Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q4: Chương 79

Chỗ kín bị đụng chạm mang đến một hồi tê ngứa, Lăng Hạ giật mình một cái, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, bị dọa sợ thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Hắn có thể cảm thấy, dục vọng càng ngày càng nóng bỏng cùng tiếng thở dốc nặng nề của tên biến thái này.

Lăng Hạ liều mạng lắc mông muốn tránh khỏi tay của đối phương, mặt nóng bừng, đôi tay cũng vội vàng hành động. Vì phòng ngừa mông nở hoa gì gì đó, thứ đồ chơi nặng trĩu trong tay này cũng coi như nhổ củ cải thôi ha ?

Lăng Hạ cố gắng củng cố ý chí trong lòng, trong đầu tự động bật lên bài hát hát nhổ củ cải của thiếu nhi, động tác cứng đờ theo tiết tấu ca khúc chuyển động lên xuống. Ừ, trước mặt chỉ là một củ cải...

Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn cắn môi khuất nhục, vừa thích lại vừa đau lòng, càng không nhịn được muốn bắt nạt hắn. Y nâng hông Lăng Hạ để cho hắn ngồi trên đùi mình, không chớp mắt si mê thưởng thức vẻ mặt lúng túng vì xấu hổ của Lăng Hạ, cũng là để cho đôi tay đang miệt mài kia của hắn càng dễ hoạt động một chút.

Đôi tay Lăng Hạ khẽ run, rõ ràng rất vụng về còn có qua loa cho xong. Nhưng những đụng chạm này càng khiến cho Ngự Chi Tuyệt hưng phấn hơn, y dùng tay xoa nắn ngực Lăng Hạ một chút, khàn khàn nói: "Nếu ngươi không thể thỏa mãn ta, ta liền tự mình nghĩ biện pháp."

". . ." Lăng Hạ bị y trêu đùa chợt bóp một cái, toàn thân chấn động, cả kinh thở dốc một tiếng, bóng tối làm cho mọi giác quan của con người đều trở nên hết sức nhạy cảm. Hắn kinh hoảng lại khó chịu cúi đầu nhẫn nhịn xuống, đành phải tập trung lực chú ý vào trong tay, ra sức hầu hạ nam nhân.

Để tên khốn kiếp này phát tiết ra ngoài, phát tiết ra ngoài thì cúc hoa của mình mới an toàn.

Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi dùng hết tâm sức của mình, tỉ mỉ trên dưới hoạt động, dựa theo phản ứng của Ngự Chi Tuyệt mà chăm sóc cho bộ vị nhạy cảm của y.

Vì tư thế quá gần nên Lăng Hạ có thể cảm nhận được có mấy lần vật kia chọt trúng người mình, điều này làm cho hắn khó chịu tới cực điểm. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hy vọng sau đó tên biến thái này sẽ thả mình ra.

Nhịp tim Ngự Chi Tuyệt không khỏi mỗi lúc một tăng nhanh, kìm lòng không được dùng sức ghì lấy Lăng Hạ ôm vào trong ngực, đuôi mắt hẹp dài híp lại thở ra một hơi thoả mãn nói: "Rất thoải mái, ngươi làm vô cùng tốt."

Suối tóc dài bóng loáng như tơ lụa nghiêng đổ về phía thân thể trần truồng của Lăng Hạ, mang đến xúc cảm kì dị còn có hơi lạnh.

Tên biến thái này không hề che giấu thanh âm động dục, có chút gì đó chệch khỏi giới hạn rồi, Lăng Hạ cảm thấy cổ họng có chút khô. Kết hợp suối tóc cùng ánh mắt, tên cặn bã này dáng dấp cũng không tệ nhỉ ? Vậy mà sao lại đói khát đàn ông như vậy hả ?

Hắn hoảng hốt một cái, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, không được tự nhiên tránh ra sau, lại bị lực đè xuống không thể động đậy, đành phải đỏ mặt khó khăn tiếp tục động tác.

Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Hạ nhận thấy hô hấp đối phương càng ngày càng trở nên dồn dập, hắn biết được khổ hình này rốt cuộc cũng sắp kết thúc, vội vàng tăng nhanh động tác. Lúc đối phương phụt ra trong một khoảnh khắc, hình như Lăng Hạ nghe thấy một âm thanh trầm thấp dễ nghe nhỏ giọng kêu lên một tiếng: "Lăng..."

Nhưng không đợi hắn nghe rõ ràng, đối phương đã cắn lên bờ môi của hắn, dùng sức mút vào, kịch liệt dây dưa dường như muốn đem toàn bộ Lăng Hạ đều nuốt xuống ăn sạch.

Trên bụng cùng giữa hai bắp đùi đều là một mảng lớn chất lỏng trắng đục nhớp nháp, khóe mắt Lăng Hạ co giật một trận, khốn kiếp a a a ! Cư nhiên xuất thứ kia lên người hắn ! Hơn nữa rõ ràng còn liên tục xuất đến ba lượt a, BA LƯỢT ! Thứ đồ chơi cứng nhanh như vậy có thể là của người sao ? Hơn nữa thời gian mỗi lần đều dài như một thế kỷ được chứ ?

Nếu không phải thể chất sớm đã thay đổi hoàn toàn, đôi tay Lăng Hạ bây giờ đoán chừng đã bị phế luôn rồi.

Lăng Hạ không khỏi cảm thấy may mắn, cảm thấy trong cái rủi còn có cái may chính là nam nhân này chỉ biến thái chứ không phải tội phạm tình dục cưỡng dâm, cúc hoa của mình coi như an toàn rồi đi ?

Hắn cố gắng thẳng người, xem nhẹ mùi vị mập mờ trong không khí làm cho người ta mặt đỏ tim đập, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Có thể thả ta đi rồi chứ ?"

Tình cảm đè nén quá lâu một khi bộc phát, liền giống như lũ lụt thú dữ khó có thể khống chế, dục vọng của Ngự Chi Tuyệt mới chỉ coi là hơi thư giải một chút mà thôi.

Đối phương rõ ràng một thân toàn là dấu vết tình dục, vẻ mặt lại cấm dục đến như vậy.

Cổ họng Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, không nhịn được dán lỗ tai Lăng Hạ mập mờ trầm thấp nói: "Ừm, ngươi phục vụ ta rất thoải mái, cho nên, ta quyết định báo đáp một chút."

Gì cơ ?!! Lăng Hạ còn chưa phản kịp phản ứng lại với câu nói bất chợt đó, đã bị nam nhân đẩy xuống lần nữa.

Khi Lăng Hạ nhận thấy bàn tay mang theo vết chai của đối phương nắm lấy mệnh căn của hắn, lập tức bị dọa sợ nhanh chóng ngăn cản, hoảng loạn nói: "Đại ca, ta thật không cần !"

Nhưng một khắc này đôi tay cũng lập tức không thể cử động được nữa, hắn vô lực nằm trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.

Lăng Hạ liều mạng muốn ức chế phản ứng của nơi đó, nhưng phản ứng sinh lý của con người sao có thể bị ý chí yếu đuối ngăn cản ? Hơn nữa đối phương giống như biết hết thảy những điểm mẫn cảm của hắn, dùng lực độ cùng tần số thuần thục trêu chọc làm cho Lăng Hạ dần mất khống chế.

Lăng Hạ gấp rút thở dốc, khuôn mặt khó chịu ửng hồng, ngay cả khi không thể nhìn thấy gì hắn cũng biết nơi đó đã hoàn toàn thất thủ ! Hắn không dám nói nữa, sợ thanh âm vừa ra khỏi miệng liền bị biến điệu bật thành tiếng kêu, chỉ còn biết dùng sức cắn chặt môi dưới, hai chân thẳng tắp.

Ngự Chi Tuyệt không hài lòng cứng rắn nhét một ngón tay vào trong miệng hắn, chậm rãi rút mấy cái: "Ta muốn nghe thanh âm của ngươi..."

Lăng Hạ bị động tác cùng thanh âm trầm khàn mập mờ của y kích thích, thân thể mất khống chế run rẩy. Ngón tay kia khuấy động trong miệng hắn, làm cho hắn phát ra một vài âm thanh vụn vặn đè nén.

Lăng Hạ đang khó chịu không chút nghĩ ngợi liền dùng sức cắn, sau đó lập tức hối hận, nhanh chóng mở hàm răng, thanh âm khẽ run nói: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý..." Hắn thật sự sợ rồi, nam nhân này sẽ không trả thù hắn chứ ?

Nhìn khuôn mặt Lăng Hạ lộ ra khiếp ý, ngực Ngự Chi Tuyệt cứng lại, dừng một hồi rồi cười nói: "Đừng sợ, ta sẽ theo lời hứa, không làm gì ngươi."

Thanh âm rất dễ nghe không phải là hài hước cùng hấp dẫn, mà là tha thiết dịu dàng, Lăng Hạ không khỏi ngẩn ngơ. Sau đó, hắn cảm thấy bộ phận khó chịu kia của mình bị cái gì đó ướt mềm linh hoạt liếm lấy, khoái cảm làm cho người ta run sợ theo bụng đánh thẳng lên đại não.

Lăng Hạ ngạc nhiên mở to hai mắt, nơi kia đã bị một địa phương ấm áp ẩm ướt bao trọn, đối phương dùng môi lưỡi ngậm lấy, động tác bắt đầu từ chậm rãi đến gấp gáp.

Lăng Hạ gấp rút kêu lên một tiếng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn sợ hãi trợn tròn mắt.

Trên mặt Ngự Chi Tuyệt có chút hồng, mê muội nhìn vẻ mặt Lăng Hạ buông thả đến mất hồn, liếm một chút bạch trọc dính nơi mép.

Lăng Hạ bị dọa sợ sao ? Nhanh như vậy ? Y có chút buồn cười, cố gắng khắc chế phản ứng thân thể, ôm thật chặt Lăng Hạ nhắm hai mắt lại.

Cái gì cũng không làm nữa, chỉ cần ôm như vậy cũng tốt.

Bên trong không gian có y phục cùng một số đồ thường dùng, Ngự Chi Tuyệt lau sạch sẽ cơ thể Lăng Hạ, lại lấy một cái áo lót trong của mình cùng một cái áo ngoài màu trắng mặc lại đàng hoàng cho hắn.

Lăng Hạ như con rối gỗ bị Ngự Chi Tuyệt xoay qua xoay lại, lỗ tai bốc khói chỉ còn biết cúi gằm đầu —— mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy tiếng tên biến thái này nuốt a! Cư nhiên nuốt tinh dịch của hắn a a a ! ! !Chẳng lẽ y là yêu tinh thải dương bổ dương sao ?

Trong lòng Lăng Hạ vô cùng bất an, lúc người nọ ôm hắn không làm gì cả, hắn lại bất tri bất giác buông lỏng xuống, thiếu chút nữa còn vì mệt mà ngủ thiếp đi ! Thần kinh của mình từ lúc nào lại dễ buông lỏng như vậy ?

Ngự Chi Tuyệt cũng mặc xong y phục, đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của Lăng Hạ, trầm ngâm nhìn mặt hắn.

Thật là một khắc cũng không muốn tách ra... Y lưu luyến dùng đầu ngón tay vuốt ve thái dương Lăng Hạ, dùng gò má nhẹ nhàng cọ cọ đôi môi của hắn, hơi thở lần nữa quấn quít chung một chỗ.

Lưng Lăng Hạ cứng đờ, mặc cho đối phương cợt nhả, dù sao nam nhân này cũng sẽ thả hắn đi, hắn tạm thời nhẫn nại thêm một chút.

"Mùi vị của ngươi ta rất thích..." Ngự Chi Tuyệt dùng trán kề sát trán Lăng Hạ nhỏ giọng dịu dàng nói, "Hôm nay ta rất vui."

Lăng Hạ không đáp, trên thực tế hắn đã không còn biết nói gì, chẳng lè giờ còn phải nói cám ơn đã khen sao ?

Thành thật mà nói, những ký ức lúc ẩn lúc hiện kia làm đại não Lăng Hạ bị kích thích đến độ trước nay chưa từng có, bây giờ vẫn còn bị vây trong trạng thái đờ đẫn.

Ngự Chi Tuyệt mang theo Lăng Hạ rời khỏi không gian, bây giờ năng lực không gian của y có thể kéo dài thời gian gấp mười lần bên ngoài, nói cách khác, bên trong đi qua mười canh giờ, bên ngoài chỉ mới qua một canh giờ. Y và Lăng Hạ ở bên trong giằng co 2-3 canh giờ, bên ngoài cũng chỉ mới không qua bao lâu.

Con bạch đầu ưng trụi lông khó coi kia vậy mà không bay đi, chỉ kiêng kỵ Song Đầu Xà, luẩn quẩn ở mấy trượng ngoài kia, Ngự Chi Tuyệt một khắc này lại thoáng cảm thấy nó có chút quen mắt.

Y cảnh giác híp mắt, trong lòng hoài nghi một hồi, bây giờ Lăng Hạ đang ở chỗ Chử Ấn sao?

Ngự Chi Tuyệt buông ra Lăng Hạ đẩy nhẹ hắn về trước, đợi lúc hắn tới chỗ con bạch đầu ưng kia mới giải khai cấm chế. Y đeo mặt nạ lên lần nữa, cong cong khóe môi nói với Lăng Hạ: "Như vậy...gặp lại sau."

Lăng Hạ nhếch nhác bò lên lưng Đại Bạch, ngơ ngác nhìn bóng dáng Song Đầu Xà đi xa.

Người nọ sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở phía trên, tóc dài đen láy bị gió thổi bay xung quanh lại như tranh như thơ. Trong lòng Lăng Hạ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ —— bóng lưng của người này thoạt nhìn rất cô độc.

Hắn phát giác mình toát ra ý niệm này, liền đầy đầu hắc tuyến, hắn bị hội chứng Stockholm sao ?

( Hội chứng Stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc loại tội phạm khác từ trạng thái căm ghét chuyển sang phải lòng, cảm mến người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.)

Đại Bạch vui mừng cọ lên cổ Lăng Hạ, gào gào thét mấy tiếng. Lăng Hạ lúc này mới vội vàng sờ sờ đầu nó trấn an: "Đại Bạch, ta không sao."

Ánh mắt của hắn rơi vào y phục trên người mình liền ngẩn ra. Má ! Đây là y phục của nam nhân kia sao ? Hoa lệ quả thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng a ! Trên người là một trường bào màu trắng ngà, phía trên dùng sợi bạc vô cùng tinh tế thêu từng đóa mẫu đơn to. Nói mới nhớ, vừa rồi y phục trên người người đeo mặt nạ kia đích xác rất hoa lệ, nhưng y mặc vào lại không có chút nào trông không hợp, thật chả giống mình mặc dở dở ương ương.

Ý thức được mình lại đang nghĩ đến nam nhân biến thái mang mặt nạ kia, Lăng Hạ ảo não cắn răng. Hắn quyết định quên tất cả chuyện này, sao hắn phải để ý tên biến thái kia ? Hắn chỉ nên để ý đến mấy cô gái gia môn đơn thuần thôi !

Đại Bạch đưa hắn đến trên núi rồi lại trở về sơn động, Lăng Hạ lén lén lút lút đi vào đổi y phục, may mà không bị người phát hiện.

Buổi tối hắn ở trên giường trằn trọc trở mình, thế nào cũng ngủ không được.

Lăng Hạ không thể thoát khỏi những chuyện đã xảy ra vào ban ngày kia, những nụ hôn và vuốt ve hoặc là tỉ mỉ dịu dàng, hoặc là thô lỗ cuồng dã, hô hấp giao hoà và tiếng tim đập, cảm giác cao trào làm cho người ta run sợ. Khống chế không được từng cái từng cái một hiện lên trong đầu.

Mặt của Lăng Hạ thoáng chốc liền nóng lên, này là đang giỡn với ông đây sao ?

Một hồi lâu hắn ngồi dậy, thô lỗ vo đống y phục cực tốt để ở đầu giường kia thành một cục nhét xuống dưới gầm giường, dùng chăn vải thô che kín đầu ép chính mình đi ngủ.

Thời gian im hơi lặng tiếng qua chừng mười ngày, trừ mấy buổi tối thỉnh thoảng Lăng Hạ nằm mơ thấy một chút hình ảnh kiều diễm, rốt cuộc cũng quên đi lúng túng cùng khuất nhục ngày đó.

Mấy ngày này hắn ở chỗ Đại Bạch chơi đùa một hồi rồi trở lại, kinh ngạc phát hiện mấy căn phòng vốn bỏ trống xung quanh đã lại đầy rồi, lẽ nào là lại nhận thêm người sao ? Ừm cũng đúng, khoảng thời gian vừa rồi đám ma thú sinh sản rất tốt.

Lăng Hạ không để ý lắm, đang muốn trở về phòng lại bị một thanh âm phía sau gọi với lại. Hắn quay người, nhìn thấy quản sự đệ tử mang theo một thiếu niên đi về phía mình.

Ánh mắt Lăng Hạ hoàn toàn bị thiếu niên kia hấp dẫn.

Thiếu niên kia chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, tóc đen láy chỉnh tề cột trên đầu, ngũ quan xinh xắn như người trong tranh bước ra, dưới mắt phải của y là một viên lệ chí nho nhỏ đỏ thắm.

Cặp mắt xếch xinh đẹp trong suốt của thiếu niên kia không chớp mắt nhìn mình, Lăng Hạ cảm thấy ngực giống như bị chùy nện cho một cái, trái tim đột nhiên cấp tốc nhảy lên.

Hắn hoảng hốt nhìn thiếu niên kia, quản sự đệ tử chạy tới trước mặt hắn, cười nói: "Tiểu Đao, đây là Lăng Tuyệt mới tới, về sau cùng ngươi chăn nuôi bạch đầu ưng. Phòng ốc khác đều đã đủ kín người rồi, tuổi của y còn nhỏ, phải uất ức ngươi ở cùng y, chăm sóc y một chút rồi."

Lăng Hạ sửng sốt vội vàng tập trung tinh thần, cố gắng chuyển ánh mắt sang quản sự đệ tử, mỉm cười nói: "Ừm, được."

Hắn không chút để ý hàn huyên mấy câu với quản sự đệ tử liền dẫn tiểu thiếu niên kia trở về phòng, tiện tay đón lấy dụng cụ sinh hoạt y ôm trong tay, miệng vô thức lẩm bẩm lặp lại: "Lăng Tuyệt ?"

Thật là trùng hợp, lại cùng họ với hắn. Thật ra thì hắn không quen ở cùng người khác, nhưng thiếu niên này hắn vừa nhìn liền thích, không nhịn được cũng muốn chăm sóc y thật tốt.

Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn hắn nói: "Huynh gọi ta là A Tuyệt được rồi. Ta phải xưng hô với huynh như nào đây ?"

Trong lòng Lăng Hạ yên lặng lặp lại mấy lần, nghiêng đầu cười nói: "A Tuyệt, đệ gọi ta là Tiểu Đao ca được rồi." Hắn nói qua rồi không nhịn được nheo mắt cười, trong phim Trần Tiểu Đao rất tuấn tú phải không nhỉ ?

Hắn nhận thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng mờ mờ ảo ảo cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ là do ánh mắt Lăng Hạ hiển lộ một tia khó hiểu, lúc này thiếu niên kia mới thu hồi ánh mắt, Lăng Hạ thì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bị cặp mắt xinh đẹp kia nhìn soi mói, mọi nhất cử nhất động đều rất không tự nhiên, quả thật có chút cứng đờ như người máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro