Chương 59: Romantic
Yêu, bắt đầu từ tự mình dối mình, cuối cùng lừa dối người khác. Đây chính là lãng mạn.
Nếu như đó là chân lý, vậy Dung Duyệt cảm thấy về điểm này mình làm rất tốt. Hắn lãng mạn đến cực điểm, bản thân hắn chính là romantic.
Trước đây, bác sĩ Lý nói hắn mắc chứng rối loạn hoang tưởng* và rối loạn nhân cách Paranoid*. Hắn thề thốt phủ nhận, hắn khàn cả giọng. Thiếu niên chính là thế đấy, hơi nhận thua là sẽ mất đi cả thế giới.
*Rối loạn hoang tưởng: Rối loạn loạn thần được đặc trưng bởi các hoang tưởng (niềm tin sai lạc) tồn tại ít nhất 1 tháng, mà không có các triệu chứng khác của tâm thần phân liệt.
*Rối loạn nhân cách Paranoid: được đặc trưng bởi một hình thái lan rộng của sự không tin tưởng và sự nghi ngờ không có lý do đối với người khác liên quan đến việc giải thích động cơ của họ như là có ác ý. Bệnh nhân thường nghi ngờ rằng những người khác đang có kế hoạch khai thác, đánh lừa hoặc làm hại họ. (banhbaonhanrong.wp.com)
Bác sĩ tâm lý thấy dáng vẻ của Dung Duyệt, còn nghĩ hắn là kiểu bệnh nhân chống đối trị liệu, vì vậy chỉ có thể đi đường vòng, muốn dạy hắn cái gọi là cách nghĩ chính xác.
Mình không phải quân vương nói một không hai, người khác tình cờ bất trung nên tha thứ.
Trên đời tồn tại cả người tốt lẫn kẻ xấu, mình nên tin tưởng người tốt.
Đối với sự tấn công của người khác, lập tức phản công chưa chắc là thượng sách, trước hết mình phải phân biệt rõ có bị công kích hay không.
Mình không dám thể hiện tình cảm chân thực, đây là biểu hiện yếu đuối của bản thân.
Dung Duyệt vô cảm ngồi đó như một con rối, sau đó ở trong lòng tiến hành phản bác từng lời kiến nghị của bác sĩ.
"Không thể tha thứ."
"Không thể tin tưởng loài người."
"Không cần phân biệt, kẻ đến đều khả nghi."
"Không, mình rất kiên cường, yếu đuối là một loại cảm xúc của bản thân."
Bác sĩ truyền thụ thái độ khẳng định tuyệt đối cho hắn, Dung Duyệt nhất quyết không tin, nội tâm gào thét phản đối lại.
Không, không, không. Hắn muốn phủ định tất cả, con người thật đáng ghét, đáng hận, đáng thương, đáng yêu.
Dung Duyệt và mẹ hắn giống nhau, ái mộ loài sinh vật này, nhưng vĩnh viễn không thể nảy sinh cảm giác tín nhiệm với họ.
Kể cả Thẩm Miên, hắn cũng không cách nào nói với anh tất cả mọi chuyện.
Trước đây không thể, hiện tại cũng không thể.
Dung Duyệt từng lừa gạt bản thân rằng hắn có thể yêu giống như một người bình thường. Về sau, hắn mới phát hiện mình đúng là ngu như bò mới có suy nghĩ đó.
(banhbaonhanrong.wp.com)
Sáng sớm, Dung Duyệt vùi mình ở trong chăn, ánh mặt trời lọt qua khe hở, hắn nhíu mày, sau đó kéo chăn xuống.
Một bàn tay mạnh hơn xuất hiện, giật chăn của hắn. "Dậy đi."
Dung Duyệt mở mắt nhìn đối phương.
Thẩm Miên cúi đầu, hôn trán hắn một cái. "Đừng ngủ nữa, hôm nay em có hội nghị đấy!"
Dung Duyệt bất đắc dĩ hất chăn, bò ra ngoài. Rửa mặt xong xuôi, Thẩm Miên nấu bữa sáng cho hắn như mọi ngày. Sau đó, hắn tiễn Thẩm Miên đi làm.
Lúc Dung Duyệt định đóng cửa, Thẩm Miên chợt vươn tay chặn lại.
"Anh cần một nụ hôn tạm biệt à?" Dung Duyệt nhìn anh.
Thẩm Miên hít sâu, một mạch nói ra chuyện mình muốn nói: "Anh chỉ muốn hỏi, nếu em đồng ý, chúng ta có thể tìm thời gian nói một số chuyện..." Anh nói: "Một số chuyện năm đó."
Thực ra không nói cũng được.
Dung Duyệt biết anh nhắc đến chuyện gì, thậm chí cũng có thể đoán được năm đó anh nghĩ gì.
Nhưng bây giờ đều không quan trọng.
"Được, đợi lúc nào tâm trạng em tốt."
Thẩm Miên vẫn muốn nói tiếp nhưng Dung Duyệt đã đuổi anh đi.
Thẩm Miên đi rồi, Dung Duyệt cũng nhanh chóng lên đường đi làm.
Người trong thành phố luôn qua lại vội vã, hắn chưa kịp nhìn rõ nét mặt của người đi đường thì đám đông đã tràn về phía mình. Dung Duyệt thường xuyên nhớ về trấn Lung Cảnh, nhớ hoa và chim nhỏ. Thế nhưng, sợ hãi không phù hợp với cách làm người của hắn.
"Dung Duyệt." Trông thấy hắn, không ít người lên tiếng chào hỏi.
Đối với tất cả bọn họ, Dung Duyệt luôn đáp lại bằng nụ cười lễ phép vừa đủ.
"Dung Duyệt, hôm nay thực tập sinh của ban biên tập tới, chúng ta cùng nhau đi chào hỏi nhé!" Giám đốc đài phát thanh tình cờ gặp hắn liền vẫy tay với hắn.
Dung Duyệt vâng lời đuổi kịp bước chân của gã.
Giám đốc vừa đi vừa trao đổi một chuyện mới. "Cậu ở đây đã được nửa năm, vẫn đang là thực tập sinh, nếu cậu có nguyện vọng, anh muốn chính thức nhận cậu, cậu đã tốt nghiệp rồi phải không?"
Dung Duyệt mỉm cười: "Giáo sư của em hi vọng em vừa rèn luyện ở bên đài, vừa học thêm một số thứ ở trường. Thầy ấy nói dù sao em vẫn còn trẻ, cũng không cần quá vội vàng."
"Dù còn trẻ nhưng năng lực của cậu vượt qua bạn cùng lứa không chỉ một hai điểm. Giáo sư Tiết không nên đối xử với cậu như một đứa trẻ. Theo suy nghĩ của anh, trong tương lai dù sao cậu cũng sẽ đi theo con đường phát thanh, chi bằng mau chóng lên chính quy. Nếu là cậu, anh hoàn toàn có thể giao cho cậu một chương trình thường trú, hoặc cậu muốn xuất hiện trước ống kính, vậy thì càng tốt."
Dung Duyệt thận trọng nói: "Cho em xin thêm thời gian suy nghĩ thật kỹ."
"Đây là chuyện đương nhiên." Giám đốc vỗ vai hắn.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến phòng biên tập.
Như thường lệ, giám đốc giới thiệu tình huống của đài phát thanh, đồng thời hoan nghênh các thực tập sinh được chọn đến đây, khích lệ bọn họ cố gắng làm việc. Dung Duyệt im lặng đứng bên cạnh giám đốc nhưng vẫn thành công thu hút ánh mắt của mọi người.
"Để tôi giới thiệu một chút." Giám đốc hiển nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của bọn họ. "Đây là thực tập sinh bên ban phát thanh, Dung Duyệt."
"Tôi là Dung Duyệt, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn." Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
"Oa!" Không ít con gái thốt lên.
Giám đốc bất đắc dĩ cười cười, gã nhìn mãi cũng thành quen, sau đó vỗ vai Dung Duyệt. "Ở lại giao lưu tình cảm với ban biên tập một lúc nhé?"
"Em rất vinh hạnh, cũng rất hy vọng." Hắn cười áy náy. "Nhưng bây giờ lại đang có việc..."
Giám đốc đành phải thả hắn đi.
"Dung Duyệt, đây là bản thảo của hôm nay!" Trong ban biên tập tức khắc có người vọt ra. "Cậu nhân tiện cầm đi đi."
Dung Duyệt nhận bản thảo rồi tạm biệt mọi người.
Khi quay lưng lại, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.
Về tới phòng làm việc, Dung Duyệt kiểm tra và nghiên cứu từng trang bản thảo.
Trong lúc hắn đang hết sức tập trung vào công việc thì một thanh âm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. "Thật không ngờ, bây giờ mày cũng sống ra người phết nhỉ."
Dung Duyệt ngẩng đầu.
Đứng trước mặt hắn là một thằng nhóc cũng xem như đẹp trai, tầm tuổi hắn, nhưng lệ khí giữa chân mày rất nặng, dáng vẻ thoạt nhìn không dễ gần. Người này, Dung Duyệt vừa mới thấy gã trong ban biên tập, hơn nữa còn là người quen cũ.
"Lương Hạo, đã lâu không gặp." Dung Duyệt đáp lại, ngữ điệu cũng không mang theo bất cứ tâm tình gì.
Lương Hạo nhướng mày, nếu gã vô tình đụng phải kẻ trước đây đã hung hăng đánh mình, thái độ nhất định sẽ không bình thản như Dung Duyệt. Có điều, thái độ của Dung Duyệt cũng đủ khiến người ta cảm thấy chán ghét, cảm thấy mình không hề quan trọng, chỉ là một sự vật nhỏ bé tồn tại khách quan. "Mấy hôm trước mày đồng ý thu âm lời dẫn cho một bộ phim tài liệu nên trưởng ban bảo tao đưa cái này cho mày." Lương Hạo đưa cho Dung Duyệt một tập tài liệu.
Tay phải Dung Duyệt cầm một góc tài liệu, hắn dùng sức, nhưng không thể lấy nó đi.
Lương Hạo nắm chặt tập tài liệu, không hề có ý buông tay.
"Khi nào cậu muốn đưa tài liệu cho tôi thì hẵng qua đây!" Dung Duyệt thẳng thắn bỏ qua. "Nhưng tốt nhất là trước giờ tan tầm hôm nay, bằng không tôi sẽ không đủ thời gian chuẩn bị. Nếu bị giám đốc truy cứu, tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho lỗi của cậu."
Lương Hạo quăng tài liệu lên bàn.
"Tao chỉ cảm thấy được nhìn bộ mặt khác của mày thực sự không dễ dàng." Lương Hạo khoanh tay trước ngực.
Dung Duyệt liếc mắt nhìn gã.
"Năm đó mày ra tay lợi hại thật đấy, nhờ mày tố cáo, ba tao đã uy hiếp tao, còn nói nếu tao tiếp tục tới tìm mày, ông ta sẽ đấm chết tao." Lương Hạo khiêu khích.
"Ồ." Dung Duyệt không cảm ơn vội, hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía đối phương.
Lương Hạo thấy động tác của Dung Duyệt, bất giác khom lưng về phía hắn.
Dung Duyệt thấy Lương Hạo tới gần, lập tức dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói: "Mày còn động vào tao, mày có tin ở đây cũng không còn ai tôn trọng mày?" Thanh âm của hắn rất êm tai, cho người ta cảm giác nhẹ nhàng như gió.
Nhưng giờ đây, trong cơn gió ấy mang theo vô số cây kim nhọn hoắt muốn đâm người nghe thành trăm ngàn lỗ hổng.
Lương Hạo chẳng hề dao động, chỉ trả lời: "Mỏi mắt mong chờ, Dung Duyệt."
Dung Duyệt cảm giác mình đen tám đời mới có thể đụng phải tên tiểu bá vương này.
Hắn nhanh chóng liên lạc với Diệp Kình hỏi thăm tình huống. Diệp Kình là Bách Hiểu Sinh*, lập tức cung cấp tư liệu mắt thấy tai nghe cho Dung Duyệt. Đại khái là cha của Lương Hạo lợi dụng quan hệ tìm được công việc thực tập này cho gã, hy vọng Lương Hạo sau này có thể vào ban biên tập. Lương Hạo không tình nguyện, nhưng vẫn bị cưỡng chế đưa đến.
*Bách Hiểu Sinh: là 1 nhân vật trong tiểu thuyết "Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm" của Cổ Long, ý chỉ người biết tuốt.
Bây giờ Dung Duyệt mới biết thì ra cha Lương Hạo rảnh rỗi như vậy.
Để Dung Duyệt tiện phân bố thời gian giữa đài phát thanh và trường học, giám đốc dời công việc của hắn sang buổi sáng. Sau khi kết thúc công việc ở đài, Dung Duyệt có thể rời đi.
(banhbaonhanrong.wp.com)
Dung Duyệt bớt thời gian trở về. Thẩm Miên không ở nhà, cả căn hộ có vẻ hơi trống trải.
Lúc hắn định chơi với Twinkle một lúc, ngoài trời bắt đầu mưa. Tia sét đánh qua bầu trời, Twinkle bị dọa sợ, nó chạy vọt ra khỏi cánh cửa đang rộng mở.
"Twinkle!" Dung Duyệt cực kỳ bất lực.
Sao lá gan của con chó này lại nhỏ như vậy?
Twinkle chạy một mạch rồi nhảy vào phòng Thẩm Miên. Dung Duyệt lập tức đuổi theo. "Mày đừng rải lông ra đây!" Dung Duyệt nổi giận.
Twinkle cảm nhận được cơn giận dữ của chủ nhân, tức khắc quay đầu chạy ra ngoài.
Dung Duyệt mệt mỏi, không muốn tiếp tục đuổi theo nó.
Giường của Thẩm Miên ở ngay bên cạnh, hắn cứ thế ngã xuống. Thẩm Miên cũng có thói quen dùng nước hoa, mùi hương không nhạt giống của hắn mà hơi nồng. Dung Duyệt nhào vào giường Thẩm Miên, trong mũi toàn là mùi của anh.
A, bệnh hoang tưởng của hắn lại phát tác.
Trói Thẩm Miên ở đây đi!
Cứ thế ăn mòn anh ấy!
Đẩy anh ấy tới vách núi, sau đó khiến anh ấy chìm chìm nổi nổi.
Lúc bệnh hoang tưởng lên tới cực điểm, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tươi, vị mồ hôi cùng mùi vị giống như hoa hạt dẻ và hoa anh túc trong tinh dịch.
Dung Duyệt rút điện thoại gọi cho Thẩm Miên, hắn chờ một lúc lâu, bên kia mới có người bắt máy.
"Alo." Giọng Thẩm Miên trầm thấp lại kìm nén. "Anh vẫn đang trên lớp, em có việc gì à?"
"Trời mưa rồi." Thanh âm của Dung Duyệt trở nên đục ngầu. "Lát nữa em sẽ tới trường, cần em mang ô cho anh không?"
"Cần, hôm nay anh không mang theo ô."
"Ừ."
"Anh làm việc đã nhé."
Dung Duyệt chờ anh cúp điện thoại.
Thẩm Miên dừng một lúc, anh cũng không cúp máy mà hỏi: "Em bị cảm à? Cảm giác giọng em không được khoẻ."
Dung Duyệt cười khẽ, hắn chỉ đáp. "Chờ chút rồi em qua." Nói xong, hắn cúp máy.
Cuộc gọi vừa kết thúc, giao diện điện thoại tự động thoát ra.
Dung Duyệt che mắt.
"Ha a... Hắc... Ưm."
Tiếng mưa rơi che giấu một số chuyện không nên nói phát sinh giữa trần thế.
"Ào."
Dòng nước gột rửa đôi tay trắng nõn lại thon dài của Dung Duyệt.
Twinkle tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó, chạy đến bên chân hắn. "Tự chơi đi." Dung Duyệt nhẹ nhàng đá nó một cái. Con chó nhỏ thức thời chạy đi.
Dung Duyệt đến trường lập tức liên lạc với Thẩm Miên, hắn nhận được tin nhắn liền đi tới tòa vật lý.
Mưa càng lúc càng to. Người có ô đều nhanh chóng chạy đi, người không có ô thì ở trên hành lang do dự.
Lúc Dung Duyệt đến nơi, Thẩm Miên đang bị mấy sinh viên vây quanh. "Thầy muốn đi cùng tụi em không ạ?"
Bầu trời mưa u ám, Thẩm Miên xỏ hai tay trong túi, dáng vẻ thoạt nhìn hơi ngây ngốc. "Không cần, các em về trước đi, lát nữa mưa còn lớn hơn đấy."
Sinh viên chần chừ nhìn anh, sau đó đành chạy đi.
Dung Duyệt tăng nhanh bước chân.
Thẩm Miên vừa thấy hắn, lập tức đi ra, chui đầu vào ô của hắn.
Lúc này, cả khu vực đã vắng bóng người.
Dung Duyệt tiến lên, chiếc ô màu đen hơi ngả về phía sau, ngăn chặn tầm mắt của mọi người. Chân hắn giẫm trên nước mưa, đầu ngón chân nhón lên, hôn Thẩm Miên một cái.
Thẩm Miên giật mình, vội vàng lui về sau một bước, lùi đến chỗ có mái hiên che. Anh che miệng, lỗ tai đỏ ửng. "Em bị ấm đầu à!" Anh kinh ngạc đến mức không thể nói chuyện rõ ràng.
Dung Duyệt giơ cao ô, nở nụ cười đạt được âm mưu. "Em tới đón anh."
Thẩm Miên sờ cánh môi, ngập ngừng tiến về phía hắn.
Trong con ngươi của Dung Duyệt phản chiếu cả thế giới cùng với một bóng người nho nhỏ.
"Đừng ở bên ngoài..." Thẩm Miên xoắn xuýt một lúc, vẫn quyết định nói với hắn.
"Được."
Thẩm Miên dở khóc dở cười, dù là thật lòng hay lấy lệ thì Dung Duyệt đều rất ít khi từ chối anh.
Dung Duyệt đưa Thẩm Miên về văn phòng, trong phòng làm việc rộng lớn không có bất cứ ai.
Thẩm Miên vẩy tay: "Anh là người cuối cùng có tiết."
Dung Duyệt khuyên: "Người sắp ba mươi tuổi, chững chạc một chút đi!"
Thẩm Miên: "..."
"Em đi đây." Dung Duyệt nói.
Thẩm Miên giật mình: "Em không mang thêm ô cho anh à?"
Dung Duyệt không trả lời.
Thẩm Miên há hốc miệng: "Đại thiếu gia, mang ô không phải khái niệm này."
Dung Duyệt lặng lẽ thu chiếc ô cầm trên tay đưa anh: "Cho anh."
Ánh mắt của hắn quá gượng gạo, Thẩm Miên nhìn chỉ thấy buồn cười. Ỷ trong văn phòng không có ai, anh dứt khoát vòng tay ôm eo Dung Duyệt, đẩy hắn đến bàn làm việc, sau đó dán mặt về phía hắn.
Hàng mi nhỏ dài của Dung Duyệt cụp xuống: "Không phải anh bảo không được ở bên ngoài làm mấy chuyện như này sao?"
"Không có ai thì được. Anh không thích để người khác thấy mình hôn tới hôn lui."
Dung Duyệt nhìn khuôn mặt đang từ từ sát lại gần của anh, nhắm mắt.
Lúc Thẩm Miên ghé đến miệng hắn, anh chợt hỏi: "Đã thế này rồi còn không thể hẹn hò sao?"
Anh vừa hỏi xong, Dung Duyệt há miệng định trả lời, nhưng Thẩm Miên không thể chờ được nữa, anh lập tức hôn hắn, bắt đầu cướp đoạt hơi thở của hắn.
Dung Duyệt mặc Thẩm Miên xâm lấn khoang miệng mình, hắn đặt tay lên eo anh, vén áo sơ mi của anh.
Lúc hai người đang quấn quýt không rời, bên ngoài chợt vang lên âm thanh.
"Thầy Lý, anh cũng quay lại lấy ô à?"
"Ừ. Nghĩ một lúc vẫn quay lại lấy ô thì hơn."
Trái tim Thẩm Miên nảy lên, anh có tật giật mình, lập tức kéo Dung Duyệt trốn dưới bàn làm việc.
Hai người vốn tưởng rằng người bên ngoài lấy ô xong sẽ đi ngay, bọn họ sẽ không bị phát hiện. Nhưng Thẩm Miên chợt nhớ ra ô của mình vẫn để ở bên ngoài, đang phát ra âm thanh tí tách.
Động tay với sinh viên trong trường, ra tay với một cậu bé.
Thẩm Miên cảm thấy nếu hành vi của mình bị đưa ra ánh sáng, anh có thể nhanh chóng gói ghém đồ đạc sang Anh một lần nữa.
Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên co rúm như một con cún đang trốn tội chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Người bên ngoài lấy ô xong không đi ngay. Bọn họ thao thao bất tuyệt, kéo sang cả đề tài sinh nở.
Tiếng nước mưa cọ rửa mặt đất quá chói tai.
Dung Duyệt và Thẩm Miên ôm đầu gối ngồi đối mặt. Dung Duyệt đột nhiên vươn tay, giữ gáy anh, giữa sấm vang chớp giật cùng anh tiếp tục hôn nhau.
Thẩm Miên mở to hai mắt, sau đó liền vứt bỏ hết thảy, nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro