Chương 1
Ba giờ sáng... Hứa Ngụy Châu cảm thấy mệt mỏi . Suy nghĩ một hồi, cậu không biết mình có nên uống thuốc tạo sự hưng phấn không nữa . Đi đến bức tường sần sùi màu xám, dùng tay vẽ hình chữ nhật trên bề mặt thô ráp, tiếp xúc lúc này khiến cậu chợt tỉnh táo. Thầy luôn luôn nói không được lạm dụng thuốc. Từ bỏ ý định đó, Hứa Ngụy Châu quay trở về phòng ngủ... tiện đường ghé qua phòng Hoàng Cảnh Du." Không biết ông ấy ra sao rồi ?"
Cốc cốc cốc .
Gõ nhẹ lên tấm cửa gỗ, âm thanh phát ra tuy nhỏ nhưng lại đặc biệt vang trong bầu không gian tĩnh lặng.
Không nhận được sự hồi đáp." Có lẽ ông ấy ngủ rồi chăng ? " Hứa Ngụy Châu theo thói quen cắn nhẹ môi dưới suy ngẫm, chắc ông ấy ngủ rồi. Thở dài một hơi, cậu mệt mỏi lê bước về phòng.
Nằm ườn trên chiếc đệm nhỏ, hai mắt dù khép lại nhưng chẳng thể ngủ được... thuốc vẫn còn tác dụng . Vân vê tấm trải giường mềm mịn màu cam, Hứa Ngụy Châu cực kì yêu thích màu sắc đó. Nó vừa rực rỡ lại có như sức mạnh làm cho mọi thứ xung quanh tràn đầy sức sống, chỉ nhìn thôi đã khiến cậu nhiệt huyết dâng trào.
Trằn trọc lăn qua lăn lại, Hứa Ngụy Châu không thôi thắc mắc, vì sao ông Dương Vệ kia không chọn tiếp tục tiêm Jinlpo nhỉ? Như vậy không chắc chắn có gắng gượng được thêm chút ngày ít ỏi nữa không nhưng chẳng phải chí ít cũng đem đến tia hy vọng. Trước đó cậu và Dương Vệ đã cùng nhau nói chuyện thật lâu...
Chưa đến hai mươi ngày sau khi ông ấy mất Hoàng Cảnh Du cũng sống lại ... ngay cả thân xác của người mình yêu cũng không được nhìn thấy.
Buổi chiều tháng tư - một tháng sau đó, khoảng thời gian vừa đủ để não bộ hoạt động lại bình thường, Hoàng lão lão dần dần khôi phục lại kí ức. Ông ấy dường như đã phát điên lên khi nghe giáo sư thuật lại mọi chuyện... thật sự ông ta không muốn hồi sinh một chút nào... Rất rất đau khổ !
Giống như một cái xác vô hồn không hơn, Hoàng Cảnh Du chỉ thu mình trong phòng, cố cắn răng ngăn lại những giọt nước mắt vì đau đớn mà tuôn rơi ...
Thời gian sau đó ông ấy cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại... Tuy nhiên hàng ngày vẫn chỉ ngồi trong phòng kín, nhìn ngắm mấy tấm ảnh cũ, ôm chiếc máy đồ cổ với thiết kế quê mùa đó...
Yêu nhau sâu đậm, chờ đợi bao năm , mới đó còn nói chỉ cần có thể nhìn người kia tỉnh dậy, lại không thể chờ thêm được nữa rồi... Vì sao chứ ? Ngoại hình già nua xấu xí của một vị lão niên đã ngoài trăm tuổi, Dương Vệ ngại điều đó sao ? Sợ Hoàng Cảnh Du hắn sẽ chán ghét ? Không thể nào ! Nếu chuyện như vậy xảy ra , Hoàng Cảnh Du này tuyệt không đáng được cứu sống.
Mở máy tính lên, chiếc laptop thời thượng tinh xảo của 92 năm trước giờ chẳng khác gì một cái hộp cũ rích, Hoàng Cảnh Du nghe những file nói chuyện còn lưu lại trong đó ...
Cảnh Du caca, anh sẽ không trách em chứ ?
....
Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại, Hoàng Cảnh Du, em rất nhớ anh.
...
Em luôn rất nhớ anh !
....
Nhanh thật đấy, một năm rồi .Em hôm nay đến Alcor , họ tệ thật, chỉ cho chúng ta trò chuyện trong 20 phút ngắn ngủi.
.
.
.
Chớp mắt đã hơn chục năm, em quyết định nếu phải chờ thêm mười, hai mươi năm nữa em sẽ không nói nữa đâu, chỉ ghi lại bằng văn bản thôi. Giọng em sẽ biến đổi , sẽ không trong trẻo giống như một cậu nhóc được nữa.
...
Hôm nay phá lệ nói chuyện ! Em tìm được bác sĩ John Talor , cậu ta rất tài giỏi , lại cũng tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết nữa.
....
Vẫn chưa có kết quả, em sẽ không thôi chờ đợi
....
Đứa nhỏ nhà hàng xóm rất đáng yêu. Nó gọi em là ông , haha. Em già thật rồi. Khi tỉnh dậy anh sẽ gọi em thế nào nhỉ ?
....
Em xém chút nữa ra đi trước anh rồi. Già cả thật tệ! May mà được người ta kịp thời phát hiện.Nhanh lên đó, em sợ mình sẽ không chờ được nữa...
....
Sức khỏe xuống cấp quá rồi. Em cũng đã dùng quá nhiều thuốc để duy trì sự sống . Có lẽ em...
....
Anh nên tìm người nào đó và sống thật hạnh phúc nhé ! Haha, mà không biết có ai ở thời đại này chịu yêu anh không nữa. Cố lên Cảnh Du đẹp trai, em nghĩ ... mình không chờ anh nổi đâu á. Quá lâu rồi!
...
Muốn anh sống hạnh phúc ... như vậy mọi điều em làm suốt hơn 90 năm này mới đáng !
...
Nếu có ai chịu yêu anh thì hãy cứ mở lòng ra nhé ! Tuy là rất khó đấy. Đừng có mà làm kiêu, ngày trước em theo đuổi anh mệt muốn chết ...
Tạm biệt !
Hoàng Cảnh Du đã nghĩ thông suốt rồi. Hắn nên sống thật tốt, làm nhiều việc có ý nghĩa khác rồi sau đó thuận theo tự nhiên mà chết đi thôi ... tất nhiên sẽ chỉ ở vậy , hắn không có khả năng yêu ai được nữa ... khi mà Dương Vệ em ấy đã chiến trọn tâm trí hắn rồi.
.
.
.
"Sao mãi không ngủ được ! "Hứa Ngụy Châu khó chịu đạp chăn, miệng thờ phì phò, vò đầu bứt tóc. Nhất định lần sau chỉ uống 2/3 viên thôi . "Aaa, quên mất. Cả ngày nay mình không đưa cho ông ấy thuốc dinh dưỡng, chẳng có gì bỏ vào bụng ... Xin lỗi , xin lỗi."
Vội chạy như bay ra ngoài phòng khách, lấy thuốc đặt gọn trong hộp âm tường, Hứa Ngụy Châu cũng chẳng màng gõ cửa mà rón rén đi vào. Có lẽ ông ấy ngủ rồi, cậu lấy dạng nước thay vì viên nén cũng bởi lí do đó. Nhẹ nhàng nhỏ vào miệng Hoàng Cảnh Du thế là xong , cậu tự nhủ.
"Aaa, ông ấy đâu rồi. " Hứa Ngụy Châu bàng hoàng nhìn chiếc giường trống không . Chợt cảm thấy phía sau lạnh lẽo , không khí im lặng đến quỷ dị. Haha, không phải chứ! Dương Vệ ông ấy muốn giáo huấn cậu sao ? Không chăm sóc tốt cho Hoàng lão lão, tôi đâu cố ý .
"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi chỉ là nhất thời , nhất thời...." Hứa Ngụy Châu cắn răng gằn nhẹ , tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết, cả cơ thể cũng bất giác run lẩy bẩy.
Một bàn tay lạnh lẽo vỗ lên vai cậu, Hứa Ngụy Châu giật mình hét lớn, thuốc nước kia rơi tự do vỡ tan. Từng mảnh thủy tinh nhỏ rải rác trên mặt đất... cậu ta cứ như vậy ngất đi, thật may Hoàng Cảnh Du ở phía sau kịp đỡ lấy.
Dễ dàng nhấc cậu bé kia trên tay, Hoàng Cảnh Du đặt tạm cậu bác sĩ 28 tuổi trên giường. Xem bộ dạng như vậy thật chỉ như một đứa nhỏ 21,22 tuổi.
Cởi khăn tắm quấn ngang hông, hắn thay bộ đồ tử tế rồi ngồi xuống giường quan sát Hứa Ngụy Châu. Tên nhóc này thật nhát gan, vậy mà cũng làm bác sĩ ... còn dám cả gan cùng hắn ở một nhà. Suốt gần trăm năm ở trong không gian lạnh giá, cơ thể Hoàng Cảnh Du cho đến bây giờ vẫn tỏa ra hàn khí, đặc biệt vào buổi tối khi nhiệt độ hạ thấp .
Đem cậu ta trở về phòng, Hoàng Cảnh Du nghĩ chờ đến ngày mai cậu bé kia tỉnh dậy hắn sẽ nói về chuyện rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro