Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Edit + Beta: Lùn

Taxi đi vào thành phố và sắp đến đích của mình, đi qua một hồ nước xanh tươi.

Hồ rất lớn, Kỷ Chi Nam nhìn không chớp mắt, trong con ngươi đen phản chiếu ánh sáng vụn vặt mà nó phản chiếu ra.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy phiến hồ này, kiếp trước lưu lại một màn cuối cùng trong trí nhớ của cậu, cũng là phiến hồ này.

Lúc đó cậu tự oán hận, sống thành bộ dáng mình không muốn nhìn thấy nhất.

Cậu do dự tại chỗ hồi lâu, không biết mình nên đi đâu. Thẳng đến chung quanh nhộn nhịp tụ tập đầy người, cậu mới rút ra chính mình từ trong mê mang.

Một người đàn ông đến và hỏi cậu, "Anh em ơi, tại sao có rất nhiều người ở đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy? "

Kỷ Chi Nam sợ bị nhận ra, cuống quít quay mặt đi: "Tôi không biết. ”

Người nọ căn bản không nhìn cậu, không có được đáp án, liền chạy tới phía trước hỏi người khác.

Kỷ Chi Nam lấy khẩu trang ra mang theo, mang theo nghi hoặc đi vào trong đám người, mọi người tụ tập cùng một chỗ hoặc im lặng nhìn chằm chằm lối ra tòa nhà, hoặc là tụm năm tụm năm tụm năm lớn tiếng la hét, phẫn nộ cùng bạo lệ tràn đầy.

Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Kỷ Chi Nam bắt được mấy từ khóa như "sa thải nhân viên", "tổng giám đốc mới", "muốn nói một câu", còn có những từ khóa "liều mạng với hắn", "Không có gì phải sợ", "Cùng lắm thì cá chết lưới rách", v.v... khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Cậu rất nhanh ý thức được, "hắn" trong miệng bọn họ ám chỉ Tần Ngụy Vũ, tổng giám đốc mới của Hoa Thịnh vừa nhậm chức không lâu.

Chuyện trên thương trường Kỷ Chi Nam không hiểu, ngoại trừ trên TV, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua loại chuyện tụ tập đông người này. Xung quanh mấy người trung niên đặc biệt cấp tiến, có người nói trong nhà có vợ con bị bệnh, còn có nói con gái vừa mới xuất ngoại, đều là thời điểm thiếu tiền nhất, lại gặp phải bị sa thải đả kích, tuổi này còn có thể đi đâu tìm được công việc ổn thỏa thích hợp?

Mặc dù không thể đồng cảm, Kỷ Chi Nam cũng có thể từ trong lời nói nghe ra sự sụp đổ cùng tuyệt vọng của bọn họ.

Càng là tình huống như vậy, càng nguy hiểm, càng không thể khống chế. Kỷ Chi Nam đi đến một góc không người, gọi điện thoại cho Tần Ngụy Vũ, muốn nhắc nhở hắn chú ý an toàn, gọi ba lần cũng không có người nghe máy.

Lòng cậu nóng như lửa đốt lại trở lại trong đám người, phía trước đã có người ầm ĩ kêu muốn vào tìm tổng giám đốc nói chuyện, cửa chỉ có hai bảo vệ ngăn người không cho vào, người muốn xông vào bên trong càng ngày càng nhiều, bảo vệ có chút vô lực chống đỡ, tràng diện hỗn loạn.

Kỷ Chi Nam lại đến bên cạnh gọi 110 báo cảnh sát, sau khi cúp máy khẩn trương cầm điện thoại di động, ở trong lòng cầu khẩn cảnh sát mau tới.

Lúc này cậu ngẫu nhiên chú ý tới hai người đàn ông từ trong đám người đi ra, đi đến một góc không người, trong đó một người trên tay xách túi vải trắng, lén lút lấy đồ bên trong ra, nhét vào tay một người đàn ông khác mặc áo khoác đen.

Kỷ Chi Nam không ở trong đám người, tầm mắt trong vắt, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng hành động của hai người kia. Loại thời tiết này mặc áo khoác vốn đã kỳ quái, người nọ đem vật không xác định lấy được cách áo khoác trói vào thắt lưng, Kỷ Chi Nam mở to hai mắt, cả kinh hô hấp cũng sắp cứng lại.

Hai người đàn ông đều không đeo khẩu trang, ỷ vào không ai chú ý tới động tĩnh bên này, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, biểu tình trên mặt bình tĩnh đến dọa người.

Cuối cùng, người đàn ông mặc áo khoác đen nhận lấy tấm biển màu xanh lam trên tay một người đàn ông khác, thứ kia Kỷ Chi Nam đã gặp qua, là giấy chứng nhận ra vào tòa nhà Hoa Thịnh.

Anh ta sẽ đi vào, mang theo một cái gì đó nghi ngờ là thuốc nổ.

Kỷ Chi Nam hai tay nắm chặt, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên. Nếu người đàn ông này thực sự trà trộn vào, mục tiêu của anh ta rất rõ ràng.

Tần Ngụy Vũ vẫn còn ở bên trong, không nghe điện thoại, hẳn là đang họp. Tòa nhà Hoa Thịnh là tòa nhà văn phòng bình thường, chỗ vào cửa không có kiểm tra an ninh, có giấy ra vào là có thể đi vào, phòng họp cũng không có khóa cửa, chỉ cần vào tòa nhà là có thể dễ dàng xâm nhập.

Những người đi đến cuối con đường nghèo, có thể làm tất cả mọi thứ.

Mắt thấy người áo đen sắp cầm thẻ ra vào đi vào cửa tòa nhà, đầu Kỷ Chi Nam nóng lên, xông tới ngăn trước mặt gã.

Vẻ mặt gã áo đen lạnh nhạt, chỉ khi giương mắt nhìn cậu, từ giữa hai hàng lông mày toát ra một tia không kiên nhẫn cùng tàn nhẫn.

Kỷ Chi Nam cố gắng áp chế hô hấp hỗn loạn cùng nhịp tim, giả bộ bình tĩnh: "Tôi đều nhìn thấy, cảnh sát lập tức tới. ”

Gã chỉ cười lạnh một tiếng, lướt qua cậu tiếp tục đi về phía trước.

Trong đầu Kỷ Chi Nam trong nháy mắt toát ra vô số cách, cách nào cũng không ổn, gã đàn ông này căn bản cái gì cũng không sợ.

Mặc dù biết người đàn ông mang theo vật phẩm nguy hiểm có thể chỉ vì đe dọa, thứ kia không nhất định thật sự là bom có uy lực , nhưng cậu sợ hãi, cậu không muốn Tần Ngụy Vũ lâm vào nguy hiểm cho dù chỉ có một phần vạn khả năng.

Cậu phải đưa người này đi.

"Chờ một chút." Kỷ Chi Nam bước nhanh lên, lần nữa chắn trước mặt ngã đàn ông, "Anh có yêu cầu gì, tôi có thể giúp anh. ”

Trong đám người phía trước còn đang ríu rít ầm ĩ không ngớt, tiếng la mắng, tiếng khóc lóc liên tiếp vang lên.

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của gã đàn ông, Kỷ Chi Nam từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ đỏ, mở ra cho gã xem.

"Tôi là chồng hợp pháp của Tần tổng, anh tin tôi, tôi có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ."

Đi qua hồ nước, không đến ba phút đã đến tòa nhà Hoa Thịnh.

Xe còn chưa dừng lại, Kỷ Chi Nam đã kéo cửa xe xuống, xuống xe vừa chạy vừa tiếp tục gọi điện thoại, màn hình điện thoại di động đều ướt đẫm mồ hôi tay, ấn vài cái mới gọi được.

Trong đầu cậu đều nghĩ, làm sao bây giờ, hôm nay không mang theo giấy chứng nhận kết hôn trên người, người kia nếu không chịu đi theo mình thì làm sao bây giờ?

Dưới tòa nhà Hoa Thịnh tiếng người huyên náo, khác với kiếp trước, có đặc cảnh cầm vũ khí cùng hộ cụ ở đây, đám người kia mặc dù cảm xúc kích động ồn ào la hét, cũng ở dưới sự vây quanh của cảnh sát vô kế khả thi.

Kỷ Chi Nam tuần tra bên ngoài đám người một lần, không nhìn thấy hai người đàn ông kiếp trước kia. Ngực cậu thắt chặt, chẳng lẽ đã lên lầu?

Trong điện thoại âm thanh "tít" dài như dao cùn từng chút từng chút gõ vào màng nhĩ, tiếng ầm ầm càng ngày càng rõ ràng, máu toàn thân phảng phất đều vọt tới đầu óc, ngay cả tiếng tim đập của mình cũng che khuất không thấy đâu.

Cậu điên cuồng đẩy đám người chen chúc tới trước cửa, bảo vệ ở cửa cho rằng cậu là một thành viên trong số những kẻ gây sự, ngăn cản không cho vào, vừa vặn có trợ lý của Tần Ngụy Vũ đi ngang qua, thả cậu vào.

"Kỷ tiên sinh ngài sao..."

Nữ trợ lý còn đang kinh ngạc, Kỷ Chi Nam ngắt lời cô hỏi: "Anh ấy ở đâu?" ”

Biết Tần Ngụy Vũ họp ở phòng họp tầng 28, Kỷ Chi Nam không kịp chờ thang máy còn đang di chuyển chậm rãi từ trên tầng cao nhất, rẽ vào cầu thang liền chạy lên bậc thang.

Chạy lên lầu, hai chân vì vận động quá tải không ngừng mà run rẩy. Kỷ Chi Nam đỡ tường đứng một lát, chống đỡ một hơi đi khắp nơi tìm kiếm.

Trong lối đi dị thường yên tĩnh, mấy văn phòng đều đóng chặt cửa lớn, ngẫu nhiên có tiếng người nghe không rõ.

Đột nhiên có tiếng mở cửa từ phía sau truyền đến, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn của nhiều người, Kỷ Chi Nam quay đầu nhìn qua, tầm mắt cậu có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy trong bóng người, có một người đàn ông cao lớn thong dong đi ở phía trước.

Tần Ngụy Vũ vừa kết thúc cuộc họp.

Hắn nắm quyền Hoa Thịnh không lâu, trước đó vấn đề quản lý để lại, nhất là chuyện hỏng trong thời gian Tần Ngụy Phong nhậm chức lăn qua lăn lại thành đống đều chờ hắn chỉnh đốn xử lý, mấy ngày nay thời gian cơ hồ đều họp, nhà cũng không rảnh trở về. Hắn muốn tranh thủ thời gian để công ty đi vào quỹ đạo, chờ Kỷ Tiểu Tinh quay phim xong, dẫn cậu ra ngoài giải sầu.

Tần Ngụy Vũ vừa đi ra ngoài vừa mở điện thoại di động ra, thấy cuộc gọi nhỡ đầy màn hình, trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp gọi về, đã có một người từ phía trước lảo đảo tới, nhào mạnh tới trên người hắn.

Hắn bị nhào về phía sau một bước, theo bản năng đưa tay đón, người trong ngực hùng hổ xông lên, sau đó mềm nhũn nằm sấp trên vai hắn, hô hấp nặng nề mà dồn dập phun lên vai, Tần Ngụy Vũ nhìn thấy chỉ có mồ hôi dày đặc trên gáy trắng như tuyết, cùng với chiếc áo mỏng bị mồ hôi thấm ướt, đã dính vào sau lưng gầy gò.

Kỷ Chi Nam thoáng bình phục hô hấp, mới ngẩng đầu lên. Nhân viên tham dự hội nghị bên cạnh cùng Tần Ngụy Vũ đều ngơ ngác đứng vây xem, lúc này cậu mới nhận ra thất thố, đẩy tay Tần Ngụy Vũ nắm tay cậu ra, cúi đầu không dám nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Xin lỗi… Các anh đang bận. ”

Chỉ cần buông, bàn tay của cậu đã bị bắt lại.

Kỷ Chi Nam bị Tần Ngụy Vũ kéo đi, hắn đi rất nhanh, hai chân Kỷ Chi Nam nhũn ra không đi nổi, thiếu chút nữa bị cánh cửa vấp ngã, Tần Ngụy Vũ cơ hồ là xách, kéo người vào phòng họp.

Cửa "phanh" bị đóng lại, Kỷ Chi Nam còn mơ mơ, đã bị Tần Ngụy Vũ đè lại kiểm tra từ đầu đến chân một lần.

"Không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không? Sao lại tới đây, không phải đang quay phim sao? Sao em lại đến đây, hả? ...... Nói đi! ”

Hai chữ cuối cùng cơ hồ là từ kẽ răng chen ra, Kỷ Chi Nam bị hắn rống đến ngẩn ra, vừa mới nâng mí mắt đang cúi xuống, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu cứ như vậy không báo trước rơi xuống.

Đôi môi Tần Ngụy Vũ mở ra giật giật, tay cũng không biết nên thả ở đâu.

Hốc mắt Kỷ Tiểu Tinh đỏ lên trước mặt hắn vô số lần, hiện tại ngay cả khóc cũng không chỉ một lần. Tại sao hắn luôn làm cho cậu khóc?

Trong lòng Kỷ Chi Nam cũng rất ảo não, lúc quay phim nước mắt rõ ràng thu thả tự nhiên, sao đến trước mặt tên này lại không được?

Cậu nâng tay chặn ánh mắt mình, không muốn để Tần Ngụy Vũ nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu, nhưng nước mắt giống như dòng sông vỡ đê, thề muốn hôm nay náo loạn thống khoái, không khống chế được mà tuôn ra ngoài.

Tần Ngụy Vũ luống cuống, giơ tay lau nước mắt cho cậu, Kỷ Chi Nam không cho, vùi đầu né tránh, túm lấy cánh tay Tần Ngụy Vũ không cho hắn chạm vào mặt mình, đầu lập tức đụng vào ngực hắn.

Lần này không ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cậu, cậu dứt khoát lại hung hăng đụng một cái, nghẹn ngào hỏi: "Vì sao... Không trả lời điện thoại của tôi? ”

Tần Ngụy Vũ không chống đỡ được cậu, chỉ có thể đứng chịu va chạm, đầu xù xì chống trước ngực.

"Nói đi, vì sao không nhận điện thoại của tôi?" Kỷ Chi Nam bật cao âm lượng, trong giọng nói vẫn ủy khuất hơn là tức giận.

Tần Ngụy Vũ thở dài, đáp: "Đang họp, không nghe thấy. ”

Kỷ Chi Nam lui về phía sau sau đó đi về phía trước, lại đụng vào ngực hắn một cái: "Có người gây chuyện vì sao không nói cho tôi biết? ”

"Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng biện pháp ứng phó, tội gì phải làm cho em lo lắng chứ."

Kỷ Chi Nam rút mũi: "Vì sao không về nhà? ”

Tần Ngụy Vũ sửng sốt.

Kỷ Chi Nam không đợi hắn trả lời, tiếp tục vùi đầu hỏi:

"Tại sao kết hôn với tôi?"

"Tại sao lại lừa dối tôi?"

"Tại sao giả mù đối tốt với tôi?"

“...... Tại sao anh lại không thích tôi? ”

Mỗi lần đụng một cái liền hỏi một câu, giọng nói mang theo nức nở nhỏ hơn, từng câu từng câu đau đớn, trong lồng ngực Tần Ngụy Vũ giống như bị một thanh đao rỉ sét, hung hăng lăng trì trái tim hắn, trong miệng đều tràn ngập mùi máu tươi.

Hắn bẻ cằm Kỷ Chi Nam, ép buộc cậu ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy thương tâm cùng kinh hãi kia, lại bại trận.

Hắn luống cuống tay chân đem Kỷ Chi Nam ôm vào trong ngực, dùng sức giống như muốn đem cậu khảm vào trong thân thể.

"Vậy em nói cho tôi biết tại sao phải đến cứu tôi? Sao em lại nhảy xuống? Vì sao..." Tần Ngụy Vũ hít sâu một hơi, mắt đỏ tươi, "Vì sao phải bỏ lại một mình tôi? ”

Không ai biết hắn đang nghĩ gì khi nhìn thấy Kỷ Tiểu Tinh lạnh như băng nằm đó. Bọn họ chỉ biết, vợ của hắn đã chết, vừa là ẩn hôn, vừa là thông gia lợi ích, nói vậy cũng không có tình cảm gì.

Ngay cả khi nghe đương sự trình bày sự việc, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Sau khi nghe nói Kỷ Tiểu Tinh lừa hai người đàn ông đến bên hồ, mới thẳng thắn nói mình không làm chủ được, dưới lúc tranh chấp, vì không muốn cho người đàn ông trói thuốc nổ chạy trở về, Kỷ Tiểu Tinh không biết bơi kéo gã cùng ngã xuống hồ.

Có người ở sau lưng nói hắn lãnh huyết vô tình, hắn đều nhận, đều là lỗi của hắn, là hắn làm mất Kỷ Tiểu Tinh tốt như vậy.

Nhưng không ai biết, tại thời khắc Kỷ Tiểu Tinh biến mất trên thế giới này, trái tim hắn cũng chết cùng.

Kỷ Chi Nam khóc mệt, nằm sấp trên vai Tần Ngụy Vũ đứt quãng khóc nứt.

Lúc tới chạy điên cuồng cộng thêm náo loạn vừa rồi, cơ hồ hao tổn toàn bộ thể lực của cậu. Người cậu tâm tâm niệm niệm hiện giờ không tổn hao gì đứng ở chỗ này, thần kinh căng thẳng chậm rãi buông lỏng xuống, Tần Ngụy Vũ nghe thấy bên tai có tiếng thở đều đặn, mới biết được tiểu gia hỏa này cư nhiên ngủ thiếp đi.

Hắn ôm ngang người, đi ra khỏi phòng họp, cẩn thận đặt người lên sofa trong phòng nghỉ, lấy khăn mặt dính nước, trở về lau mặt khóc lóc cho Kỷ Chi Nam.

Trên mặt cậu còn đang trang điểm, khóc đến loang lổ một mảnh, cậu yêu cái đẹp như vậy, trách sao không cho xem.

Tần Ngụy Vũ cẩn thận lau sạch từng tấc da trên mặt cậu, cuối cùng cẩn thận che tay lên, là nóng, ngay cả lòng bàn tay có thể cảm giác được mạch đập, làm cho người ta an tâm.

Hắn biết mình đáng ghét như thế nào. Kiếp này khi tỉnh lại hắn đã nghĩ, nếu như không đi tìm Kỷ Tiểu Tinh, không có tên hỗn đản như mình làm cho cậu thương tâm khổ sở, cuộc sống của cậu có thể tốt hơn rất nhiều hay không?

Hắn suy nghĩ thật lâu thật lâu, cho đến sau khi xuất viện, cha cùng mẹ kế nói muốn hắn thân thiết, hắn một mình đi tới nhà hai người bọn họ kiếp trước, trong phòng trống rỗng, khắp nơi đều là bóng dáng Kỷ Tiểu Tinh, ăn cơm, ngủ, cười, khóc... Thời gian hai người ở chung ở chỗ này cộng lại cũng không nhiều, lại mang theo tất cả hỉ nộ ái ố của cậu.

Hắn biết cậu nhớ hắn nhiều như thế nào, và hắn nhớ cậu nhiều như thế nào.

Trong một khắc đó, hắn quyết định đáng ghét đến cùng, ỷ vào tình yêu của Kỷ Tiểu Tinh dành cho hắn, sống lại cả đời cũng nhất định phải trói cậu ở bên người, nửa bước cũng không được rời đi.

Hắn muốn tự tay hộ tống ngôi sao của hắn, để cho cậu cả đời này thản nhiên, thuận lợi vô ưu.

—-------

Từ đầu truyện mình đã nghĩ mãi là Tiểu Tinh ra đi như thế nào. Mình cũng từng đoán do bị người nào hại, ai đó đẩy xuống nước,... hay không? Nhưng sự thật làm mình không biết nói gì. Rõ ràng kiếp trước Tần Ngụy Vũ tra như vậy, nhưng khi biết đc sự thật rồi Tiểu Tinh cũng chấp nhận bỏ cả mạng sống để bảo vệ người đã làm trái tim cậu tan nát. Không biết là nên cười cậu nhu nhược ngốc nghếch, hay buồn cho một mảnh tình thâm bị chôn vùi này của cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro