Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q5: Chương 93+94 (PN)


(Từ giờ mỗi chương sẽ là một phiên ngoại nhé ^^ Giờ thì bắt đầu màn xôi thịt bù nào các nàng~~~ )

---------- Phiên ngoại 1 ----------

Vừa dứt lời Lăng Hạ đã bị kéo vào không gian của Ngự Chi Tuyệt.

Trúc lâu, giường, bài trí quen thuộc. . . . . . Mặt Lăng Hạ nóng lên, lúc trước Ngự Chi Tuyệt ở trong này, ba phen mấy bận trêu đùa bản thân, làm hắn chật vật không chịu nổi —— nhưng xét thấy Ngự Chi Tuyệt đợi hắn thật lâu, nên vẫn tính sổ sau đi.

Vài lần kia bởi vì hổ thẹn cùng sợ hãi, hắn không có thời gian xem xét kỹ cái gọi là cảnh sắc trong không gian, bây giờ đồng dạng cũng không có thời gian ——hô hấp của Ngự Chi Tuyệt đã bắt đầu ồ ồ, hơn nữa còn nhào tới bắt đầu cởi bỏ vạt áo của hắn, một bên cởi, một bên khó nhịn hôn lên mặt lên người của hắn, hô hấp nóng rực làm tâm hắn hoảng loạn.

Dù không tính khó xử Ngự Chi Tuyệt, nhưng Lăng Hạ vẫn nhịn không được vươn tay đặt giữa hai người, dùng hết toàn lực cũng đẩy không ra nửa cm. Hắn bối rối nhìn thoáng qua Ngự Chi Tuyệt, thấp giọng nói: "Chậm một chút, A Tuyệt."

Tuy rằng thật mất mặt, nhưng vẫn phải nhắc nhở Ngự Chi Tuyệt, thân thể này là lần đầu tiên, bằng không với dáng vẻ điên cuồng này của Ngự Chi Tuyệt, chắc chắn có thể làm hắn chết ở trên giường.

Ngự Chi Tuyệt ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt: "Ta rất cẩn thận, sẽ không làm huynh đau."

Tốc độ Ma Tôn đại nhân cởi áo vẫn nhanh như trước kia.

Đợi đến khi cơ thể cả hai đều hoàn toàn bại lộ trong không khí, Lăng Hạ không khỏi co rúm lại một chút, thân hình nóng bỏng của đối phương rất nhanh bao trùm lên, cảm giác da thịt tiếp xúc thân mật làm hắn thoải mái muốn thở dài. Nhưng khiến hắn bối rối là, nơi đó của Ngự Chi Tuyệt đã có chút tinh thần, thô sáp hơi hơi rung động để trên bắp đùi hắn, tiến vào trạng thái nhanh như vậy sao?

"Lăng, thân thể của huynh thật khá. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt mê muội xoa nắn thân thể mềm dẻo ấm áp phía dưới, mỗi một tấc da thịt đều làm y yêu thích không buông tay. Y nhẹ nhàng xoa bóp một điểm trên ngực đối phương, xúc cảm rất tốt, lại nắn vài cái, nơi đó cứng lên rất nhanh.

Hô hấp của Lăng Hạ bất giác rối loạn, ngực truyền tới cảm xúc tê dại làm cho hắn rất bối rối. Hắn hô hấp bất ổn đáp lại một câu: "Thân thể A Tuyệt mới xinh đẹp. . . . . ." thân thể Ngự Chi Tuyệt trắng nõn như ngọc, đường cong tỉ lệ hoàn mỹ, cơ bắp có lực lại không thô kệch, lại phối hợp với dung nhan của Ma Tôn đại nhân. . . . . . Trái tim hắn khó có thể ức chế càng đập càng nhanh.

Ngự Chi Tuyệt ngẩng đầu mỉm cười, đầu lưỡi màu hồng linh hoạt cuốn lấy đầu vú của Lăng Hạ, đôi mắt xếch lóe lên dục vọng mênh mông tỏa sáng, gợi cảm mị hoặc cực kỳ.

Cảm giác điện giật tê dại từ ngực truyền đến đầu óc, cổ họng Lăng Hạ căng thẳng, bất giác rên ra tiếng, cả người đều khô nóng.

Ngự Chi Tuyệt biết hắn cũng có phản ứng, hô hấp càng thêm dồn dập, y khẩn cấp muốn giữ lấy người này, lại sợ vội vàng sẽ làm Lăng Hạ đau, đành phải tiếp tục vất vả làm công đoạn mở màn. Nhưng mà nụ hôn lại bất giác dùng sức nhiều hơn, lưu lại vết tích của nụ hôn trên ngực và xương quai xanh của Lăng Hạ, hai tay cũng không ngừng âu yến trên người Lăng Hạ.

Hai mắt Lăng Hạ thất thần, không ngừng thở hổn hển, nơi bị Ngự Chi Tuyệt đụng vào lại thoải mái như kì tích, hắn bất giác nắm lấy tay Ngự Chi Tuyệt, dẫn đường y di động trên thân thể mình, muốn đôi tay xinh đẹp hữu lực kia chạm vào mình nhiều hơn.

Ngự Chi Tuyệt cứng đờ, y vốn định từ từ, nhưng Lăng Hạ lại quay tới quay lui dưới thân y, y vốn không chịu nổi một chút hấp dẫn của người này a. . . . . . Đôi mắt y tối sầm lại, đè đầu Lăng Hạ, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng Lăng Hạ, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn dùng sức mút. Y có thể cảm nhận được Lăng Hạ không tự giác phát ra một tiếng rên rất nhỏ, thân thể càng nóng hơn. Y thích hơi thở trong miệng Lăng Hạ, ngọt lành tươi mát, luôn khiến y không rời đi.

Lăng Hạ bị hôn đến hai mắt mê mang, hô hấp loạn thành một đống, đợi đến Ngự ChiTuyệt rời đi, hắn mới khó nhịn kêu một tiếng: "A Tuyệt. . . . . ."

Mặt Ngự Chi Tuyệt nóng lên, trái tim bị tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt giống như ấu thú của Lăng Hạ kích thích nảy lên kịch liệt. Y không nhịn được nữa, mạnh mẽ kéo hai chân thon dài của Lăng Hạ tách ra hai bên, lấy thuốc mỡ đã sớm chuẩn bị ra.

Thân thể hoàn toàn bị mở rộng khiến Lăng Hạ bất giác khẽ kêu một tiếng, bộ phận quá mức riêng tư và xấu hổ đều bại lộ trước mắt Ngự Chi Tuyệt, hắn bất giác co rúm lại một chút muốn khép hai chân lại, lại bị Ngự Chi Tuyệt đè giữ yên.

"Rất xinh đẹp. . . . . ." ánh mắt Ngự Chi Tuyệt lúc này sáng khiếp người, dán chặt lấy cái mông rất tròn của Lăng Hạ.

Nơi ấy vì hàng năm không gặp ánh sáng nên trắng hơn nơi khác một chút, tay Ngự Chi Tuyệt khó nhịn xoa lên, xúc cảm co dãn tuyệt hảo làm y lưu luyến không thôi. Y dùng lực nắm nắn cặp mông của Lăng Hạ, thuốc mỡ dính đầy ngón tay dọc theo khe mông, chậm rãi chen lách vào nơi muốn đi vào, cẩn thận vẽ loạn bốn phía.

Bị dị vật xâm nhập, Lăng Hạ khẩn trương co rúm lại một chút, nơi đó cũng liền co rút lại, bao chặt lấy ngón tay của Ngự Chi Tuyệt. Hắn nhìn Ngự Chi Tuyệt thần sắc hưng phấn, toàn thân đều biến thành con tôm luộc, xấu hổ bối rối quay mặt sang một bên, nỗ lực thả lỏng eo mông đang căng ra. Ngón tay thứ hai của Ngự Chi Tuyệt cũng đi vào rất nhanh, không ngừng ra vào thăm dò, tìm kiếm điểm có thể khiến Lăng Hạ hưng phấn.

Gò má Lăng Hạ phiếm hồng, hai mắt ướt át hơi hơi híp lại, khẩn trương lại ẩn ẩn có chút chờ mong.

Đột nhiên lưng mềm nhũn, một dòng điện mạnh mẽ chạy từ sống lưng lủi thẳng lên đầu, Lăng Hạ thở gấp một tiếng, thân thể như cá mắc cạn giật bắn, cái cổ thon dài ngửa ra sau, lộ ra yết hầu vì khẩn trương mà hoạt động cấp tốc.

Ngự Chi Tuyệt biết chính là nơi đó, liền qua lại ma sát một hồi, đầu cũng buông xuống ngậm chặt lấy dục vọng đã đứng thẳng trong không khí đang tiết ra chất lỏng của Lăng Hạ, cao thấp phun ra nuốt vào.

Lăng Hạ sợ hãi kêu "A" một tiếng, khoái cảm vì bị bao vây và ma sát đánh úp lại, làm hắn khó nhịn cuộn ngón chân lại, hoa mắt choáng váng một trận, cả người đều xụi lơ.

"A Tuyệt. . . . . . Có thể rồi. . . . . ." Hắn khó khăn phun ra mấy chữ, tràng đạo cấp tốc co rút, bao chặt lấy ngón tay Ngự Chi Tuyệt.

. . . . . . Rất muốn, muốn A Tuyệt của hắn. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt bị thanh âm mềm mại nhỏ bé yếu ớt của hắn kích thích cả người nóng lên, lại bỏ thêm một ngón tay vào, miệng cũng dùng sức, nuốt sâu đến cổ họng lại hấp mạnh đỉnh đầu vài cái.

Đồng tử của Lăng Hạ đột nhiên co rụt lại, một âm tiết cũng không phát ra nổi. Hắn liều mạng giãy dụa muốn đẩy Ngự Chi Tuyệt ra, lại bị đè chặt xuống, thở dốc dồn dập mạnh mẽ bắn ra ngoài. Việc này tuy rằng không là lần đầu tiên, nhưng hắn vẫn bối rối vô cùng, lấy lại tinh thần liền thật xin lỗi nhìn Ngự Chi Tuyệt, môi run nhè nhẹ .

Ngón tay Ngự Chi Tuyệt vẫn hoạt động trong thân thể của hắn, không chút để ý liếm liếm chút uế vật bên miệng, dùng thanh âm trầm thấp cười nói: "Hương vị tốt lắm."

Lăng Hạ bối rối muốn hôn mê rồi. Hắn hoảng hốt nhìn Ngự Chi Tuyệt, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện. Hình như, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm chuyện này cho đối phương. . . . . . A Tuyệt của hắn mặc dù có lúc bá đạo một chút, cường thế một chút, nhưng ở trên giường lại ôn nhu săn sóc. Dù bây giờ y nhẫn nại đầu đầy mồ hôi, vẫn nỗ lực lấy lòng bản thân.

Mặt hắn đỏ lợi hại, khóe mắt bất giác chảy nước mắt, hắn rất muốn làm cho A Tuyệt của hắn vui vẻ, so với điều này, chút hổ thẹn của nam nhân không tính là cái gì. . . . . .

Lăng Hạ lấy tay vặn bung hai chân, không dám nhìn thần sắc của Ngự Chi Tuyệt, môi run run thúc giục nói: "A Tuyệt, mau vào. . . . . . Ta muốn đệ. . . . . ."

Ngự Chi Tuyệt cứng đờ, dường như bị phong cảnh trước mắt dọa sợ ngây người, mặt không khỏi cũng có chút đỏ lên.

Lăng Hạ ở trên giường rất ít khi chủ động, đặc biệt như bây giờ, vẻ mặt ửng hồng động tình hấp dẫn như vậy. . . . . . Y gian nan nuốt ngụm nước bọt, phía dưới liền cứng hơn rồi.

Nơi bao vây ngón tay y đích xác trở nên ẩm nóng mềm mại, yết hầu của y khô ráp hoạt động lên xuống một chút, dường như là khẩn cấp rút ngón tay ra chen thân quỳ gối vào giữa, đặt bộ phận đói khát sắp nổ tung vào.

Một tay y đỡ bộ phận đang đứng thẳng, một tay đỡ lấy phần eo Lăng Hạ, từng tấc đẩy vào, cảm giác bị bao vây ấm áp khít khao đã lâu làm y thoải mái nhịn không được bắt đầu run rẩy.

Lăng Hạ hít một hơi, dù làm mở màn thật kỹ, dù bây giờ kinh nghiệm của Ngự Chi Tuyệt đã nhiều hơn lúc ban đầu nhưng nơi bị mở ra kia vẫn nóng bừng đau đớn như bị xé rách. Hắn nỗ lực thả lỏng bản thân, nhẫn nại nắm chặt drap giường.

"Đau không?" Ngự Chi Tuyệt dịu dàng hỏi, kiềm chế động tác phần eo, thong thả mà quy luật ra vào. Y có thể cảm nhận được, lúc đầu ra vào khó khăn đã dần dần thông thuận hơn, bản thân bị bao vây chặt lấy, làm y thoải mái nhịn không được thoáng gia tăng chút lực độ.

Lăng Hạ bị chàng đến nỗi cảnh sắc trước mắt từng đợt biến thành màu đen, sau một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói oán giận một câu: "Đệ, đệ biến thành tiểu A Tuyệt đi. . . . . ." Hồn a, nơi đó của ngươi quá lớn!

—— sau đó hắn bị câu nói này làm cho hối hận muốn đứt ruột.

Đồng tử Ngự Chi Tuyệt nheo lại một chút, trong lòng liền nổi cơn ghen, Lăng Hạ quả nhiên thích Lăng Tuyệt hơn mình sao?

Y nhớ lại vị trí điểm vừa tìm ra lúc nãy, hung hăng mạnh mẽ va chạm điểm mẫn cảm của Lăng Hạ, lại lặp lại nghiền nát.

"A. . . . . ." Lăng Hạ phát ra một âm cao biến điệu, lại bị đầu lưỡi của Ngự Chi Tuyệt ngăn lại trong cổ họng miệng. Ngự Chi Tuyệt dùng sức hôn hắn, nhanh chóng đâm vào, rút ra, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực va chạm, Lăng Hạ cảm thấy bản thân như bị chàng tan tác, linh hồn cũng muốn rời khỏi người mà đi, nơi đã bắn qua một lần lại run rẩy có tinh thần một lần nữa.

Khoái cảm quá mức mãnh liệt làm hắn vô pháp thừa nhận, tay hắn bất giác ôm lấy lưng Ngự Chi Tuyệt, khó nhịn cào lung tung trên lưng y, miệng bất giác phát ra tiếng cầu xin tha thứ: "A Tuyệt, chậm một chút. . . . . . Cầu đệ . . . . . Ưm. . . . . ."

Ngự Chi Tuyệt thích nghe hắn vì mình mà khóc nức nở cầu xin tha thứ, y mê muội nhìn gương mặt ôn hòa ửng hồng cùng đôi mắt ướt át của Lăng Hạ, eo càng dùng sức thẳng tiến, bắp đùi và mông Lăng Hạ đều bị chàng đỏ.

Y thỏa mãn híp mắt, vươn một tay nắm lấy bộ phận đã đứng thẳng lần nữa của Lăng Hạ, lên xuống theo tốc độ của bản thân.

Hô hấp của Lăng Hạ hỗn độn thành một đoàn, đầu óc không thể suy xét điều gì nữa, chỉ có thể kêu loạn lên, dùng sức ôm người phía trên. Càng ngày càng nhiều khoái cảm làm đầu óc hắn đột nhiên nổ tung, hắn hét to một tiếng cả người mềm nhũn, ngón chân cuộn lại bắn lên bụng Ngự Chi Tuyệt.

Vách nội tràng co rút kịch liệt một trận, Ngự Chi Tuyệt bị thắt chặt nhanh chóng, y hít hơi ngừng lại, chờ ánh mắt Lăng Hạ khôi phục thanh minh mới bắt đầu động lại, từng phát từng phát, muốn cảm nhận sự thoải mái Lăng Hạ sau cao trào lâu một chút.

Khoái cảm nồng liệt bất ngờ làm cho người ta không thể phòng bị cùng ôn nhu triền miên, tuy rằng phía trước đã phát tiết, nhưng mặt sau bị ma sát đến tê dại vẫn thật thoải mái. Mặt Lăng Hạ đỏ bừng híp mắt lại, hắn bắn hai lần, trong thời gian ngắn sẽ không đứng lên nổi, bây giờ lại có chút rỗi rãi quan sát Ngự Chi Tuyệt. Cảm giác bị nam nhân vây chặt áp dưới thân tuy có chút hổ thẹn, nhưng từ góc độ này, lại có thể nhìn rõ A Tuyệt của hắn.

A Tuyệt của hắn bây giờ đang đè nén mím môi, mồ hôi trên mặt theo cái cằm duyên dáng chảy xuống ngực, biểm cảm đắm chìm trong dục vọng quả nhiên khêu gợi muốn đòi mạng. Lăng Hạ không khỏi vươn tay vén tóc ướt mồ hôi ra sau tai thay y, lấy tay vuốt ve đôi môi mềm mại của y, muốn nghe y phát ra chút thanh âm.

Ngự Chi Tuyệt như được cổ vũ, rất nhanh phát ra chút tiếng thở dốc trầm thấp, dùng sức cuốn ngón tay vào trong miệng Lăng Hạ, phối hợp động tác phía dưới chút nặng chút nhẹ quấy động.

Lăng Hạ thở hổn hển, dừng như là không chuyển mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt, trái tim nảy lên kịch liệt.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu lên hôn xương quay xanh và yết hầu của Ngự Chi Tuyệt, rõ ràng cảm nhận được, vì động tác của hắn mà cả người Ngự Chi Tuyệt cương một chút, sau đó động tác liền mạnh hơn nhanh hơn, y phát ra vài tiếng thở gấp khó nén, âm sắc rất dễ nghe, làm tâm hắn đều run rẩy.

Hắn biết Ngự Chi Tuyệt muốn bắn, liền phối hợp dùng hai chân cổ vũ kẹp chặt eo Ngự Chi Tuyệt, sau đó là va chạm mãnh liệt làm hình ảnh trước mắt hắn bể vụn.

Chất lỏng đặc nóng bắn mạnh vào trong cơ thể hắn, nóng đến muốn phỏng làm cho cả người hắn đều run rẩy.

Lăng Hạ ngưỡng cổ, như diều đứt dây suy sụp ngã xuống giường, hắn thở phì phò, toàn thân đều ướt đẫm, cả người còn dư âm run rẩy.

Ngự Chi Tuyệt áp trên người Lăng Hạ, thất thần nhìn khuôn mặt hắn, vẫn luyến tiếc lui ra ngoài, hai người ngực kề ngực, tứ chi quấn lấy, trái tim đều đập mạnh.

Rốt cục Lăng Hạ cũng phục hồi tinh thần, như dỗ hài tử vuốt ve tóc và lưng Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt thỏa mãn thoải mái híp mắt, hai người duy trì tư thế ôm nhau một hồi lâu, đều không nói chuyện.

"Lăng, " Ngự Chi Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn sáng khiếp người, "Chúng ta lại làm một lần nữa đi."

Nhận thấy thứ trong cơ thể lại có xu thế cứng lên, Lăng Hạ liền bối rối, nhanh chóng lắc mông muốn đẩy nó ra ngoài. Hắn không muốn ngày mai không xuống giường được a! Thời gian Ngự Chi Tuyệt làm một lần đủ để người ta làm hai lần được chứ?

Đã không thể đẩy ra ngoài, lại còn làm thứ trong cơ thể hắn lại cứng rắn hơn, cảm giác bị lấp đầy một lần nữa khiến da đầu hắn run lên.

Hắn đỏ mặt nói: "A Tuyệt, ta mệt, hôm nay. . . . . . Một lần thôi nhé?"

Ngự Chi Tuyệt có chút uất ức nhìn hắn, Lăng Hạ bị biểu cảm quen thuộc này nhìn mà da đầu run lên, trong lòng thầm kêu không ổn.

Quả nhiên, thân thể phủ trên người hắn đột nhiên bị một tầng ánh sáng trắng bao phủ, chậm rãi rút nhỏ lại.

Chỉ vài giây, thiếu niên môi hồng răng trắng ngẩng đầu, đôi mắt phượng trong suốt sáng ngời mang theo vài phần khát vọng nhìn hắn, cắn môi dưới đỏ bừng khó nhịn nói: "Ca, ta còn muốn. . . . . ."

Lăng Hạ liền trợn tròn mắt, mặt đỏ lên một lần nữa, chân tay có chút luống cuống, làm cái lông gì a? Như là đang làm chuyện đó với tiểu hài tử. . . . . . Hơn nữa, chỗ kia của thiếu niên Ngự Chi Tuyệt. . . . . . Hoàn toàn không biến hóa được chứ? Thậm chí hắn còn cảm nhận được nhịp đập của đối phương ở trong cơ thể mình, từng nhịp từng nhịp, làm hắn tâm hoảng ý loạn.

Biết rõ là giả, hắn vẫn bị bộ dáng non mềm này của Ngự Chi Tuyệt kích thích không nhẹ, mặt đỏ tai hồng có vài phần chật vật: "A Tuyệt, đừng như vậy. . . . . . đệ. . . . . ."

"Ca. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt vươn đầu lưỡi màu hồng liếm ngực của hắn, đã bắt đầu chậm rãi ra vào, "Bên trong huynh thật thoải mái. . . . . ."

Lăng Hạ vừa tức vừa thẹn, khẩn trương cả người đều buộc chặt, có cảm giác tội ác dụ dỗ trẻ vị thành niên a. Dường như là cầu xin, hắn nói: "Được. . . . . . Nhưng mà, A Tuyệt, đệ biến lại đi được không? Đừng gọi ta là ca. . . . . ."

Thế sao lại cự tuyệt mình? Tâm Ngự Chi Tuyệt đau xót, tạm thời rút ra ngoài, để Lăng Hạ chuyển người quỳ gối trên giường, nhưng không lập tức biến trở về.

Y đỡ thắt lưng Lăng Hạ tách hai mông chậm rãi trượt vào lần nữa, đỉnh vào nơi mẫn cảm của Lăng Hạ, dùng giọng nói thiếu niên trong trẻo hỏi: "Lăng, huynh thích A Tuyệt nào? Bây giờ, hay là vừa rồi, ai làm huynh thoải mái hơn?"

Lăng Hạ hô hấp dồn dập, vừa giận vừa buồn cười, thân thể lại dần dần thoát khỏi sự không chế của hắn, từ từ nóng lên một lần nữa. Hắn trả thù đáp lại một câu: "Đều không thích!"

Ngự Chi Tuyệt dừng một chút, liền bắt đầu hung ác ra vào, thở hổn hển nói: "Vậy để Lăng hảo hảo cảm nhận, đến cùng là thích ai hơn. . . . . ."

Không chỉ nơi đó, mà lực eo, tốc độ, tần suất. . . . . . Một chút cũng không đổi. . . . . . Đều là cùng một người, có cái làm thích với chẳng hơn a!

Lăng Hạ bị y làm cho eo chân nhũn ra, ghé lên giường vô lực thở dốc rên rỉ, lại bị Ngự Chi Tuyệt xoay đầu dùng sức hôn lên. . . . . .

"Nói huynh yêu ta nhất. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt nắm chặt đỉnh đầu tiểu Lăng Hạ, động tác càng mãnh liệt.

Lăng Hạ bị y làm cho muốn điên rồi, bị thiếu niên Ngự Chi Tuyệt trêu đùa đến độ này, hắn quả thực đỏ mặt không ngẩng đầu được. Hắn vùi vào gối, vô lực lay động, bị làm đến mức không thể không cầu xin tha thứ: "Ta muốn bắn. . . . . . Cầu đệ. . . . . . Ta yêu A Tuyệt nhất. . . . . ."

Tay Ngự Chi Tuyệt nới ra, Lăng Hạ lập tức bắn, toàn thân đều phát run.

Hắn mở to mồm thở phì phò, nhớ lại vừa rồi mình cầu xin thiếu niên Ngự Chi Tuyệt, thực hận không thể đào cái hố nhảy xuống. Ngự Chi Tuyệt nâng hắn lên, ôm chặt thắt lưng của hắn tăng tốc độ nhanh hơn, rốt cục bắn lần thứ hai.

Lăng Hạ bị Ngự Chi Tuyệt đặt nằm ở trên người y, hắn thất thần nhìn cái trán trơn bóng mồ hôi của thiếu niên, tim đập kịch liệt. Hắn cảm nhận sâu sắc rằng, nếu thêm vài lần như vậy nãy, mình sẽ bị ép đến muốn điên luôn.

Nhưng không đợi hắn bối rối lâu lắm, chờ thể lực khôi phục một chút, thiếu niên lại hứng thú bừng bừng nâng đùi hắn lên một lần vọt vào, như con báo nhỏ, làm thế nào cũng sẽ không mệt. . . . . . Mẹ kiếp, tinh lực người trẻ tuổi thật là tốt!

Lần cuối cùng đó, cả người Lăng Hạ đã xụi lơ, bị thiếu niên Ngự Chi Tuyệt ôm vào ngực bi ai nắm ánh trăng trong hồ, hắn vậy không tính là phạm tội đi? Đột nhiên xúc động muốn khóc a. . . . . .

Hắn tức giận trừng mắt nhìn ngụy thiếu niên này, gằn từng chữ nói: "A Tuyệt, đệ còn đùa kiểu này, về sau đừng có ngủ chung với ta nữa!"

Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn giận mặt mũi trắng bệch, đành nhanh chóng khôi phục, hôn cằm và môi Lăng Hạ an ủi: "Biết Lăng luôn yêu ta, đừng giận nữa. . . . . . Sau này sẽ không vậy nữa. . . . . ."

Biến thành thiếu niên rồi làm, biểu cảm của Lăng Hạ sẽ đặc biệt động lòng người, cố nén không dám kêu không dám gọi, phía dưới lại vây chặt lấy mình, hình như bao dung mình hơn bình thường rất nhiều. Y thấy vậy vừa thất thần lại vừa ghen, nhịn không được lại làm mạnh hơn.

Lăng Hạ hừ một tiếng, khí lại đạp Ngự Chi Tuyệt mấy đá, thở phì phì nói: "Xuống dưới một tháng đều không cho chạm vào ta!"


----------- Phiên ngoại 2 -----------

Ngày hôm sau Lăng Hạ thật sự tiến vào phòng luyện khí đọc sách, luyện khí, tu hành, buổi tối lại không cho Ngự Chi Tuyệt chạm vào mình. Thực ra với thể chất hắn bây giờ, còn có thuốc mỡ tốt nhất, sáng hôm sau đã khôi phục tàm tạm, nhưng Lăng Hạ cảm thấy mình phải trị bệnh đa nhân cách ngày càng nghiêm trọng của Ma Tôn đại nhân một chút.

Ma Tôn đại nhân cứ tiếp tục đa nhân cách như vậy nữa, hắn cảm thấy bản thân như đang yêu một lúc hai người, ngẫm lại cảm thấy thật thất đức a!

Lúc đầu vì cầu xin tha thứ nên Ngự Chi Tuyệt vẫn kiềm chế không chạm vào hắn, chỉ đơn thuần ôm Lăng Hạ ngủ. Đến ngày thứ ba, đã muốn tìm bất mãn rồi !

Y ôm Lăng Hạ lại sờ lại cọ, rộng mở cổ áo để lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực, đôi mắt phượng có ánh sáng lưu chuyển mị nhãn như tơ, chân dài không ngừng cọ lấy người Lăng Hạ, còn kém vết lên mặt "Ta thật ngon miệng, đến ăn ta đi ~ cầu huynh~"

Lăng Hạ nuốt nước miếng một cái, thật không tiền đồ đầu hàng, ỡm ờ bị áp ở phía dưới.

Sáng hôm sau hắn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, Ma Tôn đại nhân đã sớm sảng khoái tinh thần đi xử lý giáo vụ, Lăng Hạ nhìn dấu vết hồng hồng xanh xanh trên người ảo não đấm xuống giường, Ngự Chi Tuyệt nên đổi tên đi cho rồi, gọi là máy cơ điện thịt người, chạy bằng pin con ngựa! Tiểu hài tử lúc mới gặp mặt thuần khiết đáng yêu biết bao a. . . . . .

Thân thể đã thanh lý sạch sẽ, nhưng mông eo còn lưu lại cảm giác bủn rủn ái muội. Lăng Hạ không thích ứng hoạt động một lần, mang theo Đại Bạch ra ngoài, chuẩn bị xuống chợ dưới núi đi dạo vài vòng.

Mấy ngày nay không biết tại sao, Lăng Hạ cảm thấy Đại Bạch hình như không giống lúc trước lắm, thay đổi rõ nhất chính là cả ngày không có cúi đầu suy sút nữa. Chính xác là, giống như thay đổi thành một con chim khác, mỗi ngày ánh mắt đều trừng to sáng rỡ, thường xuyên hướng về phía mặt trời dang cánh, qua rất lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Lúc đầu Lăng Hạ cảm thấy kỳ lạ, sau này tra xét một số tư liệu mới biết được, đây là phương pháp bạch đầu ưng hấp thu linh. Hắn thật vui mừng, cũng có thể đoán phần nào nguyên nhân.

Đại Bạch năm đó là một con chim rất kiêu ngạo, sau này trải qua mấy lần thảm bại tinh thần mới sa sút xuống. Nó và A Ly luôn luôn xem nhau như đối thủ một mất một còn, bây giờ A Ly đã thăng giai đến siêu thú, tu vi của Đại Bạch lại thấp hơn cả trước kia. Bây giờ nó có thể phấn chấn lên, Lăng Hạ cũng muốn tìm cách giúp nó.

Ma lực của ma thú lúc sinh ra có liên quan rất nhiều tới huyết thống, nhưng sau này tiến giai lại phải tự thân nỗ lực, cũng có liên quan đến chủ nhân ký kết khế ước với nó.

Lăng Hạ quyết định trước hết nghĩ cách khôi phục lông của Đại Bạch, sau mới nghĩ cách đề cao tu vi của Đại Bạch. Có ký kết khế ước hay không theo hắn cũng không quan trọng, dù sao tương lai Đại Bạch sẽ có gia đình riêng, đến lúc đó xem ý của Đại Bạch sau.

Hắn tra xét chút tư liệu, nhưng thông tin không được nhiều lắm, thủ hạ của Ngự Chi Tuyệt tuy rằng đa phần là người tài, nhưng hắn ngại Ma Tôn đại nhân vì bản thân và Đại Bạch mà phải nhờ vả họ.

Có đôi khi Lăng Hạ cũng sẽ bối rối nghĩ vấn đề này, hắn ở trong mắt thủ hạ của Ma Tôn đại nhân phỏng chừng không khác Bao Tự, Đắc Kỷ là mấy đi? Minh Trạch hận hắn không ít, cũng không biết bây giờ ra sao rồi. . . . . .

Yêu nhau thì dễ ở chung nan, hắn và Ngự Chi Tuyệt còn phải đi con đường rất dài, mấy vấn đề này luôn phải chậm rãi giải quyết.

Lăng Hạ ngồi trên người Đại Bạch lướt trên mây, cảm nhận gió mát nghênh diện thổi tới, bất giác thoải mái híp mắt lại. Không biết qua bao lâu, xa xa truyền đến một tiếng huýt gió hưng phấn, Lăng Hạ liền mở to mắt, thanh âm này sao lại tương tự với Đại Bạch như vậy?

Thị lực của hắn vô cùng tốt, lúc này ngưng tụ lực tinh thần lên mắt, xem xa hơn.

Lúc hắn thấy rõ ràng xa xa có một người một chim, trong lòng liền lộp bộp một chút, là Chử Ấn! thân thể Đại Bạch cứng đờ, hiển nhiên cũng có chút bất an, nỗi sợ hãi tiền chủ nhân làm nó co rúm lại, nhưng cũng không dám chạy trốn.

Chử Ấn vẫn mặc một thân Hồng Y, dưới chân là một con bạch đầu ưng, nhưng mà lông chim đầy đặn, đối lập rõ ràng với Đại Bạch lông chim lưa thưa lớt thớt.

Con bạch đầu ưng vừa nhìn thấy Đại Bạch liền hưng phấn quay tới quay lui, nếu không phải là e ngại Chử Ấn, chắc là đã nhào lên rồi. Đại Bạch lại tức giận con ưng này, hung ác trừng nó, thực hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương.

Lăng Hạ không phát hiện dị thường, lực chú ý của hắn đều đặt trên người Chử Ấn. Hắn hít sâu một hơi chậm rãi bình tĩnh, những người này tránh không được, sau này đều phải gặp, hắn cần phải đối mặt.

Chử Ấn rất nhanh ngừng lại, hai con mắt tà tà đánh giá Lăng Hạ, nhún nhún mũi, dùng giọng vịt đực kéo dài thanh âm nói: "Máu của ngươi ~ vẫn rất mĩ vị ~"

Nhìn đối phương liếm môi đói khát khó nhịn, da đầu Lăng Hạ không khỏi run lên, theo bản năng rụt cổ lại. Nhưng hắn trấn định lại rất nhanh, bình tĩnh nói: "Chử trưởng lão."

Chử Ấn nở nụ cười: "Không cần đứng đắn như vậy a ~ như vậy đùa chẳng vui chút nào ~ ta sẽ không động vào ngươi ~"

Khóe miệng Lăng Hạ run rẩy vài cái, chẳng lẽ mọi chuyện trong mắt vị Huyết Ma này đều là trò đùa sao? Gặp mấy người ma tu đạo khác hắn còn cảm thấy tốt một chút, nhưng mỗi lần đối mặt với tên Chử Ấn biến thái này hắn không biết nên ứng đối thế nào.

Một tia chớp hình tròn đột nhiên từ trên cao đánh xuống, Chử Ấn dùng tay áo một hất lôi điện sang một bên, lôi điện ở phía xa nổ tung, làm toàn bộ tầng mây đều lung lay một chút, bốn phía có rất nhỏ điện lưu bắn ra.

Tống Tiểu Hổ cưỡi A Ly giống như quang ảnh vọt lại, quát to: "Ngươi Đại Ma Đầu này, cách Lăng đại ca xa một chút!"

Lăng Hạ mừng rỡ, kêu lên: "Tiểu Hổ, A Ly!"

Chử Ấn thấy Tống Tiểu Hổ, ánh mắt liền biến thành cuồng nhiệt dị thường, đồng tử hơi phóng đại, hưng phấn liếm đầu lưỡi nói: "Tiểu Hổ ~ mỗi lần gặp nhau đều làm ta thật chờ mong ~ lần này vẫn nhiệt tình như vậy ~"

Lăng Hạ lạnh run một trận, Chử Ấn tên cuồng nhân điên cuồng chiến đấu này, nhân vật chính bị gã bò lên thật đúng là bi kịch. Nhưng mà hắn lại không quá lo lắng, bây giờ Chử Ấn hẳn không phải là đối thủ của Tống Tiểu Hổ, sợ mỗi lần gặp mặt Chử Ấn đều phải nhận mệnh đi giúp nhân vật chính luyện cấp . . . . .

Đây mới đúng là chân ái mà!

Tống Tiểu Hổ mặc một thân áo ngắn bó sát người màu xanh nhạt cùng một cái quần rộng, rất tuấn tú khí vung đầu con nhím ôm quyền nói: "Bây giờ ta tốn không ít công phu là đã xử lý được ngươi, lần trước ngươi chịu giáo huấn còn chưa đủ sao?"

Lăng Hạ toát mồ hôi, có thể không để ý cái giọng dinh dánh ái muội của đối phương, tố chất tâm lý của nhân vật chính. . . . . . Thật tốt.

Chử Ấn mặc kệ Tống Tiểu Hổ nói cái gì, tay áo nâng lên đã sáp lại, hai người nháy mắt đánh thành một đoàn trong không trung, tốc độ nhanh đến mức Lăng Hạ chỉ có thể nhìn thấy một vệt màu hồng và một mệt màu lam liên tục tách ra lại tiếp cận.

Đánh đến lúc hai người từ không trung rơi thẳng xuống, bất chợt phát ra thanh âm bang bang kích đấu. Lăng Hạ lo lắng kêu lên: "Tiểu Hổ!" A Ly cũng thấy nhưng không thể trách, nó chỉ biến nhỏ đi đứng trên vai Lăng Hạ, vô cùng thân thiết cọ mặt hắn.

Nó sâu sắc phát hiện hình như Đại Bạch rất có địch ý với con ưng kia, nên cũng không công kích, để chúng nó đấu thôi, ha ha.

Lăng Hạ ôm A Ly vào trong ngực, hắn vẫn khẩn trương lo lắng cho Tống Tiểu Hổ, chỉ huy Đại Bạch đuổi theo hai vệt sáng kia. Bất ngờ là, con bạch đầu ưng của Chử Ấn cũng bu lại, mềm nhẹ kêu vài tiếng với Đại Bạch.

Đại Bạch vốn đang trừng mắt A Ly, bây giờ đã bất chấp nó, chỉ lo cảnh giác vừa cào vừa cấu con bạch đầu ưng đang tiếp cận bản thân. Nhưng nó e ngại Lăng Hạ đang đứng trên thân nó, biên độ động tác đều thật nhỏ, để con bạch đầu ưng tìm được sơ hở, dùng cái mỏ nhọn vô cùng thân thiết mổ vài cái trên thân nó, cả nngười cũng liên tiếp bị cọ vài cái, Đại Bạch giận đến mức lông chim trên người đều dựng lên.

"Đây là một. . . . . . Thư ưng?" Lăng Hạ đăm chiêu ôm A Ly lẩm bẩm. Bạch đầu ưng hùng nhiều thư thiếu, bây giờ Đại Bạch trụi hết lông như vậy mà đối phương còn có thể coi trọng, đây chắc chắn là một thư ưng muội muội coi trọng nội tâm không nhìn bề ngoài!

Nhưng thân hình con bạch đầu ưng này hơi lớn hơn Đại Bạch. . . . . . dù tính cách Đại Bạch không thích chủ động, nhưng cũng phải tôn trọng nữ tính a! Lăng Hạ liền xoa xoa đầu trấn an Đại Bạch, muốn nó bình tĩnh lại.

Đại Bạch bi phẫn kêu một tiếng, thư ưng cái rắm, đầu thư ưng căn bản không mấy cộng lông chim kia được chứ! Đó rõ ràng là một tên lưu manh!

A Ly vui sướng khi người gặp họa gật đầu, núp trong lòng Lăng Hạ đùa cợt nhìn Đại Bạch, Đại Bạch càng cảm thấy ưng sinh vô vọng rồi.

Lúc bay con bạch đầu ưng kia luôn luôn theo thật sát bên cạnh Đại Bạch, Đại Bạch phát liên tiếp mấy cột gió lốc về phía nó, đối phương luôn tận lực né tránh, trốn không thoát bị vạch mấy vết máu cũng không giận, một bộ nhẫn nhục chịu đựng nhị thập tứ hiếu.

Cuối cùng Đại Bạch tuyệt vọng dùng hết sức bay xuống đất, Lăng Hạ không đáng tin, còn có con cừu địch A Ly ở bên cạnh như hổ rình mồi, ta bay, ta bay, bỏ lại tên gay đáng chết ngươi lại phía sau!

Trước kia con bạch đầu ưng này thấp cấp hơn Đại Bạch một ít, bây giờ Đại Bạch bị thương rớt cấp nên nó cao hơn một bậc, hơn nữa Đại Bạch còn chở Lăng Hạ, cho nên dù gia tốc thế nào đều không cắt đuôi được đối phương. Đại Bạch giận đến choáng váng đầu óc, lúc rơi xuống đất suýt nữa va vào đỉnh núi.

Chử Ấn và Tống Tiểu Hổ hiển nhiên còn tiếp tục chiến đấu, đỉnh núi dường như đều biến thành bình địa, Lăng Hạ biết bản thân đi qua chỉ thêm phiền, dứt khoát bay ra ngoài vòng tròn chiến đấu đợi đến lúc kết thúc.

Hắn hết sức chăm chú chú ý hai người kia, không chút nhận ra con bạch đầu ưng của Chử Ấn đã cọ lại, bức Đại Bạch liên tiếp lui về phía sau. Đại Bạch bị nó cọ hết hồn, thật không có tiền đồ biến nhỏ lại muốn tránh vào trong lòng Lăng Hạ, lại bị A Ly âm thầm giở trò xấu tát một cái bay ra ngoài, đầu óc choáng váng va vào thân cây ngã xuống, một lần nữa khôi phục thành hình thái hoàn toàn.

Chờ nó lấy lại tinh thần, đã bị con bạch đầu ưng kia vui mừng phấn chấn bổ nhào đến đặt dưới thân. Nhìn thân hình giống đực áp trên người, Đại Bạch sắp rơi lệ đến nơi—— ông đây thật sự là trực ưng, ông đây mới không làm gay. . . . . .

"Oa!" Con bạch đầu ưng kia kêu một tiếng, lắc lông chim xinh đẹp trên đỉnh đầu bày tỏ tình yêu —— ta thích ngươi, kết giao với ta đi!

Đại Bạch hâm mộ ghen ghét lông chim của đối phương, ngoắc ngoắc móng vuốt ý bảo đối phương tới gần.

Đôi mắt ưng của con ưng kia sáng ngời, khẩn cấp cúi đầu bu lại. Đại Bạch lập tức biến sắc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dùng sức kéo lấy lông chim của đối phương, dùng sức kéo ra bên ngoài nhỏ một cái, ta nhổ, ta nhổ! Miệng và móng vuốt cùng tiến lên!

"Oác oác oác!" Bạch đầu ưng kia liên thanh kêu thảm thiết, nhưng vẫn kiên cường cắn răng nhịn xuống, nước mắt lưng tròng cúi đầu tiếp tục để Đại Bạch nhổ lông chim quý giá.

Một trận lông chim bay tán loạn, Đại Bạch vừa lòng nhìn đối phương biến thành tên ngốc không khác mình là mấy, oán giận trong lòng cũng tiêu tán.

Bạch đầu ưng đáng thương tội nghiệp nhìn Đại Bạch, oa một tiếng —— vừa kéo, để ta và ngươi đều ngốc đi.

Vẻ mặt của Đại Bạch có thể thấy rõ đã hồng thành cà chua rồi.

Nó trừng mắt nhìn con bạch đầu ưng đã biến thành tên ngốc một hồi, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ông đây mới không làm gay, ông đây không có ngu ngốc như chủ nhân! Nó dùng sức hất đối phương ra, nhưng sức lực so với lúc đầu khi đối phương chạy qua đã nhẹ hơn nhiều rồi.

Chờ Tống Tiểu Hổ và Chử Ấn đấu xong, Lăng Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này hắn mới chú ý tới động tác quỷ dị của hai con bạch đầu ưng bên người. Con ưng kia vẫn không ngừng cọ lên người Đại Bạch, Đại Bạch giống như một cô gái đang dỗi, cánh nhẹ đánh qua, đối phương rất nhanh lại cọ tới, rất giống tiểu vợ chồng đang vui đùa ầm ĩ không biết mệt. . . . . .

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, đây, có phải Đại Bạch không vậy?

Quần áo Tống Tiểu Hổ rách mấy chỗ, tinh thần vẫn rất phấn chấn, toàn thân Chử Ấn đều là vết thương, máu chảy rất nhiều, hai mắt lại tỏa sáng.

Lăng Hạ vội vàng tới ôm lấy A Ly khẩn trương nói: "Tiểu Hổ, không bị thương chứ?"

Tống Tiểu Hổ liền lộ ra hai lúm đồng tiền, cười nói: "Lăng đại ca, ta không sao."

Hắn trừng mắt nhìn Chử Ấn một cái, quát: "Nếu ngươi tìm Lăng đại ca gây phiền toái nữa, lần sau ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy, ta nói được là làm được!"

Lăng Hạ vừa bực mình vừa buồn cười, nhân vật chính sao vẫn dễ xúc động như vậy hả? Thực ra mình cũng đâu kém đến vậy mà. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro