấy ngày khi anh bất tỉnh, tôi tên là Phùng Lăng".

"Chào anh... anh Lăng..." Lâm Mộ Thiên có chút bối rối, nghĩ đến chuyện giữa anh và Lâm Việt bị người thứ ba biết được khiến anh xấu hổ vô cùng: "Tôi có thể đi được chưa?".

"Tôi đoán chừng anh hẳn còn phải ngủ thêm vài ngày nữa, đó là công việc của tôi mà, nhưng giờ ảnh đã tỉnh thì tôi cũng hết trách nhiệm chăm sóc". Phùng Lăng nhún vai, cười tươi tỏ vẻ không có gì, sau đó giúp đỡ Lâm Mộ Thiên đi xuống dưới lầu.

"Đã phiền anh mấy ngày qua rồi", Lâm Mộ Thiên chất phác tưởng là thật nên đã ngỏ ý xin lỗi.

"Anh đúng là người thật thà nhỉ, vừa nãy tôi đùa thôi, không cần anh phải giải thích hay xin lỗi gì đâu".

Lâm Mộ Thiên có chút xấu hổ cười cho qua.

"Thật ra thì anh cũng đừng sợ tôi thế, trong thời gian anh bị thương, người chăm sóc anh là tôi đó, mà anh bị thương nặng lắm, hiện tại đã thấy đỡ hơn tí nào chưa?", Phùng Lăng đỡ anh ngồi xuống ghế trong phòng khách, tiện tay rót giúp anh ly trà.

"Cảm ơn anh, tôi khỏe hơn nhiều rồi", Lâm Mộ Thiên cầm ly nước ấm trong tay, vẻ mặt gấp gáp hỏi: "Cho tôi hỏi... là Lâm Việt gọi anh tới đây sao?".

"À công việc này là bạn tôi giới thiệu cho, việc này làm có ba ngày mà công một ngàn tệ một ngày, kiểu công việc hiếm có như thế này, tôi đương nhiên là đồng ý rồi", Phùng Lăng vỗ vai anh.

Thân thể anh lập tức run lên, Phùng Lăng ngại ngùng rút tay về.

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý hù dọa anh".

"..." Lâm Mộ Thiên cúi đầu không nói gì, cũng không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không hé răng nửa lời về chuyện này, công việc này tôi được người quen giới thiệu, tôi sẽ không dại gì mà bán đứng bạn bè mình đâu", Phùng Lăng sốt ruột giải thích, nụ cười có hơi ngại ngùng vì hành động vạ miệng của mình.

Lâm Mộ Thiên cảm thấy Phùng Lăng là người trung thực chính trực, cũng có chút yên lòng nhưng vẻ mặt anh vẫn còn hơi lo lắng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu với Phùng Lăng, bất cứ ai mà gặp phải chuyện này cũng sẽ cảm thấy khó xử, huống chi anh còn là người nổi tiếng, cho dù không phải là danh nhân* đi nữa mà là người bình thường thì khi gặp phải loại chuyện như thế này cũng khó mà vượt qua được...

Lâm Việt thuê người chăm sóc cho anh, anh cho rằng Lâm Việt cố ý muốn anh cảm thấy bản thân mình rất khó coi.

*** CHÚ THÍCH***

danh nhân: là người có tiếng tăm, nổi tiếng khác với doanh nhân là người buôn bán, kinh doanh. Mình dễ lầm 2 từ này với nhau nên chú thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro