
Chương 30: Người giám hộ nguy hiểm: Có quá nhiều sự lựa chọn.
Kỳ Vô Uyên nhìn thấy cậu thiếu niên nép mình sau cánh cửa chống trộm, chỉ dám rụt rè thò nửa cái đầu ra.
Tiểu Phong chỉ cao đến ngang hông Kỳ Vô Uyên.
Kỳ Vô Uyên thấy Tiểu Phong từ từ ngẩng đầu lên, một phần nhỏ đôi mắt ló ra từ sau mái tóc dài, tò mò nhưng cũng đầy sợ hãi đánh giá cậu.
Trong nhà không bật đèn, bóng tối dày đặc ngăn cản sự dòm ngó của người lạ bên ngoài.
Kỳ Vô Uyên nửa quỳ xuống, cậu nhìn thẳng vào Tiểu Phong, lặp lại lần nữa: "Ừ, anh là người giám hộ tạm thời của em, nửa tháng tới anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em."
Khi nói chuyện với Tiểu Phong, Kỳ Vô Uyên không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh nhạt không mang theo chút cảm xúc nào.
"Anh tên là A Uyên." Cậu kiên nhẫn giải thích.
Sau khi Kỳ Vô Uyên nói xong, Tiểu Phong thận trọng nhìn chằm chằm cậu hơn mười phút, mái tóc vừa dày vừa dài che kín nửa khuôn mặt cậu bé.
Mãi đến khi bàn tay đang nắm chặt trên cánh cửa chống trộm của Tiểu Phong từ từ thả lỏng, lúc này cậu bé mới chấp nhận cậu.
"Đúng là có chuyện này, mời anh vào." Tiểu Phong chậm rãi lùi lại, nhường chỗ cho Kỳ Vô Uyên bước vào nhà.
Giọng cậu bé thủ thỉ, ngập ngừng một chút, rồi bổ sung thêm một câu: "Chào mừng anh, A Uyên... anh trai."
Hai chữ cuối cùng thốt ra nhẹ nhàng trôi trong không khí, mang theo một ý vị đặc biệt.
Kỳ Vô Uyên xách vali vào phòng, vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa phòng số 404 đã vang lên một tiếng cạch rồi tự động đóng lại.
Cậu không để ý đến tiếng động lớn khi cánh cửa chống trộm đóng lại.
Tiểu Phong luống cuống chạy về phía nhà bếp: "Anh, anh ơi, trong tủ giày có dép đi trong nhà, anh cứ tự nhiên thay, em đi rót cho anh cốc nước."
Cậu bé trông rất rụt rè.
"Làm phiền em rồi." Kỳ Vô Uyên đáp lại Tiểu Phong, tiện tay bật công tắc đèn cạnh cửa, đèn phòng khách lập tức sáng lên.
Kỳ Vô Uyên nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh bố cục cả căn nhà một vòng.
Có thể thấy hướng của ngôi nhà này không tốt lắm, dù có mở cửa sổ cũng không đón được bao nhiêu ánh nắng, bây giờ mới chỉ là buổi tối, trong nhà không bật đèn thì chẳng khác gì nửa đêm, không có một chút ánh sáng nào.
Bốn góc tường cũng đều đã ẩm mốc, cảm giác trong nhà còn lạnh hơn ngoài hành lang mấy độ.
Căn nhà được trang trí theo kiểu cũ kỹ, không có ban công, các phòng khác đều đóng chặt cửa.
Kỳ Vô Uyên đặt vali sang một bên, từ tốn mở tủ giày, chuẩn bị thay dép.
Cậu vừa mở tủ giày, hơi cúi người định lấy dép ra, thì trong tầm mắt đã chạm trán với một con mắt.
Một con mắt tròn vo đầy những tia máu đỏ, vẫn còn nhảy nhót tươi mới, như thể vừa bị moi ra từ trong mắt một người nào đó.
"Cạch, cạch, cạch, ..."
Cảm nhận được ánh sáng khi tủ giày được mở, con mắt ban đầu đứng yên bắt đầu nhảy nhót trên vách ngăn tủ giày, liên tục va vào ván gỗ phát ra âm thanh.
Tiểu Phong đang ở trong bếp rót nước cho Kỳ Vô Uyên, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh ở đây.
Những tia máu đỏ trong con mắt ngày càng nhiều hơn.
Kỳ Vô Uyên lập tức đóng sập cửa tủ giày lại.
Âm thanh biến mất.
Cậu lại mở cửa tủ giày ra.
"Thùng, thùng, thùng."
Nhanh chóng đóng cửa, mở cửa, đóng cửa...
Con mắt này gõ khá hay, rất có nhịp điệu.
Kỳ Vô Uyên chơi chán rồi, đang định mở tủ giày lấy dép thì Tiểu Phong cầm ly nước từ trong bếp đi ra.
Cậu bé thấy Kỳ Vô Uyên vẫn đứng ở cửa chưa thay dép, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ, ngượng ngùng cúi đầu nói khẽ: "Xin lỗi..."
Tiểu Phong vội vàng đặt ly nước lên bàn, chuẩn bị đến tự tay lấy dép cho Kỳ Vô Uyên.
Cậu bé nghĩ rằng hành động để Kỳ Vô Uyên đứng ở cửa của mình đã khiến cậu tức giận.
Kỳ Vô Uyên ngăn Tiểu Phong đang định đi đến: "Không phải."
"Em hiểu lầm rồi."
Kỳ Vô Uyên mở lại tủ giày, con mắt nhảy nhót trong tủ đã biến mất không dấu vết.
Cậu nhìn chăm chú vào trong tủ giày vài giây, rồi lấy ra một đôi dép: "Anh đang nghĩ tối nay ăn gì."
"Hả?"
Tiểu Phong không hiểu, cậu bé nghi hoặc nhìn về phía Kỳ Vô Uyên, không biết tại sao cậu lại nói như vậy.
Kỳ Vô Uyên thay dép xong, tay phải hơi hướng ra phía sau, cậu giấu bàn tay vô tình dính phải một loại chất lỏng trong suốt khi lấy dép trong tủ giày ra sau lưng.
"Bàn ăn sạch quá."
Kỳ Vô Uyên tay trái xách vali, tùy ý đặt vali vào một góc phòng khách, rồi thuận tay đi ngang qua bàn ăn, bước vào trong bếp: "Em vẫn chưa ăn cơm."
Sự mạnh mẽ của Kỳ Vô Uyên khiến cậu bé vốn quen với sự hướng nội không thể phản bác.
Tiểu Phong há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại lời khách sáo "để Kỳ Vô Uyên không phải lo" đang nghẹn ở cổ họng.
Cậu bé thật sự rất đói.
Cậu bé thật sự không biết mình đã đói bao lâu rồi.
Kỳ Vô Uyên bước vào bếp, đứng bên bồn rửa tay vặn vòi nước, lấy cớ nấu ăn để lặng lẽ rửa sạch chất lỏng trong suốt trên tay.
Cậu mở ngăn lạnh tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng không có một chút thức ăn nào.
Tiểu Phong đứng sau lưng Kỳ Vô Uyên, chỉ vào ngăn đông lạnh nói: "Ở đây... vẫn còn thịt."
"Ba mẹ không còn nữa, trong nhà chỉ còn thịt."
Kỳ Vô Uyên thuận theo mở ngăn đông lạnh.
Toàn bộ ngăn đông lạnh đều chật kín những tảng thịt lớn phủ một lớp băng dày.
Mỗi tảng thịt đều được bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận, mang một màu xám xịt của thịt đã đông lạnh quá lâu không còn tươi nữa.
Kỳ Vô Uyên có khứu giác nhạy bén, cậu vừa mở ngăn đông lạnh đã ngửi thấy một mùi tanh nhẹ.
Tiểu Phong khẽ nói: "Anh ơi, em đã ăn loại thịt này trước đây rồi."
Ngón tay cậu bé liên tục xoắn lấy vạt áo: "Nhưng loại thịt do ba mẹ chuẩn bị này khó ăn lắm."
Giọng nói của cậu bé càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dùng một giọng nói mà người bình thường gần như không thể nghe thấy, ngượng ngùng nói khẽ: "Anh có thể làm loại thịt khác cho em ăn không, em đói quá rồi..."
Kỳ Vô Uyên nghe rõ lời Tiểu Phong nói, cậu nhướng mày rồi đóng cửa tủ lạnh lại: "Được."
Nghe thấy Kỳ Vô Uyên đồng ý, Tiểu Phong mỉm cười rụt rè: "Tốt quá, cảm ơn anh ạ."
"Anh vất vả rồi."
Giọng điệu nói chuyện của Tiểu Phong vẫn nhút nhát và khách sáo như trước.
Chỉ là trong những hành động không ai để ý, giờ đây cậu bé đã chặn ngang cửa bếp, chắn lối đi duy nhất để Kỳ Vô Uyên có thể ra ngoài.
Tiểu Phong không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, đói đến bụng réo ầm ĩ.
Đôi mắt bị mái tóc che khuất nhìn thẳng vào Kỳ Vô Uyên trước mặt, không giống như đang nhìn một đồng loại, mà giống như một con mãnh thú đói khát đang rình rập một miếng mồi sắp thuộc về mình.
Kỳ Vô Uyên đã hứa sẽ làm thức ăn cho Tiểu Phong nên đành ở lại trong bếp.
Trong bếp ngoài những tảng thịt đông lạnh đã bị Tiểu Phong rõ ràng chê bai sẽ không ăn nữa ra thì không có bất kỳ thức ăn nào khác.
Kỳ Vô Uyên cười như không cười nhìn Tiểu Phong đang chặn ở cửa: "Anh sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của một người giám hộ."
Nói xong, cậu xoay người lấy dụng cụ nấu ăn, thật sự chuẩn bị nấu cơm cho Tiểu Phong.
Sau khi Kỳ Vô Uyên quay lưng lại, Tiểu Phong nhìn bóng lưng cậu liếm khóe môi, hoàn toàn không còn vẻ nhút nhát như khi đối diện với Kỳ Vô Uyên nữa.
Kỳ Vô Uyên ở trong vùng mù thị giác mà Tiểu Phong không thấy, lấy ra một nén hương dài.
Trong không gian hệ thống có ba ô chứa đồ, đạo cụ phải được đặt vào không gian hệ thống mới có thể mang vào phó bản.
Trong không gian hệ thống của Kỳ Vô Uyên, ngoài những thẻ đạo cụ có được từ phó bản trước, cậu còn mang theo mười hai nén hương dài, mang đủ hương hỏa để cúng cho quỷ hồn trong phó bản.
Không chỉ có tiền mới có thể sai khiến được ma quỷ, đồ ăn cũng có thể.
Nén hương dài được sản xuất từ cửa hàng tang lễ của gia đình cậu có chất lượng thượng hạng, một nén có thể no đủ ba ngày.
Cậu biết Tiểu Phong là quỷ.
Vừa mở cửa gặp mặt, Kỳ Vô Uyên đã phát hiện ra.
Nhưng chỉ có hương dài thì chưa đủ.
Kỳ Vô Uyên mở lại ngăn đông lạnh của tủ lạnh, mắt nhanh chóng lướt qua những tảng thịt đông lạnh nhét bên trong, tìm kiếm mục tiêu mình muốn.
Tìm thấy mục tiêu, cậu lấy ra một cái đĩa và một đôi đũa từ trong tủ chén, gắp ra một miếng thịt gà trắng nhỏ giấu ở rìa ngăn đông lạnh một cách nhanh chóng và chuẩn xác.
Động tác mạnh bạo cứ như không phải đang gắp thịt.
Kỳ Vô Uyên xào đại một lượt, không cho bất kỳ gia vị nào, chỉ xào sơ một miếng thịt gà thậm chí còn chưa cắt, rồi dùng bếp ga châm lửa nén hương dài, cắm nén hương vào miếng thịt gà.
Kỳ Vô Uyên ác ý lấy ra một cái đĩa ăn, đặt món ăn trông thật khó tả sau khi làm xong vào đĩa để bày biện.
Cậu bưng đĩa đi đến bên cạnh Tiểu Phong, lợi dụng chênh lệch chiều cao định xoa đầu Tiểu Phong: "Ăn cơm thôi."
Tiểu Phong lùi lại một bước theo bản năng, sự chống cự với sự đụng chạm của Kỳ Vô Uyên rất rõ ràng.
Sau khi lùi lại, cậu bé lại lập tức cảm thấy rất ngại ngùng, mấp máy đôi môi, lời xin lỗi buột ra: "Xin lỗi anh, em..."
Kỳ Vô Uyên nhân cơ hội đi qua khe hở mà Tiểu Phong để lại, không nhanh không chậm đi ra khỏi bếp, đặt đĩa thức ăn lên bàn ăn.
Tiểu Phong thấy Kỳ Vô Uyên không để ý đến mình, càng lúc càng lúng túng, lời xin lỗi cứ nghẹn lại không nói được, mặt đỏ bừng lên.
Đèn trong nhà cũng mờ đi mấy phần, tiếng gió ngoài cửa sổ cũng bắt đầu "ù ù" mạnh mẽ đẩy cửa sổ đang hé mở va mạnh vào tường, phát ra âm thanh chói tai.
Kỳ Vô Uyên làm ngơ trước sự thay đổi của môi trường, mãi đến khi đã sắp xếp xong bát đũa cho Tiểu Phong, cậu mới lên tiếng: "Lần thứ hai rồi."
Nghe thấy Kỳ Vô Uyên nói, động tác vò vạt áo bằng hai tay của Tiểu Phong càng nhanh hơn, cậu bé ủ rũ cúi đầu chuẩn bị đón nhận lời phê bình.
"Đây là lần thứ hai em xin lỗi, nhưng..."
"Em hoàn toàn không cần phải xin lỗi."
Cậu nhíu hàng mày, không quen với cách nói chuyện quá lễ phép của Tiểu Phong: "Anh là người giám hộ của em, không phải giám ngục của em."
"Không cần phải xin lỗi vì những chuyện không đâu."
Tiểu Phong sững sờ tại chỗ, không ngờ lời phê bình mà cậu bé tưởng tượng không hề xuất hiện, ngược lại còn nghe được những lời này.
Cậu bé cắn môi bối rối, đầu cúi thấp hơn nữa, cố gắng thu mình lại: "Vâng, anh ạ..."
Tiểu Phong theo hiệu lệnh của Kỳ Vô Uyên, im lặng ngồi vào ghế bắt đầu "ăn cơm".
Không được ăn miếng thịt thật sự mà mình muốn, cậu bé vốn dĩ không có hứng thú với món ăn mà Kỳ Vô Uyên làm, nhưng sau khi thử miếng đầu tiên, cậu bé gần như mê mẩn hít lấy làn hương hỏa mà mình chưa từng được ăn.
Sau một thời gian dài, Tiểu Phong cuối cùng cũng cảm nhận lại được cảm giác no bụng thỏa mãn.
Tiểu Phong như cơn gió quét sạch toàn bộ nén hương dài mà bình thường ba con quỷ mới ăn hết, cậu bé cúi đầu thỏa mãn liếm khóe môi, ấn tượng về Kỳ Vô Uyên trong lòng vô thức thay đổi.
Sau khi ăn xong, Tiểu Phong tự giác bưng bát đũa về bếp, rất nhanh đã dọn dẹp bếp và bàn ăn sạch sẽ.
Cậu bé dọn dẹp xong, thấy Kỳ Vô Uyên đang ngồi trên sofa lướt điện thoại, có vẻ như đang đợi cậu bé.
Đột nhiên nghĩ đến người giám hộ tạm thời của mình vẫn chưa ăn cơm, để bảo đảm "vé ăn dài hạn" sau này cho mình, Tiểu Phong đi qua ngoan ngoãn ngồi cạnh Kỳ Vô Uyên, vừa định nói gì đó, đột nhiên vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Kỳ Vô Uyên.
Một phần mềm giao đồ ăn màu vàng hiện rõ ràng trên màn hình.
Tiểu Phong khựng lại, rồi tò mò hỏi: "Cảm ơn anh đã nấu cơm, em ăn no rồi, nhưng anh ăn gì ạ?"
Kỳ Vô Uyên lướt màn hình, vẻ mặt cậu khi nhìn điện thoại rất nghiêm túc, Tiểu Phong cũng vô thức nghiêm túc theo.
Đúng lúc Tiểu Phong đang lo lắng suy nghĩ lung tung, Kỳ Vô Uyên chậm rãi lên tiếng: "Không biết."
Cậu lướt qua những món đồ ăn đa dạng với vẻ mặt nghiêm túc: "Có quá nhiều sự lựa chọn."
Ngoài đồ ăn, thậm chí Kỳ Vô Uyên còn muốn mua thêm một chút trái cây để người giao hàng mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro