chương 22: " Gương vỡ lại lành "
CHƯƠNG 22 __ Gương vỡ lại lành
Một cái quỳ này, làm cho rất nhiều cảm xúc trong nháy mắt tan biến.
Lí Gia Hằng rành mạch cảm giác được. Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Xán Liệt đang quỳ trên mặt đất, sự hoảng hốt tràn ngập trong mỗi góc cơ thể hắn.
"Xán Nhi, ta......" Yết hầu Lí Gia Hằng rất nhanh nghẹn lại, nói cái gì cũng không nổi.
Xán Liệt ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm bình thản giống như không hề có phát sinh sự tình gì. Nó đứng lên đi đến trước bàn cầm giấy bút, một lát cầm lấy tờ giấy đi tới trước mặt Lí Gia Hằng rồi lại quỳ xuống.
Tờ giấy được cung kính trình ở trước mặt Lí Gia Hằng.
Nhìn một loạt hành động cung kính của Xán Liệt, trong lòng Lí Gia Hằng nhức nhối không thôi, cảm thấy chính mình đúng là một tên ngu xuẩn.
Xán Nhi đã hoàn toàn đem hắn trở thành Vương gia như trước kia, trở thành chủ nhân của nó, mà không phải cái người thương nó sủng nó nữa.
Cho nên Xán Nhi mới có thể hướng mình quỳ xuống, hướng mình biểu hiện lễ độ cung kính.
Lí Gia Hằng đột nhiên kéo Xán Liệt vào lòng mình.
"Không cần như vậy, Xán Nhi, lời nói vừa rồi của ta không phải thiệt tình, đừng như vậy ......"
Trên mặt Xán Liệt đã tràn ngập chua xót, chính là Lí Gia Hằng không có nhìn thấy.
Nó từ trong lòng Lí Gia Hằng giãy ra, lại đem tờ giấy kia đưa cho Lí Gia Hằng xem.
Trên đó viết:
Vương gia, ta đây sẽ trở về phòng hạ nhân, ngài không cần phải nhắc lại. Nhưng mà ta muốn cầu ngài một chuyện, sau này hãy đem Thu Đào cấp cho một chủ nhân nhân từ một chút, cầu ngài.
Mặt Lí Gia Hằng có điểm vặn vẹo, hắn đem tờ giấy kia vo lại rồi vứt sang một bên, ôm chầm lấy Xán Liệt.
"Ngươi nói cái gì vậy! Ai cho ngươi trở lại phòng hạ nhân? Không được trở về!"
Xán Liệt muốn tránh ra, lại bị Lí Gia Hằng gắt gao ôm lại.
"Không được rời khỏi ta, ta không thể không có ngươi, ta không thể chịu được một ngày không có ngươi."
Động tác giãy dụa của Xán Liệt đình chỉ, chẳng lẽ Vương gia không phải là không cần nó nữa sao? Xán Liệt trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Nếu không phải không muốn nó , tại sao lại đối xử với nó như thế? Tại sao thô bạo với nó, tại sao nói với nó những lời tổn thương kia?
Ngươi chẳng lẽ không biết sự tự ti của ta sao......
"Xán Nhi, tha thứ ta, ta không phải cố ý nói ngươi như vậy, ta chỉ là tâm tình quá hoảng loạn, ta không biết phải làm thế nào bản thân mới bình tĩnh được, ta sợ lòng ngươi không có ta, ta chỉ là...... chỉ là muốn chứng minh ngươi hoàn toàn thuộc về ta."
Tâm tình Xán Liệt lập tức dịu xuống, nó ngẩng đầu nhìn Lí Gia Hằng, Lí Gia Hằng trên mặt lộ vẻ bất an cùng bối rối.
Bàn tay mềm mại dần dần xoa gương mặt cương nghị có chút bi thương của Lí Gia Hằng, cảm thụ hết thảy nỗi lòng của hắn.
Giống như đã minh bạch mọi việc, Vương gia vẫn yêu thương nó, Vương gia không có chán ghét nó, càng không phải không cần nó.
Bởi vì bất an, cho nên mới bắt mình phải vì hắn làm cái loại chuyện đó sao?
Không thể dùng lời nói để diễn tả cảm xúc của bản thân, Xán Liệt từ từ hôn lên môi Lí Gia Hằng.
"Xán Nhi......"
Lí Gia Hằng ôm lấy Xán Liệt nhiệt tình ôm hôn, vì vui sướng mà kịch liệt đáp trả.
Xán Liệt lại bị ôm lên giường, quần áo vừa mới mặc lại bị cởi, Lí Gia Hằng đã không còn thô bạo như ban nãy, mà là ôn nhu quý trọng yêu thương nó.
Dần dần cúi đầu về phía nửa mình dưới của Lí Gia Hằng, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, Xán Liệt hé miệng ngậm lấy phân thân đang hưng phấn sưng lên kia.
Chỉ cần ngươi thích, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngươi cũng phải có tình cảm với ta.
"A ưm!"
Lí Gia Hằng không kìm được rên rỉ ra tiếng, bị Xán Nhi dùng đầu lưỡi non mềm đụng chạm khiến cơ thể hắn hoàn toàn rơi vào cảm giác mãnh liệt, làm cho hắn cảm thấy toàn bộ lý trí của mình đều bị kích thích này làm cho hỏng mất .
Tuy rằng động tác của Xán Nhi có chút trúc trắc, nhưng lại làm cho hắn kích động không thôi.
Không có ai có thể gây cho hắn loại cảm giác này, trừ bỏ Xán Nhi của hắn, Xán Nhi hắn yêu nhất.
Xán Liệt ngốc nghếch dùng miệng liếm loạn phân thân Lí Gia Hằng, mùi vị đặc trưng cho sự nam tính mãnh liệt kích thích giác quan nó, cảm giác phân thân ở trong miệng đột nhiên lại trướng đại.
Khó khăn liếm mút, nướt bọt không thể khống chế thuận theo trụ thịt đáng sợ kia chảy xuống.
Lí Gia Hằng đột nhiên chịu đựng không nỗi ngồi xuống, kéo đầu Xán Liệt qua hung hăng hôn lên.
Muốn đem nó ăn vào trong bụng, Lí Gia Hằng thật sự muốn làm như thế.
Bài khai hai chân Xán Liệt, khí quan vừa mới bị liếm đến ẩm ướt không chút khó khăn nào chen vào trong huyệt khẩu mềm mại .
Một bên chuyển động, một bên âu yếm hôn môi Xán Nhi, Lí Gia Hằng cảm thấy chính mình thật sự điên rồi, không biết nên làm như thế nào có thể càng thương nó thêm một chút .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro