Chương 2
"Em lại đây đi." – Hắn ngoắc em lại phía chỗ mình đang ngồi, tư thế ngồi của hắn cũng toát hẳn lên khí chất con người hắn. Tay phải buông thả để lên tay vịnh ghế, tay còn lại chống cằm ra vẻ chán chường nhưng đôi mắt lả lơi, cợt nhả của Diệp Ý Hiên lại phỉ báng lại vẻ ngồi lười nhác ấy của hắn.
Đào Hi Hoa cũng không cảm thấy gì mà tiến lại gần chỗ hắn.
"Cậu cả Diệp có việc gì cần em?"
Đợi đến lúc Đào Hi Hoa đến trước mặt Diệp Ý Hiên, hắn đột nhiên đưa bàn tay đang buông thỏng của mình nắm lấy hai bên gò má ửng hồng của em, khiến em bất ngờ chúi người ngã ngồi vào lòng hắn.
Còn việc của cậu cả Diệp là nâng khuôn mặt em săm soi, ngắm nhìn tỏ vẻ thích thú.
"Chà... đúng là tiếng đồn không sai ha. Ông chủ Đào không chỉ có hàng ngon mà ngay cả ông chủ cũng ngon không kém." – Bàn tay nãy giờ chống cằm đến mỏi nhừ của Diệp Ý Hiên cuối cùng cũng có dịp cử động. Bàn tay ấy khẽ mơn trớn đôi gò má xinh đẹp phớt hồng của ông chủ Đào, đầu ngón tay cái của hắn cứ mãi qua quýt nơi nốt ruồi nhợt nhạt đậu dưới khóe mi em. Bàn tay còn lại thì chợt siết vòng eo của ông chủ Đào.
Hành động của cậu cả Diệp khiến bao nhiêu người chứng kiến phải trố mắt, đâu đó còn vang lên tiếng hít trong không khí.
Vì sao lại thế? Bị vì ông chủ Đào nhìn nhỏ nhắn xinh đẹp là thế thôi, nhưng chưa từng qua tay một ai cũng chẳng cho ai có cơ hội đụng vào cơ thể mình. Có một lần có gã đàn ông nọ, chính là con trai út của ông Tam chủ tiệm vàng, đam mê nhan sắc và thèm khát cơ thể của ông chủ Đào, gã đã làm ra những hành động dâm dê, sờ mó mông ông chủ Đào ngay khi em không để ý.
Hậu quả là ngay lúc đó, ông chủ Đào đột nhiên bắt lấy bàn tay của gã, bẻ ngược ra sau rồi vật gã ngã chỏng vó dưới nền đất. Lúc ấy đôi môi em khẽ rít ra từng câu một nghe vẫn là chất giọng trong trẻo ấy nhưng lại pha lẫn sự tàn nhẫn, chua ngoa.
"Ai dám đụng vào người ông khi ông chưa cho phép, ông đây bẻ lọi tay kẻ đó, dán mặt kẻ đó khắp vùng và cấm tiệt kẻ đó không được vác cái mặt chó nó vào động Phù Dung!"
Kể từ đó dù có cả khối người mơ ước cũng chẳng dám động đến ông chủ Đào. Cho đến hiện tại, người làm ra hành động này tiếp theo lại là cậu cả Diệp.
Danh tiếng của cả hai lại một chín một mười nơi vùng đất đỏ. Nên những kẻ hóng chuyện ở đây có kẻ sợ nhưng cũng có kẻ muốn xem trò hay.
"Xin lỗi cậu cả Diệp, Đào Hi Hoa tôi bán đĩ chứ không bán thân." – Cánh môi hồng nhuận tự nhiên của em rít nhẹ một câu. Trong câu nói đó không biết chứa bao nhiêu là phần chịu đựng, bao nhiêu là phần căm tức.
Mặc nhiên Diệp Ý Hiên lại nghe Đào Hi Hoa nói như một câu nói đùa, hắn cười giòn tan trông có vẻ càng hứng thú với "tú ông" của động Phù Dung. Hắn kề sát đôi môi bạc tình làm say mê biết bao nhiêu cánh liễu yếu đào tơ, hơi thở còn vương vấn mùi thuốc lá phả từng đợt, từng câu vào trong tai em: "Đương nhiên em không bán thân. Nhưng anh lại muốn em bán thân cho anh, làm đĩ của anh cho anh chịch nát cái vẻ ngang tàng đĩ thỏa này của em."
Đào Hi Hoa bật cười, là tức đến bật cười. Đám người đều nghe ra sự tức giận trong điệu cười của ông chủ Đào, họ đợi một màn ngã ngựa chổng vó của cậu cả Diệp.
Ấy vậy mà đợi mãi, chẳng đợi được cú ngã ngựa nào mà lại thấy ông chủ Đào đột nhiên chống tay lên vai cậu cả Diệp rồi khẽ nghiêng mình, bắt chước cậu cả Diệp mà rầm rì gì đó bên tai hắn.
"Địt mẹ... đáng lẽ ra em sẽ thục bể con cặc ngu đần này của anh, cho anh một cú ngã ê chề xuống nền đất và cho anh cút vĩnh viễn khỏi động Phù Dung... Nhưng anh may thật đấy, hôm nay ông chủ Đào cũng muốn bị đụ rồi, ông chủ Đào cũng thích cái nét lẳng lơ, mất dạy mà tưởng mình khí phách này của anh."
Diệp Ý Hiên bật cười to.
Hắn như bị kích thích ham muốn, sung sướng khoái chí bế ông chủ Đào lên tay, trước khi đi còn trước mặt mọi người vỗ vào mông em một phát thật kêu như tuyên bố đêm nay ông chủ Đào là của hắn.
....
Diệp Ý Hiên bế người đẹp trong vòng tay mình ra khỏi sòng bạc, tiến về khu chính của Phù Dung. Nơi đây có một ban nhạc cụ toàn xướng lên những khúc giao hưởng ma mị, chẳng phải loại nhạc phổ phổ biến hiện nay mà lại là những giai điệu dâm mị, mơ màng khiến kẻ nào đến đây cứ va vào nhau mà uốn éo, quấn quýt mưu cầu xác thịt.
Ở giữa chính khu Phù Dung có một cái bục nhỏ, thường chỉ dành cho các vũ công riêng của Phù Dung lâu lâu tổ chức một buổi múa kịch "cảnh xuân". Cậu cả Diệp cứ bồng mãi ông chủ Đào băng qua khỏi đám người, bước lên trên bục khiến không biết bao nhiêu kẻ chú ý.
"Tính anh dâm lắm. Anh muốn hai đứa mình nhảy thoát y trước mặt mọi người." - Diệp Ý Hiên nửa ôm Đào Hi Hoa trong người nửa thả cho chân em chạm đất, lại một lần nữa kề sát tai em mà đưa ra yêu cầu quái đản.
"Thoát y? Lộ cơ thể là trò đã nhàm chán ở chốn Phù Dung này rồi..." - Đào Hi Hoa khẽ cười ba tiếng rồi nói tiếp: "Nói cho anh biết, cơ thể của ông chủ Đào đây là cực phẩm... đến lúc đó xem cậu cả Diệp có muốn cho mọi người thấy toàn bộ cơ thể của em không..."
Đào Hi Hoa dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Diệp Ý Hiên, do hắn cũng chẳng đặt em xuống đất hẳn hoi nên nhìn từ đằng sau em chẳng khác gì con yêu tinh dâm loàn đang cố quyến rũ, day dưa, uốn éo bênh cạnh cậu cả Diệp.
Diệp Ý Hiên cười khẩy, hắn vuốt ngược mái tóc mềm mại của em ra sau làm lộ ra vầng trán trắng trẻo loáng o, trên vầng trán xinh đẹp nằm ngay vị trí chếch lên chân mày lá liễu lại có điểm xuyến thêm một chấm nốt ruồi mỏng tang. Hắn vuốt ngược tóc em ra sau, thoắt đột ngột giựt mái tóc làm em ngửa đầu lên, hắn vội vàng tiến đến, sồn sã dồn dập nhốt em vào trận cuồng hôn ướt át.
Ông chủ Đào cũng chẳng chịu thua, em đẩy lưỡi hắn trở ngược về khuôn miệng mình sau đó lại vói ngược lưỡi bản thân vào miệng hắn cùng hắn đá lưỡi, móc lưỡi nhau nhiệt tình.
Bàn tay của Đào Hi Hoa mon men lên nút áo được cài cẩn thận của cậu cả Diệp, chậm rãi như ve vãn mà tháo ra. Mới tháo được một nút thôi nhưng dường như ông chủ Đào không đủ kiên nhẫn liền giật mạnh làm chiếc áo sơmi đen của cậu cả Diệp đứt phăng thêm ba hàng nút, lộ ra cơ thể săn chắc với từng thớ cơ, múi bụng rõ ràng.
Đám người phía dưới nhìn cậu cả Diệp cùng ông chủ Phù Dung vờn nhau thì hú hét lên. Quá kích thích! Không khí trong khu chính Phù Dung lúc ấy nóng lên hẳn.
"Nhìn xem tú ông của Phù Dung thèm khát khách của mình như nào này..." - Hai người cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn cuồng dã của họ, Diệp Ý Hiên nhìn hàng nút áo của mình bị bé mèo con giựt đứt gần hết thì lại phì cười. Hắn vỗ khuôn mặt bị hôn đến thở dốc, má đã hồng nay chuyển sang màu đỏ của em.
"Ưm... thế quý khách có thích em không? Hôm nay mấy em của em nó mới về... còn non nớt lắm, nhìn là biết cậu cả Diệp không ưng mặt hàng này. Chỉ có em mới đủ để cậu cả Diệp hài lòng đêm nay thôi..." - Đào Hi Hoa tỏ vẻ như mình thật sự là một con đĩ điếm hạng sang của chốn Phù Dung mà chào hàng nhiệt tình, sau nụ hôn vừa rồi cũng lại càng bức ra được nét dâm mị của ông chủ Đào.
"Ha, để anh xem hàng hiếc như nào đã. Ông chủ Đào cũng chưa cho anh xem hàng của em, sao chắc được anh sẽ hài lòng đây?"
"Anh đừng có nóng vội..." - Đào Hi Hoa hai tay ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của cậu cả Diệp, em lại đặt nhẹ một nụ hôn lên cái miệng dẻo mép, chỉ giỏi nói mấy lời dâm đãng hớp hồn chúng sinh của hắn, em lại nói: "Ông chủ Đào sẽ làm anh hài lòng, cho anh mê chết ông chủ Đào, về sau thử xem anh còn đi chịch thiên hạ được nữa hay không."
Đào Hi Hoa ngả ngớn ngã vào lòng hắn, hôm nay ông chủ Đào mặc bộ áo sơmi cùng quần đều là chất vải lụa màu trắng từ trên xuống dưới, bên ngoài cũng khoác một áo choàng lụa mỏng cùng tông màu. Em mặc kệ bàn tay đang chịu lực nâng đỡ em của hắn, đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng được cắt dũa gọn gàng từng bước chậm rãi tháo từng nút áo, dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Ý Hiên em cũng chẳng vội vàng, cứ giữ nhịp điệu ấy cho đến chiếc nút cuối cùng được tháo xuống.
Bên trong vậy mà Đào Hi Hoa lại mặc một cái yếm màu trắng.
Hết chương 2.
Họ Diệp: *xịt máu mũi* *che gấp* không thể cho mọi người thấy cơ thể xinh đẹp của vợ tôi được !
Em bé Hoa bận yếm: V●ᴥ●V
Thử tưởng tượng em bé yêu nghiệt nhà anh Diệp bận áo yếm bằng lụa mềm mại, trời ơi mê chếccc :>. Và đó cũng sẽ là kiểu trang phục chính của em bé xuyên suốt bộ truyện =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro