Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Múa rối

"Sao Tác Gia biết rõ mình chưa hạ thuốc bọn họ?"

"Anh..." Thor gượng cười, "Anh nói gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng phải nói... chẳng phải nói loại thuốc này để kích phát dị năng à? Bản thân Khương Hoán cũng có dị năng mà."

"Mày suýt chút nữa thì làm hỏng chuyện lớn rồi, mày có biết không hả!" Tác Gia giận dữ quát vào mặt em trai, giọng điệu đầy vẻ thất vọng.

"Cái... cái gì?" Mặt Thor tái mét, nhìn cảnh tượng nhuốm máu phía sau Tác Gia, cuối cùng cũng ý thức được có điều không ổn.

Tác Gia cố gắng bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt Thor ngày càng tệ đi, hắn ta liếc xéo em trai, cười khẩy một tiếng: "Em trai ngoan của anh, nói thật cho mày biết nhé, tao đã gia nhập tổ chức 'Bộ Xương Tử Thần' đấy, tổ chức nguy hiểm nhất, lớn nhất thời tận thế này!"

Tác Gia ngẩng cao đầu, giọng nói tràn đầy sự sùng bái và đắc ý: "Thủ lĩnh Arthur của bọn tao, sắp trở thành vua của thời tận thế rồi. Còn tao, là thuộc hạ đắc lực của ngài ấy, lần này lập công lớn, sau này sẽ tiếp quản cả vùng đất này. Tao sẽ không còn là một kẻ vô danh, một kẻ không đáng nhắc tới, có thể bị đá bay bất cứ lúc nào nữa."

Nói đến đây, đáy mắt Tác Gia lóe lên một tia tàn độc, giọng điệu trở nên oán hận, như thể chất độc đang ngấm dần: "Cái tên Khương Hoán có gì mà đắc ý chứ, chẳng phải chỉ là có dị năng thôi sao? Không có dị năng thì ai cũng như ai cả thôi. Cái tên Đỗ Y Minh ngu xuẩn kia còn coi hắn ta như bảo bối, nâng lên tận trời, cứ như không có hắn ta thì không xong ấy. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, quay lại một cái là lên chức lớn ngay được. Dựa vào cái gì chứ? Tao ở Vân Đằng lâu như vậy, chỉ vì không cứu được người yêu của hắn mà hắn không vui, thế là tao phải như đồ bỏ đi bị ném ra ngoài sao?"

"Anh, sao anh lại có thể nói như vậy? Đội phó Hoa đã cứu anh rất nhiều lần, lần đó anh thực sự đã quá đáng..." Hốc mắt Thor ngấn lệ, vẻ hoảng sợ bao trùm lấy đôi mắt, khiến tròng mắt cậu như đang run rẩy.

Tuy rằng hắn không rõ lắm về các tổ chức lớn, các đoàn thể quyền lực của thời tận thế, nhưng cái tên "Bộ Xương Tử Thần" thì thật sự là quá "nổi tiếng" rồi. Đó là nơi mà những kẻ đồ tể, những kẻ khát máu thích nhất. Nơi đó không có nhân tính, không có đạo đức, máu tanh và bạo lực là tôn chỉ cao nhất của chúng. Chúng khám phá giới hạn chịu đựng của cơ thể người đến mức điên cuồng. Bất cứ ai trở thành đồ chơi của chúng, thì đến cái chết nhẹ nhàng cũng trở thành một thứ xa xỉ.

Thor thật sự không dám tưởng tượng, anh trai mình lại có thể gia nhập nơi như thế!

"Anh, anh, Tác Gia! Anh có biết 'Bộ Xương Tử Thần' là nơi nào không? Sao anh lại có thể..."

"Hoa Thải Y? Cậu ta đúng là đã cứu tao rất nhiều lần, cũng có chút thực lực, nhưng cậu ta chỉ là một kẻ mới đến, xét về thâm niên thì làm sao mà xứng chức phó đội, còn có quyền lên tiếng như vậy trong đội của chúng ta, chẳng phải là bámvào Khương Hoán mà được sao... Mày đừng nói với tao là mày còn chưa nhìn ra nhé, cậu ta là một gã đàn ông, lớn tướng như vậy, vẻ ngoài thì thanh cao lạnh lùng, nhưng bên trong thì chính là một tên hồ ly tinh."

"Bọn tân binh chúng ta muốn vào 'Vân Đằng', thì phải nộp vật tư lên trên, lại còn trải qua ba lần khảo sát nhiệm vụ tìm kiếm nữa. Còn cậu ta, Hoa Thải Y thì ngược lại, dùng cái mặt kia quyến rũ Khương Hoán, thế là được mang vào, chẳng tốn công sức gì. Hai người còn ở cùng nhau, ngày thường quấn quýt lấy nhau, nhìn thôi đã thấy ghê tởm."

"À..." Tác Gia đột nhiên như nhớ ra điều gì, vỗ tay một cái, vẻ ác ý trên mặt không hề che giấu, như sắp tràn ra: "Đương nhiên là tao biết 'Bộ Xương Tử Thần' là nơi nào rồi. Không chỉ tao biết, Hoa Thải Y cậu ta cũng biết rõ đấy. Mày còn không biết gì đúng không, Hoa Thải Y chính là 'con múa rối' của 'Bộ Xương Tử Thần' đấy!"

Thor ngơ ngác nhìn, đôi mắt mở lớn như không hiểu chuyện gì.

Cái... cái gì?

Múa rối? Là múa rối mà hắn đang nghĩ tới sao?

Nhưng mà, sao có thể được?

Đó là Hoa Thải Y mà... Mạnh mẽ như vậy, nổi bật đến mức khiến người nhìn vào phải sợ hãi, không dám dễ dàng mạo phạm. Giống như một ngôi sao lạnh lùng, cao quý, trong trẻo, không vướng chút bụi trần.

Sao có thể là, chịu đựng những điều nhơ nhuốc như vậy... một múa rối được chứ?

Tác Gia nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Thor, có chút thương hại nói: "Mày thích Hoa Thải Y đúng không? Đồ đáng thương, tao đã bảo cậu ta bên trong là một tên hồ ly tinh rồi mà, dụ dỗ cả mày đấy. Trước khi gặp Khương Hoán, cậu ta vẫn luôn là tù binh của 'Bộ Xương Tử Thần', là nô lệ mà lão đại Arthur của bọn tao nuôi, chỉ là một món đồ chơi thôi. Mỗi lần tổ chức chúng tao mở tiệc hay thi đấu, cậu ta đều lên sân khấu nhảy múa để mọi người phấn khích. Lúc đó đâu có thấy vẻ thanh cao gì đâu. Mày đã từng thấy cậu ta mặc đồ nhảy chưa? Chậc chậc chậc, vẫn là một người bạn tốt của tao kể cho nghe, hở hang đến là chướng mắt."

Thor nhớ lại những lời mà lão đại "Tê Quạ" Ngôn Thất đã nói trước khi chết, đối chiếu với những gì Tác Gia vừa nói, hắn lảo đảo lùi lại hai bước, lẩm bẩm trong miệng: "Sao có thể..."

"Cho nên em trai ngoan, có muốn gia nhập với bọn anh không? Đây sẽ là một lựa chọn sáng suốt đấy. Mày nhìn xem kia kìa, 'Vân Đằng' sắp xong đời rồi. Khương Hoán và Hoa Thải Y cũng không kịp đến đây đâu, bọn họ bị đám đội viên biến dị chặn lại ở khu cách ly rồi, bây giờ sống chết khó lường đấy." Tác Gia nghiêng đầu, dùng ngón tay cái chỉ về phía sau.

Thor đột ngột ngẩng đầu: "Cái thứ thuốc anh đưa cho em..."

"Mày vẫn chưa phản ứng lại sao? Cái thứ thuốc đó đương nhiên không phải là thuốc thử kích phát dị năng gì cả. ... thật ra nói vậy cũng không chính xác lắm, thứ thuốc đó vốn dĩ đúng là có thể kích phát dị năng, một trong những thành phần của nó chính là tàn dư của dược phẩm thí nghiệm mà đám nhân viên nghiên cứu trước tận thế đã dùng cho những 'người được chọn' ấy."

Năm đó, để sửa chữa sai lầm, cứu vớt thế giới loài người đang sụp đổ, các nhân viên nghiên cứu đã phát minh ra một loại virus mang tính tấn công, họ gọi đó là thuốc thử kích thích dị năng đặc biệt. Họ đã chọn ra một trăm người ưu tú để tiến hành thí nghiệm, nhưng chỉ có ba người thành công dung hợp virus, những người còn lại thì toàn thân da thịt thối rữa, nội tạng nhanh chóng suy kiệt, các lỗ trên cơ thể chảy máu, giữa máu thịt mọc ra những sinh vật kỳ dị. Những sinh vật đó đều thể hiện hành vi ăn thịt người.

Thí nghiệm này tuy rằng đã để lại tia hy vọng cho con người, nhưng cũng là một mối họa đáng sợ, là ngọn lửa cuối cùng đốt cháy những tàn tích của con người, hoàn toàn thiêu rụi tất cả thành hoang vu.

Các nhân viên viện nghiên cứu đều chết dưới tay những sinh vật kỳ dị đó, bị hủy diệt bởi chính những gì họ tạo ra. Cuối cùng, họ đã dùng hết sức lực để tiêu hủy lô thuốc thử kia, vốn tưởng rằng những thứ đó sẽ bị chôn vùi như vậy, không ngờ...

Vẫn còn để lại dấu vết.

Arthur mấy năm nay vẫn luôn dùng những tàn dư đó để làm thí nghiệm. Dã tâm của gã ngày càng lớn, loài người vẫn còn quá yếu ớt. Nếu muốn xưng bá thế giới hoang tàn này, hắn nhất định cần đến sự giúp đỡ của những giống loài cấp cao hơn, mạnh mẽ hơn, trung thành hơn.

Vì thế...

"Loài người yếu đuối và ích kỷ biết bao, khi bị lây nhiễm, bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, cũng trung thành hơn, chẳng lẽ điều này không tốt hơn là thức tỉnh khả năng đặc biệt sao?" Trong mắt Tác Gia tràn đầy sự si mê.

Thor ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng khóc nức nở.

Tất cả đều là ảo ảnh, căn bản không hề tồn tại cái gọi là cơ hội đổi đời. Hắn chỉ là... lại gây ra một sai lầm, một sai lầm vượt quá mọi dự đoán của hắn, không thể nào cứu vãn.

Thor lắc đầu lùi về phía sau, lưng lại chạm phải một thứ gì đó nhớp nháp, cơ thể hắn cứng đờ.

Một giọt chất lỏng sền sệt từ trên đỉnh đầu hắn rơi xuống. Thor toàn thân dựng tóc gáy, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.

Thứ đó có tròng mắt trắng dã, toàn thân mạch máu nổi lên, cơ bắp trên cánh tay nổ tung, một cái đầu nhỏ từ bên trong chui ra, còn chất lỏng đang nhỏ trên đầu Thor, là từ cái miệng "răng rắc răng rắc" nhai thứ gì đó của nó... là máu người.

Thor gần như muốn ngất đi, đầu óc choáng váng, nhưng ngược lại lại nhìn rõ được cảnh tượng phía xa. Những kẻ đang chiến đấu với người của "Vân Đằng", ngoài những thành viên là con người của "Bộ Xương Tử Thần", còn có một đám lớn những sinh vật giống với thứ phía sau lưng hắn...

...

"Mẹ nó, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy!" Lê Mặc quát vào mặt Tả Thừa Minh, người đang che chắn cho cô mà bị con thú biến dị cắn một nhát.

Cô đỡ Tả Thừa Minh xuống, một phát súng bắn chết con thú biến dị vừa cắn anh, lại mắng thêm một câu: "Anh đang tìm chết có biết không hả!"

Tả Thừa Minh lau mồ hôi trên trán, xé một mảnh vạt áo nhanh chóng băng lại chỗ bị cắn, khẽ nói: "Tình huống khẩn cấp, tôi không thể nhìn cô bị cắn được... Đội phó Hoa với đội trưởng Khương bên kia cũng không biết thế nào nữa..."

"Mẹ kiếp, tôi biết ngay cái thứ đó không phải là đồ tốt mà, thả ra thì tuyệt đối cắn ngược lại một cái. Xem lát nữa tôi có bóp chết nó không!" Bọn họ vừa truyền tín hiệu cảnh báo tới thì chúng ta đã rơi vào vòng vây rồi. "Bộ Xương Tử Thần" đúng là đánh một nước cờ hay, hai đầu cùng tiến, phân tán lực lượng..." Lê Mặc lùi về một góc, kéo Tả Thừa Minh nấp sau một chiếc thùng dầu.

Đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy gì đó, cô nheo mắt lại: "Cái thứ đó bên cạnh... là em trai nó? Bọn chúng đang nói chuyện gì vậy..."

"Mẹ nó..." Lê Mặc nghĩ tới, em trai của hắn ta ngày hôm qua đưa cơm đến khu cách ly, lúc đó dì ở nhà bếp cười nói với cô, rằng "Thor cần mẫn ghê", cô không để trong lòng, xua tay cho qua.

"Hai anh em bọn nó là một bọn, phỏng chừng lúc Thor đưa cơm đã động tay động chân rồi." Lê Mặc vỗ trán một cái, cạn lời trợn mắt: "Thật là xong đời rồi, đáng lẽ lúc trước nên gói ghém hai anh em nhà này cùng nhau đuổi đi mới phải, tôi đã biết anh em chia hai nơi chẳng có chuyện gì tốt mà."

Lại một đợt thú biến dị vây quanh bọn họ, Lê Mặc liếc nhìn tình trạng của Tả Thừa Minh, vị trí này không còn an toàn nữa rồi, đạn dược của bọn họ cũng không còn nhiều, phải nhanh chóng di chuyển thôi.

Cô xoay người xông ra ngoài bắn hai phát súng, rồi một chân đá chiếc thùng dầu về phía đám thú biến dị, vừa nhỏ giọng mắng "Mấy con thú biến dị mà 'Bộ Xương Tử Thần' nuôi còn xấu hơn lũ xác sống trong phim thảm họa ba tuổi tôi xem", vừa bắn ba phát vào chiếc thùng dầu.

Thùng dầu phát nổ, ánh lửa đỏ rực càng thêm chói mắt, tiếng gầm rú, tiếng rên rỉ vang lên đinh tai nhức óc.

Một chiếc mô tô địa hình xé tan màn lửa đỏ, lao qua tiếng nổ, chiếc mô tô chạy tốc độ cao đâm bay không ít thú biến dị.

Chiếc mô tô vẫn lao về phía trước, mục tiêu rõ ràng là nơi đám thú biến dị tập trung dày đặc nhất. Bánh sau xe cọ xát tóe ra một mảnh lửa, máu tươi và các loại chất lỏng không rõ văng ra tứ phía.

Khương Hoán chọn đúng thời cơ leo lên một gò đất nhỏ, kéo tốc độ lên tối đa. Ngay khi chiếc mô tô bay khỏi gò đất, anh ôm lấy Hoa Thải Y đang ngồi phía sau, xoay người xuống xe.

Chiếc mô tô địa hình lao vào giữa đám thú biến dị. Khương Hoán và Hoa Thải Y vừa đứng vững liền xả đạn về phía chiếc mô tô, lại một tiếng nổ lớn vang lên.

Hoa Thải Y quay đầu nhìn một công trình kiến trúc nhỏ, ngắm chuẩn góc độ bắn vào các cột gỗ bên dưới. Khi dư âm của vụ nổ dần tan, cậu bắn trúng chính xác mấy con thú biến dị vẫn còn cố gắng giãy giụa.

"Sao lại thành ra thế này?" Hoa Thải Y đứng trên cao nhìn xuống một lượt, cau mày nói.

"Chắc chắn là có âm mưu từ trước rồi, vừa tung nhiều đạn khói vừa phân tán chiến lực, khác hẳn với phong cách xông thẳng lên phía trước của gã trước đây." Khương Hoán cười nhạo.

Đến nơi, phát hiện Tả Thừa Minh có chút hoảng hốt. Hoa Thải Y đảo mắt nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, lạnh lùng hỏi: "Anh bị thú biến dị cắn?"

Tả Thừa Minh gật đầu.

"Tôi hiện tại cũng không rõ lắm sau khi bị cắn sẽ có phản ứng gì, là sẽ mất trí hay là từ từ biến dị. Những người bị cắn khác đều chết ngay tại chỗ, tôi tương đối may mắn, dùng cánh tay che chắn một chút." Tả Thừa Minh tập trung tinh thần nói với họ.

Hoa Thải Y nhìn Khương Hoán một cái, Khương Hoán bất đắc dĩ gật đầu, nói với cậu: "Chỉ có thể thử một chút."

Hoa Thải Y nhanh chóng quyết định rút con dao nhỏ, rạch một đường vào ngón giữa, nhỏ vài giọt máu lên vết thương của Tả Thừa Minh, sau đó lại nhanh chóng băng ngón tay lại.

"Cậu..." Tả Thừa Minh ngẩn người, vừa định nói không cần như vậy thì Hoa Thải Y đã hoàn thành một loạt động tác, đành phải nghẹn ngào, nghẹn ra một tiếng "Cảm ơn".

"Đỗ Y Minh đâu?" Khương Hoán hỏi.

"Ông chủ Đỗ hai ngày nay ở khu C mày mò thí nghiệm, tránh được kiếp này, nhưng cũng không biết người của 'Bộ Xương Tử Thần' có tấn công sang khu vực khác không. Ít nhất khu trung tâm này hỏa lực là mạnh nhất." Lê Mặc trả lời.

Khu cách ly cách khu C không xa, trên đường đến đây Khương Hoán và Hoa Thải Y không thấy khu C và khu D có giao tranh gì. Tuy nhiên...

Khương Hoán nhìn xung quanh, lại hỏi: "Arthur đến chưa?"

Câu hỏi này khiến Lê Mặc ngơ ngác: "Gã sẽ tự mình đến sao?"

"Với loại chiến dịch lớn thế này, Arthur không có lý do gì để không đến. Gã xưa nay thích tự mình trải nghiệm những 'chuyện náo nhiệt' này, tìm thấy khoái cảm trong những trận chiến đổ máu. Huống chi đây lại là 'cuộc chiến hủy diệt tổ chức quy mô lớn' như bây giờ." Khương Hoán vuốt ve con dao nhỏ vừa rạch ngón tay Hoa Thải Y, nhìn vết máu trên đó, ánh mắt tựa vực sâu băng giá.

Không đợi bọn họ sinh ra cảnh giác, một giọng nói mang theo tiếng cười vang lên:

"A, xem ai đang nhắc mãi đến tao đây. Ôi chao, đây chẳng phải là con chim nhỏ trốn thoát của tao cùng với người tình bé nhỏ của nó sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro