Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Tiếng cửa mở thoáng chốc làm rúng động cả căn nhà lớn vốn yên tĩnh quanh năm.

"Tà Văn! Tà Văn! Mày đâu rồi? Ra đây tao hỏi chuyện!"

Tà Từ Khương nổi điên, anh lột bỏ lớp ngoài lịch lãm thường ngày của mình, lộ ra bộ mặt xấu xí bên trong chắc chỉ có mỗi Tà Văn biết.

Tiếng bước chân vội vã của Tà Văn phát ra từ trên lầu càng ngày càng gấp gáp, nghe thôi cũng rõ rằng cậu ta đang rất hoảng hốt.

"A...anh, chuyện gì vậy ạ? Anh gọi em có chuyện gì?", cậu ta xuống tới lầu, vừa thở hổn hển vừa đáng thương hỏi Tà Từ Khương.

Một thân ảnh trắng nõn dần lộ ra, Tà Văn lúc này chỉ mặt một lớp áo ngủ mỏng, đầu tóc rối nhưng lại trông rất yêu kiều, khuôn mặt có vài nét tương đồng với Tà Từ khương nhưng lại mang thiên hướng hồn nhiên hơn, vô tình tạo cho Tà Văn lẫn Tà Từ Khương sự đối lập mạnh mẽ.

Tà Văn chột dạ không dám ngước nhìn Tà Từ Khương, thoạt nhìn như có vẻ cậu ta vẫn chưa biết Tà Từ Khương phát hiện ra loại chuyện đồi bại mà mình đã làm. 

Tà Từ Khương nhìn Tà Văn, ánh mắt anh quét qua một lượt từ trên xuống dưới như đang thăm dò từ mảng da thịt của cậu ta. Anh thầm nghĩ rằng em trai mình xinh đẹp như vậy thì sẽ ắt hẳn có rất nhiều Alpha theo đuổi. Nhưng rồi anh lại nhớ đến đoạn video đáng xấu hổ kia, nhớ đến một Tà Văn mà anh hoàn toàn xa lạ và không quen biết, một Tà Văn đã vượt khỏi khuôn khổ của anh.

"Mày lại đây." 

Anh ngoắc tay ý kêu Tà Văn tới sô pha ngồi.

Tà Văn rón rén bước tới, nhìn không khí như thế này thì cậu ta cũng đủ hiểu chuyện xấu của mình đã bị lộ.

Không ngoài dự đoán, sau khi Tà Văn ngồi xuống, Tà Từ Khương ném một chiếc điện thoại đang bật to âm lượng lên bàn. Bên trong là tiếng rên của Tà Văn cùng thân ảnh cậu ta với một nhóm đàn ông đang quấn quýt lấy nhau. 

Con ngươi Tà Văn lập tức co rút lại.

"Cho mày năm phút để giả-"

Chưa kịp nói xong, Tà Văn đã lao lên ôm chân tà Từ Khương khóc lóc.

"Anh! Khương ca! Anh phải tin em, em là bị người khác hãm hại!", Tà Văn quỳ xuống dưới chân anh, hai tay níu ống quần, nước mắt rơi như mưa trên gò má xinh đẹp của người thiếu niên.

Tà Từ Khương siết chặt nắm đấm lại, chuẩn bị vung cho Tà Văn vài bạt tai, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp có vài phần giống mình đang ướt đẫm nước mắt, Tà Từ Khương vẫn là không nỡ.

"Chuyện này là thế nào? Mày bình tĩnh nói cho tao biết. Tốt nhất là nên cho tao lời giải thích thỏa đáng." 

Tà Văn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tà Từ Khương, cơ thể cậu ta run rẩy theo phản xạ. Dẫu sao đây cũng không phải lần đầu Tà Từ Khương nhìn cậu ta với ánh mắt như vậy. Sau ánh mắt ấy, thứ chờ đợi cậu ta sẽ là những trận đòn roi.

Chỉ là hôm nay có gì đó hơi khan khác, Tà Từ Khương trong rất mệt mỏi, anh dường như bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng Tà Văn vẫn không buông lỏng, bên trong giọng nói còn có chút tủi thân mà giải thích:

Chuyện không như anh nghĩ đâu. Là...là tối hôm đó, em cùng các người bạn khác đến quán Bar. Bởi đó là lần đầu đến nơi như vậy nên em rất hưng phấn, lỡ uống hơi nhiều mà không biết rằng bên trong rượu đã bị bọn người kia bỏ thuốc. T...tới lúc em tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường rồi a..."

"Mày vô Bar?" 

Bắt được trọng tâm, Tà Từ Khương khó chịu ép cung. Tâm tình của anh không hề dịu đi tí nào, ngược lại còn nộ ra nhiều khí nóng hơn.

Tà Văn nức nở khóc:

"Là lỗi của em hết!"

"Trước giờ anh quản em chặt quá, e..em chỉ muốn thử cảm giác của người trưởng thành nên đã giấu anh đi chơi... Em xin lỗi."

Tà Từ Khương tức giận, anh cầm ly trà cao cấp được xếp ngay ngắn trên bàn ném xuống đất. Tiếng vỡ lớn thu hút sự chú ý của người giúp việc xung quanh nhưng không một ai dám ra can ngăn. 

Anh chỉ tay vô mặt Tà Văn, giọng vô cùng hộc hằn:

"Bây giờ có một thằng khốn lấy thứ dơ bẩn này ra uy hiếp tao, mày nói tao nên làm như nào? Không nói đến chuyện mày vô mấy cái nơi đồi trụy đó, nếu như mày giải quyết ổn thỏa được chuyện này thì tao sẽ tha cho mày. Bằng không...mày cứ chờ mà tao đánh gãy hai chân mày."

Tà Từ Khương vẫn vậy, anh vẫn vô tình như ngày nào, điều này làm Tà Văn không khỏi khổ sở. Cậu ta luôn tự cho rằng bản thân mình chỉ là một quân cờ của Tà Từ Khương, để mặc anh điều khiển và xâu xé. Nhưng Tà Từ Khương có lẽ không ngờ rằng con tốt mà anh cất công nuôi dưỡng cũng có ngày quay lại vả vào khuôn mặt anh một cái bạt tai. 

"Vậy người đó, có nói điều kiện gì không ạ...?" Tà Văn run rẩy hỏi.

Nghe vậy thì Tà Từ Khương hơi sững người lại, anh không thể nào nói rằng hắn đòi làm tình với anh được.

"Nó cho tao hai lựa chọn. Một bán mày vô khu đèn đỏ hoặc không sẽ phát tán cái video đó, huỷ hoại thanh danh của mày, tất nhiên là của Tà thị nữa." 

Anh bịa đại lí do nào đó để nói dối, nghe cũng khá hợp lí. Tà Từ Khương phiền muộn, tay lẳng lặng bật quẹt châm ngòi một điếu thuốc rồi hút.

Sắc mặt Tà Văn trắng bệch, cậu ta ôm chặt chân Tà Từ Khương, nước mắt nước mũi giàn giụa lên quần Tây của anh. Tà Từ Khương nhíu mày né ra. 

"Không! Không được! Anh hai, anh cứu em với! Em không muốn bị bán đi càng không muốn bị người ta dị nghị đâu!"

Tà Từ Khương dùng lực để gạt Tà Văn đang ôm chặt chân mình ra:

"Nếu mày đã biết như vậy thì từ đầu sao còn vô ý như thế?"

"Tao hết sự lựa chọn rồi, giờ tốt nhất là-"

Xoẹt!

Anh chưa kịp nói xong thì Tà Văn như điên bật dậy rồi cầm một con dao lên.

Vài giọt máu tí tách rơi xuống. Trên chiếc cổ mảnh khảnh xuất hiện một đường máu đỏ tươi. Khuôn mặt của chàng thiếu niên đỏ bừng, nức nở khóc:

"Tôi thà chết cho rồi! Anh rốt cuộc trước giờ có xem tôi là em trai anh hay không? Hay anh chỉ biết nghĩ đến bản thân của mình?"

Tà Từ Khương bất ngờ nên làm rơi điếu thuốc, anh sốt sắn đứng dậy rồi dùng chân đạp tắt điếu đi. 

Tà từ Khương đứng sững lại nhìn Tà Văn. Trước giờ anh chưa từng thấy Tà Văn thế này, dù có bị anh đánh mắng thì vẫn im lặng mà chịu đựng.

Cuối cùng mặt của Tà Từ Khương đen đi, anh nghiêm túc ra lệnh cho Tà Văn:

"Mày làm gì đó? Bỏ con dao xuống."

Tà Văn vẫn cầm khư khư con dao chà xát vào cổ họng của mình, máu chảy từ miệng vết thương lên làn da trắng nõn của cậu ta rồi rơi từng giọt xuống nền nhà gạch trắng. Ánh mắt cậu ta đầy sự căm hận nhìn Tà Từ Khương:

"Anh muốn tôi chết chứ gì? Được! Tôi chết cho anh xem. Trước giờ anh chỉ xem tôi như con tốt thí của anh, tôi đều nhịn. Anh muốn huỷ hoại tôi như vậy thì tôi cũng bằng lòng. Tà Từ Khương, anh sẽ phải hối hận vì những gì anh đã quyết định!"

Lúc này Tà Từ Khương mới biểu lộ một ít sự luống cuống hiếm thấy trên khuôn mặt, thái độ của anh hòa hoãn hơn rất nhiều như đang dỗ một đứa trẻ đang cáu bẩn:

"Mày làm loạn gì đó! Bình tĩnh nghe tao nói! Bỏ con dao xuống rồi nói chuyện."

Tà Văn thấy thú vị lắm, không ngờ cậu ta còn nhìn được một mặt khác của anh trai mình, đó là biểu tình không biết nên làm sao. Anh cứ vậy mà đau khổ đi, đau khổ chết anh đi, đồ tồi!

"Được rồi được rồi! Tao có cách khác. Mày bình tĩnh bỏ dao xuống. Tao có cách không để ai chịu thiệt."

Anh hạ giọng, sự bất lực đè nặng trên đôi vai đầy mỏi mệt của anh.

Tà Văn bất ngờ:

"Th...thật sao?"

Tay của Tà Văn từ từ hạ con dao xuống, như với được tia hi vọng, cậu ta nhào tới ôm Tà Từ Khương bật khóc.

"Cảm ơn anh. Em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà. Dù sao...dù sao em cũng là người thân cuối cùng của anh...."

Thái độ của Tà Văn lập tức thay đổi, vài giây trước vẫn như một con mèo xù lông đòi chết, giờ thì hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn núp trong vòng tay của anh trai. Chỉ là Tà Từ Khương không để ý đến sự thay đổi đáng ngờ này lắm.

Tà Từ Khương nhìn Tà Văn rồi nhắm mắt, cố sắp xếp lại điều kiện của Ảnh Quân trong đầu.

Dẫu sao cũng chỉ là làm tình một lần, anh lại có thể lấy lại đoạn video gốc, em trai Tà Văn cùng Tà thị cũng sẽ không cần thân danh bại liệt. Nhìn chung, cũng hơi lời thật.

Nghĩ xong Tà Từ Khương đẩy Tà Văn ra, bước đến phía thư phòng rồi đóng rầm cửa lại. Anh lấy tờ giấy ghi địa chỉ đã bị vò nhàu trong túi quần ra rồi nhìn chằm chằm.

[...]

Tà Văn nhanh chóng chạy về phòng rồi khóa cửa tự nhốt bản thân trong phòng, tay cậu ta cầm điện thoại ấn một dãy số. Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở trầm thấp của một người đàn ông.

''..."

Không đợi người kia yêu cầu, Tà Văn hào hứng nói:

"Anh tôi không nghi ngờ gì hết, anh vẫn nên kiên nhẫn chờ thêm, anh rể."

Ảnh Quân cười đáp lại:

"Xem ra cậu cũng được việc phết. Không hẳn là vô dụng như vẻ bề ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro