Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"Có một bà lão đứng ở dưới chân tường hoa này và nhìn về hướng thành phố Bắc Kinh xa xa, bà hy vọng ngươi có thể mang vợ con trở về, bà ấy rất nhớ ngươi."

Linh môi là gì? Theo ý nghĩa truyền thống, người có thể thông linh, thông thần, thông quỷ chính là linh môi. Bọn họ có thể sai khiến quỷ thần, biết rõ quá khứ, biết trước tương lai. Bọn họ có thể vào thời điểm gặp mặt mà nhìn thấu tư tưởng suy nghĩ của một người, từ đó hiểu biết cuộc đời của hắn ta.

Nhưng linh môi thật sự có năng lực này hay không, trên thế giới còn tồn tại nhiều tranh cãi.

Có người cho rằng linh môi là chân thật tồn tại, có người thì cho rằng đây chỉ là một nhóm những kẻ lừa đảo giỏi nói ngon nói ngọt mà thôi.

Rất hiển nhiên, các thành viên Tổ Chuyên Án đều là những người tôn trọng khoa học, theo thuyết vô thần, cũng không tin cái gọi là linh môi. Bọn họ đã chiến đấu trong một thời gian dài, vì đột phá phòng tuyến tâm lý của Phan Cảnh Liêm mà lập ra rất nhiều kế hoạch, tuy nhiên, khi họ nghĩ rằng rốt cuộc họ sẽ thu hoạch được điều gì đó, họ lại nhận được một cái đáp án hoang đường như vậy. Cái này bảo họ làm sao không tức, làm sao không giận?

Tôi là linh môi? Có ý gì? Cho nên bức họa cùng những lời tuyên đoán lúc trước, đều là cảnh tượng Phan Cảnh Liêm thông linh thấy sao? Hắn không có một chút quan hệ tới vụ án này? Càng không biết thân phận thật sự của hung thủ? Muốn lừa ai a?

Lưu thao giận đến phát cười, đập mặt bàn hỏi: "Cái quái gì vậy? Hắn mới vừa rồi nói cái gì? Ông đây không nghe lầm chứ?"

Hai cảnh sát trẻ tuổi lắc đầu, tất cả đều là mặt đầy ngỡ ngàng. Hỏi tới hỏi lui lại hỏi ra trên đầu quỷ thần, đây có lẽ là vụ án khó giải thích nhất, ly kỳ nhất, cũng là hoang đường nhất mà bọn họ từng gặp phải.

Bên trong phòng thẩm vấn, Phan Cảnh Liêm đã hoàn toàn cách xa Trang Chân, ngồi lại chỗ cũ, sau đó tiếp tục đùa nghịch đống hình. Khi hơi thở của y tiêu tan, Trang Chân từ trong từ trường vô hình vững chắc một lần nữa có thể tự do hít thở. Loại cảm giác này rất vi diệu cũng rất huyền ảo, nhưng Trang Chân cũng không muốn nghĩ đến.

Phan Cảnh Liêm thường xuyên đến gặp một bác sĩ tâm lý, nói không chừng y đã ngầm nghiên cứu tâm lý học, vừa rồi chỉ là cho mình một tâm lý ám chỉ. Trang chân rất nhanh tìm được một lời giải thích hợp tình hợp lý, lần nữa lại kéo suy nghĩ của mình trở lại cuộc thẩm vấn. Hắn lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói: "Ý của cậu là cậu có thể thông linh? Cái chết của Cao Nhất Trạch là do cậu nhìn thấy lúc thông linh?"

"Không sai." Phan Cảnh Liêm mỉm cười gật đầu.

"Vậy cái chết của Vương vĩ, Triệu Khai, Mao Tiểu Minh cũng vậy?"

"Đúng."

"Cậu nhìn thấy bọn họ bị giết, nhưng lại không nhìn thấy tướng mạo hung thủ?"

"Tôi đã nói, hình ảnh quá mơ hồ." Phan Cảnh Liêm giọng nói nhu hòa trả lời từng vấn đề. Thái độ của y đã hoàn toàn thay đổi, từ lúc ban đầu yên lặng đến bây giờ hỏi gì đáp nấy, tựa như rốt cuộc y đã thỏa hiệp vậy.

Nhưng sự thỏa hiệp này cũng không làm cho Trang Chân cảm thấy hài lòng, ngược lại hắn nổi nóng đập bàn, nghiêm khắc trách mắng: "Linh môi, thấy trước cái chết? Hoang đường như vậy, cậu cho rằng cậu có thể lừa được ai? Phan Cảnh Liêm, tôi khuyên cậu đừng cố gắng chống cự nữa, nhanh chóng thành thật mà khai báo!"

Phan Cảnh Liêm cười nhìn đối phương, cũng không đáp lại.

Tống Duệ nghe ở trong phòng bên rốt cuộc cũng ngồi không yên, thông qua tai nghe Bluetooth ngăn cản Trang Chân ép hỏi: "Lão Trang, đừng hỏi nữa, hắn sẽ không nói thật. Cậu không phát hiện sao, bây giờ chúng ta đã rơi vào trong khống chế của hắn. Trước tiên, hắn dùng yên lặng kích động chúng ta, lại dùng những thứ không thể giải thích này chọc giận chúng ta, để cho chúng ta suy nghĩ rối loạn. Kế hoạch tra hỏi của chúng ta đã hoàn toàn bị hắn làm hỏng, đi theo đúng mục đích của hắn. Hỏi tiếp nữa cũng là phí công, chúng ta vẫn sẽ không có được bất kỳ thông tin hữu dụng nào, trừ khi hắn chơi đủ và muốn kết thúc trò này."

Trang Chân trầm lặng xuống, nội tâm bị lửa giận thiêu đốt, nhưng lại không tìm được biện pháp nào. Hắn không thể không thừa nhận, Phan Cảnh Liêm đúng là đang đùa giỡn với Tổ Chuyên Án, từ lúc vụ án xảy ra cho đến bây giờ, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay đối phương. Tổ Chuyên Án bận rộn thành đoàn đoàn loạn chuyển, sứt đầu bể trán, nhưng mà y lại thanh nhàn, vui vẻ thoải mái.

Trang Chân vặn bình giữ ấm, uống một ngụm thật to, để cho mình tỉnh táo lại.

La Hồng hậu tri hậu giác tỉnh dậy từ ma lực Phan Cảnh Liêm phát ra, tiếp đó ngượng hồng hết gương mặt. Trời ạ, mới vừa rồi hắn làm sao lại thất thần? Ngoại trừ giọng nói và âm thanh tiếng cười của Phan Cảnh Liêm, còn lại đều là trống rỗng. Ngay cả khi người này thực sự không phải là một linh môi, cũng là một sự tồn tại khủng khiếp. Với năng lực tẩy não như vậy, khó trách trước đây hắn có thể nổi tiếng nhanh như thế!

Tống duệ sửa sang lại tài liệu, thận trọng nói: "Lão Trang, cậu nghỉ ngơi một chút, đổi thành tôi thẩm vấn."

Thân là cố vấn, đây là lần đầu tiên Tống Duệ trực tiếp mặt đối mặt tra hỏi. Trước đây hắn chỉ cần lập ra một kế hoạch thẩm vấn cho đội hình cảnh là có thể giải quyết một vụ án, nhưng bây giờ không được, người hắn gặp là Phan Cảnh Liêm, một người có tâm tính ổn như núi cao, lại có thể nháy mắt khống chế toàn bộ nam nhân.

Trang chân thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ. Uống nước xong, hắn đem nắp bình giữ ấm vặn chặt, đặt ở góc bàn. Ngay tại lúc này, Tống Duệ đi vào, hướng Phan Cảnh Liêm ôn hòa cười một
tiếng.

La Hồng vội vàng ra nhường chỗ mình ngồi, lại dọn tới một cái ghế ngồi ở một bên ghi chép.

Phạn Già La thờ ơ quét qua tầm mắt của Tống Duệ, lại ngay lập tức dời tầm mắt về, chăm chú nhìn hắn, sau đó hứng thú cười.

Tống Duệ gật đầu hỏi thăm Phan Cảnh Liêm, thái độ vô cùng bình dị dễ gần, sau khi ngồi xuống cùng Trang Chân trao đổi qua loa một chút tài liệu trong tay, bắt đầu tra hỏi: "Xin chào Phan Cảnh Liêm, tôi là Tống Duệ, một chuyên gia tâm lý học. Nghe nói cậu là một người bệnh đa nhân cách, tôi thân là người có thẩm quyền trong lĩnh vực này, hẳn có thể trợ giúp cậu giải đáp một ít nghi vấn có liên quan tới chính cậu. Chúng ta bỏ qua vụ án một bên và trò chuyện một chút tình trạng của cậu thì như thế nào?”

Không có người bệnh đa nhân cách nào đối với bệnh tình của mình lại không có một chút quan tâm, nhất là  trường hợp giống như Phan Cảnh Liêm, người này nắm trong tay khả năng kiểm soát cao. Y nếu là chủ nhân cách, nhất định muốn lấy được phương pháp hủy diệt phó nhân cách; y nếu là phó nhân cách, nhất định sẽ muốn tìm ra bí quyết để thay thế chủ nhân cách. Bất kể như thế nào, chỉ cần y chịu mở miệng, Tống Duệ liền có biện pháp từ trong miệng y tìm được điều mình muốn, đây dù sao cũng là công việc thành thạo nhất của hắn.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Phan Cảnh Liêm cũng không sẵn lòng đối phó với hắn. Đợi ở trong phòng thẩm vấn hết hơn một giờ, hắn là thật có chút phiền chán. Hắn đẩy những bức hình sang một bên, gập lại những ngón tay thon dài của mình, một chút một chút gõ mặt bàn, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, âm thanh nhẹ nhàng thêm tiết tấu nhịp nhàng khiến tiếng vang tựa như trực tiếp gõ vào trái tim mọi người, khiến cho bọn họ không tự chủ mà nhìn về phía Phan Cảnh Liêm, sau đó vễnh tai lên hết sức chăm chú lắng nghe.

Đây chính là ma lực của Phan Cảnh Liêm, chỉ cần y nguyện ý, y có thể tùy tiện hấp thụ thần hồn của bất cứ ai, cho dù đối phương là Tống Duệ hay Trang Chân, người có tâm vững như sắt.

Trang Chân không bị khống chế nhìn về phía Phan Cảnh Liêm, trong lòng nín giận cũng không chỗ khơi thông.

Tống Duệ thẩm vấn cũng không cách nào tiến hành tiếp, chỉ có thể đỡ cặp mắt kính gọng vàng lên trên sống mũi cao. Hắn định mượn động tác này để thoát khỏi sự kiểm soát tâm lý của Phan Cảnh Liêm, nhưng không thể thành công, nội tâm không khỏi một trận quay cuồng.

Khi tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, cũng bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, Phan Cảnh Liêm mới từ từ mở miệng: "Xin lỗi, thời gian tôi có hạn, không thể tiếp tục cùng các vị lãng phí nữa. Tôi là linh môi, điều này không thể nghi ngờ, lời của tôi khi trước cũng không có nửa câu nói bừa." Y đưa tay trái ra, mở ra năm ngón tay, lòng bàn tay hư không ở trước kính thấu thị, nhắm mắt cảm thụ trong chốc lát.

Trang Chân, Tống Duệ, La Hồng đều dùng con mắt nghi ngờ nhìn y, không biết y là đang muốn làm gì.

Bị lòng bàn tay y thu hút, Lưu Thao cùng đám người không tự chủ đi tới trước kính thấu thị, kinh nghi nói: "Hắn là đang giở trò quỷ gì?"

"Thông linh đi? Tôi thấy linh môi trên ti vi đều làm như vậy."

"Chưa kể, tư thế này thật ra dáng chứ!"

Ba người đang lúc nói chuyện, năm ngón tay trên không của Phan Cảnh Liêm chậm rãi khép lại, ngón trỏ thon dài mảnh khảnh di chuyển sang bên trái mấy centimet, từ từ nói: "Đây là một người đàn ông, tuổi tác ước chừng trên dưới 45, năng lượng trong cơ thể rất dư thừa, cho nên tính tình không được tốt lắm."

Trang Chân nhếch mép, mắt lạnh mà nhìn Phan Cảnh Liêm còn có thể chơi ra cái trò gì.

Tống Duệ nghiêm túc lắng nghe, tiếp đó khẽ gật đầu, một bộ dáng ngươi nói ta nghe.

La Hồng nửa tin nửa ngờ, mặt đầy khó hiểu.

Tuy nhiên, đứng trước kính thấu thị, ba người Lưu Thao lại bị trấn áp hết, chỉ vì đầu ngón tay Phan Cảnh Liêm không nghiêng không lệch chỉ vào chóp mũi Lưu Thao, mà đặc điểm người đàn ông trung niên trong miệng y miêu tả hết sức ăn khớp với hắn.

"Loại ba phải này ai mà chẳng biết nói? Cho ông đây một lá cờ Thần Toán Tử*, ông đây cũng có thể đánh lừa được mọi người." Lưu Thao một bên cứng cổ giễu cợt một bên hướng bên cạnh tránh, sau đó một giây kế tiếp, hắn liền cứng người tại chỗ. Chỉ vì thời điểm hắn tránh né, đầu ngón tay Phan Cảnh Liêm cũng xe dịch theo hắn, lại không nghiêng không lệch mà chỉ vào chóp mũi hắn.

Lưu Thao: ...

Hai cảnh sát trẻ tuổi kinh hãi nói: "Hắn, hắn có thể nhìn thấy chúng ta?"

Phan Cảnh Liêm nhắm mắt lắng nghe tiếng nói từ trong hư không vọng về, đôi môi đỏ mọng khẽ câu, giọng hài hước: "Con cá béo? Đây cái xưng hô gì?"

Đôi mắt bất động của Trang Chân kịch liệt lóe lên trong chớp mắt, chỉ vì “con cá béo” là biệt danh mà mẹ Lưu Thao đặt cho hắn, kêu từ nhỏ đến lớn, mà đối phương hiện giờ đang đứng sau kính thấu thị.

Các thành viên khác của Tổ Chuyên Án cũng đều biết biệt danh của Lưu Thao, còn không từng chỉ một lần nhạo báng đối phương. Theo lý mà nói, Phan Cảnh Liêm không thể biết được điều này, hắn từ nơi nào có được tin tức? Chẳng lẽ hắn có người quen trong cục cảnh sát, tiết lộ cho hắn chuyện này?

Thành viên tổ chuyên án tham gia thẩm vấn cũng đều suy nghĩ quay cuồng, hãi hùng khiếp vía.

Trái tim đập đến nhanh nhất không hề nghi ngờ là Lưu Thao. Hắn cứng đờ tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Phan Cảnh Liêm, con ngươi bên trong tràn đầy hoài nghi kinh ngạc không dám tin.  

"Giả, giả đúng không?" Lưu Thao lẩm bẩm một cách khó nghe, nhưng mà vừa dứt lời, Phan Cảnh Liêm lại từ từ mở miệng: "Phương Bắc, một nhà nông nhỏ, hàng rào tre trên tường đóng đầy cây mây và dây leo, trên cây mây và dây leo nở đầy hoa đỏ, trắng, hồng, tím. Ừ, để cho ta nhìn một chút, những bông hoa kia tựa hồ là thiết tuyến liên*. Có một bà lão đứng ở dưới chân tường hoa này và nhìn về hướng thành phố Bắc Kinh xa xa, bà hy vọng ngươi có thể mang vợ con trở về, bà ấy rất nhớ ngươi."

"Nhà nông nhỏ, đóng đầy thiết tuyến liên với hàng rào tre trên tường, đây không phải là quê hương tôi sao? Hắn nhìn thấy mẹ tôi? Không, không đúng, hắn chắc chắn trước đó điều tra qua tôi!" Lưu Thao bắt đầu hoài nghi cuộc sống, đầu vốn là không còn lại bao nhiêu tóc thì bị hắn túm rơi mấy cây.

"Đây cũng quá mơ hồ đi? Tôi không tin!" đứng ở bên cạnh lưu thao là hai cảnh sát trẻ tuổi lắc đầu liên tục, biểu tình kiên định thế nhưng có chút rạn nứt.

Đúng vào lúc này, trong phòng nghe lén vang lên âm thanh điện thoại di động. Thiếu chút nữa bị cướp đi hồn phách, ba người vội vàng tỉnh dậy, tìm kiếm hết nửa ngày mới phát hiện là di động của Lưu Thao, trên màn ảnh hiện lên hai chữ —— lão nương.

Lưu thao sợ hết hồn hết vía nhận nghe điện thoại, còn chưa kịp nói một câu "A lô", bên đầu điện thoại kia liền truyền tới giọng bà Lưu trung khí mười phần oang oang: "Con cá béo, thời điểm ăn tết con bận bịu tra án không thể về, mẹ thật là muốn con đến chết. Con không phải nói sau khi ra xuân thì xin nghỉ trở về sao? Khi nào thì rảnh rỗi a? Đem Thiến Thiến cùng đại tôn tử của ta cũng mang về, mẹ làm đồ ăn ngon cho các con!"

Lưu Thao liên thanh mà đáp, sau khi cúp điện thoại lại nhìn về phía Phan Cảnh Liêm trước kính thấu thị, từ trong đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác kính sợ.

*Thần Toán Tử (Tưởng Kính): là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Hoa, Thủy Hử. Ông xếp thứ 53 trong 108 anh hùng Lương Sơn và xếp thứ 17 trong 72 sao Địa Sát.

*Thiết tuyến liên (Clematis florida) là một loài thực vật có hoa trong họ Mao lương. Loài này được Thunb. mô tả khoa học đầu tiên năm 1784.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro