Chương 32: Đêm của tình yêu
"Nực cười thật, bây giờ cậu không phải đang làm tổn thương tôi sao? Làm gì phải tự đề cao mình, vĩ đại như vậy? Tay cậu chẳng lẽ không vấy đầy máu tươi sao?"
"Tao đang từ bỏ những thú vui của bản thân, làm những việc tao chán ghét. Tao thường xuyên bị ép phải làm như vậy, không phải sao?" Hoa Thải Y tìm vài chiếc ống, bắt đầu lấy máu của Arthur.
Cậu không định bỏ mặc việc mình bị biến đổi gen, dĩ nhiên cũng không muốn cùng Arthur ràng buộc sống qua ngày. Dù cậu thực sự không muốn tin máu của mình và Arthur tương thích, nhưng những gì Arthur nói trước đó quả thực không sai. Chỉ cần có một phần vạn khả năng, cậu cũng không dám tùy tiện mạo hiểm, rốt cuộc, như Khương Hoán đã nói, vận mệnh của hai người họ gắn chặt với nhau, ai rời xa ai đều không thể tồn tại như một cơ thể trọn vẹn.
Huống hồ... nếu Khương Hoán vì cậu mà khổ sở, cậu sẽ rất đau lòng.
Cho nên cậu phải giữ lại máu của Arthur, Đỗ Y Minh sẽ giúp đỡ nghiên cứu, sẽ luôn có cách giải quyết. Giống như vô số đêm đen tăm tối trong 5 năm qua, cậu vẫn luôn tin tưởng hy vọng tồn tại, mặt trời sẽ luôn mọc lên, trên mảnh đất hoang vu, đổ nát này.
"Ha ha, cậu không ngây thơ nghĩ rằng lấy máu của tôi là có thể nghiên cứu ra được thứ gì đó chứ? Cậu không nhớ những thủ đoạn trước đây của tôi sao? ... tuy rằng tôi rất yêu mẹ cậu, nhưng nói thật, nuốt bà ta vào bụng, chẳng phải là một cách chiếm hữu hoàn toàn hay sao? Dù rằng cậu cũng được hưởng một phần." Arthur vẫn muốn chọc tức cậu.
"Im đi –" Giọng Hoa Thải Y đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn Arthur bằng ánh mắt như thể đã băm vằm gã thành trăm mảnh, nhưng thao tác vẫn vững vàng, lựa chọn vị trí thích hợp để rút máu, ra tay rất mạnh, nhưng không đến mức không thể chịu đựng: "Mày thực sự rất kỳ lạ, mày không giống loại người thích bị ngược đãi, lại luôn muốn chọc giận tao, là muốn nhìn tao mất kiểm soát sao, rồi nhân cơ hội bỏ trốn?"
Arthur bị thương nặng, Hoa Thải Y lại vắt kiệt tia dị năng cuối cùng, tiêm vào máu, cùng với sự giúp đỡ của Khương Hoán, khống chế được lũ thú biến dị bên ngoài và các thuộc hạ của Arthur. Arthur không thể sử dụng dị năng, cũng rơi vào tình thế không còn đường thoát, người của "Bộ Xương Tử Thần" bị gã khống chế chặt chẽ trong tay, mà gã hiện tại lại bị Hoa Thải Y khống chế chặt chẽ, hai bên rơi vào thế giằng co. Cho nên dù bọn chúng giam giữ người của "Vân Đằng", chỉ còn một bước cuối cùng là có thể nuốt trọn "Vân Đằng", nhưng không có mệnh lệnh của gã, hoặc Hoa Thải Y không thả lỏng, trận chiến này sẽ duy trì ở trạng thái cân bằng. Mà Khương Hoán hiện tại đang chạy đến địa lao giam giữ Đỗ Y Minh và những người khác, đến lúc đó, trạng thái cân bằng sẽ bị phá vỡ, thắng bại hoàn toàn được định đoạt.
"Hoàn cảnh của chúng ta bây giờ có thể coi là đổi chỗ, phải không?" Hoa Thải Y nói rất chậm, giọng rất nhẹ, rất dịu dàng, "Thực ra cách làm thông minh nhất của mày bây giờ không phải là chọc giận tao để tìm ra sơ hở, mà là giả vờ đáng thương, kể khổ, hoặc là khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, có lẽ tao sẽ mềm lòng."
"Cậu sẽ sao?" Arthur như nghe được chuyện cười, cười đến thở không ra hơi, "Đừng cho rằng tôi không hiểu cậu, tôi hiểu mẹ cậu, hiểu cha cậu, 5 năm là đủ để tôi hiểu cậu. Cậu thoạt nhìn không tranh giành, nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cậu nổi loạn hơn bất cứ ai, cũng tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Nếu cậu mềm lòng, căn bản sẽ không sống đến ngày hôm nay. Ngược lại, tôi coi trọng cậu, không phải vì cậu ngoan ngoãn, tôi có thể giữ cậu đến bây giờ, thậm chí cho cậu cơ hội chống lại tôi, chính là vì tôi thích cậu, thích cậu giống mẹ cậu, luôn mang theo sự không cam lòng, luôn có sự chống trả mạnh mẽ. Nếu không phải tôi thực sự không thích đàn ông, cậu lại lớn lên hợp gu của tôi như vậy, tính tình cũng khiến tôi vui vẻ như vậy, không chừng cậu đã sớm khuất phục dưới thân tôi, ước gì cùng tôi vui vẻ thâu đêm, cũng sẽ vì vậy mà yêu tôi – a!"
Một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ không rõ, lưỡi dao sắc bén dính đầy máu, Hoa Thải Y khẽ lắc cổ tay, một đoạn lưỡi rơi xuống từ lưỡi dao.
"Tao thực sự không thích cách mày nói chuyện, mày dường như cũng không rõ tình cảnh hiện tại, sao cứ muốn nhắc đến 'yêu'? Rõ ràng không xứng, lại luôn muốn làm vấy bẩn, vậy thì câm miệng đi, ồn ào quá."
Hoa Thải Y như một cỗ máy lạnh lùng, vô cảm, phớt lờ sự đau khổ và điên cuồng của Arthur, chỉ tiến hành trấn áp và thu thập máu, dường như mất đi tất cả cảm xúc và tình cảm.
Một tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói ôn hòa, dò hỏi của Khương Hoán: "Nhất Nhất, bên này anh đã giải quyết xong, mọi người đều được cứu ra, phần lớn đều bị thương nặng nhưng đã giữ được mạng. Đỗ Y Minh ngất xỉu, trước khi ngất đã đảm bảo với anh sẽ giải quyết vấn đề máu của em, em ổn không, anh vào được không?"
Hoa Thải Y như bừng tỉnh, tay run rẩy, chớp mắt, trong khoảnh khắc, tất cả cảm xúc và hơi thở tươi mới, một lần nữa quay trở lại cơ thể này.
Chỉ có Khương Hoán mới có thể khiến cảm xúc của cậu dao động theo hướng tích cực, tươi mới, hạnh phúc.
"Được anh, anh vào đi."
Cánh cửa gỗ mở ra, Hoa Thải Y xoay người, nhìn đôi mắt chứa đầy quan tâm của Khương Hoán, tất cả quá khứ như đèn kéo quân hiện lên, giống như một người không biết bơi, suýt chết đuối được cứu, hít thở không khí vào phổi, cảm giác giải thoát nảy sinh, cỗ máy lạnh băng lại một lần nữa hoạt động, cùng lúc đó, một giọt nước mắt không kìm được trào ra –
Hoa Thải Y hơi nghiêng đầu, nước mắt từ sống mũi cậu chậm rãi rơi xuống, rơi xuống khóe miệng, rồi biến mất ở cằm.
Không có ủy khuất, chỉ là thoải mái.
Ngày này cuối cùng cũng đã đến, dù cho nó diễn ra một cách bất ngờ, không ồn ào, không kéo dài, có phần kỳ lạ và may mắn, nhưng lại vô cùng chân thật.
Trái tim Khương Hoán chấn động không thôi, hắn tiến lên một bước, ôm lấy Hoa Thải Y, một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng ấn đầu cậu vào vai mình, vuốt ve mái tóc cậu. Hắn không nói một lời, nhưng lại là sự trấn an tốt nhất.
Gần như là Khương Hoán một tay xử lý tất cả công việc tiếp theo, dọn dẹp chiến trường, tạm thời xây dựng lại "Vân Đằng", bởi vì ngoài hắn và Hoa Thải Y, những người khác của "Vân Đằng" đều bị thương rất nặng, những người bị thương nhẹ hơn một chút đều cố gắng hết sức để giúp đỡ.
Một phần những người của "Bộ Xương Tử Thần" không muốn chiến đấu nữa, một số người trung thành thì tự sát ngay tại chỗ, số còn lại có ý định chống cự đều bị Khương Hoán xử lý hết. Rốt cuộc không có Arthur, "Bộ Xương Tử Thần" liền tan đàn xẻ nghé, vốn sức chiến đấu đã không cao nay lại càng suy yếu hơn nhiều.
Cùng lúc đó, hắn cũng thanh lọc nội bộ "Vân Đằng", loại bỏ những kẻ như Thor, những kẻ đáng chết thì giết, những kẻ đáng đuổi thì đuổi đi. Suy cho cùng, hắn ghét nhất là bị những kẻ gọi là "người nhà" phản bội.
Bọn họ không giết Arthur, bởi vì cái chết không thể khiến hắn chuộc tội, Đỗ Y Minh tỉnh lại liền lập tức bắt tay vào nghiên cứu máu của Arthur và Hoa Thải Y, phát hiện căn bản không có chuyện máu không tương thích, chỉ là Arthur vừa vặn phản ứng với máu của Hoa Thải Y tương đối nhanh, tương đối nhạy cảm mà thôi, mà Khương Hoán là vì dị năng của hắn đã là tối ưu, tác dụng tăng cường dị năng trong máu của Hoa Thải Y sẽ chỉ khiến hắn bị phản tác dụng, tương đương với chạm đỉnh rồi bật ngược lại.
Bởi vì máu của Arthur có thể khống chế rất tốt thú biến dị, cho nên Khương Hoán dự định lợi dụng điểm này, rút máu Arthur để khống chế những con thú biến dị kia, không để chúng làm tổn thương con người nữa, mà là vì con người mà phục vụ. Hắn sẽ khống chế lượng máu mỗi lần rút, đủ để khiến Arthur suy yếu đến mức cận kề cái chết, nhưng lại không thể chết, đợi khi máu hồi phục đến một mức độ nhất định lại tiếp tục rút, cứ thế tuần hoàn lặp lại, sống không được, chết không xong, nhưng cũng coi như là khiến sinh mệnh của hắn ở cuối cùng có giá trị tích cực.
Mấy ngày nay, Khương Hoán cũng không để Hoa Thải Y giúp đỡ, vẫn luôn để cậu nghỉ ngơi, nói là cảm xúc của cậu dao động quá lớn, phải ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt. Điều này khiến Lê Mặc, người bị gãy mấy cái xương sườn còn ngã gãy chân, cảm thấy cạn lời, trời mới biết cô nàng què chân này, vừa đỡ hơn một chút liền chống nạng, tập tễnh đến giúp đỡ.
Hôm đó, Khương Hoán trở về rất sớm, cười kéo Hoa Thải Y ngồi xuống sô pha, móc ra một sợi dây buộc tóc từ trong túi quần. Sợi dây buộc tóc đó rất lớn, phải quấn mấy vòng mới có thể buộc chặt tóc Hoa Thải Y, nó được tết từ bốn loại dây thừng có màu sắc khác nhau, chỗ buộc còn có một chuỗi hạt, hạt được mài giũa rất bóng loáng.
Khương Hoán bảo Hoa Thải Y quay lưng lại với hắn, giúp cậu buộc tóc xong, khảy khảy hạt, Hoa Thải Y định quay đầu lại nói gì đó, bị Khương Hoán ngăn lại.
"Suỵt, để anh ôm một lát." Khương Hoán nắm lấy mu bàn tay Hoa Thải Y, ôm chặt cậu từ phía sau, cúi đầu vùi vào hõm vai cậu, ngửi tóc cậu.
"Em biết không, anh không thể chịu đựng được việc mình sẽ làm tổn thương em, nhưng anh vẫn làm như vậy..."
"Đó không phải lỗi của anh, anh bị khống chế..." Hoa Thải Y hơi nghiêng đầu, bởi vì động tác quay đầu của cậu, bị Khương Hoán dùng đầu đẩy trở lại.
Khương Hoán dùng chóp mũi lướt qua gò má Hoa Thải Y, rồi đến vai cậu, sau đó lại đến cằm cậu.
"Anh rất sợ sẽ mất em..." Khương Hoán khẽ nói.
Lần này Hoa Thải Y rốt cuộc cũng quay đầu lại, ôm mặt Khương Hoán, chóp mũi chạm chóp mũi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, "Anh sẽ không bao giờ mất em."
Khương Hoán hôn mạnh lên môi Hoa Thải Y: "Vậy để anh hoàn toàn có được em –"
Khương Hoán ôm eo Hoa Thải Y, vừa hôn vừa bế cậu lên giường, đè người lên, bàn tay mạnh mẽ vuốt ve sườn eo Hoa Thải Y, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cậu, như dã thú nhìn con mồi.
Hoa Thải Y mặt đã đỏ bừng, nhưng cậu giờ phút này cũng rất rung động, hơi nhổm người lên, giúp Khương Hoán cởi quần áo.
Đột nhiên, Khương Hoán trở mình, đặt Hoa Thải Y lên trên mình, sờ sờ mặt cậu, ngẩng đầu hôn một cái, cười với cậu: "Đến đây, để anh hoàn toàn có được em."
Hoa Thải Y có chút bối rối, ánh mắt ngập nước, lắp bắp nói: "Hả? Em... em làm sao? Nhưng, em không biết..."
Khương Hoán bật cười, cánh tay phải cong lại, đặt sau đầu, gối lên cánh tay, thưởng thức vẻ đáng yêu, bối rối của Hoa Thải Y, nắm lấy đuôi tóc cậu xoa nắn, cười nói: "Anh cũng không biết, chúng ta từ từ tìm hiểu, cùng nhau học tập nhé."
"Dạ dạ, được." Hoa Thải Y gật đầu, sau đó nhìn cơ thể Khương Hoán, lại đỏ mặt, tay không biết nên đặt ở đâu.
Khương Hoán bất đắc dĩ thở dài, lại trở mình, gỡ sợi dây buộc tóc vừa buộc xuống, trói hai tay Hoa Thải Y, một tay nắm lấy, kéo lên đỉnh đầu cậu, ấn lên gối, cúi người mút một cái lên môi cậu, rồi đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị.
"Thôi, em nằm hưởng thụ là được, anh tự tìm hiểu."
...
"Anh..." Hoa Thải Y nâng tay lên, ra hiệu sợi dây buộc tóc trên cổ tay.
"Tạm thời không được, bảo bối." Khương Hoán cười trấn an cậu.
...
Khương Hoán hôn lên khóe mắt Hoa Thải Y, lau đi nước mắt sinh lý tự nhiên trào ra, thở hổn hển, lại đặt Hoa Thải Y lên trên.
Mặt Hoa Thải Y đỏ đến mức sắp chảy máu, mái tóc đen bên tai theo động tác của cậu, đung đưa qua lại.
"Nhất Nhất... anh yêu em rất nhiều."
"Anh, em cũng yêu anh rất nhiều."
...
Đây không phải là một đêm yên tĩnh, nhưng lại là hai trái tim nương tựa vào nhau, bởi vì tình yêu mãnh liệt và ấm áp, một đêm bình yên và tĩnh lặng nhất.
Moe: 2 người làm tui khoái quó quó ò
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro