Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

*Đã sửa*

Trong phủ Lĩnh Nam vương, Bách Nhận cho lui hạ nhân, hạ giọng vội hỏi: "Hỏi thăm thế nào? Đến cùng là chủ ý của ai?"

Sầm Triều Ca nhíu chặt mày, thấp giọng: "Là ý của Đôn Túc trưởng công chúa."

"Đôn Túc trưởng công chúa..." Bách Nhận cũng đã nghe qua, nhà chồng của vị công chúa này là đại gia tộc trong hoàng thành, thế đại trâm anh, rất có thế lực trong triều, Đôn Túc trưởng công chúa lại là người có tiếng nói lớn nhất trong hoàng tộc, Kỳ Kiêu nếu thật là đích tử của Vũ đế, như vậy mọi chuyện đã rõ ràng, Đôn Túc trưởng công chúa là cô ruột của Kỳ Kiêu, còn thân thiết hơn so với hoàng đế, hẳn là một lòng vì Kỳ Kiêu trù tính, Bách Nhận càng thêm đau đầu, "Là Đôn Túc trưởng công chúa chỉ đích danh muốn tỷ tỷ?"

Sầm Triều Ca lắc đầu: "Hình như không phải... Nghe nói ngày đó Đôn Túc trưởng công chúa hồi cung đã từng đề cập qua chuyện giúp Thái tử điện hạ tuyển trắc phi, nhân đó mà nhắc đến quận chúa, nhưng lúc đó vẫn chưa nói rõ là vị quận chúa nào, sau này không biết vì sao lại xác định là Nhu Gia quận chúa, trước sau chỉ cùng lắm một hai ngày, không có khả năng phái người đi xem thử, cho nên tột cùng là thế nào... ta cũng không rõ."

Bách Nhận mím môi: "Nói như vậy... có lẽ hoàng đế còn chưa biết, cho dù có biết thì bên phía phụ vương cũng chưa biết gì, còn có đường cứu vãn, vẫn còn."

Bách Nhận yên lặng nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, trong lòng âm thầm tính toán, Sầm Triều Ca do dự khuyên: "Điện hạ, kỳ thật Nhu Gia quận chúa đến kinh thành không phải không có ích cho điện hạ mà, tình hình hiện tại điện hạ cũng biết, nếu quận chúa đến đây sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

"Ngay cả ngươi cũng nói như vậy?" Bách Nhận cảm thấy thất vọng khôn cùng, "Triều Ca, mấy người chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi còn không biết tính tình tỷ tỷ sao? Nếu nàng vào phủ Thái tử, ngày sau Thái tử cưới Thái tử phi, lại nạp thêm vài trắc phi... Tỷ tỷ còn giữ được mạng?"

Sầm Triều Ca xấu hổ im lặng, cười khổ: "Chẳng phải ta cũng vì ngươi sao, nay tình cảnh của chúng ta vô cùng xấu hổ, đang cần một người giải vây, tuy rằng ta không biết nhiều về Thái tử điện hạ, nhưng đã nhiều ngày hỏi thăm tin tức cũng cảm thấy, nếu điện hạ có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử, ngày sau có thể dễ chịu hơn rất nhiều."

Bách Nhận đang vô cùng lo lắng, làm sao nghe vào những lời này, nhíu mày lắc đầu: "Ta đã nói không cần nghĩ đến chuyện đó... Hai ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một chút trước đi, ta phải nghĩ kỹ lại đối sách."

Sầm Triều Ca không biết làm gì, chỉ phải an ủi Bách Nhận vài câu liền lui ra, không nghĩ vừa ra đến sảnh chính liền gặp phải Đổng Bác Nho đang đi tìm Bách Nhận, Sầm Triều Ca chắp tay: "Đổng tiên sinh."

Đổng Bác Nho gật đầu, hỏi thăm chuyện đám hỏi là thế nào, Sầm Triều Ca lặp lại một lần, thở dài: "Tiên sinh, không phải ta tàn nhẫn, nhưng ngươi cũng thấy tình thế hiện nay, bởi vì vài năm nay chúng ta trở mặt với hoàng thành cho nên một chút giúp đỡ ở nơi này cũng không có, chúng ta ở trong phủ Lĩnh Nam vương nơi kinh thành khác gì sống trong một tòa cô đảo, ai cũng không thể dựa vào, vất vả mãi mới có thể đáp lên Thái tử, điện hạ lại muốn từ chối."

Đổng Bác Nho thở dài: "Không phải ta không khuyên điện hạ như vậy, nhưng điện hạ cũng có nỗi khó xử của y... Haiz, nếu có thể từ chối cũng tốt, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể phó thác họa phúc của mình cho một người con gái?"

Sầm Triều Ca cười khổ một tiếng: "Lời như vậy trước kia ta cũng thường nói, chỉ là sau khi đến hoàng thành này mới hiểu được chân lý... Mà thôi, nếu là ý muốn của điện hạ, cho dù máu chảy đầu rơi ta cũng phải đi xử lý, hai ngày nay ta đi đi lại lại cũng chỉ mới biết được một ít tin tức như vậy, vô cùng hổ thẹn, tiên sinh đi vào trước đi ta lại đi nghĩ biện pháp."

Đổng Bác Nho cũng hiểu gã có nỗi khổ riêng, gật đầu vào trong.

Sầm Triều Ca hít sâu một hơi, ra khỏi Lĩnh Nam vương phủ đi đến một quán rượu ở thành Tây.

Trước tiên Sầm Triều Ca sai người hầu chọn một phòng nhỏ trong quán rượu, đặc biệt căn dặn để đầu bếp tốt nhất của bọn họ cẩn thận chuẩn bị một bàn tiệc rượu hoa mỹ, giờ Tỵ Sầm Triều Ca liền chờ trong quán rượu, thẳng đến buổi trưa người gã mời mới chậm rì rì đến đây.

"Hỉ đại nhân, mời ngồi mời ngồi." Sầm Triều Ca vội vàng cười nhường chỗ ngồi, xoay người cho tiểu nhị một thỏi bạc, "Nhanh đưa thức ăn lên."

Tiểu nhị giấu bạc vào trong ngực áo, vội vàng ra ngoài.

Hỉ Tường cười tủm tỉm: "Sầm công khách khí quá, phô trương như vậy ta làm sao nhận nổi?"

Sầm Triều Ca vội vàng cười: "Hỉ đại nhân nói đùa, mỗi ngày đại nhân ở phủ Nội vụ vất vả, người bên ngoài muốn mời ngài cũng không có thời gian, hôm nay ngài cho ta mặt mũi mà tới một chuyến, không phải ta khách khí là đại nhân nể mặt."

Sầm Triều Ca nói một tràng làm cho Hỉ Tường vô cùng dễ chịu, cười nói "Không dám" mới ngồi xuống.

Người hầu của Sầm Triều Ca vội vàng tiến lên rót rượu đã sớm đun nóng cho hai người, hai người lại khách sáo một lúc lâu, lúc uống rượu đã bắt đầu có hưng trí, Sầm Triều Ca khoát tay để người hầu lui ra ngoài, cười nói: "Đại nhân, lần trước nhắc tới chuyện Thái tử điện hạ cùng quận chúa chúng ta..."

Hỉ Tường nghe vậy nét say trên mặt nhạt hơn vài phần, ghé sát vào nhẹ giọng: "Chúc mừng Sầm công tử, việc này chỉ còn cần xem bát tự..."

Hỉ Tường chỉ nói một câu như vậy rồi không mở miệng nữa, chỉ giả say chăm chú dùng bữa, Sầm Triều Ca rất chán ghét nhưng vẫn phải cười lấy ngân phiếu từ trong ngực áo ra, lén đặt vào trong tay Hỉ Tường, cười: "Chỉ là không biết khi nào thì mới xem vậy?"

Hỉ Tường cúi đầu nhìn thoáng qua rồi vừa cất ngân phiếu vào trong áo vừa cười: "Hoàng thượng hoàng ân hạo đãng, đã chuẩn bị xong mười vạn thạch lương thực cứu tế Lĩnh Nam, chỉ chờ đến đầu tháng tám sẽ cử ra một vị đại nhân tự mình hộ tống, đi theo lương thực cùng đến Lĩnh Nam... còn có thư hỏi ý đám hỏi."

Sầm Triều Ca trong lòng khẽ rục rịch, đầu tháng tám? Chỉ còn có mười ngày...

"Cũng không có gì nữa, à đúng rồi, ta còn nghe nói... bởi vì đã lâu rồi không có trao đổi với Lĩnh Nam bên kia cho nên trừ những người đó, còn muốn chọn thêm vài người Lĩnh Nam khác cùng đi miễn khỏi xảy ra sơ suất gì, ngươi biết chúng ta nghe không hiểu tiếng Nam Cương mà..." Hỉ Tường dường như thật sự uống say, nấc một cái, cười, "Người này sẽ chọn từ trong đám người Lĩnh Nam vương phủ các ngươi... Ha ha, ta thấy người hầu của ngươi cũng không tồi, ngươi hỏi hắn thử xem có nhớ nhà không, nếu nhớ liền cho hắn theo chúng ta về đi..."

Trái tim Sầm Triều Ca không tự chủ được đập thình thịch, dừng một lát mới cười: "Đại nhân lại nói đùa..."

"Ô! Ngươi không tin ta có khả năng đúng không?" Hỉ Tường lập tức tỉnh táo lại, mở to mắt lắc lư vỗ bàn lớn tiếng, "Ta thân là tổng quản phủ Nội vụ, chuyện nhỏ đó không lẽ không xử lý được? Nói cho ngươi biết... Đừng... Đừng nói là người hầu của ngươi... cho dù là ngươi! Ta cũng có thể chen vào trong danh sách! Chỉ là chuyện nhỏ..."

Nhịp tim Sầm Triều Ca càng nhanh hơn, vội vàng đỡ Hỉ Tường ngồi vững, cười làm lành: "Đại nhân nói là, nói là..."

"Ai..." Hỉ Tường tự châm tự ẩm, lại uống một ly, thở dài, "Dù sao các ngươi cũng sống không dễ dàng, chỉ đơn giản nói người hầu của ngươi thôi, nơi này nào có ai để hắn vào mắt? Ai cũng sai khiến được, ngay cả tiểu nhị vừa rồi cũng không coi hắn ra gì, chúng ta không ngốc, nếu ở Lĩnh Nam các ngươi hắn vừa là nô tài nhà Văn tướng đại nhân, lại là người hầu của ngươi, ở trong phủ hắn là nô tài, ra cửa người khác
còn coi hắn là tổ tông mà nịnh hót nhỉ? Gia nô tể tướng như quan thất phẩm, không phải là đạo lý này sao..."

"Âu cũng chỉ tại Lĩnh Nam của các ngươi, đến hoàng thành nô tài nhà Lĩnh Nam Văn tướng là cái gì? Ai nghe nói?" Hỉ Tường giật mình, biết nói sai lời , nhẹ nhàng tự tát mình một cái, cười, "Phi! Cái miệng của ta... Uống nhiều vài ly liền không khống chế được, xin Sầm công tử đừng để ý, Lĩnh Nam văn tướng đại nhân là vị quan khó có được, chúng ta cửu ngưỡng đại danh..."

Sầm Triều Ca cười khổ một chút, lắc đầu, nói thô nhưng thật, đến kinh thành này một tháng, gã còn có gì không rõ đâu, gã từ nhỏ ở Lĩnh Nam, người Lĩnh Nam chỉ biết Lĩnh Nam vương không biết hoàng đế là ai, Sầm Triều Ca thân là tướng gia công tử đi đến đâu cũng có người siểm nịnh, kể cả Lĩnh Nam vương chỉ giả tạo với gã, ngày thường không dám nói là hô phong hoán vũ, nhưng ít ra việc nịnh hót hoạn quan như thế này không cần làm , Sầm Triều Ca quét mắt nhìn con ma men Hỉ Tường mông lung bênh cạnh, trong lòng càng sinh ra cảm giác ghê tởm.

Sau khi tới hoàng thành Sầm Triều Ca mới nhận ra, trước kia gã tự cho là có chút thân phận, đến nơi hoàng thành quan to quý nhân tập trung này, bản thân thật ra chẳng là cái thá gì, càng miễn bàn nay còn thêm một thân phận - thư đồng của con tin, người khác e sợ tránh không kịp, có ai tình nguyện để ý tới gã?

Một tháng nay, Sầm Triều Ca xem như nếm đủ nhân tình ấm lạnh, trước kia hắn còn không hiểu vì sao Bách Nhận luôn mang hận, một lòng muốn trèo lên trên, lúc ấy gã còn khuyên Bách Nhận, thế gian này hai chữ 'danh' và 'lợi' là dơ bẩn nhất, không cần cố chấp, bây giờ Sầm Triều Ca chỉ cảm thấy lúc đó mình thật sự là thanh cao đến buồn cười, gã bỗng nhiên nhớ đến lời phụ thân nói trước khi rời Lĩnh Nam: Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, cần phải cẩn thận, sau khi trở về tiền đồ vô hạn.

Sầm Triều Ca nhớ lại lúc ấy bản thân một vẻ anh hùng dũng cảm dở khóc dở cười, lại bởi vì tình nghĩa nhiều năm với Bách Nhận, một khắc đầu nóng lên liền đáp ứng, hiện giờ nghĩ lại, thật sự là...

Hỉ Tường không biết suy nghĩ của Sầm Triều Ca lúc này, tự mình vừa ăn thịt uống rượu vừa lầm bầm: "Sao Sầm công tử không lên tiếng? A... ta hiểu rồi, Sầm công tử nhớ nhà phải không? Cũng đúng... Lĩnh Nam là đất lành, tuy ta chưa từng đi Lĩnh Nam nhưng cũng đã nghe người ta nói qua phong cảnh Nam Cương, có thể nói là tốt hơn hoàng thành nhiều, bốn mùa như xuân, cũng không giống chúng ta bên này... bão cát gào thét quanh năm. Sầm công tử cứ ở vài năm thì biết, đến lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo này của ngài sẽ giống như... giống như chúng ta..."

Hỉ Tường uống nhiều, hai mắt vô thần lẩm bẩm: "Nếu ta là ngươi... đã về từ lâu. Người... người ta theo làm thư đồng cho Thái tử... về sau còn có tiền đồ, còn... còn ngươi? Về sau... về sau... cũng chỉ có thể đồng táng..."

Hỉ Tưởng say khướt, tựa đầu trên cánh tay ngủ.

Sầm Triều Ca nghiêng mặt đi, thần sắc phức tạp nhìn Hỉ Tường, trong lòng do dự không ngừng, chỉ là Hỉ Tường đã say rồi, muốn bàn chuyện gì cũng không bàn được, Sầm Triều Ca đứng dậy mở cửa phòng nhỏ để cho hai tiểu thái giám vào, thấp giọng: "Hỉ đại nhân uống nhiều, ngủ mất rồi."

Một tiểu thái giám gật đầu: "Không sao, chỉ là như vậy không về cung được, chúng ta đưa Hỉ tổng quản về nhà ở thành Tây thôi."

Sầm Triều Ca gật đầu nhìn hai tiểu thái giám nâng người, gã nhắm chặt mắt, cắn răng ngăn cản, lấy ra một túi nhỏ từ trong ngực áo, trong tay như nặng nghìn cân, chậm rãi đưa túi cho tiểu thái giám, thấp giọng: "Còn nhờ tiểu đại nhân chờ khi nào Hỉ đại nhân tỉnh đưa túi này cho Hỉ đại nhân, chỉ cần nói... ta có một việc cần kính nhờ."

Tiểu thái giám kia vội vàng nhận lấy, cùng người kia đỡ Hỉ Tường xuống lầu.

Nửa canh giờ sau, đoàn người Hỉ Tường đến một tiểu viện nhỏ hai gian, tiểu thái giám xốc rèm kiệu lên một chút, nhẹ giọng: "Hỉ tổng quản, chúng ta đến rồi."

Hỉ Tường bước ra khỏi kiệu, trên mặt không hề có một tia say rượu, vội vàng đi vào, thẳng đến chính sảnh, Giang Đức Thanh đang ở trong chậm rãi uống trà, gặp Hỉ Tường đến, cười: "Thế nào?"

Hỉ Tường vội vàng đến gần hành lễ, một mặt tự mình dâng trà cho Giang Đức Thanh một mặt nhẹ giọng: "Sư phụ yên tâm, đều đã an bài xong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro