Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

“Đi bắt Phan Cảnh Liêm về đây! Hắn nhất định biết rõ nội tình bên trong!” Trang Chân chém đinh chặt sắt mà nói.

“Đội trưởng, Phan Cảnh Liêm lại tiếp tục lên tiếng trên Weibo!” La Hồng giơ lên di động hô to.

“Cái gì, còn nữa?” Người của Tổ Chuyên Án sôi nổi tụ lại, nhìn chằm chằm di động La Hồng đại diêu này đầu. Vẫn là cùng dạng câu thức, đồng dạng mùi vị, chẳng qua con số từ hai, ba mà chăm chỉ lên tới bốn, tựa như không làm khủng hoảng công chúng thì thề sẽ không bỏ qua. Nhưng người trên danh sách có khả năng tử vong kia lại một người so với một người càng sống thoải mái hơn, căn bản là không xảy ra án sát liên hoàn.

Lúc Phan Cảnh Liêm báo trước người thứ hai bị mưu sát, còn có cư dân mạng kêu báo cảnh sát nhanh chóng bắt lấy tên sát nhân biến thái điên cuồng này, nhưng tới người thứ ba, thứ tư, bọn họ cũng đã hoàn toàn chết lặng. Bọn họ tự cho là đã xem thấu gương mặt thật của Phan Cảnh Liêm, người này chỗ nào là tội phạm giết người cực kỳ độc ác, hắn ta chỉ là người bệnh tâm thần quá mức hoang tưởng mà thôi. Mọi thứ hắn làm đều là vì nổi tiếng!

Không chỉ cư dân mạng cho rằng như vậy, ngay cả Tổ Chuyên Án cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán lúc trước.

Phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về gấp, Lưu Thao vuốt cái đầu nửa trọc của mình, mắng: “Đm mụ nội nó, Phan Cảnh Liêm khẳng định là đang chơi chúng ta! Đến người bị hại thứ hai cũng không có, ở đâu có người thứ ba, thứ tư! Ông đây vì bảo vệ Tôn Ảnh mà chạy đến chân sắp gãy, còn người ta thì không chịu hiểu. Thằng nhóc kia bắt được cơ hội liền trốn đi, vì đuổi theo hắn, ông đây thiếu chút nữa từ ban công tầng sáu ngã xuống, giữa đường hi sinh vì nhiệm vụ! Hắn còn chỉ vào mặt tôi mà mắng tôi đây xen vào chuyện của người khác. Cậu nói xem ông đây đều là vì ai?”

Cảnh sát phụ trách bảo hộ Phan Lạc Sơn càng tức giận hơn: “Phó đội, người kia còn tính tốt, chứ tôi còn tệ hơn anh nhiều, bị bảo tiêu Phan Lạc Sơn xách đến phòng thể thao kiểm tra thân thủ, bị đánh đến bò cũng không bò dậy nổi. Hắn mời bảo tiêu đều là lính đánh thuê thân kinh bách chiến, một tiểu cảnh sát quèn như tôi, sao có thể là đối thủ của bọn họ? Phan Lạc Sơn là cố ý nhục nhã tôi, hắn căn bản không tín nhiệm cảnh sát chúng ta!”

Cảnh sát kia vừa dứt lời, trợ lý Phan Lạc Sơn liền gọi điện cho hắn, nhắc chuyện Phan Cảnh Liêm lần nữa tuyên bố tử vong, còn hung hăng chế nhạo hắn một hồi: “Xem ra là Phan tổng của chúng tôi đánh giá cao năng lực phá án của tổ chuyên án rồi, một đại đội cảnh sát tinh anh, thế nhưng lại bị một tên bệnh tâm thần có chứng vọng tưởng dắt mũi. Phan tổng của chúng tôi dạo gần nhất rất bận, về sau sợ là không thể phối hợp điều tra với các người. Mấy người nếu có thời gian và tinh lực thì không bằng bắt Phan Cảnh Liêm đến bệnh viện kiểm tra não bộ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cảnh sát viên xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, lại có cảm giác không có chỗ dung thân.

Một số tổ viên phụ trách bảo hộ Triệu Văn Ngạn, Tào Hiểu Phong cũng đều bị trực tiếp hay uyển chuyển mà đuổi trở về, đụng phải một cái mũi hôi không nói, mấy ngày nay thực sự bị rất nhiều người xem thường và ủy khuất, ngay cả lòng tự trọng cũng đều bị thương rất lớn. Lúc trước, thời điểm yêu cầu những người này phối hợp điều tra, bọn họ miêu tả tình thế có bao nhiêu nghiêm trọng thì hiện tại có bấy nhiêu mất mặt.

Trước mắt, toàn bộ Tổ Chuyên Án đều có chút uể oải không phấn chấn, còn có chút hoài nghi cuộc sống, Liêu Phương mua về một đống cơm hộp cũng không có người chủ động đi ăn, trực tiếp để nguội. Ăn cái gì ăn? Án mạng một ngày phá không được, bọn họ phải một ngày nhận lấy cái danh 'giá áo túi cơm', đây là chính là sỉ nhục lớn nhất của cảnh sát nha!

Trang Chân sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Weibo Phan Cảnh Liêm, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Các tổ viên vây quanh trước bảng điều tra phá án, một đám phồng mắt lên to như chuông đồng dò xét mấy cái manh mối kia, lại trước sau vẫn không tìm ra được thứ gì hữu dụng. Nếu ánh mắt bọn họ có thể hóa thành tia lửa, thì tấm bảng này có khả năng đã bị cháy thành vô số lỗ đen rồi.

Đúng vào lúc này, cục trưởng và cục phó tự mình đi tới, triệu tập mọi người lại, rồi mắng cho một trận, nói thẳng là rất rất thất vọng với bọn họ, lại nhấn mạnh ảnh hưởng của vụ án này với xã hội lớn tới bao nhiêu. Nói tóm lại, nếu vụ này không phá được, phân cục của bọn họ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Kinh Thị!

Gây thêm áp lực cho Tổ Chuyên Án xong, vài vị lãnh đạo rốt cuộc cũng chịu rời đi, mọi người đồng loạt thở ra một hơi, sau đó rơi vào lo âu và mê mang mà xưa nay chưa từng có.

“Bức ảnh phác họa giết người đều có, thân phận hung thủ phía sau màn mọi người cũng đều đã rõ ràng, tại sao lại tìm không thấy chứng cứ? Rốt cuộc là ai giết Cao Nhất Trạch? Hắn đi lên tầng thượng thế nào? Làm cách nào gây án? Phan Cảnh Liêm lúc sau báo trước cái chết có phải là phô trương thanh thế không? Có phải hắn đang nhiễu loạn tầm mắt, phân tán tinh lực của chúng ta, cản trở chúng ta điều tra? Nếu  chẳng phái nhiều nhân thủ như vậy đi bảo vệ những người đó thì có lẽ chúng ta lúc này đã bắt được cái đuôi của Phan Cảnh Liêm đi?” Lưu Thao đập bàn dữ dội, “Mẹ nó, ông đây trước nay chưa từng thấy qua nghi phạm nào lại kiêu ngạo, giảo hoạt, khó chơi được như cái tên Phan Cảnh Liêm này!”

“Đúng vậy, Phan Cảnh Liêm cũng là quá táo bạo trắng trợn! Vì cho rằng chúng ta không nắm được nhược điểm của hắn sao?”

“Hắn rốt cuộc từ đâu mới lấy được tự tin như thế?”

“Có lẽ là do nơi hắn thuê hung thủ đi. Thủ pháp giết người của đối phương quá mức quỷ dị!”

“Nếu hắn có bản lĩnh thì chơi với chúng ta cả đời đi, bằng không, chúng ta một ngày nào đó sẽ bắt hắn ra trước công lý!”

Chúng tổ viên sôi nổi gia nhập đội ngũ nói xấu Phan Cảnh Liêm, mà khuôn mặt Trang Chân trước sau trầm ổn suy tư, rồi lại nhìn về phía bảng điều tra phá án ghi vẽ lung tung kia. Trên đó không có bất kỳ manh mối hữu dụng nào. Hiện tại Tổ Chuyên Án đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt, nếu muốn có đột phá mới thì phải thay đổi cách suy nghĩ mới.

Đúng như lời bên ngoài đồn đãi, Tổ Chuyên Án hiện tại hoàn toàn đã bị Phan Cảnh Liêm dắt mũi, bức tranh hắn vẽ, tử vong hắn báo trước, đều hấp dẫn tầm mắt cảnh sát lên người hắn, nhưng hắn có ý đồ gì? Thật là vì nổi tiếng? Hắn là loại người muốn nổi, muốn đến điên rồi sao? Tình nguyện bị nghìn người chửi rủi, cũng không muốn bị người đời quên đi?

Không biết sao, trong đầu Trang Chân bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Phan Cảnh Liêm hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía mình rồi lại cười nhợt nhạt trong lúc thẩm vấn kia. Mới đầu, y ngồi ngược sáng với ánh đèn, cả người đều bị bóng đêm nuốt hết, an tĩnh mà tựa như không tồn tại, có điều, khi Trang Chân chuyển đèn chiếu vào mặt y, y chưa từng bởi vì ánh sáng đột ngột mà nhíu mày, càng không có một chút biến hóa. Bị nhìn sâu, y chưa từng khẩn trương, bị buộc hỏi, y cũng chưa từng hoảng loạn.

Ở một giây kia, Trang Chân đã nhận thức được rằng —— đây là một người lòng dạ tâm cơ còn sâu hơn so với biển, y có thể khống chế thân thể cùng cảm xúc vượt xa người thường. Một người như vậy, thật có thể giống với người bệnh trung nhị chạy nhảy lung tung mà trêu chọc công chúng chỉ vì tranh giành sự chú ý? Hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào? Có thể chúng ta đã bị lừa ngay từ ban đầu hay không? Vụ án này không liên quan tới hắn? Cao Nhất Trạch chết là có nguyên nhân khác?

Trang Chân lại một lần đưa tầm mắt hướng về di động, biểu tình là hoàn toàn mê mang và thất bại. Phan Cảnh Liêm lên tiếng từ trước tới nay rất ngắn gọn, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, không nhiều thêm một chữ, cũng không ít đi một từ, chắc chắn là như thế.

Trang Chân lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng. Hắn đã từng đối phó với trùm buôn thuốc phiện và phần tử khủng bố giảo hoạt nhất thế giới, nhưng mà tư duy, phương thức của những người này lại không phức tạp bằng một phần vạn Phan Cảnh Liêm. Trang Chân thật sự là đoán không ra hắn ta đang nghĩ gì, làm gì.

“Tiểu La, cậu liên hệ tới phân cục Kinh Thị, đem toàn bộ tư liệu các vụ án sau khi lời báo trước kia được tuyên bố đưa tôi.” Trang Chân không thể không thừa nhận mình không đấu lại được Phan Cảnh Liêm, vì thế hắn quyết định vòng qua đối phương điều tra vụ án này. Trực giác nói cho hắn biết, lời Phan Cảnh Liêm nói lúc trước tuyệt đối không phải trò đùa. Tâm thái người nọ còn vững hơn núi cao, đâu thể giống với kẻ điên hồ ngôn loạn ngữ ở trên mạng?

“Đội trưởng, cậu cho rằng mấy lời báo trước kia là sự thật?” Tiểu La đã sinh ra hoài nghi đối với cái suy luận này rồi.

“Mọi người phân công nhau đi tìm. Tôi cho rằng những lời đó là sự thật, nhưng người bị hại có lẽ chúng ta đã nhầm. Nếu Phan Cảnh Liêm không phải hung thủ phía sau màn? Nếu Cao Nhất Trạch chết không có liên quan tới hắn, mà hắn cũng chỉ ngẫu nhiên biết một ít nội tình thì sao? Đi tra xem, trong giai đoạn Phan Cảnh Liêm dự đoán cái chết, có án mạng khả nghi nào phát sinh không, điều tra những án mạng đó có tồn tại điểm chung không, đặc biệt là quan hệ giữa người chết và Cao Nhất Trạch. Chúng ta phải thay đổi cách suy nghĩ mới.”

“Được, chúng tôi liền đi điều tra từ các phân cục khác. Tới, tới đây, mọi người có nhiệm vụ được phân công đây.”

---

Ba ngày sau, các thành viên Tổ Chuyên Án tề tụ phòng họp, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào bảng thật lớn dán đầy ảnh chụp, đủ loại vòng tròn, tràn ngập ghi chú.

Hai mắt đã che kín tơ máu, Trang Chân cầm lấy cây bút lông, chỉ vào ảnh chụp của một người bị hại , từ từ nói:

“Người chết Vương Vĩ, nam, 21 tuổi, nghề nghiệp thợ ống dẫn, chết vào ngày hôm sau Phan Cảnh Liêm lần ba báo trước tử vong, địa điểm án mạng là  trong phòng ở khách sạn giá rẻ của khu đèn đỏ, nguyên nhân chết là do nghẹt thở, khi chết toàn thân trần trụi, không có dấu vết quan hệ, đầu ngón tay bị chính kiềm bấm hắn mang đi cắt đứt hai ngón, hiện giờ vẫn chưa biết tung tích của hai ngón này, Cục Công An bên đấy không thể tìm được manh mối gì tại hiện trường có liên quan tới hung thủ, cuối cùng kết luận thành vụ án giết người cướp của.”

“Chú ý, cậu ta tốt nghiệp ban 256, mà Cao Nhất Trạch tốt nghiệp ban 253, hai người là bạn học cùng khóa, có lẽ sẽ quen biết với nhau. Cũng vì điểm này, chúng ta mới đặt tầm mắt vào hắn.”

Trang Chân vẽ mũi tên, nối ảnh chụp Vương Vĩ và lời báo trước lần ba với nhau.

Sau đó, hắn lại chỉ vào tấm ảnh thứ hai: “Đây là Triệu Khai, nam, 21 tuổi, sau khi tốt nghiệp sơ trung đã lăn lộn bên ngoài xã hội, không có nghề nghiệp ổn định, chết vào ngày thứ ba sau khi Phan Cảnh Liêm báo trước lần ba, nguyên nhân tử vong là do bị vật nhọn đâm vào bụng; các cậu xem xong báo cáo vụ án này có cảm thấy rất quen thuộc? Không sai, vụ án này xảy ra ngay trong khu vực chúng ta phụ trách, cuối cùng kết luận là giết người cướp của.”

Trang Chân nhìn quanh hội trường, mọi người đồng loạt cúi đầu tránh khỏi tầm mắt hắn, trên mặt đều lộ ra biểu tình xấu hổ.

Trang Chân không truy cứu chuyện này, rốt cuộc đến hắn cũng không nghĩ tới vụ án giết người cướp của không đặc thù lại có liên quan đến việc Cao Nhất Trạch nhảy lầu. Hắn chỉ vào một tấm ảnh bên cạnh, tiếp tục nói:

“Đây là Mao Tiểu Minh, nam, hai mươi tuổi, bằng cấp cũng là tốt nghiệp sơ trung, chết do hít khí độc quá nhiều, thi thể được phát hiện ở trong nhà, thời gian tử vong là ba ngày sau khi có lời tiên đoán lần bốn. Bên ngoài, hắn và Triệu Khai đều không tồn tại bất cứ quan hệ nào với Cao Nhất Trạch, sở dĩ hai người này tiến vào trong tầm mắt chúng ta là bởi vì thứ nhất: Hai người họ trong cuộc sống thường ngày là bạn tốt của nhau, nói chính xác hơn, Mao Tiểu Minh là kẻ chuyên nịnh bợ Triệu Khai. Hai người bọn họ đều chết oan chết uổng, liệu rằng nguyên nhân tử vong có tồn tại quan hệ với nhau? Có thể chính là phần giữa trong vụ án giết người liên hoàn?”

Trang Chân đánh dấu hỏi chấm bên cạnh hai tấm ảnh, phân tích nói: “Thứ hai: Thời gian bọn họ tử vong trùng khớp với thời gian Phan Cảnh Liêm tuyên bố; thứ ba: địa điểm hoạt động của bọn họ từng tập trung tại phụ cận thuộc trường đại học, rất có thể bọn họ có quen biết với Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ. Thứ tư, bọn họ……”

Trang Chân chưa dứt lời, một viên cảnh sát đã nhanh chóng cầm một phần lịch sử trò chuyện vừa mới in ra đưa tới, giọng nói hết sức hưng phấn: “Đội trưởng, trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện Triệu Khai và Mao Tiểu Minh quả thực là có quen biết với Cao Nhất Trạch, anh xem!”

Trang Chân nhận lấy bản thảo sao chép, trong mắt lập tức hiện lên một tia sắc bén.

Chỉ thấy trên lịch sử trò chuyện có viết mấy hàng chữ:

【 Cao Nhất Trạch a, tôi biết hắn ta. Hắn ban đầu tên là Cao Phi, tên sau này là do sửa lại. 】

【 Cậu ta khẳng định chỉnh hình! Cái mũi chắc chắn là đã nâng, ban đầu không có giống như vậy, nhìn trông rất xấu đó! 】

【 Tiểu tử này nhân phẩm tốt? Ha ha ha ha, đây là chuyện nực cười nhất tôi từng nghe qua đó! 】

【 Tiểu tử này phải gọi là khốn nạn! Hắn quả thực không phải người a! 】

【 Không không không, tôi uống say, tôi nói sảng đó. Cái gì tôi cũng không biết, tôi là một tên còn chưa tốt nghiệp sơ trung thì làm sao có thể quen biết với Cao Nhất Trạch. 】

Về sau cho dù bất kỳ ai dò hỏi thế nào, Triệu Khai và Mao Tiểu Minh đều nói năng thận trọng về Cao Nhất Trạch, không hề có nhiều lời. Bạn bè hai người cũng chỉ cho rằng họ đang khoác lác, không để ý trong lòng. Nhưng hiện tại, Tổ Chuyên Án tra được lịch sử trò chuyện lại không nghĩ như vậy. Nếu nói lúc đầu là hoài nghi thì giờ đây lại có thể khẳng định, cái chết của Vương Vĩ, Triệu Khai, Mao Tiểu Minh nhất định có liên quan tới việc Cao Nhất Trạch nhảy lầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là vụ án giết người liên hoàn!

“Đi bắt Phan Cảnh Liêm về đây! Hắn nhất định biết rõ nội tình bên trong!” Trang Chân chém đinh chặt sắt mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro