
Chương 6: Xung Sát Đỏ Trắng: Tân lang đứng ở phía sau lưng cậu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai chân Triệu Tấn Minh lập tức mềm nhũn, suýt nữa khuỵu gối xuống thuyền.
Trong đầu cậu ấy trống rỗng, nhưng dưới sự kiểm soát của một sức mạnh không thể giải thích được, đôi mắt cậu ấy hoàn toàn không thể di chuyển được mà nhìn chằm chằm về phía mặt sông.
Từ lần đầu tiên lúc Triệu Tấn Minh chạm mắt với cái xác thối rữa, tiếng bước chân từ dưới sông liên tục truyền đến.
Nước sông vốn dĩ vẫn còn trong veo nhưng do những cái xác dưới sông đi lại mà phần lớn đã bị khuấy đục, không còn nhìn rõ được tình hình dưới mặt nước.
Những người đứng trên thuyền chỉ thấy hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác bị nổi đầy mụn nước, sưng phồng, thối rữa đang ngẩng lên một cách quái đản, đồng loạt nhìn chằm chằm vào mọi người trên thuyền.
Chỉ trong chớp mắt, con thuyền nhỏ của những người chơi đã tách rời khỏi hai con thuyền phía trước, bị vô số xác chết bao vây xung quanh.
Như thể không nhìn thấy những xác chết này, Nhị Oa Tử vẫn tiếp tục chuyển động mái chèo trong tay, trong khi Lý Quyền tinh mắt đã nhìn thấy mái chèo đung đưa chặt đứt hai, ba cánh tay của những cái xác.
Mùi hôi thối đặc trưng của xác chết trộn lẫn với mùi tanh dưới nước xộc về phía người chơi, những người chơi mới bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt làm cho sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời.
Trong ba người chơi mới, Vương Tuyết là cô gái duy nhất, xuất thân từ gia đình giàu có, từ bé đã lớn lên ở thành phố lớn. Cô nàng chưa từng ngửi thấy mùi hôi thối như thế này, càng ra sức bịt chặt mũi lại khiến suýt chút nữa đã nôn mửa.
Vương Tuyết che miệng, quay đầu lại theo bản năng, rõ ràng đã quên mất rằng xung quanh toàn là xác chết thối rữa, cô nàng vừa cử động một chút thì đã chạm mắt với vài cái xác đang đi lại dưới đáy nước.
Chênh lệch độ cao giữa cái xác đang đứng và đáy thuyền gỗ chỉ cách chưa đầy nửa mét, chưa kể thân thuyền vô cùng chật hẹp càng kéo gần khoảng cách giữa người trên thuyền và xác chết.
Trong đầu Vương Tuyết đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở từ âm báo điện tử nói với cô nàng, sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại.
Xong rồi, có trời mới biết được liệu "đối mặt" trong lời nhắc nhở có phải là một điều cấm kỵ hay không!
Trong lòng Vương Tuyết bỗng nhiên cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng.
Những cái xác thối rữa ở dưới sông từng bước một tập hợp về phía chiếc thuyền nhỏ, tốc độ di chuyển trên sông của chúng rất nhanh, toàn bộ bốn phía xung quanh đều chi chít ma quỷ nhìn chằm chằm vào những người trên thuyền, cảnh tượng đáng sợ như vậy thậm chí còn khiến một người chơi kỳ cựu như Lý Quyền cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Trên trán Lý Quyền toát mồ hôi lạnh, trong lòng hắn ta đang đếm số lượng xác chết thối bao quanh họ, có ít nhất hàng trăm cái xác ở gần đây.
Hắn ta chưa từng nhìn thấy tình huống mở màn này trong một phó bản cấp thấp.
Có gì đó không ổn.
Tình huống hiện tại giống như họ đã vi phạm quy tắc nào đó, nên mới xuất hiện sự trừng phạt.
Nhưng Lý Quyền có thể chắc chắn rằng, trên đường đi họ không làm chuyện gì khác thường cả.
Theo ý kiến của hắn ta, tiếng la hét chói tai của người chơi mới vừa rồi cũng không phải là vấn đề.
Vậy tại sao chuyện này lại xảy ra?
Họ vào làng để tham dự tang lễ, nhưng còn chưa kịp vào nơi diễn ra cốt truyện, chỉ mới ở trên thuyền mà không hiểu sao gặp phải đám xác chết thối rữa.
Chuyện này hoàn toàn vô lý.
Lý Quyền chỉ nhìn thoáng qua những xác chết dưới sông đã có thể cảm nhận được sự nguy hiểm lạnh lẽo.
"Tắt hết tất cả thiết bị chiếu sáng của mọi người."
Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía mũi thuyền.
Trong lúc hoảng loạn, những người chơi mới đều nghe theo mệnh lệnh, tắt hết đèn pin trong tay theo phản xạ.
Sau khi tắt đèn pin, họ mới phản ứng lại rằng, câu nói vừa rồi là do "tân nương" đang đứng ở mũi thuyền nói.
Trong lòng Lý Quyền cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ bản thân sắp xong đời rồi.
Sao hắn ta lại nghe theo mệnh lệnh của boss chứ, lần này chắc chắn phải chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu rồi.
Sau khi mất đi nguồn sáng, Triệu Tấn Minh không thể nhìn thấy cái gì trong bóng tối, cậu ấy chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh và càng ngày càng nhiều tiếng bước chân đi lại xung quanh.
Trong không khí, mùi hôi thối đặc trưng của xác chết trong nước ngày càng nồng nặc, tiếng bước chân đi lại cũng không hề ngừng nghỉ, trái tim Triệu Tấn Minh như bị một bàn tay không ngừng siết chặt lại, áp lực tâm lý quá lớn khiến cậu ấy gần như không thở nổi.
Những người chơi im lặng chờ đợi trong bóng tối khoảng năm, sáu phút, âm thanh xung quanh vẫn không hề biến mất, nhưng may mắn thay, những xác chết đó cũng không leo lên thuyền.
Lúc này, họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là lúc này boss vẫn chưa có ý định làm hại họ.
So với người mới mà nói, phương diện thể chất của Lý Quyền tốt hơn rất nhiều, dù không có nguồn sáng, hắn ta vẫn có thể quan sát xung quanh thông qua tầm nhìn ban đêm.
Lý Quyền nhận thấy những xác thối xung quanh vẫn chưa tản đi, thuyền tiếp tục lướt trên mặt sông, những xác thối đó vẫn vây xung quanh thân thuyền, luôn bám theo con thuyền nhỏ này.
Nếu chúng chỉ bám theo mà không tiến lại gần để tấn công, thì có vẻ mức độ nguy hiểm của những xác thối này đã giảm đi đáng kể.
Boss thực sự đang lên tiếng nhắc nhở họ.
Lý Quyền đưa mắt nhìn qua chàng trai mặc áo khoác ngoài màu đỏ đứng ở mũi thuyền, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sở dĩ Kỳ Vô Uyên bảo những người chơi tắt đèn pin, bởi vì ám quỷ (ám là tối) sẽ bị ánh sáng thu hút.
Trường hợp này rất khó giải quyết.
Kỳ Vô Uyên là một ông chủ cửa hàng tang lễ.
Cậu phát chán vì phải dưỡng bệnh, nên đã rời khỏi nhà từ vài năm trước để làm công việc này.
Thể chất của Kỳ Vô Uyên rất đặc biệt, không thích hợp để tiếp xúc với người bình thường.
Cậu cần phải cách xa người sống một chút, gần gũi với vật chết hơn.
Thời điểm Kỳ Vô Uyên vừa mới rời khỏi nhà, sau khi biết ý định của cậu, nhà họ Kỳ đã trực tiếp tặng cho cậu một cửa hàng.
Cửa hàng tang lễ, là nơi bán các vật dụng cho việc mai táng.
Các mặt hàng bán chủ yếu là quan tài, vòng hoa, áo liệm, đồ giấy... Nói thẳng ra là Kỳ Vô Uyên làm công việc kinh doanh với người chết.
Làm nghề này đã được một thời gian, Kỳ Vô Uyên tự nhiên sẽ biết rất nhiều điều cấm kỵ liên quan đến người chết.
Ám quỷ là một loại quỷ cả ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Những loài quỷ quái như thuỷ quỷ dưới sông lớn, hay những linh hồn trên trái đất bị bịt kín trong không gian hạn chế đều sinh sôi trong những môi trường đặc biệt. Dưới sự nuôi dưỡng của môi trường đặc biệt, âm khí trên người chúng ngày càng phát triển, cộng thêm việc lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng, chúng trở nên cực kỳ hung dữ.
Đặc biệt, khi có người sống mang theo công cụ chiếu sáng xông vào nơi ở của ám quỷ, những quỷ quái này sẽ dễ dàng bị ánh sáng thu hút. Chúng có mối hận thù sâu sắc nhất đối với ánh sáng, các cuộc tấn công của chúng tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng lại trừ khi ánh sáng biến mất.
May mắn là Kỳ Vô Uyên biết rằng, chỉ cần tắt nguồn sáng trước khi loại quỷ quái này bắt đầu tấn công, ám quỷ sẽ bị môi trường trói buộc, không thể tiếp tục tấn công con người.
Kỳ Vô Uyên nhắm mắt lại, không chạm mắt với bất kỳ xác chết nào dưới nước.
Cậu không hề sợ hãi, tiếp tục suy nghĩ trong đầu.
Những con sông nhỏ thông thường sẽ không thể xuất hiện loại ám quỷ này.
Dù là con sông sâu hai, ba mét cũng không tồn tại chuyện mặt trời không thể chiếu xuống dưới nước.
Trừ khi... trong lòng sông có một không gian bịt kín giam giữ ác quỷ.
Đột nhiên, giọng của Nhị Oa Tử vang lên từ mũi thuyền: "Cứ đi mãi trên đường thế này cũng chán, dù sao thím Trần cũng bảo em kể cho mọi người nghe về phong tục trong làng, không thì bây giờ em giới thiệu luôn."
Lời nói bất ngờ của cậu ta khiến người chơi trên thuyền hoảng sợ, Lý Quyền lên tiếng đồng ý: "Vậy thì làm phiền rồi."
Cùng với âm thanh xác thối đi lại dưới đáy sông, giọng nói trẻ tuổi của Nhị Oa Tử đang phiêu diêu trên thuyền.
"Vương Tuyết, mọi người theo chú Vương rời làng lúc còn nhỏ, để em kể cho mọi người nghe về tình hình của thôn chúng ta nhé."
Nhị Oa Tử có chút phấn khích, mong muốn thể hiện của cậu ta trước mặt tân nương tăng vọt: "Thôn chúng tôi rất chú trọng trong việc tổ chức các lễ hội tiệc tùng."
"Chúng em chỉ tổ chức hai loại tiệc, chỉ có kết hôn và tang lễ."
Phong tục trong làng rất đặc biệt.
Nếu nhà ai có người chết, nhất định phải để trong quan tài bảy ngày, đợi qua ngày thứ bảy mới được chôn cất.
Kết hôn cũng phải tổ chức đủ bảy ngày.
"Nếu trong làng có thanh niên nào chưa kết hôn mà chẳng may qua đời, thì thật là tốt!"
Nhị Oa Tử vừa kích động nói vừa vung mạnh tay, Lý Quyền nhìn thấy rõ ràng cậu ta dùng mái chèo đánh bay hai xác thối đang đi theo thuyền bọn họ ở dưới sông.
"Trong tình huống đó, bà mai trong làng sẽ bắt đầu mai mối, gọi đó là "bảo chủ" (người phối ngẫu âm)..., dù sao thì cũng sẽ tìm một người có tử vi phù hợp trong làng, để tân lang có thể tổ chức cả việc ma chay và cưới hỏi cùng một lúc!"
Nhị Oa Tử nói với vẻ đầy ghen tị: "Ôi, ước gì em cũng có thể làm việc ma chay và cưới hỏi cùng lúc."
Tổ chức cùng lúc không phải có nghĩa là cậu ta sẽ chết sớm sao!
Lúc này, ngoại trừ Kỳ Vô Uyên, tất cả người chơi đều không nhịn được mà than thầm trong lòng.
Kỳ Vô Uyên ôm di ảnh, yên lặng thầm bổ sung thêm những điều mà Nhị Oa Tử chưa nói hết:
Nam chết nữ gả, bảo chủ thành thân.
(Trai vong chưa kịp thành thân,
Chọn người sống thế, kết phần duyên âm.)
Nghe có vẻ tao nhã, nhưng nói trắng ra chính là minh hôn.
Đây là tàn tích nghiêm trọng của tư tưởng phong kiến cặn bã.
Dù không hiểu vì sao trong câu "nữ gả" lại biến thành cậu gả, nhưng ngôi làng mà Nhị Oa Tử vừa nói khiến Kỳ Vô Uyên cảm thấy rất hứng thú.
Cậu cảm thấy ngôi làng này không có lý do để tồn tại.
Sau đó, Nhị Oa Tử tiếp tục kể cho những người chơi nghe về một số điều cần lưu ý khi tổ chức ma chay và cưới hỏi trong làng, dặn Lý Quyền và mọi người tuyệt đối không được làm sai phong tục.
Hơn mười phút sau, thuyền đã chèo đến bờ bên kia, đám xác chết thối rữa cũng dần tan đi khi tiến đến chỗ không thể tiếp tục vì tiếng nước.
Lần này coi như đã qua khỏi.
Trái tim treo lơ lửng của những người chơi cuối cùng cũng được hạ xuống.
Sau khi lên bờ, đoàn đưa dâu đã chuẩn bị sẵn sàng ở bên sông để đưa Kỳ Vô Uyên lên kiệu.
May mắn là sau đó không xảy ra chuyện gì khác, cả nhóm thuận lợi đến được nơi đang tổ chức ma chay và cưới hỏi.
Chỉ có Vương Tuyết và Triệu Tấn Minh thỉnh thoảng trên đường lại dụi mắt, cảm giác như có bụi bay vào mắt khiến họ cảm thấy ngứa và khó chịu.
Dọc đường đi tối đen như mực, mỗi người chơi đều chú ý con đường phía trước, hoàn toàn không ai phát hiện ra trong mắt Vương Tuyết và Triệu Tấn Minh đã nổi lên một vòng đỏ như máu bất thường.
Đoàn đưa dâu đến sảnh lớn nhà họ Trần, xung quanh lập tức náo nhiệt hẳn lên. So với trước đây, khung cảnh hiện tại trông bình thường, giống hệt một buổi tiệc cưới chính thức.
Những người chơi đứng bên con hẻm nhìn ngó xung quanh, Nhị Oa Tử bảo họ chờ một lát, tiếp đón tân nương xong xuôi rồi mới tính đến các kế hoạch khác.
Kiệu dừng trước cửa, Kỳ Vô Uyên được thím Trần dẫn vào trong sân.
Kỳ Vô Uyên ôm khung ảnh, thông qua cánh cửa lớn mở rộng, cậu vừa liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc quan tài đặt ở giữa nhà chính.
Thím Trần dừng lại trước cửa nhà, Kỳ Vô Uyên một mình bước qua toàn bộ nhà chính, đi ngang qua chiếc quan tài, cẩn thận từng li từng tí đặt di ảnh lên chiếc tủ được trang trí đầy hoa cúc trắng.
Ơ?
Kỳ Vô Uyên cúi mắt xuống, lúc này mới phát hiện những bông cúc chất đầy trên tủ đều được làm bằng giấy.
Những bó hoa này trông rất thật.
Kỳ Vô Uyên không có thời gian chú ý đến vấn đề này. Sau khi cậu đặt khung ảnh vào vị trí, mã vạch ẩn trên cổ tay trái của Kỳ Vô Uyên đột nhiên xuất hiện.
Mã vạch trên tay từ màu xanh u tối biến thành một màu xanh lam thẫm hơn.
[Chúc mừng người chơi, đã kích hoạt thành công điểm đánh dấu đầu tiên!]
[Tít – Đánh dấu hoàn tất, chúc mừng người chơi là người đầu tiên đánh dấu thành công!]
Kỳ Vô Uyên còn chưa kịp nhận ra âm báo điện tử vang lên trong đầu là gì, vừa ngẩng lên đã bắt gặp một đôi mắt đỏ sẫm phản chiếu trong lớp kính khung ảnh.
Chẳng rõ từ khi nào, tân lang đã lặng lẽ đứng ở phía sau lưng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro