[NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT] 4
Liễu Phong Vũ chạy hết sức lực trong khu rừng nguyên sinh sâu thẳm rậm rạp, mái tóc dài của hắn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, bết vào gò má, quần áo hắn bẩn thỉu, trên mặt, trên người đầy những vết trầy da tróc vảy lớn nhỏ, nét mặt nhếch nhác kinh hoàng. Đột nhiên, hắn vấp chân phải rễ cây, cả người ngã xuống đống lá rụng thật dày.
"Cắt—— tốt lắm tốt lắm, một lần qua luôn, diễn quá tuyệt!"
Vài người vội chạy đến đỡ Liễu Phong Vũ lên. Liễu Phong Vũ xoa đầu gối, liếc một cái xem thường: "Ngã một cú ác như vậy, tất nhiên phải một lần qua luôn rồi!"
Đạo diễn khen ngợi: "Cậu làm rất đúng lúc, nét mặt, động tác, đắn đo thời gian... tất cả đều hoàn hảo. Được rồi, hôm nay dừng ở đây!"
Liễu Phong Vũ kêu ca: "Nhanh tẩy trang cho tôi, cả người bẩn thỉu, khó chịu quá."
Trợ lý cười: "Anh, em thấy hóa trang thế này ngầu lắm!"
"Hóa trang thì ngầu gì mà ngầu, là anh mày vốn ngầu rồi." Liễu Phong Vũ hất hất tóc, nói một cách đương nhiên.
"Phải phải phải phải."
Người bên cạnh đúng lúc khen hắn một bài. Là siêu sao siêu cấp đã "hồng" đến phát tím, bất luận là ở đâu, Liễu Phong Vũ cũng nhận được không ít lời khen.
Bây giờ hắn đang đóng phim trong một khu rừng nguyên sinh thuộc huyện Kim Bình, tỉnh Vân Nam, bộ phim này nói về một nhóm thanh niên bị nhện đột biến trong rừng nguyên sinh truy sát. Lúc đầu hắn còn thấy chắc hẳn là rất hay ho, song tới nơi rồi hắn lập tức hối hận, ngày nào cũng phải chịu muỗi đốt và nóng ẩm, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải hóa trang vô cùng bẩn thỉu chạy tới chạy lui, quả thật là khổ vô cùng.
Lúc họ đang ăn cơm, mặt đất dưới chân đột ngột truyền đến chấn động mãnh liệt, lá cây rơi rụng lả tả, làm kinh động vô số chim chóc trong rừng. Mọi người không dám cử động, đợi đến lúc rung chấn qua đi.
"Ồ, động đất!"
"Phù, may mà rung chấn không mạnh, chắc hẳn tâm động đất cách chúng ta không gần."
Họ cũng không quá để ý, ăn xong rồi tự đi nghỉ ngơi.
...
Liễu Phong Vũ nằm trong trại của mình, thoải mái nhắm nghiền hai mắt, thợ mát xa dùng sức vừa phải thả lỏng toàn thân cho hắn, thợ chăm sóc sắc đẹp đang thải độc da mặt cho hắn, còn không ngừng vuốt mông ngựa: "Liễu tiên sinh, da anh đẹp quá, da của một người đàn ông mà không tìm được cái lỗ chân lông nào, quả thật vô cùng nhẵn nhụi, hết sức hoàn mỹ."
Liễu Phong Vũ nhếch môi cười: "Trời sinh, chịu thôi."
Thợ mát xa vội nói: "Cơ thể Liễu tiên sinh cũng rất tuyệt, mềm dẻo đàn hồi, lại tràn đầy sức mạnh, cơ bắp cũng không nở quá, dáng người như vậy đúng là mặc quần áo gì cũng đẹp."
Liễu Phong Vũ được khen thấy tâm trạng không tệ, biếng nhác kêu một tiếng trợ lý, sau đó mở miệng.
Cậu trợ lý nhanh chóng múc một thìa Shuangpi Nai đưa đến miệng Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ nhai được vài miếng, lập tức nhổ ra: "Phì, cái này hỏng rồi!"
Trợ lý vội ăn thử một miếng, lúng túng: "Quái, rõ ràng vừa mới làm mà..."
Liễu Phong Vũ cau mày: "Thôi quên đi."
"Anh, uống nước."
Liễu Phong Vũ uống một ngụm nước, cáu kỉnh: "Tốt nhất quay nhanh cho xong, anh chẳng muốn ở lại cái chỗ quái quỷ này nữa."
Cậu trợ lý nhẹ giọng vỗ về hắn.
...
Liễu Phong Vũ tuyệt đối không ngờ rằng, thực phẩm bị hỏng một cách khó hiểu chính là một sự mở đầu. Khi hắn nửa đêm bị tiếng la hét đánh thức, bước ra ngoài lều, phát hiện một đám khỉ hoang, mèo rừng, bọ chó hình thể rất lớn đột nhiên bắt đầu tấn công con người, người của đoàn làm phim liên tiếp tử vong, hắn mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Liễu Phong Vũ sợ tái cả mặt, hắn biết đây không phải nằm mơ, cũng không phải trong phim, khu rừng này thật sự có vấn đề!
Đột nhiên gặp phải chuyện khác thường, họ hoảng hốt bắt đầu cắm đầu chạy.
Đó là một ký ức tưởng như ác mộng. Liễu Phong Vũ, người từ nhỏ đã được nuông chiều sung sướng, lớn lên lại thành đại thiếu gia vạn người mê mẩn, nay như con dê bị ném vào hang sói, bị bắt phải đau khổ vật lộn trong sợ hãi và tuyệt vọng.
Động thực vật trong rừng đều biến dị, gần như cái gì cũng biết ăn thịt người, mà ngay cả những con nhện họ phải nhờ đến hiệu ứng đặc biệt của máy tính để phóng to, lúc này cũng rõ ràng đang đuổi theo họ. Liễu Phong Vũ nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp chết thảm, cái chết cận kề, hắn cũng sắp sụp đổ mất rồi.
Khi đồng nghiệp cuối cùng bị một con kiến rỉa sạch, Liễu Phong Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, mất ham muốn sống tiếp. Nguyện vọng duy nhất của hắn cũng chỉ là được chết đừng quá đau đớn.
Hắn bị lạc nơi cánh rừng mù sương. Nơi này tĩnh lặng đến bất thường, không có động vật biến dị giương nanh múa vuốt, không có hàng bầy côn trùng đòi ăn thịt người, thậm chí còn không nghe thấy cả âm thanh chim bay cá nhảy, mọi thứ đều tĩnh lặng như đã chết. Sự khác thường này có lẽ còn ẩn chứa hiểm nguy hơn chỗ khác, nhưng hắn không cần biết, ở đâu cũng sẽ chết, hắn thà hưởng thụ giây lát yên tĩnh còn hơn.
Đi tới đi lui, trước mắt xuất hiện một nụ hoa màu đỏ rất to, nụ hoa kia còn lớn hơn một chiếc xe tải hạng nặng, là loài thực vật hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đột nhiên, nụ hoa giật giật, hắn hoảng sợ lui về phía sau vài bước, ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Hắn choáng váng đầu óc, trơ mắt nhìn nụ hoa bừng nở, lộ ra đóa hoa xinh đẹp đỏ tươi như lửa. Đóa hoa kia cuốn lấy thân thể hắn, nhét vào nhị hoa. Khi cơ thể hắn bị ngâm trong chất lỏng đặc quánh tanh tưởi, hắn cảm thấy da mình đang tan chảy. Hắn biết mình sắp bị đóa hoa này ăn thịt, đau đớn mãnh liệt truyền đến, hắn lại không thể kêu lên tiếng nào. Hắn thật không ngờ, tính mạng của mình sẽ kết thúc như vậy. Cho dù hắn không muốn chết, hắn rất muốn sống tiếp, nhưng hắn đã bị...
...
Không bao lâu sau, Liễu Phong Vũ mở mắt. Trước mắt là cánh rừng quen thuộc, sương mù đã tan, ánh dương rọi xuống qua khe lá khiến hắn cảm thấy một sự ấm áp.
Sao lại thế này... hắn chưa chết à? Hắn vươn "tay", thứ nhìn thấy là một đóa hoa đỏ tươi.
Hắn "đứng dậy" khỏi mặt đất, cúi đầu nhìn xuống, cơ thể hắn đã biến thành một đóa hoa! Trên những cánh hoa dày dặn đỏ tươi phủ đầy những gai dằm nhỏ màu đen, và cả mùi thối như thể còn đọng lại trong không khí. Không sai, đây là bông hoa đã ăn hắn!
Hắn lại biến thành một bông hoa? Nếu hắn biến thành một bông hoa thối hoắc, hắn thà chết còn hơn, hắn muốn làm người! Liễu Phong Vũ gào to một tiếng, cơ thể đột nhiên biến hóa, bông hoa đỏ tươi biến về tay chân con người, hắn nhanh chóng cảm nhận được cảm giác khi bàn chân trần trụi giẫm xuống đất. Mừng rỡ như điên, hắn đã trở về như cũ! Chẳng những không chết còn có thể biến về làm người! Hắn không biết làm thế nào để hình dung tâm trạng lúc này, hắn cảm thấy có lẽ mình đã an toàn. Sự thật như hắn suy đoán, hắn chỉ cần dựa theo ý muốn tỏa ra một ít mùi thối là tất cả những thứ ăn thịt người đều không dám bén mảng lại gần hắn.
Nghĩ đến chuyện mình đã hợp nhất với một đóa hoa vừa đẹp vừa thối, tâm trạng của Liễu Phong Vũ cũng rất phức tạp. Hắn không biết bây giờ mình còn có tính là người hay không, nhưng ít ra hắn có thể duy trì dáng vẻ con người. Có điều, có chết hắn cũng không muốn cho bất cứ ai biết mình có thể tỏa ra mùi thối như vậy.
Hắn phải rời khỏi đây, hắn phải nghĩ cách về nhà. Hắn có linh tính sự bất thường của khu rừng này không chỉ là trường hợp duy nhất, thế giới bên ngoài nhất định đã xảy ra biến hóa khó lường. Mạng của Liễu Phong Vũ hắn chưa đứt, quả nhiên ngay cả ông trời cũng thương tiếc mỹ mạo trăm năm khó gặp của hắn. Bất luận thế giới biến thành thế nào, hắn nhất định phải quay lại về bên cha mẹ!
Có điều, tốt hơn hết là đi tìm một lọ nước hoa trước đã, hắn cứ cảm thấy người mình có mùi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro