
176. Kết cục [End]
176. Kết cục [End]
Lăng Dạ lại biết, lời của Xà nữ là thật.
Những người bên cạnh vốn hiểu rõ nội tình của Lục Minh Trạch đều nói, hắn vì để đầu thai vào thế giới loài người mà tiêu hao quá nhiều tu vi, mới dẫn đến kết giới giữa thế giới quỷ dị và nhân giới xuất hiện chướng ngại, thường xuyên có khe hở.
Gần đây những rắc rối liên tiếp cũng đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của hắn, Lăng Dạ lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, thân thể hắn sẽ không chịu đựng nổi.
Trong lòng y nghĩ, mình thật sự nên làm theo lời Giang Tú Nhã, đối xử với Lục Minh Trạch tốt hơn nữa.
Lúc này, Lục Minh Trạch buông tay: "Được rồi, Nhược Nhược, em ngủ một giấc đi. Bọn anh đưa em về nhà."
Tô Nhược Nhược như bị hắn thôi miên, từ từ nhắm mắt lại.
Lục Minh Trạch quay sang nói với mấy người dưới trướng: "Đưa Tô tiểu thư về nước. Bọn tôi còn có chuyện, mấy ngày nữa sẽ trở lại."
"Rõ." Bọn họ lần lượt rời đi.
"Chúng ta đi đâu?" Lăng Dạ hơi lo, sợ Nhược Nhược tỉnh dậy không thấy họ sẽ xảy ra chuyện.
Lục Minh Trạch chỉ về phía Xà nữ: "Đưa cô ta đến chỗ nên đến. Nhìn đi, nửa người nửa rắn, nếu bị phát hiện chẳng phải sẽ bị nhốt vào phòng thí nghiệm sinh vật để mổ xẻ sao?"
Xà nữ nghe vậy rùng mình, cả người run lên.
Nàng đã để bản thân hóa thành tượng đá mà ngủ say suốt bao năm, nay vừa tỉnh lại liền không kịp thích ứng với thế giới loài người.
Nghe Lục Minh Trạch nói bị loài người bắt đem ra xẻ thịt, trong lòng nàng không khỏi sợ hãi.
Xà nữ hỏi: "Cái gì gọi là chỗ ta nên đến? Lục Minh Trạch, ngươi không phải định qua cầu rút ván, muốn đem ta đưa về cái thế giới quỷ dị kia của ngươi chứ? Ta không đi!"
Khóe môi Lục Minh Trạch khẽ nhếch, nở nụ cười:
"Ngươi đoán thử xem."
Nhìn vẻ mặt hắn, Xà nữ quả thực hoảng loạn.
Lăng Dạ cũng thấy tò mò, liền hỏi: "Đừng đùa nữa, rốt cuộc là nơi nào? Nói đi, em cũng muốn biết."
Lục Minh Trạch đáp:
"Vực thần."
"Vực Thần?" Xà nữ mở to mắt, vẻ mặt tràn đầy khó tin. "Không phải sau trận đại chiến nơi ấy đã diệt vong rồi sao? Sao có thể còn?"
Lục Minh Trạch nói: "Hừ, chỉ là các ngươi tưởng thế thôi. Thực ra nó đã được ẩn giấu, bảo tồn mầm sống."
Xà nữ sững sờ, rồi cau mày: "Vậy là... ngươi sớm đã biết? Ngần ấy năm qua ngươi đều giấu ta?"
"Đây là bí mật." Lục Minh Trạch cười xấu xa. "Ai mà không biết, năm đó ngươi vì muốn thành thần đã xông vào vùng đất Chư Thần, còn suýt đấu kiếm với ta? Nếu ta nói nơi ấy chưa hủy diệt, thậm chí còn giấu lối vào ở nhân giới, chẳng phải khác nào dẫn sói vào nhà sao?"
"Lục Minh Trạch! Ngươi hèn hạ, vô sỉ!" Xà nữ gào lên, làm bộ như muốn đánh hắn, nhưng trông chẳng khác gì bạn bè đang cãi vặt.
"Được rồi được rồi." Lục Minh Trạch đẩy nàng ra, nói: "Bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Vừa tỉnh lại đã được như mơ, có thể đến sống ở vực Thần mà ngươi hằng khao khát, chẳng phải nên cảm ơn ta sao?"
"Cảm ơn cái rắm! Đây vốn là việc ngươi phải làm cho ta!" Xà nữ kiêu ngạo nói.
Lục Minh Trạch đưa cho nàng một tọa độ: "Dựng pháp trận truyền tống, đến nơi này."
Xà nữ vội vã mở truyền tống trận, ba người được đưa đến sâu trong sa mạc Bì Phi. Xà nữ nhìn quanh, chỉ thấy sa mạc trắng xóa, vẻ mặt ngơ ngác.
Rất nhanh, nàng cảm thấy cái đuôi bỏng rát, lớp vảy dày bị hơi nóng thiêu cháy.
"Cái nơi quỷ quái gì đây, nói là Vực Thần đâu?" Xà nữ lập tức quấn lấy người Lục Minh Trạch, lo lắng nói: "Lục Minh Trạch, ngươi chẳng lẽ định đem ta tới đây để tiện chôn xác?"
Lục Minh Trạch run run người:
"Tất nhiên không. Ta không có thời gian đùa với ngươi, mau xuống đi."
"Ta không!" Xà nữ quấn chặt hơn, "Cát nóng quá, ta chịu không nổi!"
Lục Minh Trạch thật hết cách. Bao nhiêu rắn độc nhỏ bé trong sa mạc này còn chưa bị nướng chín, nàng lại còn làm bộ khổ sở?
Giọng hắn chợt nghiêm lại, từng chữ nhấn mạnh: "Bây giờ ta là người có vợ rồi, ngươi chắc chắn muốn quấn lấy ta ngay trước mặt vợ ta sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Xà nữ lập tức biến đổi, vội vàng buông ra.
"Xin lỗi nha, chị dâu, ta gặp lại hắn quá mừng rỡ, nhất thời quên mất giới hạn. Ngươi đừng để bụng." Nàng thành thật nói.
Lăng Dạ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Không sao. Biết hắn còn có người bạn như cô, tôi rất yên lòng."
Lục Minh Trạch chỉ sang một gò đất gần đó: "Lối vào vực Thần ở kia, tự đi đi."
"Không!" Xà nữ như sợ bọn họ bỏ rơi mình, chặn ngay trước mặt: "Phải tiễn ta vào tận nơi!"
Lăng Dạ khẽ cười: "Yên tâm, bọn tôi sẽ không bỏ đi. Đã đến đây, tất nhiên phải gặp mẹ tôi."
"Mẹ ngươi?" Xà nữ càng kinh ngạc. "Ngoài ngươi ra, còn có thần tộc sống sót sao?"
Lục Minh Trạch nói: "Tất nhiên. Hơn nữa còn là người cô quen biết đấy. Vào vực Thần, cô sẽ không cô độc đâu."
"Người quen sao?" Ánh mắt Xà nữ tràn đầy mong đợi.
Lăng Dạ đã thức tỉnh huyết mạch thần tộc, liền dùng máu mình mở cánh cửa vào vùng đất Chư Thần.
Giang Tú Nhã nghe tiếng mà đến. Bọn họ trò chuyện một lúc rồi chuẩn bị quay về.
Trước khi đi, Lục Minh Trạch đá Xà nữ một cước, đẩy nàng vào trong cánh cửa, còn cười nói với Giang Tú Nhã: "Gửi một nhân công miễn phí nhé."
Xà nữ giận run người, nhưng cửa đã khép lại.
Nàng đành quay đầu nhìn ra phía sau. Thế nhưng, khoảnh khắc thấy Giang Tú Nhã, sắc mặt nàng đen như đáy nồi.
"Lục Minh Trạch, ta với ngươi không đội trời chung!" Xà nữ tuyệt vọng hét lên.
Giang Tú Nhã chỉ cười, vươn tay về phía nàng: "Lâu rồi không gặp, kẻ thù cũ."
------
Lục Minh Trạch và Lăng Dạ trở lại trong nước.
Tô Nhược Nhược đã được đưa về biệt thự nhà họ Lục để tĩnh dưỡng.
Lục Minh Trạch dùng tu vi của mình áp chế cơn nghiện máu trong người nàng, dần dần, nàng cũng thích nghi với cuộc sống này.
Có hắn – một tiền bối từng trải – chỉ dẫn, Nhược Nhược tránh được rất nhiều đường vòng, nhanh chóng có thể che giấu thân phận quỷ dị của mình.
Lăng Dạ vẫn lo, sợ rằng Lục Minh Trạch cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sẽ vì hao kiệt tu vi mà khiến kết giới thế giới quỷ dị sụp đổ.
Thế nhưng Lục Minh Trạch lại bình thản, cười nói: "Đừng coi thường chồng em như thế. Cho dù chỉ còn một phần mười tu vi trước kia, cũng đủ để đối phó mấy rắc rối trước mắt."
Lúc này, Long Chính Đức gọi điện báo: đã bắt được thêm một nhóm thành viên tổ chức thần bí kia, bọn chúng đã khai ra sào huyệt cùng danh sách thành viên. Trận càn quét toàn bộ chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Nghe vậy, Lục Minh Trạch bật cười, quay sang nói với Lăng Dạ:
"Nghe chưa, bảo bối? Rắc rối đều giải quyết rồi. Anh cũng không cần giả vờ tu vi hao kiệt để dụ rắn ra hang nữa."
Lăng Dạ nửa tin nửa ngờ: "Thật chứ? Anh thật sự không sao?"
Lục Minh Trạch cười xấu xa:
"Anh có sao hay không, để anh nói cho em biết... trên giường."
—— Toàn văn hoàn ——
29/8/2025
-----
Lời editor: Hurayy~ Lại 1 bộ nữa hoàn rùi, ahihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro