Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Bệnh và Tội.

Dương Kim bước vào lớp học, nhìn thấy trên chỗ ngồi của mình có một vũng chất lỏng màu vàng.

Cậu đáng lẽ nên hoảng hốt hét lên, bởi lẽ "bọn họ" rất thích chứng kiến những cảnh tượng như thế này. Hoặc cậu có thể lập tức báo với giáo viên, dù sao với thành tích xuất sắc của mình, giáo viên chắc chắn sẽ đứng về phía cậu mà chẳng cần phân biệt đúng sai.

Nhưng Dương Kim chẳng làm gì cả.

Đầu đông, lò sưởi của trường bắt đầu hoạt động, luồng không khí khô nóng và ngột ngạt tràn ngập trong từng lớp học.

Kính của cậu bị phủ mờ bởi một lớp hơi dày đặc, dần dần che mờ cả vũng chất lỏng màu vàng ấy và thế giới trước mắt cậu.

Dương Kim đưa tay vào cặp, lấy ra chiếc giẻ lau đã được cậu sử dụng không biết bao nhiêu lần trước đó, rồi lau sạch chỗ ngồi.

Khi hơi nước trên kính tan đi, trong tầm nhìn của cậu hiện ra vài đôi chân to bè. Những đôi chân đó mang giày được khâu thủ công bằng vải thô rẻ tiền, đối lập hoàn toàn với đôi giày da mới bóng loáng dưới chân cậu.

"Lau làm gì chứ? Không phải mày thích thứ này sao?"

"Đừng trách nó, ai bảo mày không nói đây là nước tiểu của đàn ông."

"Sao lại không phải? Cái mùi hôi này chỉ có thể là của đàn ông thôi! Nước chảy ra từ người con gái đều thơm cả!"

Những đôi giày vải thô nói.

Dương Kim siết chặt góc chiếc giẻ lau trong tay.

Lúc này, cậu cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt – một ý nghĩ muốn nhét chiếc giẻ thấm đầy mùi nước tiểu vào miệng bọn chúng. Đồng thời, cậu cũng hối hận – hối hận vì đã không hất thẳng cả ghế nước tiểu vào người bọn chúng.

Nhưng cậu vẫn không làm gì cả.

Phản kháng không giúp được gì. Giáo viên sẽ không đứng về phía cậu.

Bên ngoài cửa sổ, lá cây đã rụng hết, thành phố này lại trở nên xám xịt. Sự lạnh lẽo khắc nghiệt của vùng Đông Bắc không buông tha bất kỳ kẻ nào dám hy vọng có thể trốn tội.

— Ở thời điểm đó, thích đàn ông vừa là bệnh, vừa là tội.

---

Đông Bắc vào mùa đông thuộc về bóng tối.

Khi tan học, trời đã tối đen.

Dương Kim một mình bước ra khỏi lớp học, đi ngang qua sân trường nơi những nhóm người đang bá vai bá cổ, bước chân cậu dần nhanh hơn.

Phải quen đi, phải quen đi, phải quen đi.

Suốt đường đi, cậu lặp đi lặp lại ba từ ấy trong đầu. Cậu nghĩ rằng mình trông rất thản nhiên, nhưng bàn tay siết chặt quai cặp đã phản bội cảm xúc thật của cậu.

Vậy nên, khi những đôi giày vải thô xuất hiện ở góc rẽ tiếp theo, nhịp tim cậu bất chợt hẫng một nhịp.

Cậu cúi đầu cố tình làm như không thấy, định vòng qua họ để đi tiếp.

Nhưng họ dễ dàng chắn ngang đường cậu.

Dương Kim khẽ nhắm mắt sau lớp kính.

Phải quen đi, phải quen đi, phải quen đi. Cậu lại tự nhủ với mình.

Cậu mở mắt ra, ngẩng đầu lên đối diện ánh nhìn đầy thách thức và chẳng mấy thân thiện của những đôi giày vải thô.

"Tránh ra." Cậu nói.

Giọng cậu lạnh lùng tựa như một lớp băng mỏng, vô cảm và tàn nhẫn. Đó không phải là sự kiêu ngạo tự mãn, mà là điều mẹ cậu đã từng nhận xét đúng về cậu.

Tuy nhiên, sự lạnh lùng ấy không đủ để dọa lũ trẻ đã lớn lên cùng cậu trong cùng một khu tập thể từ nhỏ.

Những đôi giày vải thô tiến lại gần, dồn ép cậu lùi về phía góc tường.

Cậu siết chặt quai cặp, tưởng tượng mình như một chiếc đinh đóng chặt xuống mặt đất, kiên cường đứng im không nhúc nhích.

Vậy nên họ như một đám mây đen ùn ùn bao phủ lấy cậu, gần như đè lên người cậu.

Một người trong số họ hỏi: "Không thích món quà sáng nay bọn tao tặng mày à?"

Kẻ đó đứng quá gần, khiến Dương Kim buộc phải ngoảnh đầu đi.

Nhân đó, cậu nhìn thấy hai chiếc lá rụng nằm trong tầm mắt mình. Chúng giao nhau, như đang nắm tay nhau giữa cơn gió đông lạnh lẽo, kể lại một tình yêu nhỏ bé nhưng vĩ đại.

— Ngay cả lá rụng cũng được yêu thương vô điều kiện.

"Không thích à, hả? Thằng ẻo lả (*)?"

(*)兔子 (thỏ): mang ý nghĩa ẩn dụ và thường là một thuật ngữ lóng dùng để ám chỉ người đồng tính nam.

Người đó lại hỏi lần nữa khiến đám còn lại bật cười. Tiếng cười của họ vang vọng, lớn hơn cả tiếng gió bắc gào rú.

"Có vẻ phải chơi hàng thật rồi, anh em!"

Dương Kim không kịp hiểu "hàng thật" nghĩa là gì, vậy nên khi nghe thấy tiếng khóa quần đồng loạt kéo xuống, cậu theo phản xạ cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh —

Cậu rùng mình, hít vào một hơi lạnh, cổ họng bật ra một tiếng kêu yếu ớt không thể kiểm soát.

Âm thanh ấy khiến những đôi giày vải thô phấn khích. Họ không ngừng làm những động tác hông trước mặt cậu, nụ cười trên gương mặt họ toát lên một vẻ ngây thơ đầy tàn nhẫn.

Dương Kim nhắm chặt mắt. Trong cơn hoảng loạn, cậu thấy hình ảnh mình ngày bé được mẹ ôm vào lòng, thấy hình ảnh mình ngày xưa cùng những đứa trẻ này chơi đuổi bắt trong khu tập thể. Lúc này, cậu sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được quay về những ngày tháng đó, những ngày trên gương mặt cậu vẫn còn nụ cười.

Nhưng thời gian tàn nhẫn vẫn cứ trôi, không thể quay lại.

Dương Kim thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng những thứ dơ bẩn đang chạm vào người mình. Cậu không biết liệu có nên cảm thấy may mắn vì mùa đông Đông Bắc đã khiến cậu mặc rất nhiều lớp quần áo hay không.

"Dừng lại đi, tôi sẽ đưa tiền!"

Dương Kim đẩy mạnh bọn chúng, chạy lên trước hai bước.

Cậu đã phá vỡ vòng vây, quay đầu lại, trừng mắt nhìn chúng đầy căm phẫn.

"Tôi sẽ xin mẹ tôi tiền tối nay, ngày mai mang lên lớp."

Những đôi giày vải thô hài lòng mỉm cười với nhau, liếc mắt trao đổi rồi kéo khóa quần lên.

Dương Kim lập tức quay người bỏ đi, bước chân vội vã, tim đập như trống trận dồn dập trong lồng ngực.

Sau lưng cậu, một tên trong bọn hét lên: "Tối nay mà tao còn nghe mày chơi cái đàn piano rách nát đó, ngày mai cả trường sẽ biết mày là thằng ẻo lả!"

---

Dương Kim không nhớ mình đã quay về khu tập thể như thế nào, chỉ nhớ rằng trước khi bước vào nhà, cậu đã lén nhìn về phía thùng rác dưới gốc cây du với vẻ bất an.

Khi mở cửa, mẹ cậu, bà Liễu Chi Quế đang đứng ngay phía sau, trên người mặc một chiếc váy mới mà cậu chưa từng thấy.

"Về trễ thế này à? Con có biết thời gian quý giá đến mức nào không? Con đã học cấp ba rồi, không được lãng phí dù chỉ một giây biết chưa?" Bà Liễu nói.

Mẹ từng bảo giọng cậu lạnh lùng, nhưng Dương Kim thấy điều đó không công bằng. Giọng của mẹ mới thực sự lạnh, lạnh đến mức khiến cậu nghi ngờ rằng người phụ nữ từng ôm cậu dịu dàng trong vòng tay khi còn nhỏ giờ đây đã bị ai đó thay thế.

Cậu lặng lẽ đổi giày, không trả lời lời mẹ.

Cậu đã trở thành học sinh đứng nhất khối, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào để nhận được một lời khen từ mẹ.

Mẹ liếc nhìn cậu một cái, rồi quay người đi vào phòng, chỉ để lại một câu ngắn gọn: "Đi tập đàn."

Hai chữ "tập đàn" như mũi kim đâm vào dây thần kinh của cậu. Câu nói cuối cùng của đám giày vải thô vẫn còn vang vọng trong đầu cậu.

Cậu không muốn cả trường biết mình là "thằng ẻo lả" — không phải vì cậu sợ ánh mắt khinh bỉ, mà vì nếu bố mẹ biết, cậu chắc chắn sẽ không còn đường sống.

Bàn tay lại siết chặt quai cặp, Dương Kim cố lấy dũng khí để hỏi: "Hôm nay con có thể không tập đàn được không?"

Cậu cố gắng để giọng mình nghe như bình thường, nhưng đó có lẽ là một sai lầm. Giọng nói quá lạnh lùng khiến câu hỏi nghe chẳng khác gì một yêu cầu kiêu ngạo.

Mẹ quay đầu lại, nhíu mày thật sâu, nhưng vẫn chỉ đáp ba chữ: "Đi tập đàn."

---

Năm 1992, đàn piano là một thứ hiếm hoi.

Năm 1992, những ngôi nhà cũ trong khu tập thể của nhà máy cách âm quá kém. Tiếng đàn piano len lỏi vào từng nhà trong khu, xâm phạm không gian riêng tư của họ.

Dù đó là bản Dreaming của Schumann cũng không được tha thứ.

Dương Kim lẽ ra không nên tập bản nhạc này. Giáo viên dạy piano đã giao cho cậu một tác phẩm rất khó của Beethoven. Nếu không tập, trong buổi học tiếp theo, cậu sẽ bị mẹ – người luôn ngồi bên cạnh nghe giảng – quở trách.

Nhưng cậu vẫn chọn Dreaming. Giáo viên nói rằng Schumann sáng tác bản nhạc này để tưởng nhớ thời thơ ấu.

Cậu nhắm mắt lại, bắt đầu chơi. Cậu nhìn thấy hình ảnh mình ngày nhỏ được mẹ ôm trong lòng, thấy ba dạy mình đi xe đạp, thấy mình ngày ấy giống như những đứa trẻ khác trong khu tập thể, mang giày vải thô be mẹ tự làm, chơi trốn tìm dưới bóng những ống khói lớn của nhà máy.

Ngày ấy, ba chưa rời khỏi nhà máy, chưa rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, chưa đột nhiên phất lên giàu có. Mẹ chưa phải một mình chịu đựng những lời đồn đại trong khu, và chưa trút tất cả sự uất ức lên đầu cậu. Những đứa trẻ trong khu chưa trở thành những kẻ bắt nạt cậu hôm nay.

"Chết tiệt, suốt ngày đàn đàn đàn, điếc cả tai!"

"Có tiền thì dọn ra nhà riêng mà ở! Chiếm nhà của nhà máy để làm gì? Rồi lại còn đi làm làm gì nữa?"

"Cái bà Liễu Chi Quế đó suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, ai mà biết bà ta đi làm hay đi quyến rũ người khác?"

Dreaming rốt cuộc chỉ là một giấc mơ.

Dương Kim mở mắt, cậu không thể chơi tiếp.

Tiếng bước chân của mẹ vang lên rất nhanh. Bà hỏi: "Sao không chơi nữa?"

Bàn tay cậu áp chặt vào phím đàn, những lời bàn tán gay gắt, những âm thanh bắt nạt vẫn văng vẳng bên tai, như tiếng chuông tang kéo dài không dứt.

Nhớ xin tiền, nhớ xin tiền, nhớ xin tiền. Thần kinh căng thẳng, cậu tự nhắc nhở chính mình.

"Mẹ." Cậu quay đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Con cần tiền tiêu vặt."

Bà Liễu im lặng nhìn cậu rất lâu, sau đó giơ tay tát cậu một cái.

---

Dương Kim không xin được tiền.

Ngày hôm sau, tan học, những đôi giày vải thô lại chặn cậu trong một con hẻm cụt.

"Tiền đâu?"

"Mày bị điếc à? Tối qua lại chơi cái đàn piano chết tiệt của mày nữa!"

"Nó không bị điếc, nó là thằng ẻo lả! Thứ mà đàn ông ai cũng có để chơi ấy, mày nói xem sao nó lại thích? Hay là tại nó không có?"

Dương Kim nhìn thấy vô số bóng đen đè xuống, nhìn thấy những bàn tay ác quỷ vươn về phía eo mình.

Hành động đi trước suy nghĩ, cậu vung tay tát mạnh vào mặt một tên đối diện, giống như cách tối qua mẹ cậu đã tát cậu.

Tên bị đánh sững sờ trong giây lát, nhưng chỉ một thoáng sau, những tiếng chửi rủa như sấm vang lên, kèm theo đó là những cú đấm cú đá nặng nề.

Những kẻ này học hành không ra gì nhưng lại rất thông minh. Chúng đánh vào vai, vào bụng cậu, nhưng tuyệt đối không đánh vào mặt. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cậu chỉ cần một vết đỏ cũng đủ gây chú ý. Chúng không muốn để ba mẹ giàu có của cậu biết chuyện.

Dương Kim nhắm mắt lại.

Cậu không hiểu, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?

Hè năm ngoái, khi từ Macao trở về, cậu phát hiện trong cặp có một cuốn băng video. Đó là thứ con trai của một người bạn giàu có của ba cậu lén nhét vào. Cậu bé đó vô tình đoán được xu hướng tình cảm của cậu.

Đáng lẽ cậu không nên xem. Đáng lẽ cậu nên ném cuốn băng đó xuống sông Tùng Hoa. Nhưng vào một buổi chiều không người, cậu đã bật nó lên.

Buổi chiều oi bức ấy, Cáp Nhĩ Tân chưa bao giờ ẩm ướt đến vậy. Cậu không thích những hành động mãnh liệt chồng chéo trong cuốn băng, cậu chỉ ghen tị với những người trong đó vì họ được ôm.

Được ôm giống như được yêu thương vô điều kiện.

Nhưng cũng giống như Dreaming của Schumann, tình yêu vô điều kiện chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Bởi ngay cả tình yêu của ba mẹ cũng có điều kiện — nếu cậu không xuất sắc, ba mẹ sẽ không yêu cậu. Tất nhiên, ba mẹ có lẽ sẽ mãi mãi không yêu cậu, vì họ chắc chắn không thể yêu một người đồng tính.

Hoảng sợ, cậu ném cuốn băng vào thùng rác trong nhà nhưng lại sợ mẹ về sẽ phát hiện. Thế nên cậu vội vã chạy ra khu tập thể, lo lắng ném nó vào thùng rác dưới gốc cây du.

Theo lẽ thường, việc tiếp theo là nhân viên vệ sinh sẽ đổ rác vào xe lớn, chôn sâu dưới đất cùng với bí mật bẩn thỉu của cậu.

Nhưng cuốn băng đó đã bị những đôi giày vải thô nhặt được.

---

Cái lạnh của mùa đông thấm vào da thịt, chiếc quần bị kéo xuống một nửa.

Dương Kim vùng vẫy. Cậu rất muốn lại vung một cái tát nữa hoặc nhổ nước bọt vào mặt bọn chúng. Nhưng tất cả đều vô ích. Tay chân cậu bị giữ chặt, một tờ báo bị vo thành cục nhét vào miệng.

Mùi chì từ tờ báo lan tràn trong miệng, nhưng cậu vẫn căm phẫn trừng mắt nhìn bọn chúng. Trong đầu cậu lặp đi lặp lại: Chúng sẽ không làm gì đâu, chúng không phải đồng tính, chúng chỉ muốn kéo quần mình xuống nhìn một chút để chế giễu thôi, sẽ không sao đâu, không sao đâu.

Trong khóe mắt, cậu thấy gió bắc lay động những cành cây khô, thấy ánh trăng lạnh lẽo phía sau những cành cây ấy.

Đột nhiên, ánh trăng bị một bóng người che khuất.

Dương Kim chưa kịp nhìn rõ.

Choang! Choang!

Từng chiếc chai rượu vỡ tung trên đầu những kẻ mang giày vải thô.

Những mảnh kính văng khắp nơi, Dương Kim theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Cậu nghe thấy thêm nhiều tiếng chai thủy tinh vỡ, nhiều tiếng chửi rủa, và một tiếng "Cút!" trầm thấp vang lên.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong con hẻm chỉ còn lại cậu và một nam sinh vừa xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.

Cậu nam sinh tóc húi cua, ngậm điếu thuốc trên miệng, trông có vẻ cùng độ tuổi với Dương Kim nhưng không mặc đồng phục. Tay anh cầm nửa chai rượu vỡ, có chút máu rỉ ra từ vết cắt.

Nam sinh nheo đôi mắt một mí liếc nhẹ về phía Dương Kim.

Lông mi của Dương Kim run lên bần bật.

Cậu nam sinh đặt chai rượu xuống bên cạnh, ngồi xổm trước mặt Dương Kim, vươn tay ra, trước tiên lấy tờ báo nhét trong miệng cậu ra, rồi dùng ngón tay cái lau nhẹ một bên má của Dương Kim.

Cảm nhận được độ thô ráp trên đầu ngón tay của cậu nam sinh, lông mi của Dương Kim càng run rẩy không kiểm soát. Trong ánh nhìn mờ nhòe, cậu thấy trên ngón tay vốn sạch sẽ ấy đã xuất hiện một vệt máu.

Cậu nam sinh ngậm điếu thuốc, liếc nhìn vệt máu trên ngón tay mình, cười ngông nghênh nói với Dương Kim:

"Ôi, dính máu vào cậu rồi. Xin lỗi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro