Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Xung Sát Đỏ Trắng: Muốn sống sót thì cầu xin tôi đi.

Sự lên tiếng đột ngột của hệ thống đã cắt ngang những thắc mắc mà Lý Quyền muốn hỏi.

Hắn ta và Triệu Tấn Minh nhìn nhau, cả hai đều sững sờ tại chỗ.

Đừng nói Triệu Tấn Minh, ngay cả Lý Quyền cũng ngây người: "Ngày thứ năm?"

Sao đã đến ngày thứ năm rồi?

Rõ ràng hệ thống trước đây chỉ nhắc nhở hai lần, giờ nói gì thì cũng chưa đến ngày thứ ba mới phải.

[Chuyện gì thế này?]

[Chẳng lẽ hệ thống xảy ra lỗi rồi? Không thể nào, hệ thống chưa bao giờ gặp lỗi.]

[Thật ra xem lâu rồi tôi vẫn muốn nói, tại sao độ khó của phó bản này lại cao hơn nhiều so với các phó bản cấp thấp khác? Đủ để thành phó bản cấp trung rồi.]

[Tôi cũng có cảm giác đó.]

[Cảm thấy độ khó không đúng +1, có đại gia nào tra thông tin phó bản này trong cơ sở dữ liệu không?]

...

[Tôi đi tra rồi, phó bản này thực sự rất không đúng, đợi chút, độ khó phó bản này quá chênh lệch, đã đến mức bị hệ thống niêm phong rồi, lần cuối phó bản này xuất hiện là năm năm trước!]

Khán giả trong phòng livestream cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường, có người đăng một bài viết lên diễn đàn người chơi, còn cố tình đặt một tiêu đề rất câu view.

[Tin sốc, phó bản bị niêm phong năm năm tái hiện, là lỗi đầu tiên của hệ thống, hay là khúc dạo đầu cho một lần cập nhật phó bản mới? Dẫn link đến phòng livestream...]

Chẳng mấy chốc, rất nhiều khán giả hiếu kỳ đã tràn vào phòng livestream của Kỳ Vô Uyên.

[Lượng người xem hiện tại của phòng livestream: 130.000]

[Chúc mừng streamer đạt được thành tích [Người mới tiềm năng]!]

Ngón tay Kỳ Vô Uyên khẽ động đậy, vẻ mặt không đổi tiếp tục nhìn Lý Quyền.

Lượng người xem phòng livestream tăng quá nhanh, gián tiếp phản ánh rằng phó bản này chắc chắn có vấn đề so với các phó bản khác.

Kỳ Vô Uyên sẽ không nghĩ một người mới mới vào phó bản có thể tự mình đạt được nhiều người xem như vậy.

Nhưng vì đã bị lộ rồi, nếu cậu không nắm bắt những giá trị nổi tiếng này thì quá vô dụng.

Kỳ Vô Uyên nhìn Lý Quyền, đôi mắt đen láy trong suốt đầy thâm ý.

Cậu nhìn Lý Quyền từ trên xuống dưới, như đang xem một món hàng nào đó.

Thời gian không đúng.

Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu Lý Quyền và Triệu Tấn Minh.

Triệu Tấn Minh hỏi Lý Quyền: "Anh Quyền... chuyện này là sao vậy?"

Lúc này Lý Quyền cũng hoảng loạn, sự tự mãn của một người chơi kỳ cựu bị những chuyện liên tiếp xảy ra từng chút một đánh tan.

Hắn ta không để ý Triệu Tấn Minh, chỉ lẩm bẩm nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."

Hệ thống chưa bao giờ lừa người.

Phó bản mà Lý Quyền tham gia nhiều nhất là loại phó bản sinh tồn này, trong các phó bản cấp thấp, mỗi khi sống sót qua một ngày, hệ thống sẽ đúng giờ đúng lúc báo cáo thời gian sống sót chính xác cho người chơi.

Tại sao lần này lại xuất hiện tình huống che giấu như vậy?

Vì trước đây chưa bao giờ xảy ra sai sót, Lý Quyền hoàn toàn không nghi ngờ lời báo cáo của hệ thống, chưa bao giờ nghĩ nhiều về mặt này.

Ngay cả sự đói khát và mệt mỏi bất thường của cơ thể cũng bị Lý Quyền và Triệu Tấn Minh cho rằng là do những chuyện xảy ra hai ngày nay quá nhiều mà không được nghỉ ngơi tốt.

Huống hồ rằng — "Thế giới thứ tư là công bằng! Không thể xuất hiện tình huống không công bằng như vậy, đây là sự lừa dối của hệ thống đối với người chơi... Tuyệt đối là lỗi rồi, không thể nào, chắc chắn không thể nào..."

Máu đỏ phủ kín đôi mắt Lý Quyền, hắn ta rơi vào trạng thái tự hoài nghi gần như sụp đổ.

Trong bóng tối còn có Văn Dao đang nhìn chằm chằm hắn ta như một con rắn độc, ngoài mặt hắn ta chỉ còn lại một người mới, quan trọng hơn là phó bản kỳ lạ này khiến hắn ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Ngày thứ năm, lại đã là ngày thứ năm rồi.

Lý Quyền biết rất rõ, loại phó bản sinh tồn này, càng về những ngày cuối càng nguy hiểm.

Hắn ta không hề tự tin rằng mình bảo vệ tốt Triệu Tấn Minh, thậm chí không chắc mình có thể chống đỡ được phó bản không theo lẽ thường này.

Nhưng... hắn ta nhất định phải trở thành người chơi cấp trung, chỉ khi thăng cấp thành công, hắn ta mới có thể mở khóa nhiều quyền hạn cửa hàng hơn để mua những thứ mơ ước.

Lý Quyền không thể chờ đợi được nữa.

Tại sao lại là hắn ta.

Lý Quyền suy nghĩ lung tung.

Rõ ràng, rõ ràng hắn ta đã theo dõi rất nhiều phòng livestream của những người dẫn dắt rồi, mặc dù phó bản khác nhau, nhưng Lý Quyền đều nhớ rất rõ, những người hướng dẫn đó không bị người chơi kỳ cựu cùng nghề hãm hại, cũng không gặp phải phó bản độ khó không đúng mà hệ thống lại còn bị lỗi.

Tại sao những chuyện này lại đều xảy ra với hắn ta.

Áp lực đè nặng trong lòng Lý Quyền ngày càng lớn, hắn ta thở gấp, những câu nói vốn hoàn chỉnh dần mất kiểm soát, biến thành tiếng gầm gừ giận dữ.

Chỉ cần thêm một kích thích nhỏ nữa là hắn ta sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Triệu Tấn Minh nhìn thấy Lý Quyền như vậy, sợ hãi nhanh chóng lùi lại, trốn sau lưng Kỳ Vô Uyên theo bản năng.

Lý Quyền quỳ ngồi dưới đất, sức lực trên tay ngày càng lớn, da đầu bị chính mình cào rách, một mùi gỉ sắt từ từ lan tỏa.

Triệu Tấn Minh nuốt nước bọt, cổ họng cậu ấy khô khốc: "Đại ca, bây giờ là tình hình gì đây?"

Cậu ấy thật sự không hiểu được tình hình hiện tại, lại nghĩ đến năm người chơi cùng trên xe ban đầu, bây giờ người chết người chạy, ngay cả Lý Quyền cũng có vẻ sắp phát điên rồi.

Triệu Tấn Minh vừa hoảng vừa sợ, những thứ này không thể nghĩ tới, vừa nghĩ một chút, cậu ấy cũng muốn gào khóc.

Kỳ Vô Uyên lạnh lùng nhìn Lý Quyền phát điên dưới đất cho xong.

Lý Quyền dần im lặng lại, cả người ngây dại ngồi dưới đất, đôi mắt hắn ta trống rỗng vô hồn, khả năng cảm nhận môi trường xung quanh rất thấp, chỉ số tinh thần liên tục giảm xuống.

"Anh ta bị tà khí xâm nhập rồi."

Lúc này Kỳ Vô Uyên mới trả lời câu hỏi của Triệu Tấn Minh.

"Tà khí?"

Triệu Tấn Minh sợ hãi hỏi: "Đó là cái gì?"

Kỳ Vô Uyên đi về phía Lý Quyền, vừa đi vừa nói: "Vừa nãy trên đỉnh núi, bóng tối cậu nhìn thấy bên ngoài quan tài chính là chướng khí hóa hình."

"Đó là thứ tự nhiên hình thành do không được ánh nắng chiếu rọi quanh năm trong rừng sâu núi thẳm, không có dương khí nuôi dưỡng, là sản phẩm đáng sợ của tự nhiên mà con người không thể chống lại."

"Tà khí và chướng khí có chút tương đồng, nhưng lại chỉ xuất hiện trên vật sống."

Kỳ Vô Uyên từ từ ngồi xổm xuống, cậu đưa ngón tay đặt lên trán Lý Quyền, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Quyền dần bừng tỉnh lại, nhưng đôi mắt vẫn trống rỗng.

Kỳ Vô Uyên nhìn đôi mắt đã đỏ tươi của Lý Quyền: "Trên người người chết dễ xuất hiện tà khí nhất, đặc biệt là những người chết mà sau khi chết vẫn không được yên nghỉ, họ liên tục sản sinh ra tà khí."

Càng chết đau đớn thì tà khí sinh ra càng nhiều.

Một người bình thường chết già hầu như không sản sinh ra tà khí.

Xác chết tử vong bất ngờ đều sẽ tỏa ra tà khí, tà khí sinh ra từ những xác chết sau khi bị ngược đãi mà linh hồn vẫn không thể yên nghỉ thì càng khủng khiếp hơn.

Tà khí trên người ám quỷ rất nặng nề.

Kỳ Vô Uyên liếc nhìn chiếc quan tài vàng không hề nhúc nhích ở xa, cậu nghi ngờ những ám quỷ này đều là những dân làng chết thảm một cách bất ngờ, sau khi chết vẫn bị trừng phạt không được yên nghỉ.

"Vương Tuyết đã bị tà khí bám vào rồi."

Ngay từ khi qua sông, những người tiếp xúc trực tiếp với ám quỷ đã rất dễ bị tà khí bám vào.

Những xác chết thối rữa bò vào quan tài, ngoại trừ xác chết trong quan tài màu đỏ, mỗi cái đều có tà khí nồng đậm.

Thật không may, trong lúc hoảng loạn Vương Tuyết đã bị Lý Quyền đẩy vào một chiếc quan tài đen.

Xác chết thối rữa còn chưa kịp tấn công, chỉ số tinh thần của Vương Tuyết đã bị tà khí ảnh hưởng mà giảm xuống dưới mức giới hạn và phát điên.

Cô nàng chết không chút phản kháng dưới sự tấn công của xác chết thối rữa.

Triệu Tấn Minh nghe lời Kỳ Vô Uyên nói, cảm thấy toàn thân rùng mình dữ dội, không khỏi sợ hãi: "Nhưng lúc đó tôi, tôi cũng đối mặt mà, tại sao chỉ có Vương Tuyết chết?"

Kỳ Vô Uyên cười mỉa một tiếng: "Vì cậu may mắn."

Triệu Tấn Minh nghe Kỳ Vô Uyên nói mà chẳng hiểu gì.

Kỳ Vô Uyên nhìn chằm chằm vào mắt Lý Quyền, cẩn thận phán đoán hắn ta còn có thể cứu được không, rồi hơi tự giễu nói: "Trong làng có thể dùng tân nương nam để kết âm hôn, chẳng phải vì con gái đã chết hết rồi sao."

Triệu Tấn Minh nghe được lời này thì hai chân mềm nhũn, lập tức hiểu ý Kỳ Vô Uyên: "Trọng nam khinh nữ!"

Cậu ấy bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, trực tiếp ngã xuống đất. Cảm giác ớn lạnh trào lên từ tận tim gan.

Thảo nào cậu ấy không thấy một cô gái trẻ nào khi ở trong làng!

Nếu Triệu Tấn Minh không phải là nam, dù có gặp quan tài hiếu hỉ, cũng không được xác chết thối rữa đối xử tốt như vậy.

Ngay cả Lý Quyền cũng vì lợi thế giới tính mà không bị tà khí ảnh hưởng nhiều, kiên trì đến khi xác chết thối rữa xuất hiện và còn đánh bại được nó.

Chỉ là khi đánh nhau trong quan tài không gian quá nhỏ, hắn ta bị nhiễm quá nhiều tà khí, cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến chỉ số tinh thần yếu ớt của hắn ta.

Kỳ Vô Uyên ghét hành vi nhát gan của những dân làng này khi bị biến thành người giấy mà chỉ dám bắt nạt phụ nữ.

"Còn về việc tôi biết những điều này như thế nào?"

Kỳ Vô Uyên rũ mi xuống tiếp tục nói: "Trước đây tôi là người duy nhất mở cửa hàng tang lễ trong làng, tiếp xúc với việc tang lễ ít nhiều cũng phải học chút kiến thức."

Cậu bình tĩnh bổ sung lời nói, không lộ chút dấu vết nào để hoàn thiện nhân vật của mình.

Kỳ Vô Uyên vốn lười tốn nước bọt để phổ cập kiến thức cho những người này.

Nhưng cậu có một kế hoạch.

"Lý Quyền vẫn còn cứu được."

Kỳ Vô Uyên nhặt chiếc rìu bị Lý Quyền vứt dưới đất ở gần đó.

[Một cây rìu gỉ sét (đạo cụ cấp trung).]

[Dùng để đuổi giết những con cừu non đang bỏ trốn, cảm giác trên tay rất tuyệt đấy. Nhớ kỹ, rìu có thể dùng để chém người, nhưng tuyệt đối cấm dùng để chặt cây, hãy bảo vệ môi trường nha chụt chụt.]

Kỳ Vô Uyên hơi sững sờ trước thông tin hiện lên trong đầu.

Phần giới thiệu cái rìu này kể truyện cười nhạt cũng ổn đấy, nhưng lần sau cấm kể nữa.

Cậu khó khăn giơ rìu lên, rạch một vết ở mỗi bên vai trái và phải của Lý Quyền.

Hiện tượng kỳ diệu đã xảy ra, hai luồng máu đỏ sẫm tanh tưởi dính nhớt không ngừng chảy ra từ vết thương ở hai bên vai.

Kỳ Vô Uyên thờ ơ nói một câu: "Anh ta không thể chết."

Trong lòng Triệu Tấn Minh chợt ấm lên, cậu ấy biết ngay mà, đại ca cậu ấy là một người tốt!

Kỳ Vô Uyên tiếp tục nói: "Chúng ta còn cần anh ta chèo thuyền."

Triệu Tấn Minh: "Ơ... ơ?"

Kỳ Vô Uyên ghét bỏ liếc nhìn cậu ấy một cái.

Họ vẫn còn phải rời khỏi nơi này, chắc chắn ở đây có thuyền để đi.

Nhưng Triệu Tấn Minh, một người chuẩn kiểu dân tự nhiên còn chưa tốt nghiệp, vì theo thầy hướng dẫn làm thí nghiệm mà đến bóng rổ còn chẳng chơi mấy, thể lực thế nào có thể đoán được.

Thể lực của Kỳ Vô Uyên còn thua cả Triệu Tấn Minh.

Kỳ Vô Uyên biết nếu trông chờ vào hai người họ chèo thuyền thì chi bằng chuẩn bị chết sớm cho rồi.

Kỳ Vô Uyên đứng dậy, nhìn Lý Quyền đang quỳ ngồi dưới đất từ trên cao xuống, dần dần hồi phục lại thần trí.

Cậu không hề quên ác ý mà Lý Quyền đã dành cho mình lúc trước.

"Muốn sống sót thì cầu xin tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro