Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1 [2]

Tẩm điện Càn Thanh cung, Kì Kiêu để người hầu hạ Bách Nhận đổi trung y rộng rãi, Bách Nhận cũng bỏ kim quan xuống, chỉ tùy ý cột tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn càng thêm nhỏ tuổi, Kì Kiêu càng nhìn càng thích cũng liền quên chuyện lúc nãy Bách Nhận trái ý hắn khi trời nắng hồi cung, hỏi: "Hôm nay hồi phủ nhìn thế nào, phủ Nội vụ làm việc có được không? Phủ đệ sửa vừa ý ngươi không?"

"Rất tốt, mới sửa một tháng, ta đã tìm không được dấu vết lần hỏa hoạn trước, khi ta đi bọn họ đang làm vườn hoa đâu, nói là chuẩn bị dẫn nước vào...." Bách Nhận mím mọi nhẹ giọng, "Ta xem bọn họ làm, xem ra là muốn có động tác lớn, nghĩ nghĩ... là Hoàng thượng phân phó đi? Kỳ thật không cần...."

"Nhạc mẫu tương lai muốn vào ở, đương nhiên không thể qua loa, mà Vương phủ không phải chỉ có Thái phi một người, tương lai tìm được con thừa tự cho ngươi, không phải cũng ở đó sao? Kì Kiêu nhếch môi cười, "Lĩnh Nam Vương, ngươi đã đáp ứng Trẫm, bọn họ về sau, đặc biệt là nam tử, chí ít phải ở bên cạnh trẫm đến mười lăm tuổi mới được trở về Lĩnh Nam."

Bách Nhận bật cười: "Chuyện đáp ứng ngươi ta làm sao dám quên, yên tâm, nhất định làm cho bọn họ từ nhỏ thấm nhuần công đức Hoàng thượng, tương lai cùng Hoàng thượng một lòng."

Kì Kiêu cười không nói, dưỡng hài tử của Bách Nhận ở hoàng thành ngược lại không chỉ vì khiến bọn họ trung tâm với Hoàng đế, quan trọng nhất là Kì Kiêu muốn tự mình kiểm nghiệm nhân phẩm bọn họ, nuôi đến mười lăm tuổi, ít nhiều cũng có thể nhìn ra, Kì Kiêu không cần bọn họ tài giỏi cỡ nào, chỉ cần biết nhớ ơn, biết tiến biết lùi, thật lòng kính yêu Bách Nhận là được. Nếu như có bạch nhãn lang giống Kỳ Tĩnh... Kì Kiêu cười khẽ, không chờ đến mười lăm tuổi Kì Kiêu sẽ âm thầm kết liễu hắn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Đương nhiên, những việc này không nói cho Bách Nhận.

"Còn có..." Bách Nhận có chút ngượng ngùng, thấp giọng, "Sáng nay Giang công công mang ta đi Hà Thanh cung nhìn, ta cảm giác rất xa hoa, mà trong đó còn không thiếu đồ cổ quý giá, lỡ như ngôn quan lại...."

"Lại thế nào?" Kì Kiêu đánh gãy lời Bách Nhận, cười lạnh, "Lại tham tấu ta hồ đồ ngu muội, bất hiếu với tổ tiên? Được a, bọn họ cứ tham, ta còn đang cảm giác Thái Miếu rất hoang vắng, muốn đưa thêm vài vị đại thần qua đó đâu."

Lúc Kì Kiêu vừa mới kế vị, còn có vài ngôn quan không thấy rõ thế cục, chỉ cảm thấy Kỳ Tĩnh còn chưa có chết, các vị hoàng tử cũng còn sống, hết thảy còn có khả năng thay đổi, liền dâng tấu chương xin tôn Kỳ Tĩnh làm thái thượng hoàng, cũng để cho thái thượng hoàng vào triều "chiếu cố tân đế, giúp đỡ triều chính". Lúc đó mặt Kì Kiêu đã lạnh xuống, các ngôn quan kia lại cứ nhìn không ra, lải nhải không ngừng, trong lời còn ám chỉ Kì Kiêu bất trung bất hiếu, có lão thần còn đặc biệt cây già lên mặt, ngay trên triều gỡ mũ quan, khóc lớn gào tổ tông, Kì Kiêu giận mà cười, quy củ của Thái tổ, không được định tội ngôn quan, Kì Kiêu phạt không được mắng không được, ra tay càng tuyệt, trực tiếp đưa bọn họ giam ở Thái Miếu.

Không phải bọn họ muốn cáo trạng lên tổ tông sao, vậy liền ra đó tìm tổ tông đi.

Bách Nhận không nói, cười gượng một tiếng: "Ta chỉ là lo lắng, ngươi đừng giận."

"Không có giận ngươi." Kì Kiêu ngồi dậy kéo Bách Nhận đến bên cạnh, nhẹ giọng, "Vừa mới đăng cơ, nếu hiện tại không lấy uy chèn ép, bọn họ liền xem ta thành yếu đuối dễ khi, về sau càng bày trò ép buộc."

Bách Nhận bật cười: "Hoàng thượng nghĩ nhiều, thật, chưa từng có ai dám nghĩ ngài dễ khi dễ." Chưa đăng cơ đã nắm giữ triều chính, giết hoàng hậu hoàng tử, sau còn giam lỏng tiên đế, tiếp còn thẳng tay giải quyết không ít kẻ dám đứng ra chống đối, trừ đầu óc có bệnh, nay làm gì còn ai trái ý Kì Kiêu.

Kì Kiêu cười khẽ, cúi đầu cắn môi Bách Nhận, cười: "Trêu ta sao? Còn nóng không...."

Bách Nhận lắc đầu, Kì Kiêu nhẹ giọng: "Hà Thanh cung nhất định phải làm tráng lệ, làm cho bọn họ nhìn cho kỹ, Lĩnh Nam Vương là người nào của Trẫm.... Không cần sợ gây chú ý, nay Hải Yến cung cũng đang sửa, nhìn qua chưa?"

Hải Yến cung là Thừa Càn cung trước kia, bởi vì lúc trước đó là tẩm cung của Kỳ Tĩnh, Kì Kiêu chán ghét, cho nên sau khi đưa Kỳ Tĩnh dọn đi Đức Hinh cung Kì Kiêu liền cho người gỡ bảng hiệu Thừa Càn cung sửa thành Hải Yến cung, cũng phá đi xây lại, đem cung điện gần Thừa Càn cung nhất sửa thành Hà Thanh cung, ban cho Bách Nhận.

Hải Yến Hà Thanh, thái bình thịnh thế, người thông minh đều hiểu.

[Hải yến hà thanh, trích từ tích "Thiên đô hữu vương tử phú" của Đường Trịnh, ý chỉ "biển lặng hoàng hà trong", tức thiên hạ thái bình. Tóm lại là: Hải yến Hà thanh là một đôi, Hà Thanh còn kề bên Hải Yến thì thiên hạ sẽ thái bình => uy hiếp trắng trợn.]

Bách Nhận gật đầu: "Xem rồi, tất cả đều theo phủ Thái tử mà làm, mấy cái cây lớn âm trầm điêu linh kia đều đã chuyển đi, rèm vàng mành ngọc cũng đều bị tháo xuống, gia cụ mới đang làm, rất tinh xảo, phòng ở cũng sáng sủa nhiều."

Kì Kiêu cười: "Chờ sửa xong chúng ta liền chuyển qua, phải rồi, Lĩnh Nam gởi thư chưa? Thái phi có đáp ứng vào kinh không?"

Bách Nhận cười: "Lúc trước luôn uyển chuyển từ chối, lần này nhận được thư có vẻ mẫu phi đã có ý đao động, Nghiêm ma ma cũng nhìn ra mẫu phi cũng rất muốn đến đây, chỉ là băn khoăn quá nhiều.... Chung quy hiếu kỳ ba năm còn chưa hết, lại không có tiền lệ trước kia, nhưng mẫu phi nhớ ta, nhớ Nhu Gia, lại càng muốn gặp cháu, Nghiêm ma ma liền theo đó khuyên nhủ vài ngày, cuối cùng thuyết phục được mẫu phi, trong thư lần này đã xác định, chờ gió thu đến, thời tiết thoáng lạnh liền đến hoàng thành."

Kì Kiêu gật đầu: "Được, như vậy trên đường ít chịu khổ nắng nóng, đến lúc đó hẳn là phủ Lĩnh Nam Vương cũng xong."

Bách Nhận nhìn nhìn xung quanh, gặp cung nhân đứng hầu đều cúi đầu không ai dám nâng mi liền an tâm, đến gần nhẹ hôn môi Kì Kiêu, nhỏ giọng: "Cám ơn ngươi vì ta nghĩ nhiều như vậy."

Kì Kiêu nhướng mày: "Ít nói lời dễ nghe có lệ ta."

Bách Nhận bật cười, trong tẩm điện đặt bảy tám chậu băng, rất mát mẻ, có dính nhau cũng không sợ nóng, Bách Nhận liền chui thẳng vào lòng Kì Kiêu, cọ cọ: "Còn có, Nhu Gia khiến ta thay nàng dập đầu tạ ơn ngươi, nhưng nàng không dám nhận tòa trạch viện này, ta nghĩ cũng hiểu được, coi như thôi."

Kì Kiêu cúi đầu nhìn Bách Nhận: "Hạ Tử Thần nói cái gì?"

"Không phải." Bách Nhận vừa nghe liền lắc đầu, cười, "Hắn không nói gì hết, kỳ thật Nhu Gia cũng chưa từng nói cho hắn, ta vừa nói với nàng nàng liền vội vã từ chối, nàng băn khoăn là, đừng nói là ngươi, cho dù là ta cho bọn họ một tòa trạch viện cũng là không ổn, sợ Hạ Tử Thần bị người chê cười. Ta biết ngươi là vì không dể Nhu Gia chịu ủy khuất, chỉ là nàng cũng không có ủy khuất a."

Bách Nhận nhỏ giọng: "Nếu Nhu Gia thật phải sống ngày giàu sang, lúc trước ta cũng sẽ không đáp ứng cọc hôn nhân này, Hạ lão phu nhân rất tốt với nàng, nàng cùng Hạ Tử Thần cũng phu thê hòa thuận, Nhu Gia đã thấy đủ, cũng không hy vọng xa vời gì. Mà... ban thưởng nàng quá nhiều, sợ là càng không tốt."

Kì Kiêu thoáng nghĩ liền gật đầu: "Ta làm sao sợ nàng ủy khuất, bất quá là không muốn thấy ngươi lúc nào cũng lo lắng cho nàng mà thôi, cũng sợ ngày sau Thái phi vào kinh nhìn nữ nhi ở tiểu trạch viện thì không hài lòng, chỉ là nàng lo lắng hợp lý, về sau ngươi chiếu cố nàng một chút là được."

Bách Nhận đáp lời, hai người không lại nói chính sự, nằm xuống nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nói đến chuyện Đôn Túc đại trưởng công chúa muốn kết thân với Thuần vương phủ, Bách Nhận vô tình hỏi: "Vừa rồi đại trưởng công chúa là muốn nói chyện này? Trời nóng như vậy, ta còn tưởng là có chính sự gì quan trọng đâu."

Kì Kiêu do dự, lại vẫn thuật lại chuyện lúc nãy cho Bách Nhận nghe, sợ Bách Nhận nghĩ nhiều, Kì Kiêu lại nói: "Vừa rồi ta đã đem lời nói rõ ràng, cô là người thông minh, sẽ hiểu được ý ta."

Bách Nhận nghe xong một lúc lâu sau mới nói: "Nếu không có ta... tiểu nữ nhi của đại trưởng công chúa quả thật là đối tượng tốt nhất cho ngôi vị hoàng hậu, đáng tiếc...."

"Đáng tiếc cái gì?" Kì Kiêu nhướng mi, "Chẳng lẽ Vương gia muốn tìm vương phi?"

Bách Nhận bật cười: "Nói cái gì đâu.... Đúng rồi, vừa nãy Liễu thái y đến đây, cùng ta gặp ở ngoài điện, nghe Giang công công nói ngươi đang cùng Đôn Túc đại trưởng công chúa nói chuyện Liễu thái y liền cáo lui, Giang công công hỏi hắn có việc gì hắn cũng không nói, chỉ nói chờ buổi tối sau khi Hoàng thượng dùng bữa hắn lại đến."

Bách Nhận cẩn thận nhìn sắc mặt Kì Kiêu, nhẹ giọng: "Có phải Đức Hinh cung bên kia...."

"Không có việc gì." Kì Kiêu không muốn để Bách Nhận biết này đó, quay đầu nhìn cung nhân, "Cho các ngươi chưa nước cho Vương gia, sao còn chưa đến?"

Kỳ thật cung nhân đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là thấy hai người nói chuyện, không dám quấy rầy, thấy thế vội vã tạ tội, mang canh hạt sen đường phèn dâng đến, Bách Nhận vừa nhận lấy, Kì Kiêu đã cầm, chính mình thử trước rồi mới đưa cho Bách Nhận.

Bách Nhận vừa nhìn liền ngọt ngào, mấy hôm trước hắn tham lạnh, ăn hết một bàn trái cây ướp băng, lúc đó thoải mái, tối đó lại đau bụng suốt một đêm, Kì Kiêu vừa giận lại vừa đau lòng hoảng, đem cả hắn cả cung nhân mắng một lần, sau lại không cho hắn ăn lạnh, ngay cả dâng thứ gì trừ nóng lên, Kì Kiêu cũng phải tự mình thử qua, cảm giác không sao mới đưa cho Bách Nhận.

Bách Nhận không khỏi lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, từ sau khi đưa Kỳ Tĩnh đến Đức Hinh cung, Kì Kiêu không lại nhắc đến người này. Kì Kiêu có tự mình đến đó vài lần, lại không cho bất kỳ ai đặt chân đến, cho dù là Bách Nhận cũng không được. Bách Nhận có ngẫu nhiên hỏi đến cũng sẽ bị Kì Kiêu lảng đi, kỳ thật Bách Nhận cũng có thể đại khái đoán được tình hình ở đó như thế nào, nhưng nếu Kì Kiêu không muốn để hắn biết, vậy hắn cũng đi theo giả vờ thôi.

"Đáng tiếc vừa đăng cơ có quá nhiều chuyện, bằng không liền mang ngươi đi hành cung tránh nóng." Kì Kiêu lấy khăn lau mồ hôi trên trán Bách Nhận, "Người rất gầy mà sao sợ nóng như vậy...."

Bách Nhận uống canh hạt sen, cười: "Không có gì, không cần hao tài tốn của như vậy, phía nam oi bức còn hơn ở đây, ta đã quen."

Kì Kiêu cười nhạo: "Nếu thật không sợ nhiệt thì mỗi đêm đừng có ra sức từ chối như vậy, mấy ngày trước thân mình không thoải mái thì thôi, mấy ngày này thì sao? Còn chưa làm gì đã hừ hừ gọi nóng, hiện giờ lại làm bộ hiền lành hiểu chuyện, thật sợ hao tài tốn của thì cầm thành ý ra đây a."

Bách Nhận nhịn không được bật cười, vừa muốn phản bác liền bị Kì Kiêu chặn miệng....

"Hoàng thượng...."

Cung nhân ở bên ngoài ước chừng Bách Nhận uống xong canh, nghĩ tiến vào hỏi một chút có cần dâng lên thêm một chén hay không, ai ngờ vừa vén rèm ngọc lên liền thấy, trên giường, Hoàng thượng ôm Lĩnh Nam Vương vào lòng, tay đã luồn vào trong tiết khố Lĩnh Nam Vương, trung y Bách Nhận bị Kì Kiêu vén lên, cung nhân vừa nâng mi đã thấy phần eo trắng nõn, lập tức sợ tới phát run, vội vàng dập đầu rời khỏi.

Cung nhân vừa ra khỏi tẩm điện liền đón lên đưa Đôn Túc đại trưởng công trở về GIang Đức Thanh, vội ngăn lại: "Nếu công công không có chuyện gì vậy khoan đi vào, bên trong... bên trong... Hoàng thượng đang cùng Vương gia nói chính sự."

Giang Đức Thanh vừa nghe liền hiểu, bật cười: "Trời còn sáng đâu.... Mà thôi, nhanh đi chuẩn bị nước tắm, còn có, sau chuyện kia Vương gia thích ăn một chút, nhanh đi chuẩn bị sữa chưng, điểm tâm ngọt, phải là nóng hỏi, một lát lúc cần không kịp dâng lên, Vương gia ôn hòa không nói gì, Hoàng thượng không vui liền không tốt."

Cung nhân liền đáp ứng chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro