Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63+64

Chương 63: Chúc mừng năm mới (1)

Edit by Dii.

Sau khi nghỉ trưa, cả bốn người tập hợp ở bàn trong nhà ăn làm bài tập.

Ông bà Cố đã lau bàn sạch sành sanh, còn để bánh gạo lên đó. Hai ông bà cứ một hồi thì gọt trái cây, một hồi thì đưa điểm tâm, pha trà lài cho bọn họ uống.

Nên trên bàn toàn là đồ ăn chiếm chỗ.

Làm bài được một lúc, trừ Cố Kỳ Nam ra thì ba người đều cảm thấy áp lực. Đặc biệt là Lâm Tiểu Bân, cậu vốn đến chép bài tập thôi, không ngờ là phải đổi chiến trường từ tiệm cà phê thành nhà của Cố Kỳ Nam, ông bà Cố cứ híp mắt hiền hòa nhìn cậu ta, nên một chữ cậu ta cũng không dám chép.

Bù lại là được ăn cả bụng bánh ngọt, nốc hết ba ly trà lài lớn.

Cứ như vậy đến bốn giờ rưỡi chiều, ba người nhìn đồng hồ, cảm thấy đã sắp tới giờ rồi, nếu còn ở lại nữa thì nhà người ta phải mời mình ăn tối, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi.

Lúc gần đi, ông bà Cố nhét cho mỗi người một túi đặc sản, nói là mang từ dưới quê lên, kêu bọn họ mang về nhà ăn.

Ra khỏi nhà họ Cố, trong thang máy, ba người xách theo một túi đặc sản, ba thằng không hẹn mà cùng trầm mặc.

Chờ ra khỏi tiểu khu, Lâm Tiểu Bân mới thở dài: "Haizz... Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà bạn mà được coi trọng như vậy, họ nhiệt tình quá. Tôi thật hổ thẹn với cả nhà Nam ca, trừ chép bài tập của cậu ấy thì tôi làm được cái gì chứ!"

Ngô Uyên tán đồng gật đầu: "Bân, cậu biết là tốt rồi."

Lâm Tiểu Bân nhảy dựng lên mắng: "Con mẹ nó trừ chép vở ghi của Nam ca thì cậu cũng làm được cái méo gì!"

Ngô Uyên cây ngay không sợ chết đứng: "Bọn tôi nghiêm túc học tập, cùng nhau tiến bộ, đốc thúc lẫn nhau, sao lại nói tôi chẳng làm gì hết?"

Triển Minh: "... Ngậm miệng hết đi."

Quà của ông bà Cố Kỳ Nam là nấm hương, nấm tùng nhung, hạt sen, lan kim tuyến, thích hợp nấu canh sau tết.

Triển Minh ở một mình, không nấu nướng nên chẳng dùng được mấy thứ này, để 30 tết xách đến nhà chú hắn.

Sáng 30 tết, chú hắn gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn về nhà ăn một bữa cơm ấm cúng, bảo là không biết đã cãi nhau ra sao, dù gì cũng là người một nhà, nên về ăn cơm với nhau một ngày.

Triển Minh không nói gì, đồng ý.

Một bữa cơm hơi lúng túng.

Lúc trước quậy banh nhà lên, còn đánh Triển Nhuệ. Bây giờ trở về, ai cũng ngậm miệng không đề cập tới chuyện lần trước, làm bộ như không có chuyện gì, giữ bầu không khí hòa bình.

Lúc ăn cơm, chú nói: "Nghỉ học rồi thì về nhà ở hai ngày đi? Ngày tư ngày tết, bạn bè họ hàng sẽ đến thăm đông đủ, con ở nhà cũng phụ giúp chút ít."

Triển Minh biết ý ông ta, nói: "Lớp 12 rồi, thời gian eo hẹp, bài tập còn chưa làm xong thì không được. Nếu có thân thích đến hỏi, thì nói là con sợ ồn ào nên chuyển đến chỗ gần trường ở rồi."

Triển Minh hiểu rõ, đối với chú thím hắn, chỉ cần khách sáo đúng khuôn phép là đủ rồi.

Quả nhiên chú hắn nghe xong thì gật đầu: "Đúng rồi, cũng sắp thi rồi. Lần trước giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại nói, gần đây con tiến bộ rất lớn, còn tuyên dương con! Triển Nhuệ! Con mẹ nó sao mày không chịu học theo anh của mày này! Vốn là thi thấp điểm hơn mày, giờ người ta nghiêm túc học hành rồi, tiến bộ hơn mày nhiều! Ngày nào mày cũng rụt đầu trong phòng, không biết mày học hay chơi ở trong đó! Cơ nghiệp sớm muộn gì cũng bị mày phá hết!"

Triển Nhuệ mới cướp được một bao lì xì trong group lớp, đang vui vẻ, vừa nghe Triển Quốc Cường nói, mặt đen lại ngay lập tức, cảm thấy niềm vui ngày năm mới mất hết, lòng tràn đầy khó chịu, cãi lý nói: "Ít ra thì điểm thi của con là điểm thật."

Triển Quốc Cường nghe ra ý châm chọc của cậu ta, buồn bực: "Ý mày là sao?"

"Có ý gì thì tự người ta biết." Triển Nhuệ nói.

Một tên đứng ở hàng từ dưới lên trong lớp, chỉ biết đánh nhau, bây giờ có thể thi vào gần top 300?

Triển Nhuệ học thêm nhiều như thế, lúc thi còn cố hết sức dò đáp án với người khác, vậy mà chỉ vào top 400, Triển Minh có thể giỏi hơn cậu ta sao? Ai thi tốt hơn cậu ta, thì cậu ta đều tin, chỉ có Triển Minh là không thể, nhất định là gian lận.

Thím hắn nói tiếp: "Có tiến bộ là được, chuyện tiến bộ này có thể để kì thi đại học kiểm chứng, đúng không?"

"Vâng." Triển Minh lười nghe bọn họ nói này nói kia, "Thi đại học xong sẽ biết."

Triển Quốc Cường mời Triển Minh uống rượu nếp, Triển Minh không uống. Triển Nhuệ lại muốn uống, mẹ cậu ta không cho.

Triển Quốc Cường không còn cách nào khác là tự rót tự uống. Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy con gái mình đầu năm đầu tháng ngồi ở bàn cơm ôm điện thoại di động không rời, lướt bấm liên tục, mùi rượu dâng lên, ông ta bắt đầu dông dài.

"Lớn đầu như thế rồi, không biết phấn đấu, ráng thi thêm mấy điểm nữa, vào được trường chính quy, tao với mẹ mày cũng không cần mệt như thế này. Chị con hết thuốc chữa rồi, A Nhuệ, con phải cố gắng thi vào một trường tốt. Con nhìn anh con mà học hỏi đi."

Ông ta lải nhải liên hồi, làm cho chị em Triển Nhuệ phiền vô cùng.

Triển Nhuệ ăn hai ngụm, cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, quơ đũa nói: "Con không giống Triển Minh, nó vì tình yêu nên mới chịu học!"

Trên bàn cơm im ngay lập tức.

Mặt Triển Minh đen thui.

Sao Triển Nhuệ biết chuyện của hắn và Cố Kỳ Nam?

Không thể nào.

Phút chốc, đầu Triển Minh chợt lóe lên ý nghĩ "Xem ra ngày giao thừa này vẫn phải đập cho Triển Nhuệ một trận".

Hắn đang nghĩ ngợi, Triển Nhuệ cười nhạo: "Triển Minh thích học bá, muốn thi chung một trường với người ta, đương nhiên là phải nỗ lực học tập."

Triển Minh đứng lên, vẻ mặt bực bội, Triển Nhuệ la lên: "Mày muốn làm gì? ! Toàn trường đều biết mày thích Khưu Nhiên Dĩnh, tao không được nói à?"

Triển Minh: "..."

Triển Quốc Cường nhanh chóng khuyên: "Cuối năm rồi, hai đứa làm cái gì vậy? A Minh ngồi xuống đi! A Nhuệ nữa, không nên nói chuyện lung tung! Vẫn còn đang đi học, nói lung tung cái gì đó"

Triển Minh lạnh lùng quét ngang mặt Triển Nhuệ một cái, ngồi xuống.

Triển Nhuệ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Trải qua một bữa cơm, cả nhà Triển Quốc Cường mở ti vi pha trà xem chương trình cuối năm.

Triển Minh uống hai chén trà, đứng dậy nói phải đi.

Thím hắn nhìn túi hoa quả khô hắn cầm tới, sắc mặt tốt hơn một chút, còn chia lại cho hắn một phần.

Triển Minh rất kiên định, Triển Quốc Cường có ý định để cho Triển Nhuệ hòa hợp lại với hắn, nên ra hiệu cho Triển Nhuệ đưa hắn xuống lầu. Triển Nhuệ vô cùng không tình nguyện, bị Triển Quốc Cường đá cẳng chân, bắt phải đi.

Triển Minh không thèm để ý Triển Nhuệ, đi thẳng ra cửa.

Triển Nhuệ đi theo phía sau hắn, mới vừa xuống một tầng lầu đã hừ lạnh nói: "Khưu Nhiên Dĩnh gì đó, đều là tấm bình phong của mày thôi, biến thái như mày mà cũng thích con gái?"

Triển Minh lười nhìn cậu ta, bước nhanh xuống lầu.

Triển Nhuệ không đi theo nữa.

Dắt xe điện xong, Triển Minh mới lấy điện thoại di động ra xem có tin nhắn mới không.

Tiểu Nam Tử: Triển ca, anh ăn cơm xong chưa?

Tiểu Nam Tử: Ca, tiệc giao thừa nhà chú anh ăn ngon không? Anh ăn cái gì?

Tiểu Nam Tử: Cơm nhà họ chắc chắn là không ngon đâu, không ngon bằng cơm nhà em.

Tiểu Nam Tử: Mai anh đến nhà em ăn cơm đi, có được không? Nhà em chỉ có vài vị khách ngày năm mới thôi, ở đây không có thân thích nhiều. Anh tới đi!

Tiểu Nam Tử: Mẹ em bảo ngày mai muốn làm món gà nướng muối! Siêu ngon! Anh tới đi!

Tiểu Nam Tử: Nếu không chiều nay em tìm anh chơi?

Dao A Dao: Mới vừa ăn xong, bây giờ chuẩn bị đi về.

Tiểu Nam Tử: Ngày mai anh có đến nhà em không? Hoặc là em tìm anh chơi!

Dao A Dao: Em ở nhà chơi với ông bà đi, hiếm khi bọn họ mới đến. Chờ xong rồi, anh tới tìm em chơi.

Triển Minh cất điện thoại, ngồi lên xe điện.

Trên đường phố không có người nào, đa số vẫn còn ăn tất niên, hoặc là ăn xong rồi đang xem chương trình cuối năm. Tình cờ có mấy người trẻ tuổi cười vui vẻ đùa giỡn đi ngang qua, là bạn bè bạn học gì đó.

Mười phút Triển Minh đã đến dưới lầu của phòng trọ.

Căn nhà này có năm tầng, nhưng bây giờ chỉ có đèn của hai hộ sáng.

Triển Minh ở lầu ba, không có ai, đứa trẻ hay khóc kia cũng không thấy đâu nữa, mọi người về quê ăn Tết hết rồi.

Triển Minh mở cửa, trong căn phòng trọ nhỏ trống rỗng.

Hắn tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước bàn đọc sách, lấy bài tập ra.

Thỉnh thoảng điện thoại di động lại nhấp nháy, tất cả đều là tin nhắn của Tiểu Nam Tử. Trong group đàn em im lặng, Lâm Tiểu Bân đã chạy vào group lớp buôn chuyện chương trình cuối năm với mọi người.

Triển Minh chuyên tâm làm bài tập, thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn của Tiểu Nam Tử.

Tất cả đều là mấy câu buôn chuyện, cậu đang ngồi xem chương trình cuối năm với ông bà. Chắc là sợ Triển Minh ở một mình thấy nhạt nhẽo, nên cách mấy phút thì nhắn cho hắn một tin.

Triển Minh xem tin, trả lời một tiếng "Ừ", hoặc là một cái sticker, biểu thị rằng mình đã xem rồi.

Chờ Triển Minh làm xong bài tập lý thì mới hơn mười giờ rưỡi.

Trong group đàn em đã có tới 99+ tin nhắn.

Triển Minh lướt xem hết mới phát hiện nửa giờ trước Lâm Tiểu Bân đã hẹn mọi người chiều mai đi xem phim, Cố Kỳ Nam và Ngô Uyên đều đồng ý, Cố Kỳ Nam còn thay Triển Minh đồng ý.

Một lát sau, Ngô Uyên cầu viện khẩn cấp.

Cậu ta và Khưu Nhiên Dĩnh tán gẫu, nói ngày mai muốn đi xem phim, Khưu Nhiên Dĩnh nói cô và bạn cùng bàn của cô cũng muốn đi xem phim này.

Ngô Uyên hỏi làm sao bây giờ?

Sốt ruột đến nỗi gửi tới hai mươi ba cái dấu chấm than.

Cố Kỳ Nam dùng khí phách của lãnh đạo mà nêu ý kiến, kêu Ngô Uyên mời Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn của cô đi xem phim, nói cho họ biết, ngày mai bốn người bọn họ cũng sẽ đi, để Khưu Nhiên Dĩnh khỏi lúng túng.

Nhiều người thì sẽ biến thành bạn bè đi xem phim với nhau, nữ có nam có, rất bình thường, Khưu Nhiên Dĩnh sẽ không từ chối.

Sau đó Ngô Uyên lên mạng đặt vé ngay lập tức..

Phim chiếu lúc hai giờ rưỡi chiều, xem xong còn đi uống trà chiều với nhau, không cần ăn cơm bữa chính, lại có thể có nhiều thời gian ở chung.

Đặt chỗ ngồi, cho sáu cái ghế liền nhau, hai cô gái sẽ ngồi ở giữa. Đến lúc đó xem Khưu Nhiên Dĩnh ngồi bên nào, dù cho có là bên trái hay bên phải, Ngô Uyên cũng có cơ hội ngồi cạnh cô.

Xem phim xong, Cố Kỳ Nam sẽ nói Ngô Uyên đã mời mọi người xem phim rồi, cậu sẽ mời uống trà chiều.

Vô cùng tự nhiên, hai cô gái chẳng có gì mà lúng túng.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân đều sợ ngây người.

Lâm Tiểu Bân nói, không ngờ Nam ca mới là thống lĩnh vĩ đại nhất.

Cố Kỳ Nam rất đắc ý, nhắn riêng với Triển Minh.

Tiểu Nam Tử: Em lợi hại không? Thông minh chứ? Em từng theo đuổi người ta, có kinh nghiệm thực chiến, không giống bọn họ.

Tiểu Nam Tử: Vậy chiều mai đi xem phim nhá!

Tiểu Nam Tử: Ông bà em nói em có thể ra ngoài chơi!

Tiểu Nam Tử: Nhưng mà ngày mai chắc không có cơ hội hôn cái mặt thối của anh.

Một khắc kia, Triển Minh lại cảm thấy vô cùng kích động, muốn ôm lấy Cố Kỳ Nam, hôn Tiểu Nam Tử của hắn.

Hắn cho là đêm giao thừa chỉ cần ở một mình, làm hai tờ bài thi, sau đó hết năm.

Nhưng bây giờ hắn rất muốn gặp Cố Kỳ Nam, muốn vô cùng.

Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, hắn đã cầm điện thoại di động và chìa khóa, đứng ở trạm tàu điện ngầm rồi.

Hết chương 63.

Chương 64: Chúc mừng năm mới (2)

Edit by Dii.

Toa xe tàu điện ngầm trống rỗng, chỉ có vài người, đều đi cùng nhau.

Có thể là bạn bè hẹn nhau đi chơi, có thể là mới ra ngoài ăn tất niên nên giờ mới về, đều đi thành từng nhóm.

Chỉ có Triển Minh đi một mình.

Đã sắp mười một giờ, group đàn em ầm ĩ không ngừng. Lâm Tiểu Bân cứ kêu réo mọi người cùng ra ngoài chơi, đốt pháo hoa.

Lâm Tiểu Bân, Ngô Uyên, Triển Minh gần nhau, đi bằng xe điện chỉ tốn mười mấy phút, nhưng nhà Cố Kỳ Nam ở trung tâm thành phố, quá xa.

Tiểu Nam Tử: Tôi cũng muốn ra ngoài chơi với mọi người, tôi chưa đón giao thừa với bạn thân bao giờ.

Bân ca xông về phía trước: Nhà cậu quá xa, dẹp đi. Ba người bọn tôi ở gần nhau, đi tới chỗ Triển ca chỉ mất một chút thời gian.

Uyên ca nhất định đậu: Cậu ở nhà với ông bà đi.

Tiểu Nam Tử: Ông bà tôi đi ngủ rồi, người già làm sao thức tới giao thừa được.

Bân ca xông về phía trước: Đừng, nhà cậu xa như vậy, đi tàu điện ngầm cũng mất tới hai tiếng. Chắc chắn Triển ca không cho cậu đi đâu, đến lúc đó hai người bọn tôi còn phải đi tìm cậu, qua lại mất tới hai giờ, cậu tha cho tôi đi.

Uyên ca nhất định đậu: Sao Triển ca không nói chuyện? Không lẽ ngủ rồi?

Triển Minh còn đang suy nghĩ làm sao kêu bọn Lâm Tiểu Bân đừng tìm hắn, Ngô Uyên đã gọi tới rồi.

Triển Minh vừa nhận cuộc gọi, Ngô Uyên liền nói: "Triển ca? Đi dạo không?"

Triển Minh còn chưa mở miệng trả lời, trong tàu điện ngầm đã vang lên tiếng loa thông báo.

Ngô Uyên hỏi ngay: "Cậu ra ngoài à?"

"Ừm."

Ngô Uyên trầm mặc một hồi, chỉ trong giây lát, nhẹ giọng hỏi: "Đi tìm Tiểu Nam Tử sao?"

Triển Minh cũng trầm mặc chốc lát, thừa nhận: "Ừ."

Ngô Uyên không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Được, vậy tôi cúp máy đây."

Ngô Uyên nhắn vào group đàn em rất nhanh, nói Triển ca không đi đâu, bảo Lâm Tiểu Bân ở yên trong nhà, đừng có chạy lung tung, ngày mai còn đi xem phim với con gái, giờ đắp mặt nạ vẫn kịp.

Lâm Tiểu Bân oán than một lúc.

Cố Kỳ Nam nhắn rất nhiều tin nhắn riêng cho Triển Minh.

Tiểu Nam Tử: Triển ca, anh không đi chơi với bọn Bân ca à?

Tiểu Nam Tử: Anh đang làm gì đó? Còn làm bài? Hay chuẩn bị ngủ?

Dao A Dao: Không

Tiểu Nam Tử: Ồ! Vậy anh nói chuyện với em tí đi, cứu vớt em qua mười hai giờ, sau đó em sẽ ngủ.

Dao A Dao: Buồn ngủ thì ngủ đi

Tiểu Nam Tử: Không được! Em muốn là người đầu tiên chúc anh năm mới vui vẻ!

Dao A Dao: Ừm.

Tiểu Nam Tử: Sáng mai anh làm gì?

Dao A Dao: Làm bài tập

Tiểu Nam Tử: Ồ, vậy em cũng làm bài tập, chúng ta call video làm bài chung đi!

Dao A Dao: Ừm

Tiểu Nam Tử: Em nhớ anh

Dao A Dao: Ngoan

Tiểu Nam Tử: Chúng ta call video một lát được không? Em vào phòng rồi, chúng ta call một lát thôi, em muốn thấy anh.

Dao A Dao: Chờ anh một chút, bảo bối.

Tiểu Nam Tử: Được

Cố Kỳ Nam đợi đến mười một giờ rưỡi, Triển Minh nhắn tin, hỏi cậu bây giờ có thể xuống lầu không.

Đột nhiên Cố Kỳ Nam cảm giác máu của cơ thể đều dồn vào đại não và tim, tim nhảy ầm ầm, hai tai ong ong, không còn nghe thấy âm thanh của MC trong TV đang nói rất to.

Cậu trả lời hai chữ "Có thể", ngẩng đầu lên nói dối với ba mẹ: "Bạn con đi chơi, đi ngang qua nhà chúng ta, gọi con xuống lầu."

Mẹ của cậu kinh ngạc: "Bây giờ sao? Bạn học của con?"

Cố Kỳ Nam bình tĩnh gật đầu: "Bọn họ có mấy người, bảo là ra ngoài chơi pháo hoa."

Mẹ của cậu nhìn đồng hồ: "Sắp mười hai giờ rồi, hơn nữa, nội thành cũng không cho đốt pháo?"

Cố Kỳ Nam cố gắng nhớ lại lúc nãy Lâm Tiểu Bân có gửi vào group một bức ảnh, là ảnh cậu ta đang chơi pháo hoa với một đứa bé nhà họ hàng, nói: "Chỉ chơi gậy tiên nữ và pháo ném thôi, toàn là đồ chơi cả."

*Gậy tiên nữ: là cái pháo hoa cầm tay xè xè mình chơi ngày còn nhỏ á, sinh nhật hay có. Vì nhìn nó giống cây đũa phép thuật của bà tiên zl. Còn pháo ném là pháo đồ chơi nhỏ, ném xuống đất sẽ nổ.

Mẹ của cậu còn muốn hỏi lại, bị ba cậu ngăn lại: "Kiển Tử mấy tuổi rồi, nam tử hán, mười một giờ ra ngoài thì làm sao, huống chi còn có bạn thằng bé, đông người mà. Miễn là đừng chạy quá xa, chơi quanh đây là được rồi, mang điện thoại di động theo."

Cố Kỳ Nam rất ít nói dối, ba mẹ cậu không nghi ngờ lời của cậu. Lúc tạm biệt ba mẹ, cậu hơi chột dạ.

Ui, yêu sớm thật là phiền phức.

Nhìn con số màu đỏ trong thang máy giảm dần, lần đầu tiên Cố Kỳ Nam có cảm giác một giây dài như một năm.

Cậu nắm chặt điện thoại di động gửi tin nhắn cho Triển Minh.

Tiểu Nam Tử: Em đang trong thang máy, sắp xuống tới.

Dao A Dao: Ừ, anh đang ở cửa, cửa đông.

Cửa?!

Lúc Cố Kỳ Nam ra khỏi thang máy, cậu rất hy vọng trên lưng mình mọc một đôi cánh, bay đến cạnh Triển ca ngay lập tức.

Trong đêm đen, cậu thở hổn hển mà chạy, chạy đến ấm đầu, hai má đỏ chót.

Cậu quẹt thẻ ra cửa đông, nhìn thấy Triển ca mặc áo đen, trùm mũ lên đầu, hai tay đút túi, lạnh lùng đứng ở ven đường không có một bóng người mà chờ cậu.

Cố Kỳ Nam bay nhào qua, chui vào ngực Triển ca, ôm chặt lấy hắn, lớn tiếng nói: "Em rất nhớ anh!"

Triển Minh sốt sắng mà ôm cậu, nhìn xung quanh một cái.

Trên đường không có ai, bảo vệ của tiểu khu đang ngồi trong phòng gác xem chương trình cuối năm.

Triển Minh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Lỡ như có ai thấy thì sao?"

Lúc này Cố Kỳ Nam mới buông hắn ra, cười khúc khích: "Em kích động quá."

Hai người đứng ở ven đường, ngây ngốc đối diện nhau. Sau năm phút, Cố Kỳ Nam không nhịn được nữa, kéo tay Triển Minh, dẫn hắn tiến vào tiểu khu.

Tiểu khu nhà Cố Kỳ Nam có nhiều cây xanh, khắp nơi đều có hoa cỏ tươi tốt và cây cối, có chỗ cỏ cây tốt tới nỗi che hết cả cái ghế dài bên cạnh.

Cỏ cây ở thành phố Nam Châu dù đông hay hạ cũng xanh tốt như thường.

Cố Kỳ Nam kéo Triển Minh trốn ra sau góc bụi hoa cỏ sum suê, hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình rất lưu manh.

Sau khi yêu đương, sao ngày nào cũng muốn ôm hôn và sờ người ta mấy cái?

Sao có thể lưu manh như vậy? !

Nhưng mà sau khi trốn vào một góc, cậu đã không nhịn được mà ôm Triển ca, nhón chân lên hôn.

Triển ca luôn lạnh lùng, nhưng dường như hôm nay rất kích động. Cố Kỳ Nam lưu manh, hắn còn lưu manh hơn Cố Kỳ Nam. Cố Kỳ Nam chỉ muốn hôn một cái, còn muốn nói hai câu, Triển ca thì không cho cậu có cơ hội nói chuyện.

Mùa đông năm nay rất ấm áp, đêm giao thừa cũng không lạnh, Cố Kỳ Nam chỉ mặc một cái áo len mỏng và một lớp đồ mùa thu.

Lúc hôn rất kích động, Triển Minh luồn tay vào trong áo của Cố Kỳ Nam, nắm lấy cái eo thon gầy của cậu, ra sức mà nắn.

Bóp nắn tới nỗi eo Cố Kỳ Nam sắp hằn dấu ngón tay.

Cuối cùng Cố Kỳ Nam cố gắng đẩy tay Triển ca ra, thở hổn hển nói: "Không được, không hôn tiếp được, hôn nữa sẽ—— "

Hôn nữa sẽ bắt lửa.

Triển Minh cúi đầu chôn ở cổ cậu, hơi thở ấm áp phà lên cổ Cố Kỳ Nam, làm cậu nổi da gà.

Cậu có cảm giác Triển ca đang làm nũng.

Cậu ôm bờ lưng rộng của Triển ca, nhẹ nhàng hỏi: "Sao đột nhiên anh lại đến đây?"

Triển ca không lên tiếng.

Còn phải hỏi sao?

Chắc chắn là nhớ cậu, ở một mình cảm thấy cô đơn.

Cố Kỳ Nam ôm Triển ca thật chặt, vừa lấy hơi vừa nói: "Em cũng nhớ anh, nhớ vô cùng."

Hai người cứ ôm nhau thật chặt như thế, không nói gì.

Đột nhiên, bốn phương tám hướng vang lên tiếng hoan hô, có người hô lớn "Chúc mừng năm mới", còn có người chạy ra ban công thả pháo điện tử.

Đâu đâu cũng có tiếng bùm bùm.

Còn có âm thanh tivi, âm thanh chúc mừng năm mới.

Hội tụ thành một cụm tiếng vang, trong đêm đông truyền đến tai hai người.

"Năm mới vui vẻ." Cố Kỳ Nam nói.

"Năm mới vui vẻ." Triển Minh nói.

Hai người ôm nhau một lát, Triển Minh nói: "Anh phải đi rồi, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng sắp đến rồi."

Hôm nay là đêm giao thừa, tàu điện ngầm cũng chạy lâu hơn ngày thường.

Cố Kỳ Nam bật thốt lên: "Anh đừng về."

Triển Minh trầm mặc một hồi, nói: "Ngoan."

Cố Kỳ Nam biết giờ không phải là lúc để ba mẹ cậu nghi ngờ quan hệ của hai người, bọn họ chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Cậu chỉ có thể lưu luyến không rời mà thả ra, hôn lên má của Triển ca một cái, hôn chóp mũi một cái, hôn cằm một cái, hôn môi một cái.

Triển Minh ghìm chặt cậu vào lòng, ôm một lúc mới thả ra.

Lúc Triển Minh về phòng trọ thì đã hơn một giờ khuya.

Căn phòng trọ rất nhỏ, lại trống rỗng.

Hắn không muốn ngủ, lấy chiếc hộp trong tủ quần áo ra.

Hắn bày hoa hồng trên bàn, xếp từng đoá từng đoá một. Lấy Lego cũ ra, bắt đầu ghép lại.

Điện thoại di động reo lên.

Hắn cầm lên xem.

Tiểu Nam Tử: Đã tới chưa?

Tiểu Nam Tử: Em buồn ngủ quá à, buồn ngủ không chịu được.

Dao A Dao: Về rồi, mau ngủ đi.

Tiểu Nam Tử: Anh cũng mau ngủ đi, ngày mai còn ra ngoài chơi.

Cố Kỳ Nam gửi một đoạn ghi âm hơn hai mươi giây qua.

Triển Minh mở ra nghe.

Đung đưa đung đưa, ngủ đi ngủ đi, một đêm lớn một tấc.

Đung đưa đung đưa, thương đây thương đây, một đêm lớn một thước.

Giọng Nam Châu của Cố Kỳ Nam không chuẩn, khẩu âm lờ lợ, rất đáng yêu.

Triển Minh nghe đi nghe lại.

Trong tiếng hát ru, ôm Lego mà ngủ.

Chiều mùng một, tổ bốn người tập hợp trước rạp chiếu phim.

Bốn người đến sớm 15 phút, hai cô gái chưa tới. Cố Kỳ Nam là người chỉ đạo, nghiêm túc tập dợt và chỉ đạo lại lần nữa, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên nghe xong thì nổi lòng tôn kính.

Lâm Tiểu Bân cảm thán: "Quả nhiên Nam ca đã được nhiều người tỏ tình rồi nên có khí chất của một người có thâm niên."

Triển Minh nghe xong muốn cười.

Sau mười phút, Khưu Nhiên Dĩnh cùng với bạn cùng bàn của cô là Lâm Hoa Đình đến.

Vừa thấy hai cô gái, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đều đổ mồ hôi hột.

Tuy là khí trời rất ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, con trai còn mặc quần dài và hai lớp áo. Khưu Nhiên Dĩnh và Lâm Hoa Đình lại mặc hoodie và váy, một người hồng nhạt, một người màu trắng, chân mang giày trắng giống nhau, để lộ đôi chân vừa thon vừa dài.

Đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng nhìn sao mà lạnh lẽo quá.

Lâm Tiểu Bân há mồm hỏi: "Hai người các cậu không sợ lạnh à?"

Cố Kỳ Nam đứng ở sau hai cô gái, lườm Lâm Tiểu Bân một cái, đưa tay lên làm dấu chéo, ý là kêu cậu ta ngậm miệng lại.

Lâm Tiểu Bân nhanh chóng cứu vớt: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, rất đáng yêu, rất đáng yêu."

Hai cô gái cười hì hì, Khưu Nhiên Dĩnh thấp giọng nói: "Bọn tớ có mang tất."

Lâm Tiểu Bân giơ ngón tay cái lên: "Tất này lợi hại thật, nhìn như không có luôn."

Lâm Hoa Đình nở nụ cười.

Tiến vào rạp chiếu phim, hai cô gái ngồi ở giữa, Ngô Uyên ngồi cạnh Khưu Nhiên Dĩnh, tay chân đều cứng ngắc, bắp rang cũng quên mất đưa cho người ta, giữ khư khư trong ngực.

Cố Kỳ Nam và Triển Minh ngồi xuống ở đầu kia.

Nhân lúc phim chưa chiếu, Cố Kỳ Nam lấy điện thoại di động ra.

Tiểu Nam Tử: Đưa bắp rang cho người ta đi! Cậu ôm làm gì? !

Bân ca xông về phía trước: Nam ca, quá khó khăn. Xin hỏi một câu, lần sau đừng cho Ngô Uyên đi xem phim được không?

Đèn tối sầm, bắt đầu chiếu phim.

Đèn tối lại, Triển Minh liền nắm lấy tay Cố Kỳ Nam.

Ở trong bóng tối, nơi không ai nhìn thấy, hai tay nắm thật chặt.

Da thịt nóng rực dán vào nhau chặt chẽ làm Cố Kỳ Nam tê cả da đầu, cậu sung sướng đê mê, muốn đứng lên la to, mọi người mau nhìn đi, đây là bạn trai của tôi, vừa cool vừa đẹp trai, tôi rất thích anh ấy.

Phim kết thúc, đèn mới sáng lên, Triển Minh cũng buông tay Cố Kỳ Nam ra.

Mặt Cố Kỳ Nam đỏ hồng, dọa cho Lâm Tiểu Bân nhảy dựng.

"Nam ca, cậy nóng đến vậy luôn à?"

Cố Kỳ Nam cười ngốc.

Lâm Tiểu Bân vừa quay đầu, phát hiện mặt Ngô Uyên và Khưu Nhiên Dĩnh cũng hồng hồng y chang.

Sau đó cậu ta lầu bầu: "Ở đây không thông gió, coi các cậu bị ngộp chưa kìa, nhanh đi ra ngoài."

Ngày hôm nay có rất nhiều người đến rạp, lúc hết phim, Triển Minh sát bên cạnh Cố Kỳ Nam. Mỗi khi có người đụng vào Cố Kỳ Nam, hắn sẽ đưa tay ra chặn lại, hoặc là nhẹ nhàng kéo cậu vào lồng ngực mình.

Cảm giác lâng lâng vẫn luôn vây quanh Cố Kỳ Nam.

Nói chuyện yêu đương thật tốt, cậu nghĩ.

Ra đến cửa rạp chiếu phim, cuối cùng thì Ngô Uyên cũng có cảm giác mình đã hoàn thành sứ mệnh tình yêu. Cố Kỳ Nam lớn tiếng nói: "Uyên ca mời chúng ta xem phim, tôi mời các cậu uống trà chiều nhé!"

Lâm Tiểu Bân chỉ chờ Cố Kỳ Nam ra lệnh một tiếng, cậu ta sẽ phụ hoạ theo. Từ khi hết phim tới giờ vẫn vểnh tai lên nghe ngóng, rất sợ bỏ qua, lúc này nhanh chóng lớn tiếng mà tiếp ứng: "Được đó, cảm ơn Nam ca! Khưu Nhiên Dĩnh, hai người cũng đi cùng chứ!"

Khưu Nhiên Dĩnh cùng Lâm Hoa Đình bị âm thanh vang dội của hai người kia làm bối rối, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

Lâm Hoa Đình đụng tay Khưu Nhiên Dĩnh một cái.

Ngô Uyên thấp giọng nói: "Cùng đi chứ."

Khưu Nhiên Dĩnh nhỏ giọng đáp "được".

Sáu người tìm cửa hàng đồ ngọt, chọn đồ ngọt và đồ uống.

Sau khi đồ ăn được dọn lên, sáu người lại rơi vào bầu không khí trầm mặc kì lạ, cả Lâm Tiểu Bân cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Cố Kỳ Nam thân là người chỉ đạo, tất nhiên là không thể để cảnh lúng túng này tiếp diễn, suy nghĩ hồi lâu, mở miệng hỏi: "Mấy cậu làm bài tập hết chưa?"

Năm người còn lại: "..."

Khưu Nhiên Dĩnh lấy dũng khí, hỏi: "Cậu xong rồi à?"

Cố Kỳ Nam uống một ngụm ca cao nóng, nói: "Gần như là xong hết rồi."

Ngoại trừ Triển Minh, bốn người còn lại đều vã mồ hôi lạnh.

Mọi người bắt lấy chủ đề bài tập bài học, thảo luận nhiệt liệt.

Ngày mùng một đi xem phim và uống trà chiều vui vẻ, Triển Minh đã quên đi rất nhanh.

Vì không ngờ sau buổi trà chiều này lại xảy ra chuyện.

Ngày nghỉ cuối cùng của lớp 12 qua đi, mới đầu năm, Lâm Tiểu Bân đã quăng vào group đàn em một bức ảnh chụp màn hình.

Trên ảnh là QQ confession, tên là Cây xoài nhỏ Confession, là một bài viết mới đăng hồi tối.

Thực chùy*: Đại ca của trường và học sinh ngoan đi cùng nhau, ngày mùng một đi xem phim thì bị bọn tôi bắt gặp. Bọn họ mặc đồ tình nhân, không nhìn thấy bọn tôi, vì bọn tôi không xem bộ phim đó. Sau khi xem xong ra ngoài, bọn họ còn đi ăn cái gì đó với nhau. Thì ra học sinh ngoan lại quen đại ca trường! Chắc chắn à thực chùy! Có ảnh làm chứng!

*Thực chùy: "实锤": sự thật được vạch trần không thể chối cãi được, có bằng chứng bằng ảnh, video.....

Sau khi đọc bài post này xong, hô hấp của Triển Minh dừng lại một lúc.

Mãi đến khi hắn nhìn thấy bức ảnh.

Trong hình là hắn mặc hoodie đen, cùng với Khưu Nhiên Dĩnh mặc áo hoodie váy màu hồng.

Bân ca xông về phía trước:...

Uyên ca nhất định đậu:...

Tiểu Nam Tử: ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro