Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C1. Giấc mơ đầu tiên

Phó Ý xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ về học viện quý tộc mà mình từng đọc.

Đừng hỏi tại sao lại đọc, nếu hỏi thì câu trả lời là cuốn tiểu thuyết này được phân loại trong mục 【 Nam chủ - Phản công - Sảng khoái và kịch tính. 】

Nhân vật chính là một học sinh đặc cách xuất thân từ gia đình nghèo khó, từng bước đi đến đỉnh cao của học viện quý tộc này, thu nạp đàn em, mở rộng hậu cung.

Quả thực sảng khoái, quả thực kịch tính.

Chỉ có điều hậu cung là một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín thằng đàn ông.

... Phắc!

Đây không phải là nhân vật chính, mà là nhân vật thụ chính.

Gay chết bầm.

Có lẽ chính câu chửi bới bất kính này đã chọc giận một số thứ huyền ảo kỳ bí nào đó, tóm lại, khi mở mắt ra lần nữa, Phó Ý đã xuyên thành một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết.

Tên vẫn là Phó Ý, đương nhiên không phải nhân vật chính, cũng không phải dàn công, mà là bạn cùng phòng của một nhân vật tốt thí mưu toan quyến rũ một trong dàn công nhưng bị từ chối thẳng thừng, từ đó làm nổi bật sức hấp dẫn của nhân vật thụ chính.

Đúng chuẩn là người qua đường trong những người qua đường, NPC trong đám NPC.

Cơ mà Phó Ý từ nhỏ đến lớn đã quen với việc bình bình tầm thường, tuy rằng không ít người sẽ thiện ý khen ngợi ngoại hình cậu thanh tú, khí chất thanh thuần và ôn hòa, nhưng cậu vẫn rất tự nhận thức được sự bình thường đến tầm thường của mình.

Làm một người qua đường trong suốt có sự hiện diện cực kỳ thấp như vậy, ở học viện quý tộc kỳ lạ và khoa trương này, đối với cậu lại là điều thoải mái nhất.

Lúc này dòng thời gian vẫn còn là một năm trước khi thụ chính được đặc cách vào học, mọi thứ xung quanh đều gió êm sóng lặng, không có gì đặc biệt, thậm chí có chút giống cuộc sống học đường bình thường.

Ngoại trừ các cơ sở vật chất khoa trương đến mức xa hoa của Học viện Saint Laurel.

Ví như ký túc xá của sinh viên tọa lạc trong một khu rừng có hồ nước. Phòng đôi tiêu chuẩn phong cách Châu Âu thời trung cổ, kèm theo cửa sổ kính lớn và tủ sách, trông giống hệt như những hình ảnh do AI tạo ra trở thành hiện thực.

Đây căn bản không phải học viện quý tộc, mà phải là học viện ma pháp mới đúng!

Dưới tấm rèm nhung, Phó Ý ngồi trước bàn viết bằng gỗ óc chó đang miệt mài múa bút thành văn.

Cậu đang gấp rút hoàn thành bài tập về động lượng học phải nộp vào ngày mai.

Đúng rồi đấy, học viện quý tộc vẫn phải học khoa học tự nhiên, bao gồm vật lý, hóa, sinh, địa lý, sinh lý, dược lý, và cường độ học rất căng thẳng. Mặc dù nhập học ở tuổi 18, nhưng hoàn toàn không có bầu không khí thoải mái nhàn nhã của đại học. Học viện này theo đuổi chế độ quản lý nhân tài, vẫn đang kế thừa một truyền thống học thuật điên rồ kiểu “nuôi trùng cổ”.*

Phó Ý đã thi xong kỳ thi đại học gần hai năm, phải ép bản thân mới có thể theo kịp tiến độ giảng dạy ở đây.

“Vẫn chưa viết xong à?”

Phó Ý quay đầu lại.

Là bạn cùng phòng lót đường của cậu - Khúc Thực.

Khúc Thực khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm, một dáng vẻ công tử kiêu ngạo cô độc lạnh lùng.

Có điều Phó Ý ở chung với hắn đã lâu, biết rằng thực ra hắn không lạnh lùng xa cách như vẻ bề ngoài.

Trong một lần tình cờ cho cùng một con mèo ăn, hai người cầm bánh mì khô nhìn nhau chằm chằm, giữa họ đã phá vỡ được lớp băng.

Mặc dù là bia đỡ đạn nhưng trước khi nhân vật thụ chính và một trong những công mà hắn định quyến rũ xuất hiện, Khúc Thực thực sự khá giống một người bình thường, khác xa với mô tả trong sách.

Phó Ý tự nhận thấy, hiện tại cậu sống chung với Khúc Thực cũng ổn.

“Ừm.” Phó Ý hơi áy náy, “Cậu muốn đi ngủ rồi à?”

Cậu lặng lẽ vặn đèn bàn tối đi.

Khúc Thực bước đến, một tay chống lên mép bàn viết, hơi khom người, bóng tối phủ xuống, gần như bao bọc nửa người Phó Ý vào lòng.

Hắn điều chỉnh đèn bàn về độ sáng bình thường.

“Viết không xong thì thôi.” Hắn vẫn không biểu cảm gì, giọng điệu cũng cứng nhắc, “Chỉ bị trừ năm điểm thường xuyên mà thôi.”

“A... để tôi giãy dụa thêm xíu nữa.”

Phó Ý gãi gãi mũi, Khúc Thực đã kéo giãn khoảng cách. Hắn ném qua một hộp sữa, đập vào bài kiểm tra của Phó Ý.

“Cảm ơn.”

“Ngủ sớm đi.”

Cảm ơn bạn cùng phòng xong, Phó Ý lại bắt đầu chiến đấu với chuyển động tròn và định luật bảo toàn mô-men động lượng.

Ước chừng nửa giờ sau, cậu cuối cùng cũng lấp đầy bài thi, rửa mặt qua loa rồi leo lên chiếc giường lớn mềm mại quá mức, mũi thoang thoảng mùi hương của tinh dầu giúp an thần, rất dễ chịu.

Thời gian đã sang rạng sáng, cậu mệt lử cả người, chẳng mấy đã chìm vào mộng đẹp.

Giấc mơ đêm nay có chút đặc biệt, Phó Ý ở trong một không gian màu hồng mộng mơ như thể đang giẫm lên trên mây bồng bềnh nhẹ bẫng. Cậu hắt xì một cái, đột nhiên nhận ra mình đang mơ.

Phải chăng đây chính là ‘thức tỉnh trong giấc mơ’ mà người ta vẫn truyền tụng?

Không gian xung quanh bất chợt bắt đầu nhấp nháy những tia sáng neon kỳ ảo, trước mặt Phó Ý xuất hiện một quả cầu sáng chói loà, tỏa sáng rực rỡ bling bling, đồng thời trên đầu còn liên tục rơi xuống những trái tim màu hồng và kim tuyến lấp lánh có phần kệch cỡm.

Tạo cho người ta một cảm giác... DokiDokiKiraKira.

Cái thứ này là gì vậy?

Trầm mặc trong chốc lát, Phó Ý bỗng nhiên được khai sáng: “Hệ thống?”

Thấy cậu hiểu biết như vậy, quả cầu phát sáng cũng không giả vờ nữa.

Một giọng nữ máy móc hoạt bát vang lên:

“Đúng rồi đó ký chủ, mã số 520 —— Hệ thống giấc mộng tình yêu hết sức trung thành phục vụ ngài!”

“Trải nghiệm tình yêu ngọt ngào mộng ảo, thử thách vượt ải khiến tim đập thình thịch, tất cả đều trong giấc mơ tuyệt vời được dệt nên tỉ mỉ cho ngài! Trong mơ, ngài sẽ gặp gỡ đủ kiểu bạn trai. Với tư cách là người yêu, hãy khéo léo hoá giải các rắc rối vụn vặt trong tình cảm, thành công vượt qua thử thách!”

Giọng hệ thống vô cùng vui vẻ, đoạn văn dài này nện xuống khiến Phó Ý hơi choáng. Theo quy trình, hệ thống quả thực sẽ đưa ra nhiệm vụ phải hoàn thành cho ký chủ, nhưng vấn đề thử thách này.......

Phó Ý nhạy bén lập tức bắt được trọng điểm: “Bạn trai?”

Quả cầu tròn trịa như quả trứng gà bóc vỏ mỉm cười thần bí, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, trong đó dường như còn có chút châm biếm.

Khoảnh khắc ấy, Phó Ý phảng phất nghe thấy tâm tư của hệ thống.

“Đây là trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, mi thắc mắc điều này là đang giỡn mặt gì đấy?”

Hệ thống lại hân hoan tiếp tục: “Sau khi ký chủ vượt ải thành công, kết thúc một giấc mơ sẽ nhận được đồng vàng đặc biệt, đồng vàng có thể dùng để mua bất kỳ đạo cụ thần kỳ nào ngài muốn tại cửa hàng hệ thống. Thông tin thêm, chỉ có thứ ngài không nghĩ ra, chứ không có thứ ngài không thể mua! Trong quá trình vượt ải cũng có xác suất thấp nhận được phần thưởng bổ sung, khi số lượng giấc mơ ngài thông quan đạt đến một mức nhất định sẽ có thêm nhiều khu vực và chức năng được mở khóa.”

“...” Phó Ý một lần nữa nắm bắt trọng điểm, “Vậy nếu vượt ải thất bại thì sao?”

“Thì ngài sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa đó, khakhakhakhakha.”

Phó Ý: “...”

Đừng phát ra tiếng cười phản diện thế chứ!

“Mỗi giấc mơ có ba cơ hội quay lại, xem như không gian sửa sai dành cho ngài. Xin hãy cẩn thận tìm kiếm manh mối, thấu hiểu nhân vật, và vượt qua giấc mơ trước khi dùng hết ba cơ hội.”

Hệ thống tăng tốc độ, một hơi nói hết hướng dẫn cho tân thủ. Sau đó, kim tuyến lấp lánh rơi lả tả, Phó Ý thấy một bảng đồng hồ xuất hiện từ hư không, kim di chuyển từ ‘Awake’ sang ‘Asleep’.

“Bắt đầu giấc mơ đầu tiên nào!”

Hoàn toàn không cho Phó Ý cơ hội hỏi thêm.

Khung cảnh bắt đầu biến hoá.

Những trái tim hồng và kim tuyến lấp lánh biến mất theo gấp nếp, vặn xoắn của không gian. Sau muôn màu sặc sỡ đổi thay, Phó Ý định thần lại.

Cậu đứng trong bóng tối, đối diện với một cánh cửa phát sáng.

Trước mắt chợt xuất hiện dòng chữ màu hồng.

【 Giấc mơ thứ nhất 】Thử thách từ chối sống chung

【 Giới thiệu giấc mơ 】Sau một tháng hẹn hò, bạn trai của bạn đề nghị sống chung. Tiến triển này quá nhanh đối với bạn, hãy từ chối thành công mà không làm đối phương tức giận!

Khung cảnh sau cánh cửa bắt đầu từ những điểm ảnh mờ nhạt rồi nhanh chóng được xây dựng, chỉ trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.

“Ê, khoan coi! Nhanh quá!” Phó Ý vùng vẫy trong tuyệt vọng, “Làm gì có hệ thống vô trách nhiệm như mày chứ? Đây là lần đầu tiên của tao! Tao chưa chuẩn bị xong!”

Hệ thống dường như cũng cảm thấy mình hơi quá đáng nên đã nhượng bộ.
“Cho ngài ba giây đệm.”

Thế là, mọi thứ như bị đông cứng đột ngột, rơi vào trạng thái tuyệt đối tĩnh lặng.

Hơi nóng tỏa ra từ cà phê bị đóng băng, hình ảnh phim trên máy chiếu dừng lại ở một khung hình.

“3——”

Phó Ý chớp mắt.

Cậu vẫn có thể cử động.

Cảnh tượng sau cánh cửa đã hiện rõ trước mắt cậu, đây là một biệt thự đơn lập dành cho một người ở, thuộc Học viện Saint Laurel.

Đúng vậy, ngoài phòng đôi tiêu chuẩn, học viện quý tộc cũng có một số lượng rất ít phòng đơn cho học sinh đăng ký. Chỉ là những ai đăng ký được đều thuộc gia thế hiển hách, quyền quý trong giới quyền quý.

Nhìn vào bên trong biệt thự, khung cửa sổ cao treo rèm nhung đỏ sẫm, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, dưới lò sưởi chạm trổ tinh xảo, củi thông đang cháy, phát ra tiếng lách tách.

Bên cạnh lò sưởi, một người ngả ngớn, tùy ý ngồi trên ghế bành.

Mái tóc hắn màu bạc, đeo khuyên tai một bên, ngũ quan thâm thúy, toát ra khí chất ngạo nghễ, sắc bén và uy lực.

Đẹp trai thật.

Phó Ý thầm cảm thán.

Đây chính là “bạn trai” sao?

Giây tiếp theo,

Trên đầu bạn trai hiện ra cái tên “Thời Qua”.

“2——”

Từ đã, “Thời Qua”, cái tên này sao nghe quen tai thế?

Phó Ý bỗng chốc nhớ ra, đó chẳng phải là một trong dàn công của nhân vật thụ chính trong nguyên tác sao?

Cậu quên mất Thời Qua là F mấy, dù sao người này trong giai đoạn đầu giống như một đại boss, đẹp trai đến mức cả nhân lẫn thần cùng phẫn nộ, xuất thân từ gia tộc quyền quý cường thịnh, sánh ngang với những gia tộc lớn như Vương Tạ thời cổ đại, lại còn là thành viên cốt cán của hội sinh viên, một trong những người sáng lập hội Dạ Oanh mà người ta chen chúc đến sứt đầu mẻ trán cũng không vào được. Nói chung, khỏi bàn cãi, đây là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của Học viện Saint Laurel.

Trong lúc cậu mong đợi nhân vật thụ chính đánh bại boss kiểu gì, thì thụ chính và Thời Qua đấu trí đấu dũng... rồi không hiểu sao đã bước vào giai đoạn “Chàng trai, cậu đang đùa với lửa đấy, cậu đã thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi”.

...Tóm lại, Thời Qua là một nhân vật quan trọng.

Nhưng tại sao hắn lại trở thành bạn trai của mình trong giấc mơ chứ!

Dựa theo cốt truyện, Phó Ý với tư cách là bạn cùng phòng của lót đường, một NPC qua đường chính hiệu, chỉ có liên quan đến một trong những dàn công. Khi lót đường yêu mà không được đáp lại, bị từ chối, cậu đã thốt ra câu “Chết tiệt, xx, Khúc Thực thua kém thằng khốn nhân vật chính đó ở điểm nào chứ?!”

Cậu thuộc loại đàn em trung thành bên cạnh bia đỡ đạn.

Có điều sau khi xuyên vào sách, Phó Ý thật tình cảm thấy Khúc Thực là người tốt, ngay cả khi không theo cốt truyện cậu cũng sẵn lòng bảo vệ người bạn cùng phòng này.

Dù sao, nghĩ thế nào đi nữa, Phó Ý cũng không thể phát sinh quan hệ với Thời Qua.

Đối phương sẽ diễn một vở kịch ồn ào đầy biến cố bên cạnh nhân vật thụ chính, vậy mà trong giấc mơ của một người qua đường lại đóng vai người yêu với cậu, điều này có phải quá quỷ dị rồi không?

“1——”

Thời gian bắt đầu trôi trở lại, Phó Ý như bị một lực đẩy mạnh, bất ngờ không kịp phòng bị ngã nhào vào trong cửa.

Cậu loạng choạng vài bước liền thấy Thời Qua quay đầu lại. Trên khuôn mặt góc cạnh sắc sảo ba chiều kia, vẻ lạnh lùng thoáng chốc tan biến, hắn nhướng mày cười với cậu.

Sau đó, vô cùng tự nhiên mà vươn cánh tay dài kéo cậu lại gần.

Thời Qua cao hơn Phó Ý nửa cái đầu, cánh tay hắn mạnh mẽ, siết chặt eo cậu. Hơi ấm từ lồng ngực phả vào mặt, Phó Ý trợn tròn mắt, Thời Qua áp sát tai cậu thì thầm.

Giọng điệu lười nhác, mang theo chút than phiền thân mật.

“Vợ à, đến chậm quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro