Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Người trong truyền thuyết có thể uống nước cũng tắc kẽ răng, điển hình chính là Bạch Mạc.

Ông Chu là đại sư phong thủy đứng đầu Hoa Quốc, nếu ông nói không có biện pháp giải quyết vấn đề của tiểu khu Nguyệt Lượng Loan, các đại sư khác khẳng định cũng bó tay. Trước đó, ông đã nói rất rõ ràng, trừ khi có được năng lực dời non lấp biển, thì phong thủy tiểu khu mới có khả năng thay đổi, vấn đề này đã không còn là nhân lực và tài lực có thể giải quyết, mà là phải có thần lực mới được.

Bạch Mạc dẫn đầu đám cấp dưới đi đến cửa lớn của tiểu khu, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ và bi thương. Hạng mục này lúc trước hắn dốc hết sức chủ trương xây dựng, hiệu quả ban đầu đã từng đạt được vô số lời khen ngợi. Khu biệt thự trong giai đoạn bốn được xây ở chân núi ven hồ, có thể nói là phong cảnh tuyệt đẹp, muôn hình vạn trạng, chưa khởi công giới quyền quý tranh còn không được.

Khi đó hắn nở mày nở mặt, tại sao lại qua nửa năm ngắn ngủi mà đã phải lưu lạc tới bước đường này?

Bạch Mạc đôi mắt hơi u ám, biểu tình lại vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ, sau khi thu hồi tầm mắt thì phân phó: “Đi thôi, về công ty mở họp.”

“Bạch tổng, phong thuỷ không sửa được, mấy giai đoạn sau của công trình phải làm sao bây giờ?” Một phó tổng lo lắng sốt ruột dò hỏi.

“Sẽ thảo luận lại sau.” Bạch Mạc ngữ khí mang vài phần uy nghiêm. Hắn nhìn ra được, lòng người trong công ty đã bắt đầu rối loạn.

Vài tên phó tổng hơi há mồm, có chút muốn nói lại thôi, đúng lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng cười như không cười: “Bạch Mạc, đã lâu không thấy, cậu gần đây thế nào?”

Mọi người quay đầu lại, biểu tình đều có chút quái dị. Chỉ vì người tới mọi người đều biết, hơn nữa Đỉnh Thịnh quốc tế gặp phải nguy cơ hiện giờ quan hệ rất lớn tới hành động tùy ý của hắn.

Hắn vốn là con nuôi Bạch gia, tên là Bạch Lâm, từ nhỏ đã lớn lên cùng Bạch Mạc, hai người từ nhà trẻ đến đại học, rồi lại đến nghiên cứu sinh, đều chung một lớp, chưa bao giờ rời khỏi nhau, tốt nghiệp xong lại cùng nhau tiến vào tập đoàn Bạch thị.

Bạch phụ Bạch mẫu đối đãi Bạch Lâm như con ruột, cái Bạch Mạc có, Bạch Lâm nhất định sẽ có, chưa bao giờ bên này nặng bên kia nhẹ.Có thể được Bạch gia thu dưỡng đối với Bạch Lâm mà nói là may mắn nhất trong đời, nếu hắn biết nhớ ơn, thì nên hiếu thuận thật tốt với cha mẹ nuôi, phụ tá đắc lực cho Bạch Mạc mới đúng, nhưng không biết từ khi nào, dã tâm của hắn trở lên khó có thể kiềm chế, lợi dụng chức vụ ngầm chiếm không ít tài sản của công ty.

Nếu không có Bạch Mạc cảnh giác cao, lập tức mời kế toán viên đứng đầu quốc tế và đoàn luật sư tới công ty kiểm toán, một Đỉnh Thịnh quốc tế to như vậy sợ là sẽ bị Bạch Lâm đào không. Bạch Mạc đối với việc làm của người em này rất thất vọng, dự định tính toán giao chứng cứ này cho cảnh sát xử lý, lại bị Bạch phụ Bạch mẫu kiên quyết ngăn cản. Bọn họ khiển trách Bạch Lâm một phen, lại tiêu hủy chứng cứ ngay trước mặt đối phương, muốn cho hắn biết rằng Bạch gia đối đãi hắn rất tốt, để cho hắn hối cải.

Nhưng Bạch Mạc biết, Bạch Lâm sẽ không sửa sai, chỉ càng trầm trọng hơn. Quả nhiên, không có chứng cứ phạm tội đó, Bạch Lâm trở mặt ngay tại chỗ với hai người, sau đó mang theo số tiền ngầm chiếm được mà tự lập công ty, còn bỏ lại một câu hết sức vớ vẩn —— nếu muốn giữ mạng của con trai các người, thì hãy đổi lấy toàn bộ tài sản của Bạch gia!

Bạch Mạc lúc ấy giận đến cười, càng thêm kiên định quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn với Bạch Lâm, nhưng sắc mặt Bạch phụ Bạch mẫu lại trắng bệch, hình như đang chần chờ. Cũng vào buổi tối hôm đó, Bạch Mạc mới biết được mệnh cách của mình lại hết sức đặc thù, Tứ Trụ Bát Tự đều thiếu sót, ngũ hành âm dương toàn bộ đều tương khắc, khi sinh ra đã phải ở trong lồng giữ nhiệt, bị đau ốm lớn bé thay phiên tra tấn, thật vất vả lớn lên một ít, nhưng lại gặp được đủ loại nguy hiểm, hơn nữa đều là trí mạng.

Người trong truyền thuyết có thể uống nước cũng tắc kẽ răng, điển hình chính là Bạch Mạc.

Về sau, không biết Bạch phụ Bạch mẫu từ nơi nào tìm tới một người đạo trưởng sửa mệnh cho con mình, tình huống mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp hơn.

Đạo trưởng đưa cho Bạch Mạc một khối ngọc bội bình an, lại đưa Bạch Lâm đến Bạch gia, nói là mệnh cách Bạch Lâm tuy rằng không tốt, lại vừa vặn bổ sung cho Tứ Trụ Bát Tự cho Bạch Mạc, chỉ cần hai người thời thời khắc khắc ở cạnh nhau, Bạch Mạc là có thể bình an mà sống qua đời này. Bắt đầu từ khi đó, mọi nguy hiểm đều rời xa Bạch Mạc, mà Bạch Lâm thì vào ở Bạch gia. Hắn bên ngoài thượng là Bạch gia con nuôi, trên thực tế lại là Bạch Mạc người trấn mệnh, vì đối phương mà chống đỡ mọi nguy hiểm mệnh cách.

Bạch Lâm được thu dưỡng lúc Bạch Mạc mới hai tuổi rưỡi, cũng không biết bí mật đó, nhưng Bạch Lâm đã sáu tuổi, bắt đầu biết suy nghĩ, cho nên hắn biết hết mọi thứ, chỉ là giả không biết mà thôi. Mới đầu hắn ở Bạch gia nơm nớp lo sợ, sợ mình bị vứt bỏ, sau này lại thấy cha mẹ Bạch thiệt tình đối đãi với mình, lúc này mới dần dần buông lỏng.

Thời điểm năm mười lăm mười sáu tuổi, Bạch Lâm tiến vào giới thượng lưu, lúc này mới rõ ràng con nuôi và con ruột tuy khác một chữ, nhưng đãi ngộ lại là một trời một vực. Bất luận bản thân hắn có ưu tú cỡ nào, chỉ cần đứng bên cạnh Bạch Mạc, hắn liền sẽ vì đối phương làm nền. Bạch Mạc mới chân chính là thiên chi kiêu tử, mà hắn thì cái gì cũng đều không có.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn càng ngày càng thù hận Bạch Mạc, dưới ác niệm và nội tâm tò mò, hắn lấy cớ rời khỏi Bạch Mạc, ở bên ngoài chơi một ngày một đêm. Cũng trong một ngày một đêm này, Bạch Mạc gặp tai nạn xe cộ, nếu không có cha mẹ Bạch kịp thời tìm được Bạch Lâm, đưa hắn vào phòng bệnh Bạch Mạc, thì chỉ sợ hiện giờ mộ phần Bạch Mạc cỏ đã cao đến vài mét.

Khi Bạch Lâm đi vào phòng bệnh, nhìn máy theo dõi nhịp tim vang lên bén nhọn bởi vì mình vào mà bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh, lại nhìn cha mẹ Bạch giống như nắm được sợi rơm cứu mạng mà khẩn cầu mình ngàn vạn lần đừng rời khỏi Bạch Mạc, lòng không an phận của Bạch Lâm bỗng nhiên bùng nổ, niềm vui sướng như điên và đắc ý len lỏi trong máu hắn. Thì ra hắn không phải con nuôi, mà là chúa tể của Bạch Mạc, vận mệnh người này vẫn luôn bị khống chế trong tay hắn, hắn muốn người này sống, người này phải sống, hắn muốn người này chết, người này phải chết!

Đó là ngày Bạch Mạc gần với Tử Thần nhất, cũng là ngày Bạch Lâm vui sướng nhất trong đời. Hắn không cần tự ai tự oán, nơm nớp lo sợ, cẩn thận chặt chẽ, hắn bắt đầu đương nhiên mà đoạt lấy mọi thứ của Bạch Mạc, cho đến nửa năm trước Bạch Mạc lấy tội danh lạm dụng chức cụ trục xuất khỏi công ty.

Hắn tức giận, bởi vì trong nhận thức của hắn, Bạch Mạc chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi, hắn dựa vào cái gì mà phản kháng? Hắn làm sao dám? Vì thế hắn quyết định giáo huấn Bạch Mạc một bài học, mà thực tế cũng làm hắn hết sức vừa lòng. Không có hắn áp chế, vận rủi của Bạch Mạc chẳng những ảnh hưởng tới chính hắn, còn lây sang cho những người thân cận nhất.

Sau khi Bạch Lâm rời đi được nửa tháng, Bạch lão gia tử phát bệnh tim mà đột ngột chết ở nhà, lại qua nửa tháng, cha mẹ Bạch cũng gặp phải tai nạn xe cộ mà đều bỏ mình, Bạch Mạc vội vàng tiếp nhận tập đoàn Bạch thị, gắng sức chủ trương thực hiện đầu tư một vài hạng mục, mới đầu còn rất thuận lợi, về sau lại lục tục rơi vào khốn cục, mắt thấy sắp phải kéo toàn bộ tập đoàn Đỉnh Thịnh vào vũng bùn.

Sớm đã coi khối tài sản kếch xù của Bạch gia làm của mình, Bạch Lâm rốt cuộc cũng ngồi không yên, vì thế xuất hiện ở tiểu khu Nguyệt Lượng Loan, chuẩn bị tìm Bạch Mạc nói chuyện. Nhưng Bạch Mạc căn bản không phản ứng tới hắn, lập tức đi thẳng về xe của mình.

Bạch Lâm chặn đường Bạch Mạc, cười lạnh nói: “Cậu muốn những chuyện đó bị mọi người biết hả?” Dứt lời như có điều mà chỉ vài vị phó tổng đi cùng.

Bạch Mạc mắt lộ ra căm ghét, lại vẫn là đi đến chỗ yên lặng, trầm giọng hỏi:

“Cậu muốn nói gì?”

“Ba mẹ lúc sắp chết có nói cho cậu đi? Không có tôi, cậu một ngày cũng đều sống không được.” Bạch Lâm cười tự đắc.

“Cậu không xứng gọi bọn họ là ba mẹ. Không có cậu, nửa năm này tôi vẫn sống rất tốt.” Đôi tay Bạch Mạc giấu ở túi quần sớm đã nắm chặt thành quyền, mặt ngoài lại vẫn trầm ổn đại khí. Vì cơ nghiệp Bạch gia, hắn có thể cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với Bạch Lâm.

“Thật không?” Bạch Lâm chỉ dây tơ hồng treo trên cổ Bạch Mạc, cười trào phúng: “Đừng lừa, tôi biết cậu có thể chống được đến bây giờ đều dựa vào khối ngọc bội này. Tôi nghe dì Lưu nói, ngày hôm qua, ngọc bội của cậu bị vỡ, nó cũng không giữ được cậu nữa phỉ không? Bằng không, cậu là người theo thuyết vô thần, có thể đi mời ông Chu sửa phong thuỷ? Nửa năm qua, cậu gặp chuyện ngoài ý muốn bao nhiêu lần, rồi vài viện bao nhiêu lần, có cần tôi đếm hộ không? Muốn sống thì hãy ngoan ngoãn mà nhường vị trí giám đốc tập đoàn, sau đó chuyển giao toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa cho tôi.”

Bạch Mạc dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn, tựa như đang nhìn một thằng hề làm trò. Đừng nói hắn còn sống, cho dù hắn chết, tập đoàn Bạch thị cũng vĩnh viễn là của nhà họ Bạch.

“Bạch Mạc, cho cậu mặt mũi cậu không biết xấu hổ đúng hay không? Tin không, hôm nay cậu nhất định sẽ xảy ra tai nạn xe cộ! Không có tôi trấn mệnh, cậu uống nước cũng bị sặc chết!” Bạch Lâm tức giận đến cắn răng, sau đó quay sang nói với vài tên phó tổng đang đứng chờ: “Tôi cho các người một lời khuyên, từ nay về sau các người tốt nhất đừng ngồi cùng xe với Bạch Mạc, hắn chính là sao chổi chuyển thế, sẽ mang vận rủi tới mọi người bên cạnh. Ông và ba mẹ tôi chết như thế nào, các người cũng không quên đi? Toàn bộ hạng mục của công ty đều gặp phải nguy cơ, các người cũng tận mắt chứng kiến đi? Ở cùng hắn thì sớm hay muộn thì cũng bị rủi đến chết!”

Lời Bạch Lâm nói khiến cho mọi người khủng hoảng. Quả thật, nửa năm qua, vận khí của Đỉnh Thịnh quốc tế kém tới cực điểm, đầu tư cái gì, cái đó thâm hụt tiền, làm cái gì, cái đó cũng không suôn sẻ, thua lỗ đến nông nỗi phòng tài vụ cũng không muốn ghi vào sổ. Mà Bạch gia vận khí lại càng kém hơn, lão gia tử, Bạch tiên sinh, bạch phu nhân, một người tiếp một người mà xảy ra chuyện, giống như là bị nguyền rủa.

Xa không nói, chỉ nói đến tiểu khu Nguyệt Lượng Loan, vấn đề bố cục phong thủy nhiều như vậy cũng chưa từng nghe chưa từng thấy trong quá khứ. Nếu không phải vô cùng xui xẻo thì ai lại gặp phải tình huống này? Các vị cao tầng càng nghĩ thì sắc mặt càng khó xem, có chút tin tưởng lời Bạch Lâm nói.

Đang chuẩn bị mở cửa xe cho Bạch Mạc, tài xế đứng bất động ngay tại chỗ, hắn trăm phần trăm là đã tin. Thì ra một tháng xảy ra hơn mười vụ tai nạn xe cộ mà hắn còn có thể giữ được công việc lý do là thế này sao? Không phải kỹ thuật của hắn quá kém, mà là vận khí của Bạch tổng quá xấu a! Lái xe cho người như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bị đâm chết!

Trán tài xế đổ ra mồ hôi lạnh, đang do dự có nên từ chức giữa đường hay không, Bạch Mạc đã vòng qua hắn ngồi vào ghế lái, dẫm chân ga nhanh chóng rời đi. Sườn mặt hắn băng lãnh giống như một khối hàn thiết, tâm lại so với hàn thiết còn cứng hơn. Trước kia hắn không tin vào vận mệnh, nhưng liên tiếp từ biệt những người thân nhất, hắn lại không thể không đối mặt trực diện với hiện thực tàn khốc này. Nếu muốn hắn quỳ dưới chân Bạch Lâm để kéo dài hơi tàn, hắn tình nguyện lựa chọn tử vong.

Hắn sớm đã lập tốt di chúc, nếu hắn đã chết, tài sản của Bạch gia đều sẽ hiến cho tổ chức từ thiện, ngoại trừ một đống nợ nần, Bạch Lâm sẽ chẳng chiếm được cái gì.

Nhưng Bạch Mạc thật sự không cam lòng, hắn có nhiều khát vọng chưa hoàn thành, còn có nhiều tâm nguyện chưa thực hiện được. Cuộc đời hắn mới vừa bắt đầu phương thức vớ vẩn mà lại thảm thiết để kết thúc. Nếu hắn sinh ra đã bệnh mà chết thì thật tốt? Như vậy, ông và ba mẹ cũng sẽ không bị hắn liên lụy mà mất mạng.

Trong nhất thời, Bạch Mạc suy nghĩ rất nhiều, chân dẫm lên chân ga quên buông ra, cho nên tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mà Nguyệt Lượng Loan ở giữa sườn núi, đường đi về vẫn luôn dốc,cho dù vận khí có tốt, lái nhanh quá cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Lâm biết việc Bạch Mạc lập di chúc, thấy hắn có ý định tìm chết không khỏi tức giận đến dậm chân. Hắn không nghĩ tới Bạch Mạc xương cốt lại là cứng như vậy, dù có liều mạng cũng không gia ra Bạch gia.

Vài tên phó tổng cũng lo lắng, vội vàng lái xe đuổi theo.

Đường núi nhiều khúc cong, một sơ sẩy  thôi cũng có khả năng xảy ra chuyện, vài vị phó tổng nội tâm đại loạn, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa đâm vào xe đằng trước, nhưng xe Bạch Mạc lại tránh hết mọi nguy hiểm đó, hết sức thông thuận mà trở lại nội thành, lại tiến vào nhà cũ Bạch gia.

Cửa sắt dày nặng ngăn vài vị phó tổng ở bên ngoài, mà chiếc xe bay nhanh kia đã một đường bình an mà dừng ở gara tư nhân của Bạch gia.

Nhìn theo đèn xe biến mất, một phó tổng vươn đầu ra khỏi cửa sổ, tức giận nói: “Ai nói Bạch tổng là sao chổi, chúng ta lái xe cẩn thận như vậy mà còn thiếu chút nữa là bị đâm chết, cậu ấy lái nhanh như vậy mà lại không có việc gì! Tôi thất vận khí cậu ấy thật sự tốt!”

“Bạch Lâm am hiểu nhất là nói chuyện giật gân, lời hắn nói có thể tin sao? Đi đi, Bạch tổng hôm nay phiền lòng, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa.”

Mấy chiếc xe lục tục rời đi, Bạch Lâm cuối cùng cũng đuổi tới mới biết được Bạch Mạc đã bình an đến nhà lớn Bạch gia, không khỏi trợn tròn mắt. Người lái xe nọ thật sự là Bạch Mạc, người rời khỏi hắn sau 24 giờ sẽ gặp phải đủ loại chuyện ngoài ý muốn, sau đó bị đưa đi bệnh viện cấp cứu sao? Là giả đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro