Chương 53
Edit + Beta: Lùn
Tầng cao nhất của tòa nhà công ty Hoa Thịnh, gió thổi vù vù bên tai, ánh nắng nóng rát không hề che khuất bao phủ toàn thân.
"Này, anh ngốc rồi, có nghe không?" Lục Nhiễm không kiên nhẫn đẩy người trước mặt một chút.
Thân thể Kỷ Chi Nam lắc lư, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Gần đây cậu mất ngủ nghiêm trọng, Tần Ngụy Vũ có mấy ngày không về nhà, cậu đã có mấy ngày không ngủ ngon, mặt vàng cơ gầy, dưới ánh mắt vô thần một mảnh xanh biếc, nào còn có nửa điểm bóng dáng xinh đẹp trước kia.
Trong ánh mắt Lục Nhiễm nhìn cậu mang theo vài phần ghét bỏ, sợ cậu như đụng vào đồ sứ lui về phía sau hai bước, ôm cánh tay tiếp tục nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở anh nha, tam ca tôi căn bản không thích anh, anh ấy kết hôn với anh bất quá chỉ là nhìn lợi ích trên người anh, chờ lợi dụng xong sẽ đem anh một cước đá văng ra. ”
Rõ ràng đứng ở chỗ này đã lâu, Kỷ Chi Nam vẫn không thích ứng được ánh mặt trời kích thích. Cậu híp mắt, như không hiểu, cái gì cũng không nói.
Lục Nhiễm không nhìn thấy phản ứng của cậu, tiếp tục bổ đao: "Anh ba ghét nhất loại con hát không sạch sẽ như anh, anh có biết anh ấy thích ai không? ”
Lông mi Kỷ Chi Nam giật giật, gió quá lớn, thổi đến mắt cậu đau nhức.
"Anh ấy thích anh hai của anh a, không nghĩ tới chứ? Ồ, tôi cũng không nghĩ vậy." Lục Nhiễm nói xong liền có chút phiền giận, lẩm bẩm nhỏ giọng nói thầm, "Sớm biết anh ấy thích loại này, tôi cũng đi nghiên cứu..."
Quay đầu lại nhìn Kỷ Chi Nam còn ngơ ngác đứng ở nơi đó bất động, cười nhạo một tiếng nói: "Anh nha, vẫn là biết khó mà lui đi, nhanh chóng kiếm thêm chút tiền, đến lúc đó cũng không đến mức giống như một tên ăn mày lưu lạc trên đường phố. ”
Sau khi Lục Nhiễm đi, Kỷ Chi Nam lại đứng trên sân thượng hồi lâu.
Lúc đi xuống, toàn bộ khuôn mặt bị phơi nắng đỏ bừng, làn da cậu trắng bệch, vừa bị phơi nắng liền rất rõ ràng, đi đến đại sảnh lầu một, có cô gái biết cậu ở quầy lễ tân hỏi cậu có việc gì không, có cần đi bệnh viện hay không, cậu còn đứng vững, khoát tay nói không có việc gì, tự mình đeo khẩu trang đi ra ngoài, chặn một chiếc taxi.
Chỉ cần lên xe, cậu nhận được một cuộc gọi từ Lily.
"Kỷ lão sư, cậu đang ở đâu?"
Kỷ Chi Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm hướng của cậu không tốt, nói không rõ vị trí cụ thể, mơ hồ trả lời: "Bên ngoài. ”
"Buổi chiều có rảnh không? Bên này có một nhân vật thích hợp với cậu, chị Chu Như gọi cậu đến thử vai. ”
Ngón tay Kỷ Chi Nam siết chặt, dừng một lát nói: "Cô không cần giúp tôi nữa, đừng để chị Chu Như mất hứng. ”
Đầu dây bên kia im lặng.
Kỷ Chi Nam biết tình cảnh hiện tại của mình là như thế nào, hậu quả tiêu cực của việc chậm trễ cả năm rốt cục hiện ra. Đã lâu không có tác phẩm, không có độ phủ sóng, trong dịp Tết nguyên đán năm nay, "Phúc Giang Sơn" chỉ có một mình cậu biểu hiện không tốt, thu hoạch kém vô cùng, hơn nữa đánh giá không chuyên nghiệp truyền khắp toàn giới, tốc độ đổi mới của giới giải trí cực nhanh, không thiếu nhất chính là một người trẻ tuổi có chút nhan sắc lại có chút kỹ năng diễn xuất như cậu, từng là diễn viên mới xuất sắc nhất, cứ như vậy lưu lạc đến mức không có đạo diễn lớn nào dám dùng cậu.
Tường đổ người đẩy, gần đây trên mạng có người tung ra ảnh riêng của cậu ra ngoài, tóc rối như cỏ khô, gầy đến mất hình thể, lập tức có tài khoản thủy quân nói bộ dáng này của cậu giống như một con nghiện nghiện nửa năm, lời đồn rất nhanh, quần chúng ăn dưa nào quản cậu thật hay không thật, đi ngang qua thuận tiện giẫm một cước, chỉ cần động ngón tay mà thôi.
Trong lúc nhất thời đề tài siêu cấp của Kỷ Chi Nam trở thành hiện trường tẩy chay trên diện rộng, fan qua đường rút lui rất nhanh, đám fan trung thành cảm thấy khó bình tĩnh, có người làm tiểu văn cảm thán lòng người không cổ, hối hận mù mắt đi yêu thương người như vậy, có người chuyển sang màu đen điên cuồng diss giẫm đạp, còn có người thật sự không bỏ được, lại vô lực giúp cậu tẩy trắng, chỉ có thể lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Kỷ Chi Nam chú ý tới có một cô gái Đông Bắc từ khi ra mắt đã hâm mộ cậu, mỗi hoạt động cô đều bận trước bận sau hội hậu viện, bây giờ cô không có lập trường gì, chỉ đăng ảnh chụp lén paparazzi trong siêu thoại, kèm theo dòng chữ: Ngôi sao trong mắt anh đã đi đâu rồi?
Kỷ Chi Nam cười khổ, cho tới bây giờ cũng không có sao.
Khi đó cậu từ tòa nhà nơi nhị ca Kỷ Chi Chương ở, cậu ở nơi đó nhìn thấy một màn khó có thể quên, thất hồn lạc phách đi ra ngoài, căn bản không chú ý có người đang chụp lén.
Nhìn vào những người trong bức ảnh, bản thân cậu cảm thấy xa lạ.
"Cám ơn cô, Lily." Kỷ Chi Nam chậm rãi nói với điện thoại, "Sau này đừng để ý đến tôi nữa. ”
Vô dụng.
Đường là cậu tự chọn, cậu sớm nên biết sẽ biến thành như vậy, chỉ là không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.
Buổi tối, dì trong nhà biết gần đây dạ dày cậu không tốt, làm cháo gà nuôi dạ dày, Kỷ Chi Nam thật sự không có khẩu vị gì, bảo dì về nghỉ ngơi trước, sau đó uống nửa chén, chậm rãi đứng lên thu thập.
Gần đây thời gian rảnh rỗi của cậu càng ngày càng nhiều, không tìm chút việc gì để làm, cậu sợ mình sẽ phát điên.
Bát rửa sạch được một nửa, chuông cửa reo. Kỷ Chi Nam lau tay đi mở cửa, nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đứng ở cửa, giật mình một lát mới phản ứng lại, khom lưng lấy dép lê cho hắn.
"Dì đâu?" Tần Ngụy Vũ hỏi.
Kỷ Chi Nam rũ mắt nói: "Trong nhà không có việc gì, tôi bảo dì ấy tan tầm trước. ”
Tần Ngụy Vũ đi vào phòng, thấy trong phòng bếp chỉ có một nồi cháo, hỏi: "Buổi tối ăn cái này?" ”
Kỷ Chi Nam cho rằng hắn không ăn cơm tối, vội vàng nói: "Anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh. ”
Tần Ngụy Vũ không có biểu tình gì trên mặt: "Không cần, pha giúp tôi một tách cà phê. ”
Tần Ngụy Vũ một tuần không trở về, lần trước ở nhà qua đêm, hai người bọn họ cãi nhau một trận.
Nghĩ tới đây, Kỷ Chi Nam xoa xoa thái dương.
Cãi nhau à? Không đúng, chính xác mà nói là cậu đơn phương phát tiết. Cậu khàn giọng hỏi Tần Ngụy Vũ nếu không thích tại sao anh lại kết hôn với cậu, Tần Ngụy Vũ cau mày, thập phần không kiên nhẫn nói: "Đừng náo. ”
Phát tiết xong Kỷ Chi Nam liền hối hận, không ai rõ hơn cậu, Tần Ngụy Vũ chán ghét người làm loạn, cậu rối rắm mấy ngày, vẫn là đến công ty hắn một chuyến.
Cậu muốn nói lời xin lỗi, hy vọng Tần Ngụy Vũ có thể về nhà ăn một bữa cơm, cho dù duy trì mặt ngoài bình thản cũng tốt, cậu sẽ không vọng tưởng cái khác.
Kết quả không nhìn thấy Tần Ngụy Vũ, nhìn thấy Lục Nhiễm hiên ngang kiêu ngạo, trong lời nói cô ta không kiêng nể gì, trái tim lại bị hung hăng xé rách một lần, máu thịt không chỗ che giấu phơi bày dưới ánh mặt trời, đau đến mức cậu sắp chết lặng.
Kỷ Chi Nam bưng cà phê đẩy cửa thư phòng ra, đặt cái ly lên bàn, Tần Ngụy Vũ vùi đầu vào văn kiện cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu nói "Cám ơn".
Lúc làm việc hắn không thích bị người quấy rầy, Kỷ Chi Nam thả nhẹ bước chân, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua giá sách, bả vai không cẩn thận đụng đến một quyển album ảnh lộ ra bên cạnh, bên trong kẹp đồ đạc rơi đầy đất.
Kỷ Chi Nam vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, cầm lấy tấm ảnh trên cùng, cậu liền ngây ngẩn cả người.
Đó là gương mặt nghiêng nằm sấp trên bàn ngủ khi còn học trung học.
Tần Ngụy Vũ nghe tiếng đi đến, cũng ngồi xổm xuống nhặt lên. Động tác của hắn rất nhanh, có chút bối rối, đem những thứ kia nhét vào trong album ảnh.
Mặc dù có nhanh hơn nữa, Kỷ Chi Nam vẫn nhìn thấy bên trong có vài tấm ảnh đều là ảnh riêng của Kỷ Chi Chương, hoặc là ảnh chụp chung của Kỷ Chi Chương và Tần Ngụy Vũ, những thứ khác đều là bưu thiếp, đích đến đều là Anh quốc, đều là tên đoan chính tuấn dật của Kỷ Chi Chương.
Kỷ Chi Nam nhớ tới mấy bức thư mình lén kẹp trong nhật ký không gửi qua, cậu rất rõ ràng, nếu như lúc ấy cậu lấy hết dũng khí gửi đi, chúng nhất định không được tận tâm trân quý và đối đãi như vậy.
Tháng trước ở cửa phòng nghiên cứu, nhìn thấy Tần Ngụy Vũ mở miệng nhận bánh quy Kỷ Chi Chương tay không đưa tới, cậu nên biết.
Tự lừa mình dối người lâu như vậy, rốt cục có chứng cứ trần trụi ném ở trước mặt cậu, bảo cậu làm sao lại đào rỗng tâm tư tìm cớ?
"Tay bị sao vậy?"
Giọng Tần Ngụy Vũ kéo suy nghĩ của cậu trở về hiện tại, Kỷ Chi Nam "A" một tiếng, nhìn thoáng qua mu bàn tay sưng đỏ của mình, nhỏ giọng nói: "Không có gì, lúc rót cà phê không cẩn thận đổ lên. ”
Tần Ngụy Vũ đưa tay về phía trước, Kỷ Chi Nam liền lui về phía sau, bổ sung: "Em đã rửa tay tiêu độc, chén cũng sạch sẽ, anh yên tâm uống. ”
Tần Ngụy Vũ mím chặt môi, thoạt nhìn không quá cao hứng. Hắn đứng lên, nhét album ảnh trên tay vào vị trí giá sách tương đối cao, Kỷ Chi Nam cũng đứng lên theo, không biết làm sao đứng ở nơi đó, giống như đang chờ phát lệnh xuống.
"Gần đây không có việc làm?" Tần Ngụy Vũ hỏi.
Kỷ Chi Nam không nghĩ tới sẽ hỏi tới chuyện này, đại não chậm chạp xoay một lúc lâu mới trả lời: "Ừm, không có. ”
Tần Ngụy Vũ lấy một quyển sách từ giá sách: "Có chỗ nào muốn đi không? ”
Trái tim Kỷ Chi Nam đập thình thịch, cậu không hiểu rõ ý tứ của lời này, trong lúc bối rối dựa vào bản tâm trả lời: "Em muốn... muốn đến bãi biển. ”
Tần Ngụy Vũ khẽ "Ừ" không thể nghe thấy một tiếng, sau đó giơ sách trong tay lên trước mặt cậu: "Gần đây trong công ty bận, chờ tuần sau đi. Cậu có thể xem, xoa một số thuốc mỡ trị bỏng, nghỉ ngơi sớm. ”
Lúc Kỷ Chi Nam ôm sách nằm xuống, trái tim còn đang đập thình thịch không ngừng.
Cậu không biết lời nói của Tần Ngụy Vũ có phải là ý tứ cậu tưởng tượng hay không.
Cậu không thể tin được, lại không khống chế được mà nghĩ, vạn nhất thì sao, vạn nhất là thật thì sao?
Buổi sáng thức dậy, Tần Ngụy Vũ đã đi làm.
Kỷ Chi Nam ảo não chính mình uống thuốc ngủ ngủ quá sâu, lúc ăn điểm tâm lại nhịn không được nhớ chuyện tối hôm qua, lúc thì nhíu mày lúc thì cười ngây ngô.
Dì đã lâu không thấy gương mặt sinh động như vậy, che miệng cười nói: "Tuần sau Kỷ tiên sinh và Tần tiên sinh sẽ ra ngoài sao? ”
Kỷ Chi Nam kinh ngạc: "Ai nói vậy? ”
"Buổi sáng Tần tiên sinh nói bắt đầu từ thứ hai tuần sau cho tôi nghỉ một tuần."
Trái tim Kỷ Chi Nam yên lặng một đêm lại bắt đầu nhảy xuống đất.
Cậu trở về phòng, đầu tiên là ôm điện thoại di động lên Baidu tra hải đảo, xem du ký, sau đó lại nhảy dựng lên mở tủ quần áo, đem trang phục mùa hè của mình trải đầy giường.
Đứng trước gương toàn thân cởi quần áo nửa người trên, nhìn thấy mình gầy đến mức có thể thấy được xương sườn rõ ràng, cậu cảm thấy quá xấu, một chút lực hấp dẫn cũng không có, hận không thể hiện tại mọc ra mười cân thịt.
"Tần Ngụy Vũ muốn dẫn tôi đi chơi" nhận thức này mờ ảo như mây bay ở chân trời, nhưng cậu căn bản không cự tuyệt được hấp dẫn như vậy, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng là Tần Ngụy Vũ rốt cục phát hiện ra cậu tốt, nguyện ý đáp lại cậu một chút.
Khi cậu đang thử quần áo, điện thoại reo và người gọi điện thoại "Kỷ Chi Hòe". Kỷ Chi Nam và đại ca quanh năm ở nước ngoài này bình thường không trao đổi cũng không có qua lại, cậu nghĩ không ra đại ca tìm cậu có chuyện gì.
Vẫn là nhận lấy: "Alo, đại ca. ”
"Kỷ Chi Nam, mày nhất định phải bức chết cha mới cam tâm sao?" Kỷ Chi Hòa mở miệng chính là nghiêm khắc trách cứ.
Kỷ Chi Nam không rõ nguyên nhân: "Cái gì? ”
"Tần Ngụy Vũ đến tột cùng hạ cổ gì cho mày, mày không tiếc đem toàn bộ Kỷ gia đưa đến tay hắn, mày điên rồi sao?"
"Tôi... Tôi không có, có chuyện gì? ”
"Mày không có?" Kỷ Chi Hỏe giận dữ nói, "Nếu không phải hôm qua tao về nước, căn bản cũng không biết mày đem toàn bộ công ty cha đưa cho mày khi mày kết hôn đều chuyển sang tên của hắn. Hắn thật sự là hao tâm tổn trí, mất hơn một năm để cha buông lỏng cảnh giác, thâm nhập vào các công ty khác của Kỷ gia, hiện tại thừa dịp cha ngã bệnh, hắn liền một lưới bắt hết, thôn tính hơn phân nửa sản nghiệp của Kỷ gia ở trong nước, mày dám nói trong đó không có công lao của mày? ”
Kỷ Chi nghe được trước mắt tối sầm, đỡ lấy cái bàn bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định thân hình: "Anh nói cái gì? Sao có thể như vậy được? ”
Kỷ Chi Hòe hừ lạnh một tiếng: "Tao biết mày vẫn oán hận cha, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới mày lại là một người thị phi bất phân như vậy, cho dù cố niệm ân dưỡng dục, cũng không nên đem toàn bộ Kỷ gia bức vào tuyệt lộ! ”
Kỷ Chi Nam không biết mình đến dưới lầu công ty Hoa Thịnh như thế nào.
Xuống xe, cậu mới phát hiện trên người còn mặc chiếc áo sơ mi trắng thử ở nhà, cúi đầu nhìn, góc áo trắng như tuyết theo gió bay lên, đập vào mắt như là khinh thường.
Trách không được Tần Ngụy Vũ sẽ bất thình lắc đối xử tốt với cậu, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, cậu ngốc nghếch đem công ty đều giao cho hắn, Tần Ngụy Vũ sau khi đạt được thứ hắn muốn, trong lòng mang áy náy, cho nên đang bồi thường.
Điều đó có ý nghĩa.
Xuống dưới lầu, Kỷ Chi Nam bỗng nhiên bắt đầu mờ mịt.
Tần Ngụy Vũ không thích cậu đến công ty tìm hắn, mỗi lần đều lạnh mặt, phái xe đưa cậu về. Hơn nữa nhìn thấy thì có thể làm gì? Cậu có thể nói gì?
Hỏi tại sao anh lại nói dối em? Hay là em không muốn anh giả mù bồi thường?
Câu trước đã có đáp án, câu sau cho tới bây giờ cậu đều không hạ quyết tâm nói ra miệng.
Cậu còn ngóng trông Tần Ngụy Vũ dẫn cậu đi bờ biển.
Cậu thực sự không có thuốc để cứu.
Kỷ Chi Nam tìm một góc, dựa vào tường vô lực ngồi xổm xuống, nắng gắt như lửa, thiêu đốt mặt đất, trong thân thể cậu lại lạnh như băng.
Đợi một lát, cậu thấy xe của Tần Ngụy Vũ từ xa chạy tới, dừng ở cửa chính của tòa nhà.
Cậu đứng lên chậm rãi đến gần, thấy Tần Ngụy Vũ sải bước từ trên xe xuống, một khắc trước khi đi vào, vội vàng liếc mắt nhìn về phía cậu một cái.
Kỷ Chi Nam không xác định hắn có nhìn thấy mình hay không, có thể bởi vì đi dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời quá chói mắt, cậu cảm thấy hốc mắt có chút nóng, không đợi bóng lưng Tần Ngụy Vũ biến mất, cậu liền đi trước một bước.
Kỷ Chi Nam không dám nhìn bóng lưng Tần Ngụy Vũ nữa, ít nhất như vậy còn có thể lừa gạt mình nói, hắn còn có thể trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro