Chương 55.
Người xưa có câu, hoạ vô đơn chí phúc bất trùng lai. Hạo Khí Minh chân trước vừa đại bại ở huyện Ba Lăng, chân sau lại bị đàn chủ phân đàn trú đóng ở Thương Sơn Nhĩ Hải khởi binh tạo phản, cắt đất xưng vương.
Trong lúc nhất thời, Nam Bình Sơn cùng Lạc Đạo trở thành lá chắn cuối cùng của thành Lạc Nhạn, bản đồ mà tướng sĩ Hạo Khí Minh tắm máu mấy chục năm mới giành được chỉ trong một đêm giống như biến thành hư ảo.
Đại sảnh Hạo Khí Minh tại thành Lạc Nhạn, áp lực nặng nề khiến cho những người có mặt ở đó không dám thở mạnh.
"Minh chủ." Bạch Anh bẩm báo nói, "Việc cấp bách trước mắt chính là ổn định tâm tình của tướng sĩ đóng quân tại Lạc Đạo, trước nên tăng thêm nhân thủ để đề phòng Ác nhân cốc đánh lén."
"Ngươi đi an bài đi." Kỳ Duẫn xoa xoa giữa mày, hỏi, "Thương thế của Dương tướng quân thế nào?"
"Bẩm Minh chủ, Tống thánh thủ đang chăm sóc nàng, bất quá nghe nói...." Người hầu thở dài, "Sợ là chân của Dương tướng quân không thể khỏi hoàn toàn được."
"Một khi đã vậy, trước kêu nàng giao lại binh phù, còn về phần binh lính dưới trướng Dương Tư, giải tán trọng binh, an bài bọn họ tiến vào đội ngũ của các tướng lĩnh khác." Kỳ Duẫn hạ lệnh, "Bạch tướng quân cùng Viễn tướng quân lập tức khởi hành tới Lạc Đạo trong ngày hôm nay, nếu thủ tướng Lý Ngạn có dị tâm...."
"Không cần bẩm báo, lập tức xử trảm ngay tại chỗ."
Có người nhịn không được nói, "Minh chủ, Dương tướng quân bất quá cũng chỉ bị thương mà thôi, tạm thời thu hồi binh quyền cũng được, nhưng giải tán đội trọng binh thật sự quá....."
"Đối đầu với kẻ địch mạnh, trong nội bộ có kẻ phản bội, giờ khắc này ngươi ngược lại nói cho bổn Minh chủ biết nên làm như thế nào?" Kỳ Duẫn cười như không cười dựa người vào ghế, hỏi, "Giải tán mấy vạn đại quân dưới trướng của Dương tướng quân sao? Hay là để một vị tướng quân bị thương ở xa ngàn dặm điều binh khiển tướng?"
"Hơn nữa, vừa hay Kỳ mỗ nghe nói, đêm Ba Lăng bị tấn công, ở trước mặt tướng sĩ hai bên, chỉ huy của Ác nhân cốc gọi Dương tướng quân là "tỷ tỷ"." Kỳ Duẫn nheo mắt lại, "Dương tướng quân tận trung vì Hạo Khí Minh nhìu năm, ta không muốn truy cứu nguyên nhân sâu xa trong đó, nếu nàng đã bị thương nặng như vậy, vậy cứ an tâm dưỡng thương, đừng tiếp tục nhúng tay vào quân vụ."
Đa số những người đang người ở đây không biết chuyện của Dương Dặc, nghe xong lời này đều nhịn không được nhỏ giọng thì thầm.
"Còn nữa, sai người truyền lời cho Liêu đạo trưởng." Kỳ Duẫn nhẹ nhàng bẻ bẻ ngón tay, lạnh nhạt nói, " Kỳ mỗ tin tưởng Liêu đạo trưởng một lòng trung thành với Hạo Khí Minh, lúc trước ở Nam Bình Sơn mời đạo trưởng tới thành Lạc Nhạn ở mấy hôm chỉ là việc quân cấp bách, mong đạo trưởng không cần so đo."
"Hiện giờ thủ tướng tại Thương Sơn Nhĩ Hải khởi binh tạo phản, ảnh hưởng quá lớn tới nội minh.... Người này không thể giữ lại, mời Liêu đạo trưởng mang Thương Khung lệnh, tới Thương Sơn Nhĩ Hải tru sát kẻ phản bội."
Người hậu nhận lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Kỳ Duẫn còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên một cỗ đau đớn bén nhọn từ ngực truyền tới, một bụm máu dâng lên chặn ngang cổ họng lại bị hắn ép buộc nuốt xuống.
"Người đâu." Nam nhân ngồi vững vàng trên vị trí chủ thượng của Hạo Khí Minh hơn ba mươi năm nắm chặt tay vịn bên cạnh, một chút khác thường cũng không lộ ra, "Mời Tống thánh thủ tới đây, những người còn lại lui xuống hết đi."
"Dạ."
Mắt thấy Ác nhân cốc thắng lớn ở Ba Lăng huyện, nhiệm vụ lần này của Bùi Khinh coi như hoàn thành, hắn lập tức chuẩn bị quay về Ác nhân cốc
Thời điểm tới đây hắn mang theo đại đội nhân mã của Thẩm Quân, khi rời đi lại chỉ có một mình, chỉ là thời điểm đang cân nhắc lúc ngang qua khách điếm Long Môn có nên tiến vào uống rượu hay không lại bị Diệp Hữu Kỳ dẫn theo hai đứa bé cùng một con hắc báo ngăn ở phía trước.
Hắn biết hai đứa bé kia, nghe nói mấy hôm trước bọn chúng từ Côn Luân chạy tới, Bùi Khinh cảm thấy việc Diệp Hữu Kỳ thả đám người Bạch Khê đi quả thực đúng là ngu không ai bằng, không nghĩ tới ngay cả hai đứa bé lai lịch không rõ này, vị Thiếu cốc chủ tâm đại này vậy mà nói giữ lại liền giữ lại.
".... Thiếu cốc chủ đây là muốn làm gì?" Bùi Khinh nhíu mày, "Ta phải quay về Ác nhân cốc, không nhọc Thiếu cốc chủ tiễn đưa."
"Nếu đã tới, Bùi đà chủ không ngại ở lại đây thêm một thời gian đâu nhỉ." Diệp Hữu Kỳ cười xấu xa nói, "Ta có việc muốn mang hai người bọn họ quay về Ác nhân cốc một chuyến, Dương Dặc còn phải thủ hộ Ba Lăng, mấy ngày tới ngươi hỗ trợ hắn quan sát Cù Đường hiệp được không?"
Trước đây Diệp Hữu Kỳ nhìn Bùi Khinh không vừa mắt, Bùi Khinh thấy Diệp Hữu Kỳ cũng động thủ đòi đánh đòi giết, chỉ là sau khi trải qua mấy ngày gần đây, Diệp Hữu Kỳ giống như đột nhiên thông suốt: Bùi Khinh này, vỗ công thượng thừa, tâm tư dễ bị đả động, hơn nữa người này không giống đám đà chủ tử trung với Thẩm Quân, hắn không hợp lực với đám đà chủ kia xa lánh Diệp Hữu Kỳ, tuy rằng chưa từng ra tay tương trợ, nhưng ít nhất cũng không bỏ đá xuống giếng. Thậm chí chuyện của Lục Vũ, xét đến cùng vẫn là nhờ Bùi Khinh kịp thời báo tin mới không đến nỗi đi đến bước không thể vãn hồi kia.
Sư phụ nói rất đúng, nếu hắn muốn trưởng thành, điều đầu tiên chính là không thể sợ hãi, cũng không thể khiến cho tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.
Hắn muốn bồi dưỡng thế lực của chính mình, chỉ có Dương Dặc và Diệp Xuân Thâm là không đủ, đối với Ác nhân cốc ba người bọn họ đều là người mới, hai mắt bị bôi đen, chỉ có lần mò đi từng bước từng bước. Nhưng Bùi Khinh không giống, hắn đắm mình trong đó nhiều năm, căn cơ sâu, là người mà một Thiếu cốc chủ tiện nghi như hắn không thể so sánh.
Quan trọng nhất là, người này, không phải "ác nhân".
"......." Đối mặt với gương mặt tươi cười của Diệp Hữu Kỳ, Bùi Khinh hiếm khi một lần á khẩu không trả lời được.
Từ trước tới giờ, đối với ác ý của người khác hắn luôn có thể xử lý rất thuận buồm xuôi gió, nhưng lại không biết nên chung sống với thiện ý của người khác như thế nào. Lúc trước Liêu Vân Quy bất quá chỉ thuận tay cứu hắn một lần, hắn liền coi hồi ức đó là bảo vật trân quý nhất thế gian, một mực nâng niu bảo vệ, Dương Dặc nói muốn cùng hắn làm "bằng hữu", mặc dù lúc đó hắn lạnh lùng cự tuyệt nhưng rốt cuộc vẫn ngầm đồng ý cho phép người này cả ngày ở bên cạnh mình ồn ào.
Hiện giờ, vị "tình địch cũ" trước mắt này bỗng nhiên thay đổi phong cách tác chiến, từ đối chọi gay gắt biến thành ấm áp như gió xuân, Bùi Khinh xem nhẹ thực lực của quân địch, bị vẻ mặt thân thiết của Diệp Hữu Kỳ làm cho mơ hồ, trở tay không kịp.
Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, đã bị kéo đến phòng nghị sự ở Đồng Quan, mà Diệp Hữu Kỳ đã sớm mang theo hai đứa nhỏ kia đi xa.
Mẹ nó! Bùi Khinh có chút ngơ ngác nghĩ, dựa vào cái gì ta phải giúp hắn giữ nhà?
Hắn nôn nóng đi qua đi lại hai vòng, rút sáo đồng giấu trong tay áo ra đập đập vào lòng bàn tay, hai hàng lông mày nhíu lại, tính toán nên cự tuyệt hảo ý của Thiếu cốc chủ như thế nào, phất phất ống tay áo muốn đuổi theo.
Kết quả hắn mới vừa đẩy cửa ra đã có người chờ sẵn ở bên ngoài, trong tay còn nâng một chiếc hộp nhỏ, "Bùi đà chủ, đây là thứ Thiếu cốc chủ căn dặn chúng ta giao lại cho ngài, thời gian ngài ấy không có ở đây, toàn bộ tướng sĩ ở Cù Đường hiệp đều do ngài điều phối."
Bùi Khinh nhận chiếc hộp, mở ra liền phát hiện bên trong là ấn tín của Diệp Hữu Kỳ, cùng với bình phù thống lĩnh toàn bộ tướng sĩ ở Cù Đường hiệp.
Người này bị ngốc sao? Đồ vật quan trọng như vậy lại dám tùy tùy tiện tiện đưa cho người ta, hắn không sợ mình cầm binh phù quay đầu tạo phản sao? Hắn không sợ lại bị người tính kế, chúng bạn xa lánh một lần nữa sao?
Lời nói cay nghiệt lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, chỉ là không biết bị cái gì chặn lại, cuối cùng không phát ra nửa chữ.
Cùng với chiếc hộp nho nhỏ này, tựa hồ ngoại trừ một hai câu giao phó nhẹ nhàng này còn có một phần tín nhiệm nặng nề, chỉ là vừa hay, hắn lớn đến như vậy, dường như chưa bao giờ có được thứ này.
Niềm tin này quá nặng nề, nặng nề đến mức khiến cho lòng bàn tay hắn nóng nên.
Mấy ngày gần đây, trong thành Tranh Bình mỗi ngày đều phải trình diễn vài lần màn "ngươi chạy ta truy".
Tối đó, sau khi bị Diệp Xuân Thâm tập kích bất ngờ trong rừng đào, tất cả dục vọng giết chóc bạo ngược trong cơ thể Dương Dặc đều bị doạ sợ, hắn lập tức đẩy Diệp Xuân Thâm ra, chạy trốn.
Chỉ có điều Diệp tam tiểu thư không phải dễ đuổi đi như vậy, theo đuổi nam nhân cũng theo đuổi đến sáng tạo khác người, mỗi ngày nàng đều xách trọng kiếm chạy khắp thành tìm Dương Dặc, vì thế không đến hai ngày, toàn bộ binh sĩ đóng quân trong thành đều biết chuyện "Dương đà chủ bội tình bạc nghĩa với Diệp tam tiểu thư".
Dương Dặc vô cớ bị bắt cõng nồi, khổ không nói nổi, chỉ là xa không dám quay về Cù Đường hiệp gặp Diệp Hữu Kỳ, gần không dám an an ổn ổn ở Tranh Bình, đem "phù quang lược ảnh" Thẩm Quân dạy cho luyện đến xuất thần nhập hoá, hận không thể một ngày mười hai canh giờ làm người tàng hình.
Như vậy không được, hắn phải nói rõ với Diệp Xuân Thâm, Dương Dặc thầm nghĩ, nói cho nàng biết hắn đã thích người khác, để nàng ta sớm chết tâm đi.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng mỗi ngày Diệp Xuân Thâm chạy quanh thành vung trọng kiếm ép hỏi, "Ngươi thích ai", hắn không nhịn được mà run rẩy, yên lặng phủ nhận kế hoạch này.
Hắn ngồi trên tán cây miên man suy nghĩ, cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Xuân Thâm, "Dương Dặc! Đừng trốn nữa! Ta nhìn thấy ngươi rồi!"
Dương Dặc cả kinh, thiếu chút nữa thì ngã từ trên cây xuống. Hắn kinh hồn táng đảm cổ vũ chính mình: lão tử đường đường là một nam nhân thân cao bảy thước, sao phải sợ một nữ nhân? Trực tiếp đi ra ngoài giáp mặt nói rõ ràng với nàng không được sao?"
Vất vả lắm mới ấp ủ cảm xúc cho tốt, thời điểm hắn đang chuẩn bị nhảy xuống "sống chết một phen", không ngờ Diệp Xuân Thâm lại lẩm bẩm một câu, "Xem ra cũng không có ở nơi này a... Sang bên kia tìm thử xem."
Dương Dặc: "......."
Nguy cơ được giải trừ, cảm xúc hắn vừa ấp ủ tốt cũng vì thế mà sụp đổ tan tành, vừa sợ vừa thẹn.
Nhìn Diệp Xuân Thâm đi xa, Dương đà chủ lần đầu tiên trong đời tạo ngộ thổ lộ bạo lực chậm rãi thở dài, buồn bực suy nghĩ rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, bởi vì chuyện của Diệp Xuân Thâm mà cảm xúc đau thương khi tự tay mình đả thương Dương Tư của hắn dường như phai nhạt rất nhiều.
Không thể không nói, thái độ "ngươi thích hay không thì tùy, dù sao ta cũng hiểu" của Diệp Xuân Thâm, khiến hắn cảm thấy được thấu hiểu và an ủi, giúp hắn không đến mức chạy như điên về phía hắc ám vô tận.
Trước kia, tướng quân Quý Tư Niên trấn thủ Thương Sơn Nhĩ Hải nổi danh là người mạnh nhất trong bốn vị mãnh tướng của Hạo Khí Minh, người này hành quân thành thục quyết đoán, đối nhân xử thế ngay thẳng nghiêm túc, trong ngoài như một, chỉ là không hợp với lý niệm của Kỳ Duẫn, cho nên thường chống đối khắc khẩu.
Lúc đầu, Kỳ Duẫn còn nhường hắn, về sau thật sự không chịu nổi hắn liên tục khiêu khích quyền uy của Minh chủ, cho nên ngấm ngầm giở trò, đem người đuổi tới Thương Sơn Nhĩ Hải, hai bên đều nhắm mắt làm ngơ, nước sông không phạm nước giếng.
Thật không khéo, vị Quý tướng quân này, mặc dù hơn Liêu Vân Quy mười mấy tuổi nhưng lại rất hợp ý với "Lại Tà Kiếm"nổi danh thiên hạ, hễ gặp mặt là phải mời Liêu Vân Quy uống rượu,càng mời càng bị từ chối, càng bị từ chối lại càng mời.
Mặc dù Liêu Vân Quy có chút không chống đỡ được phong cách nhiệt tình của vị lão tướng quân này, nhưng trong lòng cũng biết, tính cách của Quý Tư Niên chính là như vậy, nhìn người nào đó thuận mắt liền dùng mọi cách mời mọc, nhìn người không thuận mắt lập tức có thể giáp mặt mắng chửi, hỉ nộ vô cùng rõ ràng.
Giờ phút này, trong lồng ngực của đạo trưởng áo trắng cất giữ một khối Thương Khung lệnh lạnh như băng, một tay cầm Lại Tà Kiếm, một tay xách theo hai vò rượu lâu năm, đạp sông mà đi, một nhìn đi tới trước Thiên Nham quan ở Thương Sơn Nhĩ Hải.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng đáp ứng lời mời của Quý Tư Niên, chỉ là phía sau mùi rượu thơm khiến người ta say lòng kia lại ẩn giấu Diêm la đoạt mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro