
14: Gian dâm trong mộng
Vốn dĩ y khó chịu nhất là khi bị người bề trên xếp mình vào công ty, nhưng ngày đầu tiên đã được tiến cử cho Việt Thù, y liền đổi chủ ý.
Người thanh niên đến phỏng vấn y trông giống như không cùng một thế giới với hai ông già xấu tính bên cạnh. Anh giống như một yêu tinh, len lén khoác lên áo sơ mi của loài người, đeo kính gọng vàng, nhìn xuống lý lịch của y, sau đó kinh ngạc vui mừng nói, anh ấy cũng tốt nghiệp ở trường đại học này.
Anh không biết rằng, người đến phỏng vấn căn bản không lòng dạ nào trả lời, ho khan hai tiếng, thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo và cố chấp kia, đan hai chân lại, ngăn trở dã thú trướng to không thể kiểm soát trong quần.
(Lần đầu gặp e anh nuwng quá-))
Y thậm trí muốn cho thời gian phỏng vấn lâu hơn một chút, làm cho thời gian y ở chung một phòng với anh lâu hơn một chút. Như vậy là y có thể luôn ngửi được mùi vị khiến người ta say mê kia.
Đoạn thời gian đó, y vẫn luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ.
Trong mộng trên người Việt Thù mặc áo sơ mi cẩn thận tỉ mỉ, đeo kính, tay bị trói ở đầu giường, hai chân lại trần truồng, dạng to đặt ở trên giường, miệng và hạ thể dính đầy tinh dịch của đàn ông, còn diêm dúa mà liếm môi, muốn y cho nhiều hơn.
Y phủ người lên, dương vật to lớn gần như muốn nổ tung được khéo léo ngậm vào, thịt ruột mềm mại liếm mút một cách nhu thuận, làm cho y ngay cả linh hồn cũng bằng lòng giao ra.
Nhưng mà khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã chói chang, chỉ có một mình y. Dưới chăn ướt đẫm một mảnh.
Đêm khuya, xe thể thao phi như tên bắn vào khu biệt thự.
Người đàn ông cao lớn đang ôm một người nhỏ nhắn không nhìn ra giới tính trong ngực mình, đôi chân lộ ra mảnh mai và gầy gò, lắc lư yếu ớt theo động tác đi lại của người đàn ông.
Bởi vì sự mềm lòng và do dự của y, vợ của y đã bị người khác cưỡng dâm rồi. Cả người của vợ đều là dấu vết của người khác, giống như là một đồ điếm rẻ tiền, bị người khác chịch đến vết thương chồng chất, đáng thương mà co rúm người lại khóc lóc thảm thiết, không ngừng muốn trốn đến nơi mà người khác không biết, rốt cuộc đợi được y, được y nhặt về từ khu đèn đỏ, đưa về tổ ấm tình yêu của họ.
Y sẽ tự tay rửa sạch mọi dấu vết trên cơ thể cho anh, rửa sạch triệt để, không buông tha một chút da thịt nào, ngay cả kẽ tóc và kẽ ngón tay đều sẽ không bỏ qua, từ ngoài vào trong, dùng tinh dịch của y, triệt để mà rửa sạch sẽ.
Việt Thù hoàn toàn không biết đàn em đáng tin cậy của mình đang suy nghĩ thứ vặn vẹo gì trong đầu, anh tiến vào trong nhà của người đàn ông sống một mình, đập vào mặt đều là hơi thở lạnh thấu xương, không có cái loại mùi tanh đó, cảm giác an toàn lặng lẽ nảy sinh.
Tác Diễm một đạp đá văng cửa, đặt nhẹ anh lên trên giường mềm mại, ngồi xổm ở trước mặt anh, mặt mày thâm thúy bình tĩnh, giọng nói vẫn tính là nhẹ nhàng, nhưng nội dung nhất định không phải hợp pháp.
"Nơi này rất an toàn, ai cũng không dám xông tới. Nói cho em biết tên của hắn, em giúp anh giải quyết sạch hắn."
Lời y nói là em giúp anh giải quyết sạch hắn, Việt Thù nhìn sắc mặt của y, lại giống như nói em đi giúp anh giết chết hắn vậy. Mặc dù không có gì khác nhau, nhưng thoải mái chết với chết thảm lại không giống nhau.
Việt Thù nói: "Tôi không biết... tôi không biết rốt cuộc phải làm thế nào. Hắn là một ngôi sao... bị người bỏ thuốc, tôi cùng hẳn uống... loại thuốc kia, liền... ngủ cùng nhau. Hắn muốn chịu trách nhiệm... mới thành như vậy. Tôi không cần... tôi chỉ... chỉ cần hắn đi là được rồi ..."
Về phần cường bạo phía sau, đó là thứ Việt Thù căn bản không muốn nghĩ tới.
Tác Diễm nhổ nước bọt, nói: "Thế mà anh cũng tin? Hẳn thật sự không phải có mưu tính từ trước? Anh lớn lên đẹp như vậy, hắn có phải đã sớm nhìn anh chằm chằm? Những ngôi sao kia làm gì có ai sạch sẽ!! Anh không nói em cũng có thể điều tra được là ai!"
Y đứng lên, nhìn xuống mỹ nhân ngồi ở trên giường, hít sâu một hơi, nói: "Thôi vậy, anh đi tắm trước, em tìm quần áo cho anh... quần áo của em anh có thể mặc không vừa người, có cần mua mới không? Em gọi người đưa tới... anh có thể đứng được không? Em ôm anh đi? Em bế anh vào... đừng đánh em! Cẩn thận em đánh lại!... Anh mấy ngày nay có ăn cái gì chưa? Xương đều cộm tay rồi..."
Y hoàn toàn bất chấp sự giãy giụa của Việt Thù, ôm anh bế lên, hai người chen vào phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ. Nơi đó là chỗ tắm rửa buổi sáng của người đàn ông độc thân, đồ rất ít, không gian cũng không lớn lắm, chứa hai người gần như có chút khó khăn.
Việt Thù nhớ đến một ít hồi ức không tốt, sắc mặt trắng bệch, vội vã hoảng loạn mà tránh đi tay của Tác Diễm, giống như một con kiến đang cố gắng lay động một cái cây, trong lúc giãy giụa, một tiếng xoạt, chiếc áo rộng lớn bị xé toạc, lộ ra đường cong xương vai vô cùng xinh đẹp.
Tác Diễm hít vào một hơi, đôi mắt đen như mực, tối tăm đáng sợ.
Phía trên được bao phủ bởi nhiều dấu vết khác nhau, vết hôn, dấu răng, tím bầm loang lổ, trải dọc theo vào nơi bí mật hơn.
"Đừng nhìn... đừng nhìn..."
Mỹ nhân đáng thương lôi kéo quần áo của mình, hoàn toàn không để ý đến tình huống của mình, nhưng mà Tác Diễm tựa như bị mê hoặc, bàn tay hơi dùng chút lực, làm cho quần áo che thân của vợ đã bị xé thành từng mảnh, bị vô tình mà ném ra bên ngoài.
Y ngừng thở.
Trên eo hẹp có cơ bụng mỏng, dấu tay đã phai nhạt, nhưng vẫn còn một vết cắn như khắc con dấu vậy.
"Tôi không tắm... cho tôi ra ngoài! Cho tôi ra ngoài! Tác Diễm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro