Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Buổi tối đáng ghét

Dung Duyệt khoan khoái bước trên con đường về nhà. Khi đi ngang qua một tiệm chuyên về cà phê, hắn đột nhiên nhớ ra trong nhà Thẩm Miên có máy xay, lập tức tiến vào mua hạt.

Lúc Dung Duyệt đứng trước tủ gỗ đựng đầy ắp hạt cà phê, nhiều người không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Dung Duyệt không rõ về các loại cà phê cho lắm, vì thế đi tìm nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng thấy hắn đi về phía mình, tim đập như nổi trống.

"Tôi muốn mua một ít cà phê." Dung Duyệt chậm rãi nói: "Xin hỏi, có giới thiệu không?"

Nhân viên cửa hàng tức khắc hắng giọng, lấy hết can đảm nhìn thẳng mặt hắn. "Gần đây chỗ chúng tôi mới nhập một lô cà phê Kona của Hawaii... Nếu quý khách không ngại, xin hãy thử một lần."

Dung Duyệt đột nhiên suy nghĩ từ vấn đề mà bản thân không cần phải quan tâm: "Uống ngon không?"

Nhân viên cửa hàng hít sâu một hơi, nói: "Ngon!"

Dung Duyệt liền mua một gói.

(banhbaonhanrong.wp.com)

Có hạt cà phê nhưng hắn không biết dùng máy xay, vì thế cứ đứng đó nhìn chòng chọc nửa ngày.

Khi Thẩm Miên về nhà, anh thấy Dung Duyệt đang đứng trong phòng bếp ngẩn người.

"Em muốn uống cà phê à?" Thẩm Miên hỏi.

Dung Duyệt vẫn dán mắt vào máy xay, sau đó "ừm" một tiếng.

Thẩm Miên lập tức tìm được một cuốn sách hướng dẫn trong ngăn kéo, bắt đầu đọc.

"Anh cũng không biết dùng hả?" Dung Duyệt hỏi anh.

"Ừ, cái này anh được người ta tặng, từ đó đến giờ vẫn chưa động tới." Thẩm Miên suy nghĩ một lúc, đột nhiên muốn khoe khoang. "Nhưng anh rất thông minh, chỉ cần đọc hướng dẫn là biết."

"Về mặt lý thuyết thôi nhỉ." Ngữ khí của Dung Duyệt lành lạnh.

Câu nói này chọt trúng điểm đau của Thẩm Miên vì anh học vật lý học lý luận.

Thầy Thẩm tuy học lý luận, nhưng về mặt thực hành cũng không phải không thu hoạch được gì, anh làm từng bước một theo hướng dẫn, coi như thành công khởi động máy.

Dung Duyệt đứng sau lưng Thẩm Miên, nhìn anh bận rộn, không nhịn được thì thầm đọc thơ: "Rubens, vong xuyên, hoa viên biếng nhác, gối thịt mát lạnh. Những người ở đây không thể yêu, nhưng sinh mệnh lại không ngừng vận động, xoay tròn, tựa như luồng không khí trên không trung và thủy triều trên biển*."

*Nằm trong tập thơ "Những bông hoa ác" (Les Fleurs du Mal) của Charles Baudelaire.

Mỗi khi Thẩm Miên nghe Dung Duyệt đọc thơ, trong đầu anh luôn trôi nổi hai từ: tà âm. "Em thường làm việc gì ở phòng phát thanh?"

"Em rất ít khi livestream, bình thường hay lồng tiếng cho phim tài liệu." Dung Duyệt trả lời: "Có chương trình giới thiệu về cuộc đời của các nhà thơ là em đang thu âm cố định."

Thẩm Miên gật gù, đột nhiên hỏi: "Em có biết seiyuu Nhật Bản không?"

"Đương nhiên em biết." Chẳng nhẽ Thẩm Miên thật sự coi hắn là hoa lan giữa núi sâu không rành thế sự sao?

Thẩm Miên đánh bạo nói: "Em rất hợp lồng tiếng cho anime 18+."

Dung Duyệt sửng sốt.

Thẩm Miên chạy đi như bỏ trốn, tìm dụng cụ tiến hành bước pha cà phê tiếp theo.

Dung Duyệt cười cười, ôm lấy Thẩm Miên lúc anh đứng lên. "Ý anh là phim BL còn chỉ có thịt?"

Tay Thẩm Miên khẽ run lên: "Em biết nhiều thật đấy."

"Lăng Tiêu nói với em." Hắn lại đổ vỏ.

Thẩm Miên quay đầu nhìn Dung Duyệt một cái: "Lần sau gọi Lăng Tiêu ra ngoài ăn cơm, anh có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Dung Duyệt cảm thấy ý của anh thực ra là anh có chuyện muốn cảnh cáo cậu ta.

"Không sao, em bằng này tuổi rồi biết những thứ đó cũng rất bình thường!" Dung Duyệt vòng tay quanh eo Thẩm Miên, tán nhảm với anh.

"Ừm..." Thẩm Miên rơi vào trầm tư. "Nhưng trong lòng anh em vẫn còn rất nhỏ..."

Dung Duyệt dính chặt nửa thân dưới lên thân thể anh, cười hỏi: "Nhỏ chỗ nào?"

"Em đừng lưu manh như vậy được không?" Thẩm Miên không biết làm thế nào mà hắn lại biến thành cái dạng này, quả nhiên vẫn cần gọi Lăng Tiêu ra đàm đạo.

"Nói đi. Em muốn biết." Dung Duyệt bóp eo anh một cái thật mạnh.

Vừa đau vừa nhột, Thẩm Miên bị hắn nhéo đến nỗi co rụt người, dụng cụ trong tay suýt chút nữa bay ra ngoài. "Ý anh là tuổi của em vẫn còn nhỏ được chưa! Ra chỗ khác cho anh!"

Dung Duyệt bĩu môi, sau đó dùng một tay nâng mặt Thẩm Miên, cắn môi dưới của anh một cái. "Em trai nhỏ còn lâu mới làm vậy với anh." Dứt lời, hắn thuận theo ý muốn của Thẩm Miên, nhanh chóng cút ra phòng khách.

Thẩm Miên một tay che miệng, tay còn lại bối rối tiếp tục công việc dang dở. "Tiểu quỷ đáng chết!"

Đến khi cà phê được pha xong, tâm tình anh mới bình tĩnh lại. Anh rót một ly cho Dung Duyệt đang ở trong phòng khách. "Uống đi."

Dung Duyệt nhìn chằm chằm ly cà phê đen sì, không thèm động đậy.

Thẩm Miên ngồi bên cạnh hắn, hiếm khi có cảm giác thẹn quá hóa giận. "Anh uống rồi, rất ngon. Hơn nữa, có ngon hay không em cũng đâu biết được! Anh nghiên cứu lâu như vậy, dù thế nào em cũng phải uống hết cho anh!"

Dung Duyệt vươn tay, chậm rãi đẩy ly cà phê tới trước mặt Thẩm Miên. "Anh uống đi."

Thẩm Miên: "... Em có ý gì? Muốn ăn đòn phải không?"

Dung Duyệt nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Miên bị ánh mắt hắn uy hiếp. "Coi như em đẹp trai, anh nhịn." Nói xong, anh cầm ly lên, uống một ngụm.

Dung Duyệt dán mắt nhìn anh nuốt cà phê xuống, sau đó tiến tới, liếm một cái.

Thẩm Miên giật mình đụng vào lưng ghế mềm mại.

"Anh không cho đường." Mặt Dung Duyệt dừng ngay trước mặt anh, bất mãn lẩm bẩm.

Thẩm Miên bị hắn hôn, lỗ tai bắt đầu chuyển sang màu đỏ, ánh mắt dưới thấu kính cũng không nhịn được trôi đi, không dám nhìn thẳng vào hắn. "Lần sau nếu em muốn hôn anh có thể báo trước được không?"

Dung Duyệt vuốt má anh, khiến anh không thể không nhìn thẳng vào mắt mình. "Em muốn cảm nhận được mùi vị từ trong miệng của anh."

"Em nói muốn hôn anh cũng không dâm đãng bằng câu này."

"Vậy... Đến đây đi." Dung Duyệt nóng lòng muốn thử.

Thẩm Miên uống thêm một ngụm cà phê, sau đó nhìn hắn bằng ý tứ ám chỉ hết sức rõ ràng.

Dung Duyệt đặt một tay trên ngực Thẩm Miên, dùng lưỡi cạy ra bờ môi anh, mút đầu lưỡi đắng chát.

"Đúng như lời nhân viên cửa hàng nói, tươi mới, mát lạnh, độ thuần bậc trung." Dung Duyệt xoa môi anh, bình luận: "Là hương vị thượng hạng."

"Thực chất." Thẩm Miên bổ sung cho hắn. "Có hơi chua."

Dung Duyệt cảm thấy đáng tiếc: "Em không nếm được."

Thẩm Miên chóng mặt, mê muội làm một động tác lặp đi lặp lại ngu ngốc, uống cà phê, sau đó cùng Dung Duyệt hôn nhau. Mãi sau, anh không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc Dung Duyệt đang muốn nếm mùi, hay chỉ mượn cớ "ăn đậu hũ" mình.

"Ha." Trong lúc hôn, Dung Duyệt rời khỏi miệng anh để hô hấp, hơi thở của hắn tựa hoa lan, đôi mắt ướt át như nai con khiến người ta yêu thương.

Thẩm Miên nghĩ thế nào cũng cảm thấy dưới tình huống này người chiếm tiện nghi mới là mình.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, Dung Duyệt lập tức nghiêng đầu tìm kiếm bờ môi anh, Thẩm Miên vội vàng đuổi theo. "Anh ở đây."

Trong không gian, tiếng nước nhóp nhép trở nên cực kỳ chói tai.

"Nếu là seiyuu, lúc này sẽ phát ra âm thanh gì nhỉ?" Dung Duyệt hỏi anh.

Thẩm Miên vừa nghĩ đến chuyện hắn sắp muốn làm, nhịp tim lập tức không chạy theo tần số bình thường, thậm chí loạn hết cả lên. Có lẽ anh sợ mình hồi hộp đến mức trụy tim mà chết, theo bản năng muốn chạy trốn. Vừa nghĩ vậy, thân thể anh lập tức hành động. Thẩm Miên liên tục lùi lại, sau đó định bỏ trốn từ tay ghế sô pha. Dung Duyệt phát hiện ra động tác của anh, tức khắc vươn tay, bắt lấy mắt cá chân Thẩm Miên, kéo anh trở về.

"Đồ nhát gan." Dung Duyệt cười nhạo anh.

Thẩm Miên thức thời nhận thua. "Không phải anh nhát gan, là lực sát thương của em quá mạnh."

Dung Duyệt xoa mái tóc nâu ngắn của Thẩm Miên, hắn ghé vào lỗ tai anh, dùng tinh thần lồng tiếng, yêu nghề kính nghiệp mà rên rỉ một đoạn.

Cuối cùng, tay chân Thẩm Miên mềm nhũn, nằm bẹp trên ghế sô pha.

Dung Duyệt đứng dậy, trước khi đi còn thổi một hơi lên cổ anh. "Anh nhất quyết muốn nằm ở đây à? Ngày nào em cũng ngủ ở chỗ này, khắp nơi đều có mùi của em."

Thẩm Miên thật sự muốn quỳ xuống: "Em đừng như vậy nữa được không, từ ngày em dọn vào, cơ thể anh càng ngày càng lụn bại."

Dung Duyệt phớt lờ anh, cười tủm tỉm hỏi: "Tối nay ăn gì?"

"Em nói xem?" Thẩm Miên hỏi câu này, ý là hắn muốn ăn gì anh cũng làm được.

Dung Duyệt mỉm cười: "Ăn anh."

Thẩm Miên: "... Hỏi Lăng Tiêu lúc nào rảnh, anh muốn lập tức gặp cậu ta, đàm đạo nhân sinh."

Đấu võ mồm hoàn toàn vô ích, đến tối, trên bàn ăn toàn là cảnh tượng không phù hợp với thiếu nhi.

Trước đây Thẩm Miên hơi mắc bệnh sạch sẽ, cực kỳ ghét việc uống chung cốc, ăn chung bát với người khác. Nhưng bây giờ chính anh lại làm chuyện mà trước đây cảm thấy buồn nôn nhất, cùng một người đút đồ ăn bằng miệng. Thậm chí đôi khi không phải đang điều trị vị giác của Dung Duyệt, anh chỉ đơn giản muốn chiếm dụng người này mà thôi. Thẩm Miên để Dung Duyệt ngồi trên người mình, vuốt ve sống lưng hắn hết lần này đến lần khác.

Hình như có người từng nói, tình dục là một cách để bước đến thế giới của đối phương.

Thậm chí Thẩm Miên cảm thấy bằng cách này, anh có thể tiến vào thế giới của Dung Duyệt trong nháy mắt.

Ăn tối xong, Dung Duyệt dọn bàn, Thẩm Miên ngồi trên ghế xem tivi.

Mình có thể sống như vậy đến hết đời!

(banhbaonhanrong.wp.com)

Thời niên thiếu, Thẩm Miên thỉnh thoảng nghe nói Dung Duyệt nhà cách vách có khả năng ngoại cảm, luôn nhìn thấy những thứ kỳ lạ. Thẩm Miên rất cưng chiều Dung Duyệt, nhưng đối với việc đó anh tạm thời không có ý kiến, dù sao thầy Thẩm vốn là học giả vật lý học lý luận kia mà.

Cho đến đêm nay, trong mơ anh luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Thẩm Miên khó mà hình dung được loại cảm giác này, hoảng hốt, lo sợ, muốn hét lên.

Vì thế anh lập tức mở mắt, trong khoảnh khắc tiếp xúc được với ánh sáng nhỏ nhoi, Thẩm Miên phát hiện có thứ gì chợt lướt qua bên cửa sổ.

...

Nhà anh ở tầng 15, ai có thể lơ lửng ngoài cửa sổ tầng 15 cơ chứ?

"Ha ha."

Hình như anh nghe thấy tiếng cười của trẻ con.

Thẩm Miên dựng tóc gáy.

Cơ hồ theo bản năng, Thẩm Miên xoay người bò dậy. Anh mở cửa phòng, chạy đến bên cạnh sô pha của Dung Duyệt. "Dung Duyệt." Giọng nói của anh hiếm khi nghe đáng thương như vậy.

Dung Duyệt là người khó đi vào giấc ngủ, nhưng một khi thiếp đi lại ngủ rất sâu, về cơ bản gọi không tỉnh.

"Ha ha."

Không biết là tiếng gió thổi hay thật sự có tiểu quỷ đang gọi, Thẩm Miên sờ da gà nổi trên cánh tay, lại sợ hãi đến mức trống ngực dồn dập.

"Dung Duyệt." Anh muốn vén chăn của hắn.

Lúc vén lên, nói thật, anh thậm chí còn huyễn tưởng quá đà, sợ người phía dưới không phải là Dung Duyệt. May mắn, ánh trăng chiếu vào, trong chăn vẫn là Dung Duyệt. Lông mi của hắn ngoan ngoãn rủ trên mí mắt, nhịp thở đều đặn, diện mạo vẫn vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Miên thấy không gọi được hắn, ban đầu định lên đường trở về phòng, nhưng anh nghĩ lại vẫn sợ, không cách nào nhúc nhích. Nếu ngủ ở đây, cái ghế này chứa một mình Dung Duyệt đã là cố lắm rồi, dù thế nào cũng không thể chứa thêm anh.

Thẩm Miên ngồi trên sàn nhà, suy nghĩ một lúc, quyết định xốc chăn của hắn lên, sau đó một tay ôm vai Dung Duyệt, tay kia đỡ đầu gối hắn, bế công chúa. Dung Duyệt vẫn không tỉnh giấc, hắn khịt mũi một cái, ngửi thấy mùi hương khiến người ta an tâm, vì thế ghé vào ngực Thẩm Miên, tiếp tục ngủ say.

Thẩm Miên cẩn thận bế hắn vào phòng mình, sau đó thả lên giường.

Khí chất gặp thần sát thần, gặp ma giết ma của Dung Duyệt lại lần nữa mang đến cho Thẩm Miên cảm giác an toàn. Anh từ từ nhích vào lòng Dung Duyệt, ôm chặt hắn.

Sau khi có Dung Duyệt, gió thổi bay rèm cửa sổ, ánh mắt đó rốt cuộc cũng biến mất.

(banhbaonhanrong.wp.com)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro