Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Đinh Phương 2

Editor: Quyên Cát

___

Biến cố xảy ra vào năm 18 tuổi.

Hắn ta từ kinh thành trở về Đông Lâm, vừa đúng dịp năm mới, hai bên gia đình lâu ngày mới cùng nhau đón Tết, bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, không khí giữa hai nhà cũng cực kỳ hòa thuận. Khổng Kham ngồi trước bàn tiệc, lặng lẽ gắp thức ăn, bên cạnh là Tưởng Đức Thừa cũng ngồi nghiêm chỉnh, hai người chẳng có vẻ gì là đang đón năm mới cả.

Lỗ tai Khổng Kham ong ong cả lên, đám người này đang nói cái gì, hắn ta đều không nghe rõ, chỉ coi như tiếng muỗi kêu. Ngẩng mắt lên thì thấy Lý tiểu nương đang nép mình vào người Khổng Quốc công, hắn ta đột nhiên uống liền vài chén rượu, quăng đũa bỏ đi.

Khổng Quốc công mắng: "Ngươi muốn làm loạn à?!"

Khổng Kham nói: "Ta thì loạn cái gì, mắt sắp mù luôn rồi!"

Nói xong liền bước ra khỏi sảnh đường.

Tưởng Đức Thừa thì thầm vài câu với phụ thân, cũng cáo từ, vội vàng đi đuổi theo Khổng Kham.

Khổng Quốc công cả giận: "Dục Sơn, không cần quản nó, để nó đi đi!"

Tưởng Đức Thừa bước qua ngạch cửa, không quay đầu lại, nhưng vẫn không nhịn được mà nói giúp Khổng Kham: "Khổng thúc, tính tình của hắn chú không rõ sao? Hắn tức giận chuyện gì, chú là người rõ nhất."

Hai người khó khăn lắm mới gặp được nhau, còn chưa kịp nói với nhau vài câu, Khổng Kham đã nổi giận đùng đùng bỏ đi, khiến anh cảm thấy hơi buồn.

Trước khi Khổng Kham đi kinh thành, Tưởng Đức Thừa bận rộn với công việc kinh doanh trong nhà, không thể đích thân đến tiễn hắn ta, nên không gặp được hắn, cũng không biết rằng hắn ta đã vì nguyên nhân này mà giận dỗi mấy ngày. Tưởng Đức Thừa trong lòng hiểu rõ bản thân là người chất phác, không biết nói lời hay, chọc Khổng Kham tức giận là chuyện thường ngày, lần này không phải do anh ta khiến Khổng Kham tức giận, nhưng anh vẫn thấy rất buồn.

Anh ta đuổi theo đến sân viện Khổng Kham, cửa phòng cứ thế để mở, gió lạnh thổi ùa vào trong. Tưởng Đức Thừa siết chặt cổ áo choàng, bước vào phòng, đóng cửa lại, gọi: "Đinh Phương."

Trong phòng im ắng, Khổng Kham không đáp lời.

Khổng Kham không quen uống rượu như anh ta, người vốn đã được rèn luyện trên thương trường, bây giờ không trả lời, có lẽ là đã say mèm rồi. Anh ta thầm nói "Xin lỗi" rồi đẩy cửa phòng ngủ. Quả nhiên, Khổng Kham đang nằm liệt bên mép sập, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Đinh Phương?" Tưởng Đức Thừa hô.

Khổng Kham cúi đầu, nhìn về phía anh ta.

Tưởng Đức Thừa trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt vô cớ.

Khổng Kham nói: "Dục Sơn, ngươi lại đây đi. Sao không qua đây?"

Tưởng Đức Thừa vốn luôn chiều theo ý Khổng Kham, lúc này hắn ta lại đang say, nên cứ như mọi khi làm theo lời hắn, bước lại gần.

Cổ tay anh ta bị nắm lấy, lập tức bị Khổng Kham kéo vào lòng.

Hơi thở Khổng Kham mang theo nồng nặc mùi rượu, say không nhẹ. Họ dán rất sát vào nhau, gần như mặt đối mặt, chỉ cần động đậy một chút thôi, môi sẽ chạm vào môi đối phương.

Khổng Kham cười rộ lên, hơi động đậy, môi liền lướt nhẹ qua khóe môi Tưởng Đức Thừa.

"A, Dục Sơn." Khổng Kham buông tay anh ta ra, một tay vòng qua cổ anh, "Ngươi cũng say rồi à?"

Tưởng Đức Thừa nghiêm túc nói: "Ta không say, người say là ngươi đấy."

Khổng Kham cười khẽ một tiếng, "Ta nói ngươi say thì ngươi phải say." Hắn ta khó chịu cựa quậy vài cái, "Đỡ ta một chút, không còn sức, lên không nổi sập."

Tưởng Đức Thừa ngoan ngoãn đỡ hắn ta dậy, kết quả là cả hai lại lăn lên sập, Khổng Kham đè lên người anh ta, cười càng vui vẻ hơn.

Tấm màn rung rung rớt xuống, Khổng Kham cởi áo ngoài, nâng một chân Tưởng Đức Thừa lên, nắm chặt lấy bắp đùi Tưởng Đức Thừa, lớn tiếng tuyên bố: "Ta muốn chà đạp ngươi!"

Tưởng Đức Thừa ngớ người một lúc, nghĩ bụng: "Hắn nhầm mình là cô nương nhà ai vậy?"

Anh ta sờ mặt mình, rồi lại sờ ngực mình, sau đó lại nhìn xuống phía dưới, xác nhận bản thân chẳng có chỗ nào giống cô nương cả, sau khi suy đi nghĩ lại, rồi mới đưa ra kết luận cuối cùng: Đinh Phương say không nhẹ.

Vì vậy anh ta dựa vào sức lực của mình, vùng ra khỏi sự kìm kẹp của Khổng Kham, rồi lại đè hắn ta xuống đệm chăn, nói nhẹ nhàng: "Say nặng quá rồi, để ta gọi nhà bếp nấu cho ngươi bát canh giải rượu."

Khổng Kham đột ngột bị đè ngược lại, hơi choáng váng.

Trong lòng hắn ta có chút chán nản, nhưng cũng may mắn vì mình say quá, không dựng lên được, nếu không Tưởng Đức Thừa đã sớm bị hắn dọa chạy mất rồi. Hắn ta kéo chăn trùm qua đầu, giọng nói bị chăn che lấp, nghe qua có vẻ kỳ quặc, "...Không cần đâu. Dục Sơn, ngươi về đi."

Hắn ta không dám nhìn Tưởng Đức Thừa nữa, vừa tức vừa hối hận, nhất thời men say dâng lên, suýt nữa đã phá hủy toàn bộ sự nhẫn nại của hắn trong hai năm qua.

*

Năm sau, Khổng Kham ngựa vó không ngừng trở lại kinh thành, linh hồn nhỏ bé như bay đi mất, trông rất ủ rũ. Tạ Ải Ngọc hỏi nhiều vài câu, mới hỏi ra được chuyện này từ cái miệng vốn kín như bưng của hắn ta, không nhịn được mà cười nhạo hắn một hồi.

Khổng Kham vặc lại: "Không phải đến góc áo của A Yểu ngươi cũng chẳng chạm được sao? Lần này ta say, ít nhất cũng vuốt được bắp đùi hắn."

Tạ Ải Ngọc nói: "Nhưng ta sớm đã tỏ tình với Yểu Yểu rồi, còn ngươi thì vẫn rén đến tận bây giờ...Thôi, đừng ai nói ai nữa."

Khổng Kham liên tiếp mấy tháng không dám đến bưu cục, không nhận được thư của Tưởng Đức Thừa, cũng không gửi thư cho anh ta. Trong lòng hắn ta sợ hãi khi phải đối mặt với Tưởng Đức Thừa, lo sợ rằng giữa những dòng chữ đều cùng một ý tứ — Khổng Đinh Phương, từ nay hai ta đoạn tuyệt tình nghĩa.

Hắn ta không muốn đối mặt với kết quả này, cho đến kỳ nghỉ mùa thu, rốt cuộc hắn ta không thể chịu đựng nổi sự cồn cào ngứa ngáy tim gan này nữa, thấy Tạ Yểu đêm khuya thắp đèn viết thư hồi âm, bèn hỏi ngày mai có muốn cùng đi bưu cụ không. Tạ Yểu đồng ý, nói đến giờ Thìn sẽ gọi hắn ta, nhưng ngày hôm sau người đánh thức hắn ta vào giờ Thìn lại là Trần Trác Quang.

(Giờ Thìn: 7h - 9h.)

Khi Tạ Yểu trở về đúng lúc cuối giờ Thìn, hai người cùng đi đến bưu cục, Tạ Yểu gửi thư nhà đi, nói chuyện phiếm với người đưa thư xong, hắn ta mới hỏi: "Có thư của Tưởng Đức Thừa gửi tới không?"

Người đưa thư trả lời có một lá mang lạc khoản họ Tưởng, hắn ta nhận lấy thư, không vội vã mở ra, lại cùng Tạ Yểu trở về phòng ngủ.

Buổi tối, ánh trăng xuyên qua tầng giấy cửa sổ, hắn ta mượn chút ánh sáng đó, đọc xong lá thư, như trút được gánh nặng thở dài một hơi.

Trong thư Tưởng Đức Thừa không nói gì nhiều, vẫn như trước đây, hỏi hắn ta có khỏe không.

Hắn ta bỗng nhiên lại thấy hơi tức giận.

Sao anh ấy lại ngốc nghếch chất phác đến thế? Sao cái gì cũng chưa nhận ra dù chỉ một chút?

— Tại sao chỉ có mình ta phải chịu đựng sự dày vò này?

Nhưng hắn ta vẫn không nhịn được, lại đọc thêm lần nữa.

Đinh Phương thân mến.

Đông Lâm mỗi ngày một lạnh hơn, không biết kinh thành thế nào, mong ngươi mặc thêm áo ấm, đừng để bị cảm lạnh. Xin đừng lơ là điều này.

Ngoài ra, Kim Thần không phải bạn bè đáng để kết giao sâu sắc, ta không có ý ngăn cản ngươi giao du rộng rãi, nhưng hắn không đáng giá. Cũng mong ngươi ở trong Thái Học tập trung học hành, đừng ham chơi, cũng không nên thường xuyên đi đến những chỗ phong nguyệt.

Công việc trong nhà ngày càng bận rộn, không thể tự mình đến thăm, chỉ mong ngươi đọc xong thư sẽ ghi nhớ lời ta nói trong lòng, cũng mong ngươi mạnh khỏe. Đợi đến năm mới, chúng ta lại cùng nhau thả đèn trời cầu phúc.

Trong thư có kèm một miếng ngọc bội, coi như là quà sinh nhật tặng ngươi, đợi đến khi ngươi trở về Đông Lâm, ta sẽ tặng cho ngươi thêm những thứ khác.

Cuối thư là hai chữ lạc khoản vô cùng mạnh mẽ, Dục Sơn.

Hắn ta nắm chặt miếng ngọc bội, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, thật cẩn thận cất nó vào trong túi tay áo.

Tờ giấy viết thư hơi mỏng bị hắn ta nắm trong tay, hai chữ "Dục Sơn" đã bị nắm đến nhàu nát, không nhìn rõ được nữa.

Hắn ta hít sâu một hơi, đưa ra quyết định cuối cùng.

— Tạ Ải Ngọc nói đúng, hắn ta nên nói thẳng những tâm ý đó ra.

Cho dù kết cục cuối cùng có là tình bạn tan vỡ, cũng coi như đã viên mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro