
Chương 47
421.
Khi tôi chạy về nhà, ba tôi đang xách một chiếc túi và chuẩn bị đi ra ngoài.
Ông tắt đèn bước ra khỏi phòng khách, nhìn tôi đầy mệt mỏi và nói: "Đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm đi."
"Bà thế nào rồi ạ?" Tôi hít một hơi dài rồi dừng lại. "Ba, đợi một chút ..."
"Con không cần phải lo lắng nhiều về chuyện đó." Ông ấy nhìn tôi, như thể ông ấy không nghĩ rằng việc này có liên quan gì đến tôi, "Cũng không cần đến bệnh viện. Ba ở đó là được rồi, có việc gì thì sẽ gọi."
"Con có thể giúp," tôi nắm lấy túi của ba và nhỏ giọng nói, "Con có thể nấu cháo, mua hoa quả, hoặc đến bệnh viện chăm sóc bà ..."
Ba tôi nói: "Cứ ở lại chăm chỉ học hành, con không cần nghĩ đến những chuyện khác, ba sẽ chăm sóc bà."
Ông ấy liếc nhìn cánh cửa được chiếu sáng bởi đèn, tiếp tục nói, "Ba đã đưa chi phí sinh hoạt của con cho gia đình Quý Vân, cần gì thì cứ nói với dì."
Tôi nói: "Bà là bà của con, con..."
Ba tôi dừng lại nhìn tôi, ông ấy không tiếp tục nói gì trong một lúc, nhưng vẻ mặt của ông ấy trở nên mệt mỏi hơn.
Vì vậy, tất cả lời nói của tôi đã bị chặn lại trong cổ họng bởi cái nhìn của ông ấy.
Ông ấy nói: "Con như thế này là tốt rồi, về nghỉ ngơi đi."
422.
Ba bỏ đi sau khi nói những lời đó.
Tôi biết sẽ không có kết quả nếu tôi tiếp tục, vì vậy tôi im lặng lên lầu, vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Sau khi im lặng suy nghĩ về cuộc nói chuyện đó, tôi gọi cho Lục Quân.
Đợi một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói của Lục Quân.
Nghe cậu ấy nói qua điện thoại, cảm giác khác hẳn với lúc trò chuyện cùng bàn. Giọng cậu ấy sẽ trầm hơn bình thường, có vẻ như cậu ấy luôn cân nhắc ngữ điệu của mình.
Tôi thì thầm tên cậu ấy.
Cậu ấy hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi nói, "Lục Quân, tớ hơi nhớ cậu."
Lục Quân hỏi, "Cậu đang nghĩ về tớ sao?"
Tôi ậm ừ, cúi đầu và vùi mặt vào đầu gối, nói, "Nếu như ... nếu như tớ nói muốn ai đó ở cùng tớ, cậu sẽ qua chứ? "
Cậu ấy im lặng một lúc, tôi nghĩ cậu ấy có thể bận chuyện khác, vì vậy tôi tiếp tục: "Không cần làm phiền cậu đến đây đâu...Chỉ là tớ nhớ cậu một chút thôi. Gọi xong tớ sẽ ổn thôi."
"Cậu khóc à?" Lục Quân hỏi tôi,"Bây giờ tớ bắt taxi đến chỗ cậu."
Tôi ngồi trong đống quần áo, lau mặt, khóe mắt khô ráo không còn nước mắt.
Lục Quân ... Lục Quân vẫn là bạn trai của tôi, vì vậy tôi có thể cư xử như một đứa trẻ với cậu ấy, đúng không?
Sau khi tôi nói rằng tôi không khóc, tôi cố gắng làm cho tâm trạng của mình nhẹ hơn một chút, hỏi cậu ấy xem cậu ấy có đi chơi trong kỳ nghỉ không.
"Là ba mẹ của tớ..." Lục Quân nói, "Tớ phải đi cùng họ đến trường đại học nơi họ làm việc, nói rất nhiều với tớ, nên tớ không có thời gian để gặp cậu."
Tôi hỏi cậu ấy, "Cậu sẽ nhớ tới tớ chứ?"
Lục Quân dừng lại và nói, "Tất nhiên là sẽ nhớ rồi, hơn nữa thời gian nhớ còn nhiều hơn cậu."
Tôi nói không được đâu, dành nhiều thời gian hơn cho việc học đi, lúc rảnh rồi nghĩ đến tớ là đủ rồi.
Lục Quân cười trong khi cố nén giọng nói của mình, tôi có thể tưởng tượng cậu ấy đang cầm điện thoại và nhướng mày theo thói quen
423.
Con gấu lớn Lục Quân tặng vẫn còn ở đầu giường tôi
Khi nhắm mắt lại, tôi nghĩ đến khu rừng rậm rạp, con gấu nâu khổng lồ, và ý nghĩ rằng nó đã nâng tôi lên để tôi có thể nhìn thấy ánh sáng ở trên cao hơn. Nếu tôi muốn, nó sẽ mở lọ mật ong ngọt ngào của nó và giữ kín tôi một cách dịu dàng bên trong.
Gửi cho tôi một bông hồng có gai để tôi không bị choáng ngợp bởi sự mâu thuẫn xen lẫn giữa vẻ đẹp và nỗi đau.
424.
Sau khi đi xuống cầu thang, Khúc Nghiêu đang cúi đầu cạnh con mèo, ngồi trước cửa nhà tôi.
Cậu ấy nghe thấy tiếng bước chân của tôi, một lúc sau, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, khẽ mở miệng, nhưng không nói gì. Dưới ánh đèn chùm ngoài cửa, vẻ mặt cậu ấy có chút tức giận, nhưng cơn tức giận đó thoáng qua, khi tôi nhìn kĩ lại, cậu ấy buông nắm tay đang nắm thật chặt ra.
Con mèo nhảy ra khỏi vòng tay của cậu ấy và đến và dụi mắt cá chân của tôi.
Tôi hỏi cậu ấy tại sao không ở lại nhà của Vân Vân.
Khúc Nghiêu không ngẩng đâu, liếc nhìn bóng đen trên mặt đất, nói: "Buổi tối cậu qua nhà tớ ngủ, được không?"
Tôi ngồi xổm xuống sờ đầu con mèo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khúc Nghiêu cũng ngồi xổm trước mặt tôi.
Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi và bảo tôi, "Xoa đầu tớ nữa."
Tôi mở to mắt nhìn cậu và chạm vào mái tóc ngắn của cậu ấy. Khúc Nghiêu và tôi nhìn nhau, cậu ấy nhìn tôi như thế này một lúc trước khi đưa tay ra và chạm vào má tôi.
Khi tôi khôi phục tâm trí, cậu ấy đã ôm đầu tôi và ấn xuống.
Cậu ấy cúi đầu, gục vào vai tôi.
Cửa mở, bên ngoài ánh sáng yếu ớt. Chúng tôi chìm vào bóng tối, khuôn mặt bị che bởi tấm màn đen, che đi tất cả những cảm xúc xao động.
Gấu Bắc Cực ôm chặt lấy tôi.
Sau lưng cậu ấy là những con sóng đục ngầu nổi lên sau khi sông băng tan chảy, hơi nóng ẩm ướt cuốn theo gió và đến khu rừng nơi tôi sống.
425.
Chú gấu Bắc Cực Nghiêu bề ngoài có vẻ tươi sáng và vui vẻ, nhưng trên thực tế lại hơi rụt rè và không dễ bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn. Khi theo đuổi Vân Vân, cậu ấy rất xấu hổ khi tự mình đưa sữa nên đã nhờ tôi gửi đến lớp của Quý Vân.
Bây giờ cậu ấy quá xấu hổ khi nhìn tôi, nên vùi đầu vào vai tôi và không cho tôi nhìn vào mắt cậu ấy.
Nhịp tim của cậu ấy đập thình thịch dữ dội.
Cộng hưởng với nhịp tim của tôi.
Tóc cậu ấy hơi áp vào cổ tôi.
Tôi nói với cậu ấy: "Hơi ngứa..."
Khúc Nghiêu nghẹn ngào nói: "Ôm một lúc thôi".
Chắc cậu ấy cũng thấy nền đất lạnh và cứng nên ôm được một lúc rồi dắt tôi ngồi dậy cùng nhau.
Con mèo Chiêu Tài đi qua đi lại, sau khi dùng đuôi quét vào cánh tay Khúc Nghiêu, nó bước đến và dụi đầu vào cổ tay tôi.
"Có phải vì chuyện của gia đình tớ không?" Bởi vì biểu hiện trên mặt của Khúc Nghiêu rất âm trầm, tôi không khỏi nhìn chằm chằm cậu ấy, dùng ngón tay nâng khóe miệng cậu ấy lên, nói: "Bây giờ tớ ổn rồi, cậu cũng vui lên được không?"
Cậu ấy nhìn tôi, nắm tay tôi nói," Lần trước tớ cho cậu kẹo, thích vị nào nhất?"
Tôi nói, "Tất cả đều ngon, vị xoài là ngon nhất. Ăn rất ngon."
Cuối cùng cậu ấy cười vui vẻ và ngốc nghếch như trước, tiến đến ôm tôi và nói: "Thế à? Tớ đặc biết chọn nó đấy."
Qua một lúc, cậu ấy lại nói: "Tớ có phải bạn thân của cậu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro