Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16

Một tháng trước, khoa ngoại thần kinh bệnh viện trực thuộc số 1.

"Hà Thúy Tú, nữ, 45 tuổi, nhập viện vì chẩn đoán u đáy sọ 3 năm..."

Máy chiếu trong phòng học chiếu các số liệu của Hà Thúy Tú. Ngoại trừ chủ nhiệm tạm thời vắng mặt, các bác sĩ trong khoa từ tuyến ba đến tuyến một, ngồi thành vòng tròn, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình, cau mày suy nghĩ.

Bệnh nhân nhập viện, nếu nằm viện quá 30 ngày mà chưa xuất viện thì phải mở cuộc thảo luận, Hà Thúy Tú đã nằm ở đây ba tháng rồi.

Bác sĩ phụ trách Đặng Nam Xa báo cáo xong tình hình, phó chủ nhiệm bác sĩ Ngô gõ tay lên mặt bàn, nói với Phí Lâm: "Người của tổ cậu, cậu nói xem, tiếp theo nên xử lý thế nào."

"Rõ ràng lúc này phẫu thuật thì khả năng chết là rất cao." Phí Lâm ngả người ra sau ghế nhựa, có chút mệt mỏi. Đêm qua nửa đêm phải dậy xử lý bệnh nhân, hôm nay vốn nên xuống ca đêm, lại bị giữ lại để họp.

Mặc dù nhiều lúc có thể đánh giá tình hình, nhưng bác sĩ rất ít khi nói trực tiếp như vậy.

Điều mà bác sĩ ghét nghe nhất là câu hỏi "Có chữa khỏi được không?" "Phải chữa bao lâu?" Không một bác sĩ nào có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, vì bản thân y học vốn không thể đạt được sự kiểm soát chính xác theo ý muốn của con người.

Sẽ không hứa với bệnh nhân là có thể chữa khỏi, cũng sẽ không nói là chắc chắn chết.

Lời của Phí Lâm nghe có vẻ chói tai, anh cũng không phải là lần đầu tiên nói những lời này. Phải nói là đánh giá của anh luôn rất chính xác, thường thì sau khi đi kiểm tra phòng bệnh, tình hình không tốt, anh sẽ quay lại viết sẵn bệnh án tử vong, cũng đều dùng được.

Tình cảm à, đối với phần lớn bác sĩ mà nói, bệnh nhân do mình phụ trách, lâu dần ít nhiều cũng sẽ cảm động. Nhưng một đời người dài như vậy, bạn sẽ phải tiễn bao nhiêu bệnh nhân đi, có bao nhiêu tình cảm cũng không đủ chia, đến sau này thì cũng quen thôi.

Mà Phí Lâm từ khi làm bác sĩ, trong mắt chỉ có hai loại bệnh nhân: có thể sống, phải chết.

Mọi người trong bàn đều không nói gì. Phí Lâm phát hiện mọi người đều đang nhìn mình nên bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên nói thêm gì nữa không. Anh vắt mắt cá chân của một chân lên đầu gối chân kia, khớp ngón trỏ chống vào thái dương, nhìn kết quả xét nghiệm mới nhất của Hà Thúy Tú trên PPT.

"Mọi người xem, bạch cầu 10.8. Lúc này làm phẫu thuật chắc chắn chết. Trước tiên khống chế nhiễm trùng đi, sau đó..." Ngón trỏ của Phí Lâm miết lên cằm, vết chai ở hông gò má cọ vào da, rồi lắc đầu, "Không được, hết cứu rồi, tôi thấy hết cứu rồi."

"Anh là bác sĩ mà sao lại ăn nói kiểu vậy hả?" Đặng Nam Xa có chút không vui, ném cái điều khiển Bluetooth lên bàn.

Đặng Nam Xa, cháu trai của nguyên viện trưởng bệnh viện trực thuộc số 1, con trai của trưởng phòng y vụ, cháu trai của phó viện trưởng.

Phí Lâm ngẩng đầu lên nhìn Đặng Nam Xa, mặc dù là bác sĩ trong tổ của anh, nhưng người này rất đặc biệt, hai người không có nhiều giao điểm.

Dưới sự lãnh đạo của viện trưởng cũ, bệnh viện trực thuộc số 1 đã phát triển khá tốt. Nhưng nếu không có tài năng đặc biệt thì thường sẽ không để người trong nhà học y nữa. Dưới bóng cây lớn thì dễ hóng mát, con cháu của viện trưởng cũ đều bị nhét vào các vị trí hành chính, lấp liếm kiếm miếng cơm cũng không có vấn đề gì.

Cái nôi của những gia tộc y khoa.

Đặng Nam Xa rất có chí hướng, quyết tâm làm bác sĩ cứu người giúp đời. Bố anh ta muốn anh ta đi một khoa có hệ số nguy hiểm nhỏ, anh ta nhất quyết không chịu, đầu sắt đâm thẳng vào khoa khó nhất. Khi anh ta mới đến, Phó Tường đã đau đầu một trận.

May là ngoài cái thói nửa vời thích ra vẻ thì cũng không quá lỗ mãng. Lúc phẫu thuật thì tìm bác sĩ giàu kinh nghiệm trông chừng, anh ta cũng đang cố gắng học hỏi.

Phí Lâm ngẩn người một chút, nhanh chóng nhớ lại toàn bộ bệnh án này. Dù sao thì đưa cho anh, anh cũng không có cách nào, mặc dù anh rất muốn thử, nhưng cái giá phải trả là sinh mệnh, sự lựa chọn này phải giao cho bệnh nhân tự quyết định.

"Tôi nói sai sao?"

"Ca phẫu thuật này tồn tại rủi ro, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng sống sót. Sao anh có thể vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình mà tước đoạt hy vọng sống của bệnh nhân?" Đặng Nam Xa nói đầy vẻ phẫn nộ.

Tước đoạt hy vọng sống của bệnh nhân? Cơn buồn ngủ của Phí Lâm đã bị đánh bay, anh bật người ngồi thẳng dậy: "Cậu nói cái gì?"

"Trưởng nhóm Phí, xem ra anh cũng chỉ có vậy thôi." Đặng Nam Xa ngồi về vị trí của mình, "Tôi báo cáo xong rồi."

Mọi người đều biết thân phận của Đặng Nam Xa, biết anh ta đã ở lại khoa ngoại thần kinh như thế nào. Các bác sĩ tuyến ba đều là những người trên năm mươi tuổi, từng trải cả rồi. Mặc dù trong lòng tán thành quan điểm của Phí Lâm, nhưng lời nói ra, có làm thì có cái tốt của việc làm, không làm thì có cái tốt của việc không làm, làm cũng có rủi ro, không làm cũng có rủi ro.

Nghe một câu nói của quân, như nghe một câu nói của quân.

Bác sĩ có kinh nghiệm thật sự rất biết cách bảo vệ bản thân. Vào lúc này, bất kỳ quyết định y tế nào đều là do bác sĩ cung cấp và giải thích rõ ràng lợi và hại của các phương án, để bệnh nhân tự lựa chọn.

Hôm đó, Phí Lâm tan làm.

Sau đó, Đặng Nam Xa thuyết phục bệnh nhân làm phẫu thuật, lấy con dấu tên của Phí Lâm đóng vào chỗ cần bác sĩ cấp trên ký tên rồi sắp xếp phẫu thuật vào ngày hôm sau. Vốn dĩ sau phẫu thuật vẫn còn dấu hiệu sinh tồn, cần một quá trình để hồi phục ý thức.

Nhưng mà ngày sau phẫu thuật là Đặng Nam Xa trực, anh ta và y tá trực ca ngày hôm đó hẹn hò. Hà Thúy Tú bị nhiễm trùng MARS sau phẫu thuật, co giật, đột tử, Triệu Cửu Hỉ trở về thì phát hiện máy theo dõi điện tâm đồ toàn là đường thẳng.

Vốn dĩ chuyện này người trong khoa đều bị bịt miệng, tập thể bị lãnh đạo bệnh viện gọi họp kín, mọi người đều không dám nói, nhưng Chung Thiền dám chứ, Chung Thiền lập tức kể cho Phí Lâm nghe.

"Ôi chao." Lâm Chi Hạ nghe xong, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, "Khá là..."

Phí Lâm: "Chỉ có thằng nhóc đó là ghê tởm hơn."

"Vậy nên thực ra những người liên quan đến cặp vợ chồng này chính là cậu, bác sĩ phụ trách, bác sĩ tham gia phẫu thuật, y tá bỏ trực." Huống Nam Hành tổng kết, thực ra mục tiêu đã rất rõ ràng. Trong cả vụ việc này, người có mâu thuẫn lớn nhất với Phí Lâm chính là Đặng Nam Xa.

Phí Lâm bị truy cứu trách nhiệm, bị điều chuyển công tác, bị Triệu Cửu Hỉ ám sát bất thành.

"Cậu bị điều chuyển công tác, những người còn lại xử lý thế nào?" Huống Nam Hành lại hỏi.

Phí Lâm ôm cổ ngửa đầu, vẻ mặt không quan tâm: "Tôi không biết, tôi không quay lại bên đó nữa." Thật vậy, anh đã làm việc ở đó sáu năm mà quan hệ giao tiếp gần như bằng không.

Thẩm Biệt im lặng nhìn Phí Lâm vài cái, nói: "Đều đã từ chức ở bệnh viện trực thuộc số 1 rồi, ngoại trừ Đặng Nam Xa."

"Sao anh biết?" Phí Lâm tò mò nhìn về phía anh.

Thẩm Biệt ngập ngừng một lúc: "Dù sao thì chúng ta cũng phải làm việc cùng nhau ba năm, đã đồng ý đến bệnh viện số 3 thì tôi phải hiểu rõ tình hình của cậu nên đã hỏi Phó Tường."

Lâm Chi Hạ lộ ra nụ cười "biết tỏng", gật đầu tỏ vẻ đồng tình với cách giải thích này.

"Hai người họ vì chữa bệnh bán cả cửa hàng rồi, tiền bạc cũng tiêu gần hết, sinh hoạt đều do con gái gánh vác. Cuối cùng người thì mất, tiền cũng hết, người nhà khó mà chấp nhận được." Huống Nam Hành tiếp tục, "Về nguyên tắc, khi xảy ra tranh chấp y tế, tài liệu bệnh án và các tang vật liên quan đều phải niêm phong tại chỗ, cái này các cậu rõ hơn tôi chứ."

Thẩm Biệt và Phí Lâm gật đầu.

"Những ghi chép trong bệnh án rõ ràng là đã bị sửa đổi rồi, không hề có chuyện nhiễm trùng, co giật, đột tử mà cậu nói. Tôi đã hỏi bạn ở tòa án, con gái của họ Triệu A Na ban đầu đã khởi kiện, nhưng sau đó rút đơn, thi thể cũng đã hỏa táng rồi."

"Vậy nên chuyện đã qua lâu như vậy, người nhà đột nhiên xuất hiện chỉ đích danh gây tổn thương cho cậu. Khả năng bị người khác chỉ đạo là rất lớn, hoặc nói, khả năng do Đặng Nam Xa chỉ đạo là rất lớn. Tiếp theo cứ xem kết quả thẩm tra bên Triệu Cửu Hỉ, rồi xem các cậu có muốn truy cứu nữa không."

"Được, hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng Huống." Thẩm Biệt lịch sự nói cảm ơn.

Phí Lâm co người trên ghế sofa uống cạn nửa ly bia, cảm thấy đầu óc rất rối bời. Những chuyện ngoài phẫu thuật đều khiến anh cảm thấy không biết làm gì, không muốn quản.

"Cậu sao vậy?" Thẩm Biệt thấy Phí Lâm nghe xong thì có vẻ hơi ỉu xìu.

"Trước đây chủ nhiệm Phó nói Đặng Nam Xa ghét tôi, nói tôi ở lại bệnh viện trực thuộc số 1, anh ta sẽ nhắm vào tôi, tôi không hiểu. Ở một nơi coi trọng kỹ thuật như vậy, cứ chú tâm làm phẫu thuật của mình là được rồi. Tôi đã chuyển đi rồi mà tại sao anh ta vẫn còn gây chuyện với tôi, hơn nữa," ánh mắt Phí Lâm u ám, sự sắc bén ban ngày biến thành mệt mỏi, giơ tay trái lên, "anh ta không muốn sau này tôi tiếp tục cầm dao mổ."

Bàn tay bị băng bó đó ở giữa không trung, giống như một con bướm bị thương.

"Sự ghen tị trong lòng người rất đáng sợ," Thẩm Biệt nắm chặt tay, cố nhịn sự thôi thúc muốn nắm lấy bàn tay kia, "Tôi hy vọng tay cậu có thể luôn cầm dao mổ."

Phí Lâm nghe thấy lời này, mơ hồ nhìn Thẩm Biệt một cái.

Ngày hôm sau, khi cả khoa phát hiện giáo sư Thẩm lại đến, có chút run chân.

Vì sao chứ, sau hai ba ngày tiếp xúc, các bác sĩ phát hiện chủ nhiệm không hề có vẻ áp bức của chủ nhiệm. Bạn không tìm anh ta, anh ta cứ ở lì trong văn phòng, cũng không đến quản bạn có trốn việc hay không.

Cộng thêm buổi sáng hôm qua theo bản năng mà trốn tránh, không tiến lên giúp chủ nhiệm một tay, ít nhiều cũng có chút xấu hổ và áy náy.

Nhưng Thẩm Biệt thì khác, khí chất lãnh đạo của Thẩm Biệt quá mạnh.

Thẩm Biệt bước nhanh vào văn phòng bác sĩ, khớp ngón tay gõ lên bàn của Hồ Tuấn Hạo: "Không được uống trà sữa ở văn phòng, giao ban."

"Xin lỗi, Thẩm tiên, không phải," Hồ Tuấn Hạo hoảng hốt vứt cốc trà sữa đi, "giáo sư Thẩm."

Các y tá, điều dưỡng ồn ào bắt đầu xếp hàng, một ngày bận rộn bắt đầu.

"Ôi chao, chào buổi sáng." Phí Lâm là người cuối cùng bước vào văn phòng bác sĩ, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Thẩm Biệt, đầy vẻ lưu manh khoác khuỷu tay lên vai Thẩm Biệt, "Hôm qua tiếp một ca sỏi thận cộng thêm ứ nước thận, xem ánh mắt của tôi này."

Phí Lâm không cố ý nói nhỏ, y tá đang chuẩn bị giao ban hít vào một hơi, ngạt thở giữa chừng.

Sự im lặng đến hơi đột ngột, Phí Lâm nhìn xung quanh, nói với y tá: "Bắt đầu đi, còn chờ gì nữa?" Nói xong lại ghé đến trước mặt Thẩm Biệt, chờ đợi phản hồi.

Thẩm Biệt mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Phí Lâm, bề ngoài sóng yên biển lặng, bên trong thì sóng gió ngập trời.

Khoảng cách quá gần, thật sự là quá gần. Hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm tho, khuôn mặt ghé sát trước mặt, chóp mũi ngay trước mắt, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi, thì ra là màu nâu nhạt, dưới ánh sáng thậm chí có thể thấy được lớp lông tơ nhạt trên da.

Hàng mi thì ra cũng dài và dày như vậy, đôi mắt dưới bóng mi lấp lánh.

Hắn quá thích nốt ruồi này, tuyết nê hồng trảo*.

*Thành ngữ "雪泥鸿爪" (xuě ní hóng zhǎo) có nghĩa là "dấu chân ngỗng trên tuyết bùn". Nó mang ý nghĩa ẩn dụ về dấu vết mờ nhạt, thoáng qua, dễ biến mất, thường dùng để chỉ những dấu vết ngắn gọn, ít ỏi còn lưu lại của một người hoặc một sự việc đã qua.

Hazz, là tuyết nê hồng trảo, hồng phi phục kế*

* "雪泥鸿爪,鸿飞复计" có thể hiểu là "dấu vết mờ nhạt, thoáng qua, và sau khi sự việc đã qua đi, người ta mới ngồi lại suy nghĩ, tính toán về nó". Nó mang hàm ý rằng những dấu vết dù nhỏ bé, thoáng qua cũng có thể gợi nhắc lại những suy tư, hồi tưởng về quá khứ. .

"Thẩm Biệt?"

"Ừm." Thẩm Biệt vẫn mặt không cảm xúc, "Nhìn thấy rồi, lát nữa kiểm tra phòng bệnh, chúng ta nói chuyện với anh ta."

Lúc đó các y tá, điều dưỡng ở khoa tiết niệu có hoạt động tâm lý như sau:

"Đệt mợ? Giáo sư không phải là kiểu 'đừng có động vào ông đây' sao? Chủ nhiệm làm vậy mà không bị đá à?"

"Tôi muốn chen vào giữa hai người họ để hít chút khí thần tiên, xin Thẩm tiên Phí thần phù hộ cho con đường y khoa của tôi thuận buồm xuôi gió."

"Góc độ của chủ nhiệm ngầu quá, đầu đinh quả đúng là tiêu chuẩn vàng để kiểm tra trai đẹp."

"Phong thủy khoa chúng ta có vẻ không tốt, hai người này đều đã đổ máu trên tay rồi."

"Hôm qua hình như thấy chủ nhiệm hút thuốc trong văn phòng, cảm giác giáo sư có chút thiên vị."

"..."

Edit: Mienkhonghanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dothi