Chương 30: Xa lạ
"Mày có ý gì?" Khương Hoán kề dao vào cổ họng Arthur.
"Mày không cảm nhận được tình hình xung quanh Tường Khí của mày sao? Nhưng tao có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của Hoa Thải Y –" Arthur liếc nhìn con dao của Khương Hoán, "Tao khuyên mày không nên giết tao, giết tao, bảo bối của mày cũng không sống được."
Khương Hoán nắm chặt con dao găm trong tay, giáng một quyền vào mặt gã, sau đó nhanh chóng chạy đi, dựa vào cảm ứng giữa các dị năng giả, đi đến dưới tòa nhà bỏ hoang nơi Hoa Thải Y đang ở, đang chuẩn bị chạy vào bên trong, liền nghe thấy tiếng nổ lớn vang lên trên sân thượng.
Đồng tử Khương Hoán co rút, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, mất đi khả năng suy nghĩ, cơ thể phản ứng trước một bước, chạy ra ngoài, liền thấy Hoa Thải Y từ trên cao rơi xuống, mà Tường Khí của hắn vừa vặn biến mất.
Khương Hoán dựa vào hai con dao trong tay, nhanh chóng hạ gục ba con thú biến dị xung quanh, sau đó chạy như bay qua, đỡ lấy Hoa Thải Y đang rơi xuống từ không trung. Lực rơi va chạm khiến cánh tay hắn tê dại, nhưng hắn vẫn ôm chặt eo Hoa Thải Y, mang theo người lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát đòn tấn công mạnh mẽ từ xa đang lao tới.
Khương Hoán lại một lần tạo ra một Tường Khí, bao lấy cả hai người. Lúc này, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang bị rút cạn sức lực.
Hoa Thải Y nhô người ra khỏi lòng hắn, vừa định nói gì đó, liếc thấy vết thương ngày càng nghiêm trọng trên tay hắn, lập tức đổi giọng: "Anh mau thu Tường Khí lại đi! Tay anh thành như vậy rồi!"
Khương Hoán nhìn tay mình, cười khổ một tiếng: "Vô dụng, khả năng tự chữa lành của anh có lẽ sẽ không hồi phục trong thời gian ngắn."
"Anh nói cái gì?!" Hoa Thải Y nắm lấy cánh tay hắn.
"Không kịp giải thích nhiều, nhưng năng lực đặc biệt của anh đúng là đang suy giảm, em đừng lo lắng, vấn đề không lớn, tập trung vào trước mắt là được... Ba giây sau anh sẽ rút Tường Khí." Khương Hoán vỗ vỗ tay Hoa Thải Y, nắm lấy lòng bàn tay cậu, gãi gãi, ra hiệu bằng mắt, lại hôn Sau khi rút Tường Khí, cơ thể Khương Hoán đột nhiên loạng choạng, hắn dùng sức chớp mắt, lắc đầu một cái.
"Anh!" Hoa Thải Y có chút lo lắng.
"Thế nào, vui không?" Arthur vừa vỗ tay vừa đi tới, thân thể lắc lư, cười đến có chút điên loạn.
"Gã chỉ tay về phía chiến trường, nơi Lê Mặc và những người khác đang chiến đấu, rồi nói: "Nhìn bọn họ mà xem, đừng cố gắng nữa. Hai người không thay đổi được gì đâu. À, nói thế có lẽ chưa đúng, có lẽ trước đây thì còn có cơ hội, nhưng bây giờ năng lực đặc biệt của hắn coi như vô dụng. Giờ đây, hai người đánh nhau lại vướng chân nhau, bọn mày thua chắc rồi –"
Arthur quan sát biểu cảm của Hoa Thải Y, lại nói: "Hắn không nói cho cậu biết sao? Máu của hai người tương khắc, ở cùng nhau chỉ có cả hai cùng bị thương, là máu của cậu khiến cho dị năng của hắn suy yếu. Chuyện của mẹ cậu hẳn là cậu biết rồi, trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu... Cho nên bây giờ còn một con đường có thể đi, cậu theo tôi trở về,tôi sẽ tha cho bọn họ, hà cớ gì phải ôm quyết tâm chiến đấu đến cùng, chết chung, giải quyết vấn đề một cách hòa bình không tốt sao?"
Hoa Thải Y khó tin nhìn về phía Khương Hoán, thấp giọng nói: "Hắn nói là thật sao? Năng lực của anh yếu đi là vì em sao?"
Đầu óc Khương Hoán hiện tại rất hỗn loạn, tư duy như bị tước đoạt, nhưng hắn vẫn theo bản năng xoa dịu cảm xúc của Hoa Thải Y: "Chuyện này tương đối phức tạp, nhưng không sao, anh sẽ giải quyết..."
"Mày sẽ giải quyết? Ha ha ha ha ha ha... Rốt cuộc mày có hiểu rõ tình cảnh của mình không, đừng tùy tiện khoác lác..." Arthur vừa thở dốc vừa cười, đột nhiên vỗ đầu, nói: "À đúng rồi, suýt nữa quên, mày quả thực có thể không rõ tình cảnh hiện tại của mình, màyi hiện tại đầu óc choáng váng, tư duy hỗn loạn không phải vì dị năng hao hết, tinh thần lực thiếu hụt –" Arthur tiến lại gần hai bước, chỉ vào cổ mình: "Quá xúc động rồi, mất lý trí không tốt đâu."
Ánh mắt Hoa Thải Y di chuyển đến cổ Khương Hoán, trên đó có một vết cắt, đang rỉ máu, nhưng xung quanh vết thương rõ ràng còn có máu không thuộc về hắn. Hoa Thải Y quay đầu nhìn cổ tay Arthur, phát hiện có một vết thương mới.
Hoa Thải Y lại ngẩng đầu nhìn Khương Hoán, phát hiện ánh mắt Khương Hoán đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, xa lạ, như một con dao nhọn đâm vào tim cậu.
"Anh?" Giọng Hoa Thải Y có chút run rẩy.
"Đừng gọi nữa, hắn hiện tại không nghe thấy cậu nói đâu. Bây giờ có lẽ hai người nên..." Arthur lui lại mấy bước, một tay chống cằm, bày ra tư thế xem kịch, "... đánh nhau một trận?"
Lời vừa dứt, Khương Hoán liền vung một quyền về phía Hoa Thải Y. Hoa Thải Y nghiêng người né tránh, nắm lấy cổ tay Khương Hoán, lại gọi một tiếng "Anh!"
Khương Hoán không để ý đến cậu, tay phải vung vẩy hai con dao găm, chém ngang tới. Hoa Thải Y cúi người né tránh, vươn tay định đoạt dao, Khương Hoán vặn tay cậu, trở tay xoay người, dùng ngực chặn lưng Hoa Thải Y, đẩy cậu về phía trước, đè cậu lên tường.
Hoa Thải Y giãy giụa vài cái không thoát ra được, quay đầu không ngừng gọi Khương Hoán, nhưng Khương Hoán vẫn làm ngơ.
Hoa Thải Y không còn cách nào, ngửa đầu ra sau, thúc khuỷu tay vào bụng Khương Hoán. Khương Hoán đau đớn, thả lỏng lực, Hoa Thải Y nhân cơ hội thoát ra.
Khương Hoán cầm dao đâm thẳng tới, Hoa Thải Y nghiêng người bắt lấy tay cầm dao của Khương Hoán, nâng đùi phải lên. Ngay khi sắp chạm vào cằm Khương Hoán thì bị Khương Hoán bắt lấy cổ chân.
Khương Hoán khựng lại một giây, rồi đè chân cậu xuống. Hoa Thải Y mượn lực xoay người, đánh về phía mặt Khương Hoán, Khương Hoán lại bắt lấy cánh tay cậu, kéo gập lại, dao găm dán lên cổ trắng nõn của Hoa Thải Y.
Hoa Thải Y yên lặng nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng "Anh".
Hai người họ ở rất gần nhau, hơi thở đan xen, có thể cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của đối phương, có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt đối phương, có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu trọn vẹn của mình trong đồng tử của nhau. Đây là khoảng cách họ vẫn hôn nhau, giờ lại kề dao vào nhau.
Hoa Thải Y rũ mi mắt, lông mi run rẩy, khóe mắt ửng đỏ, trông như pha lê rực rỡ dễ vỡ, như chỉ cần chạm nhẹ là tất cả màu sắc sẽ biến mất, chỉ còn lại khoảng trắng trống rỗng, có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ vô hạn của người khác.
Tay cầm dao của Khương Hoán run rẩy, đôi mắt chớp động.
Hoa Thải Y đột nhiên cảm thấy đau nhói sau cổ, chỉ trong chốc lát liền mất đi ý thức.
Đồng tử Khương Hoán co rút.
...
Hoa Thải Y cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, cậu cố gắng tỉnh lại.
Khi khôi phục ý thức, cổ tay truyền đến cơn đau rõ rệt, cánh tay bị treo cao, tê mỏi đến gần như mất đi cảm giác.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nhà tù dưới lòng đất cũ nát. Trên bàn gỗ trước vách tường bày một số đồ vật lộn xộn, cậu và Khương Hoán đối diện nhau, mỗi người một bên, ở hai bên nhà tù, hai tay đều bị xích sắt rỉ sét khóa chặt, treo cao.
Bọn họ bị khóa vào hai đầu của sợi xích trên ròng rọc, nghĩa là bất kỳ động tác nào của một người cũng sẽ kéo theo người kia.
Mà quan trọng nhất là, ở giữa họ, ngay dưới ròng rọc trên cao, treo lủng lẳng một con thú biến dị khổng lồ.
Con quái vật đó cao hơn ba mét, không có môi, răng nanh chi chít, vừa nhọn vừa mảnh, trên người dính đầy máu và mảnh vụn cơ thể người, tám cánh tay như móng vuốt múa may cuồng loạn, trong miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn, toàn thân tỏa ra mùi tanh hôi.
Đối diện, Khương Hoán cũng tỉnh lại, bình tĩnh quan sát xung quanh. Hoa Thải Y thử gọi hắn, Khương Hoán lạnh nhạt nhìn cậu, ánh mắt thờ ơ không chút độ ấm, giống hệt như khi nhìn những kẻ địch khác.
Hoa Thải Y dời tầm mắt, trong lòng truyền đến một cơn đau âm ỉ, cổ họng dâng lên vị chua xót.
Một giọng nói ác mộng vang lên từ đỉnh đầu cậu, mang theo nụ cười độc ác: "Nhìn đây này, chúng ta chơi một trò chơi nhé, thế nào?"
Hoa Thải Y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
"Là thế này, hai người hiện tại bị khóa ở hai bên, chìa khóa ở trong hốc tường phía sau hai người. Tôi đã tính toán khoảng cách, chỉ cần một trong hai người ấy được chìa khóa, người còn lại sẽ bị kéo vào miệng con thú cưng nhỏ của tôi ở giữa."
"Thú vị biết bao, phải không? Trong cái thế giới phải tranh giành sự sống này, nói yêu là một điều đáng tiếc, hãy tận hưởng đi."
Hoa Thải Y lại nhìn về phía con thú biến dị, nước bọt màu xanh lục đậm đặc chảy xuống từ miệng nó, rõ ràng là đang rất đói.
Nhưng trong mắt cậu không có sợ hãi, không có kinh hoàng, chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh như mặt nước lặng.
Có lẽ một phút, có lẽ hai phút, cậu và Khương Hoán không ai động đậy, cũng không nói gì, chỉ có im lặng.
Con thú biến dị vặn vẹo thân thể, sợi xích trói nó càng lỏng lẻo.
Hoa Thải Y đột nhiên giật ngón tay, không tiếng động làm một khẩu hình miệng với Khương Hoán, sau đó quay lưng, nghiêng người về phía trước, kéo xích sắt.
"Tốt quá, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông, nhưng mà –" Arthur nhìn về phía Khương Hoán, "Mày có phải cũng nên động đậy một chút không, không thì không thú vị."
Khương Hoán nghe vậy cũng bắt đầu kéo xích sắt, dùng tay kéo, hạ thấp người, mượn lực.
Hai người giằng co kéo qua kéo lại vài phút, đột nhiên, Hoa Thải Y đổi hướng. Cậu không còn kéo về phía chìa khóa nữa, mà chạy về phía bên phải, cùng lúc đó, Khương Hoán cũng đổi hướng, vòng sang trái, đối diện với cậu, hai người họ nhanh chóng vòng vài vòng, nhanh đến mức Arthur thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Bọn họ chọn góc độ rất tinh tế, trên cổ con thú biến dị đã bị quấn vài vòng xích.
Hoa Thải Y xoay người nhìn Khương Hoán một cái, sau đó giơ cao cánh tay, lại dùng sức kéo xuống, đè xích xuống, lại xoay người, nâng chân, uốn cong đầu gối, dùng đầu gối áp sát xích sắt, dùng sức quỳ xuống, con thú biến dị từ từ ngã xuống đất.
Khoảnh khắc con thú biến dị ngã xuống, Arthur cuối cùng cũng phản ứng lại, nổ súng về phía họ, mà Khương Hoán nhào người về phía Hoa Thải Y, mang theo cậu lăn hai vòng, tránh thoát đạn, lại mò đến chìa khóa trong hốc tường phía Hoa Thải Y, nhanh chóng giúp Hoa Thải Y mở khóa.
Hoa Thải Y thoát khỏi xiềng xích, nhanh chóng chạy về phía trước, tránh thoát từng viên đạn đang bắn tới, vớ lấy chìa khóa của Khương Hoán, lại nhanh chóng nhặt một cây rìu và một con dao găm trên bàn gỗ, giữ lại cây rìu, ném dao găm và chìa khóa về phía Khương Hoán.
Khương Hoán dùng sức bổ vào giá đỡ sàn nhà đang chống đỡ trên đầu họ, Hoa Thải Y dùng rìu giúp Khương Hoán chặn đạn, nhưng vũ khí của họ không thể duy trì để họ giằng co với Arthur quá lâu, vì thế Hoa Thải Y nhắm hai mắt lại.
Nếu Arthur có thể dùng máu khống chế Khương Hoán, vậy tại sao cậu không thể dùng dị năng về tinh thần để khống chế Arthur?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro