Chương 18
Chương 18
Các bác sĩ thường trực trong phòng phẫu thuật về cơ bản đều có mũ phẫu thuật riêng, nên mũ của các y tá, bác sĩ ngoại khoa hầu hết đều sặc sỡ. Ví dụ như Phí Lâm, mũ trước đây của anh đều một màu Shin Cậu Bé Bút Chì, chỉ là sau khi đến bệnh viện số 3 thì vẫn chưa lên ca phẫu thuật, nên cũng không có mũ.
Trong cả một phòng phẫu thuật, mọi người đều đội mũ hoa hòe hoa sói, chỉ có Phí Lâm và Thẩm Biệt đội mũ phẫu thuật dùng một lần màu xanh lam, có góc cạnh, che hết tóc.
Phí Lâm không nhìn thấy trên đầu mình, cũng không nhận ra chỉ có mình và Thẩm Biệt là khác biệt, khoảnh khắc ngẩn người đó là vì một cảm giác quen thuộc không rõ nổi lên trong lòng.
Đôi tay kia, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất kia đã từng gặp ở đâu chưa nhỉ? Có lẽ vậy, hồi còn học đại học anh thường chạy đến bệnh viện trực thuộc số 1, có lẽ đã từng gặp qua.
Phí Lâm không đi sâu vào vấn đề, tiếp tục thao tác trên tay.
Bác sĩ gây mê, y tá chạy ngoài đều bận việc của mình. Mặc dù đúng là rất tò mò về hai người này đã ở cùng nhau như thế nào nhưng dù sao đây cũng là phòng phẫu thuật, bệnh nhân là trên hết, nên cố gắng kìm nén trái tim hóng hớt.
Mấy bác sĩ trẻ khoa tiết niệu chạy lên xem náo nhiệt, hai tay chắp sau lưng tìm chỗ đứng. Cơ hội quan sát trực tiếp Thẩm tiên làm phẫu thuật, thậm chí là quan sát trực tiếp Thẩm tiên và Phí thần cùng nhau đứng trên một sân khấu!
Bên ngoài phòng phẫu thuật, sau khi cửa cảm ứng đóng lại, cửa sổ trong suốt lập tức xuất hiện rất nhiều đầu người.
Lúc này Thẩm Biệt đã đi đến, khóe mắt khẽ liếc, ánh mắt như gió lướt qua Phí Lâm, rồi đứng trước xe đẩy, thuần thục nắm lấy hai góc cổ áo phẫu thuật, giũ ra rồi tung lên, hai cánh tay dài nhanh chóng luồn vào tay áo.
"Giúp tôi." Thẩm Biệt cầm sợi dây trên eo đưa đến trước mặt Phí Lâm.
Phí Lâm vừa khử trùng lần cuối xong, một tay cầm bát nhỏ đựng dung dịch sát khuẩn, một tay cầm kẹp giữ đồ, cúi đầu nhìn sợi dây lưng trước mặt, thế là đổ hết dung dịch sát khuẩn còn lại lên kẹp giữ đồ.
Ngón áp út và ngón cái móc vào vòng tròn của kẹp giữ đồ, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên trục giữa của kẹp, giống như đang đặt trên cò súng, hơi mở ra khép vào, mỏ kẹp giữ chặt sợi dây nhỏ đó.
Rõ ràng là khung cảnh diễn ra mỗi ngày trong phòng phẫu thuật, mọi người cũng không biết tại sao không thể quản được đôi mắt của mình, cả phòng đều lặng lẽ chú ý đến hai người ở cuối bàn mổ.
Tay của Phí Lâm giơ giữa không trung, chiếc kẹp trong tay kéo chặt sợi dây lưng của Thẩm Biệt, rồi Thẩm Biệt xoay một vòng, để sợi dây đó quấn qua mình, cuối cùng nhận lấy rồi thắt nút.
"Cảm ơn."
Đầu dây được cồn iot thấm vào, in ra một vết màu nâu ướt át.
"Không cần cảm ơn." Phí Lâm quay lưng lại, bắt đầu khử trùng ống nội soi mềm niệu quản.
Vòng xoay của Thẩm Biệt tựa như cuốn hết không khí đi, hai người chuẩn bị xong việc mới hóa giải kết giới, mọi người bắt đầu thở.
Tư thế phẫu thuật nằm nghiêng người. Trước tiên phải tạo một lỗ nhỏ ở lưng, đặt ống nội soi thận qua da, Thẩm Biệt gọi Phí Lâm lại giảng giải những yêu cầu lấy điểm, vừa thao tác. Phí Lâm vừa làm hai việc cùng lúc, tai lắng nghe giải thích của Thẩm Biệt, tay không chậm trễ, đưa ống nội soi mềm vào người bệnh nhân, thỉnh thoảng còn hỏi câu hỏi.
Các bác sĩ khoa tiết niệu ở phía sau nghe mà trên đầu toàn dấu chấm hỏi! May là điện thoại vẫn đang bật ghi âm, nếu không thì không theo kịp nhịp độ mất.
Cuộc đối thoại này xảy ra riêng lẻ thì không khiến người ta kinh ngạc, vấn đề là trước mặt hai người bày ba cái màn hình, một cái là siêu âm, một cái là nội soi thận, một cái là nội soi mềm niệu quản, đồng thời xem ba màn hình, tay vẫn đang thao tác, còn có thể phân tâm trao đổi vấn đề mà không hề gặp trở ngại, có qua có lại, thật là khoa trương!
Thẩm Biệt bên đó là thao tác xâm lấn, vẫn phải vượt qua từng lớp cản trở, đến được thận.
Phí Lâm bên này mặc dù không phải xâm lấn, nhưng chỉ dùng một ống nhỏ như vậy, phải đi từ lỗ niệu đạo vào, qua bàng quang, rồi chính xác nhắm vào lỗ niệu quản, một đường lên đến thận.
Bình thường bác sĩ tự mình lên ca phẫu thuật, đều phải toàn tâm toàn ý, người mới chưa quen còn không tìm thấy lỗ niệu quản.
Phí Lâm: "Má ơi, nhiều sỏi thế."
Thẩm Biệt: "Cậu đừng có nói 'má ơi'."
Phí Lâm: "Đệt, nhiều sỏi thế."
Thẩm Biệt: "Nhìn bên kia kìa, cổ đài thận hẹp quá, anh cẩn thận."
Phí Lâm: "Biết biết rồi, cậu phối hợp với tôi."
Thẩm Biệt: "..."
Hai người này tay không ngừng miệng cũng không ngừng, từ khi cầm ống nội soi đã không dừng lại một chút nào, như nước chảy mây trôi đã đặt ống nội soi vào đúng chỗ.
"Như vậy có thể xuyên kim chính xác vào phần chóp."
"Được, tôi hiểu rồi."
Hai cậu trai trẻ phía sau tụm lại với nhau.
Lý Lập Phương: "Bên ống nội soi thận cậu hiểu không?"
Hồ Tuấn Hạo gãi đầu: "Chắc là... nhưng mà tôi không nhìn hết được ba cái màn hình, Thẩm tiên làm sao mà tránh được động mạch máu vậy..."
Lý Lập Phương: "Haiz, con đường y khoa còn dài lắm, lão Hồ à!"
Rất nhanh sau đó hai người lại thản nhiên, loại phẫu thuật này có một lần thì sẽ có lần hai. Huống chi Thẩm tiên còn đang làm trợ thủ! Thao tác cũng không đến lượt mình. Bọn họ tin, chỉ cần Thẩm tiên còn ở đây một ngày, thì họ sẽ còn có cơ hội xem.
Hồ Tuấn Hạo móc điện thoại ra, đưa cho Lý Lập Phương: "Lão Lý, chụp cho tôi một tấm đi."
"Cậu không nói," Lý Lập Phương cầm điện thoại, ngẫm nghĩ lại, "tôi cũng nên chụp một tấm."
Cuối cùng hai cậu chàng ngốc nghếch bật chế độ chụp ảnh tự sướng, đứng ở cuối phòng phẫu thuật, đón nhận góc nhìn của trai thẳng tiêu chuẩn, đóng khung thần tiên ở giữa hai cái đầu của họ.
Mặc chiến bào xanh lá cây tay cầm ống thép, người đàn ông lúc làm việc, thật là đẹp trai!
Thận trái của Hồ Hoằng Tráng giống như một kho sỏi, có rất nhiều viên sỏi to nhỏ không đều, rơi xuống mắc ở niệu quản, sẽ gây ra cơn đau quặn thận, viên mà người này mắc kẹt đã rơi xuống bàng quang rồi, đống sỏi còn lại trong thận toàn là sỏi lăn như lăn quả cầu tuyết mà to ra.
Thao tác vi xâm lấn không giống như mổ banh, nội tạng bên trong cơ thể người mà bạn đã quen thuộc không còn hiện rõ trước mắt, dao mổ của bạn cũng không thể trực tiếp đi qua tay bạn, rạch đến nơi mắt có thể thấy được.
Phương tiện thao tác đã biến thành vỏ hút và tay cầm, ở một mức độ nào đó, cũng khá giống như chơi game, dùng tay cầm di chuyển sỏi.
Phí Lâm vốn đang nghĩ, nếu sỏi không lớn thì sẽ đập vụn rồi đặt stent là xong việc, kết quả sỏi của tên này quá lớn, cuối cùng lại biến thành Phí Lâm phải phối hợp với Thẩm Biệt, lấy sỏi ra khỏi ống dẫn của ống nội soi thận.
"Cao hơn một chút." Thẩm Biệt ấn vào tay cầm, khẽ nói.
Tay của Phí Lâm rất khỏe, hoặc là dùng khoan sọ điện, lật nắp sọ người khác lên, hoặc là nội soi thần kinh, là công phu cực kỳ tỉ mỉ, mà lực cần thiết cho ống nội soi mềm niệu quản lại vừa vặn ở giữa hai loại này, anh chậm hơn Thẩm Biệt nửa nhịp, hơi có chút vất vả.
Nhưng Phí Lâm không phải là kiểu người sẽ bị áp lực làm cho lo lắng. Anh có tất cả những đặc điểm mà một bác sĩ ngoại khoa cần, điềm tĩnh, nhanh chóng học hỏi, điều chỉnh, thích ứng, ở trong trạng thái tốt nhất trong khi phẫu thuật. Cho dù có tình huống khẩn cấp cũng bình tĩnh không hề nao núng.
Rất nhanh, anh đã tìm ra cảm giác, giúp Thẩm Biệt bên kia lấy sỏi bằng vỏ.
Sự tập trung cao độ khiến trên đầu Phí Lâm xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, miếng đệm mũi của kính bị ướt, hơi trượt xuống.
Phí Lâm rất nhạy cảm với những xúc giác tinh tế, lập tức gọi Thẩm Biệt dừng lại: "Chờ đã."
"Sao vậy?" Thẩm Biệt dừng lại, nhìn màn hình, không có vấn đề gì, hắn quay sang Phí Lâm.
Phí Lâm hơi rụt cổ lại, kính lại trượt xuống một chút, vừa hay để lộ một nửa con mắt, lông mi trên vành kim loại khẽ run rẩy. "Kính sắp trượt xuống rồi."
Ánh mắt của Phí Lâm, chỉ khi ở trong ca phẫu thuật mới đặc biệt tập trung, sáng ngời.
Thẩm Biệt gần như theo bản năng muốn giơ tay lên đỡ kính cho Phí Lâm, ý thức vô trùng khắc sâu trong xương tủy đã ngăn hắn lại, tay không thể chạm vào vùng ô nhiễm, thế là định gọi bác sĩ đang đứng xem náo nhiệt ở phía sau đến đỡ kính.
"Tôi đây tôi đây!" Tiểu Lý, bác sĩ gây mê đang ngồi ghi chép ở đầu bàn mổ, nghe thấy lời của Phí Lâm, lập tức lên tiếng.
Tiểu Lý là một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không cao lắm, cô ấy không cần mặc toàn bộ áo phẫu thuật, chỉ mặc chiếc áo thường phục cổ chữ V màu xanh lá cây, tay chân thon nhỏ.
Cô ấy đặt bút xuống, đi vài bước đến sau lưng Phí Lâm, vì phía trước là vùng sạch, phía sau là vùng ô nhiễm.
Khoảng cách chiều cao của hai người hơi lớn.
"Chủ nhiệm Phí, anh cúi đầu xuống một chút." Tiểu Lý hai tay chắp sau lưng nghiêng đầu, mắt cười như trăng rằm.
Phí Lâm tiếp tục rụt cổ ngửa đầu, lại không dám khom lưng, sợ kính rơi xuống, chỉ có thể gập gối hạ thấp người đến độ cao gần bằng Tiểu Lý.
Tiểu Lý hai tay nâng ngang trực tiếp tháo kính của Phí Lâm xuống, trước mắt Phí Lâm bỗng chốc mất tiêu cự, mờ mờ ảo ảo.
Tim Thẩm Biệt đột nhiên thắt lại.
Ánh mắt Phí Lâm có chút mơ màng rồi hồi thần lại. Tiểu Lý có lẽ là muốn lau mồ hôi cho anh nên tiếp tục nửa ngồi xổm.
Thẩm Biệt lạnh lùng nhìn hai người, Phí Lâm thì người cao to, Tiểu Lý thì chưa đến mét sáu. Hai người đứng cạnh nhau lại có chút không khí mãnh hổ ngửi hoa hồng.
Tiểu Lý rút khăn giấy nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên mặt Phí Lâm, động tác cẩn thận.
"Chủ nhiệm Phí, da anh đẹp thật, không giống đàn ông ba mươi mấy tuổi nha, bình thường anh chăm sóc da thế nào vậy ạ?"
"Xà phòng."
"Ờ..." Tiểu Lý không ngờ lại là câu trả lời này, cười khan hai tiếng rồi đeo kính lại cho Phí Lâm.
Phí Lâm nghiêng đầu về phía Tiểu Lý, phối hợp để cô ấy đeo kính cho mình, hai người qua lại, cô ấy trở thành cánh tay thừa ra của anh.
"Sao cậu còn có tình huống như thế này?" Giọng nói vừa thốt ra, ngay cả Thẩm Biệt cũng không nhận ra cái vị chua chát này.
Câu hỏi vừa đưa ra cũng có chút ngang ngược vô lý.
Trái tim bị ngọn lửa vô danh thiêu đốt một lỗ hổng, tức giận? Ngưỡng mộ? Hay là ghen tị?
Cơn đau như vết thương của người mắc bệnh tiểu đường trước đây, ngâm trong đường mà khó lành đã biến mất, thay vào đó là từng nhát dao lăng trì, rõ ràng mà sắc bén, kịch liệt mà không có hồi kết.
Lời nói đã thốt ra rồi mới cảm thấy hối hận, sao mày có thể nói với cậu ta như vậy? Mày coi mỗi ngày thích cậu ta là ngày tận thế, có gì là không thể chịu đựng được chứ?
Thẩm Biệt giật mình vì sự thay đổi cảm xúc của mình, bỗng bị giọng nói của Phí Lâm làm cho tỉnh lại.
"Căng thẳng cao độ, tuyến thượng thận tiết ra, thần kinh giao cảm hưng phấn." Phí Lâm đeo lại kính lại trở về dáng vẻ như hoa trên núi cao, bình tĩnh trả lời hắn, "Trước đây ở khoa thần kinh không hay ra mồ hôi, thỉnh thoảng phẫu thuật quá lâu, ra mồ hôi cũng có thực tập sinh giúp."
Anh đang nghiêm túc trả lời.
Cảm giác tội lỗi lại như mưa bão dập tắt Thẩm Biệt.
Lau mồ hôi, đỡ kính, hành động rất bình thường, trước đây hắn cũng đã từng thấy Phí Lâm tiếp xúc với người khác như vậy. Là vì cái gì mà trở nên không giống như trước đây? Vì sao sự quan sát lặng lẽ như nước chảy lại biến thành ngày tận thế?
Hắn đã phát hiện ra rồi, vì cho dù Phí Lâm chia tay, hắn cũng không có một chút cơ hội nào cả.
Sẽ có người mới xuất hiện, tỏ ý tốt, rồi sẽ luôn có một người khác nhưng không phải là mình.
Nỗi buồn và tình yêu đều như hồng thủy sau khi vỡ đê, chảy xiết không ngừng.
Thẩm Biệt cố gắng điều chỉnh nhịp thở, dồn sự chú ý trở lại ca phẫu thuật, bình tĩnh nói: "Biết rồi, nhưng ở đây không có thực tập sinh."
Edit: Mienkhonghanh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro