Chương 52
Trong Lạc Hoa uyển, An Khang kéo khăn tay, đỏ mắt cắn răng: "Ta thật sự không biết ta làm gì mà đắc tội Thái tử điện hạ để y nhục nhã ta như vậy. Lúc ở nhà, không phải đều là ta được phần tốt nhất sao, hôm nay trước mặt người ngoài để Nhu Gia lướt qua ta như vậy, ta... ta không sống..."
Văn Ngọc đau đầu không thôi, nhíu mày: "Được rồi, sáng sớm đã sống chết cái gì, ngươi cũng không biết kiêng kị, ngươi ngẫm lại xem, hôm qua có nói lời nào không cẩn thận đắc tội Thái tử điện hạ không?"
An Khang vội la lên: "Ngày hôm qua ngươi cũng ở đó, ta chưa từng gặp qua Thái tử, y lại là nam nhân ngồi ngoài, ta làm sao dám nhìn y, càng nói gì đến đắc tội?"
Văn Ngọc cau mày, hồi tưởng lại chuyện hôm qua, một lúc sau mới nói: "Hôm qua ngươi nói Nhu Gia vài câu, có chút quá đáng, ngu dốt kia có lẽ không nghe ra được gì, nhưng ta nghe nói Thái tử điện hạ là người thông tuệ sắc bén, không chừng nghe ra ý của ngươi."
An Khang bật cười: "Thì sao chứ? Quả thật là ta chèn ép Nhu Gia, nhưng chuyện này liên quan gì đến y? Ta nghe nói lúc đầu muốn đưa Nhu Gia cho y làm tiểu thiếp, song không phải chuyện này thất bại sao? Nay còn chỉ hôn cho người khác, chẳng lẽ Thái tử còn lưu luyến Nhu Gia? Còn che chở nàng như vậy..."
Văn Ngọc nghe An Khang càng nói càng thô tục, liên tục lắc đầu, nhịn không được mắng: "Nói ngươi bao nhiêu lần, nữ nhi khuê các, cái gì nên nói cái gì không nên nói ngươi không biết sao? May mắn chỉ có ta nghe thấy, lỡ như bị người ngoài biết... Về sau ngươi làm sao gả cho người khác?"
An Khang từ nhỏ bị nuông chiều thành thói, làm sao nghe vào, không cho là đúng lắc đầu: "Được rồi... Không có mẫu phi lải nhải cả ngày lại đến lượt ngươi, không được... ta vẫn nuốt không trôi mối nhục này, ta muốn viết thư cho phụ vương!"
"Được!" Văn Ngọc không nhịn nữa, lớn tiếng mắng: "Bị khinh bỉ? Ai ép ngươi đến đây? Vốn dĩ phụ vương mẫu thân không muốn để ngươi đi, ngươi không chịu, đến đây thì sao? Hiện tại hiểu chưa? Còn cho rằng giống ở Lĩnh Nam hay sao! Trong kinh tùy tiện chọn một người đều có mặt mũi hơn ngươi, ngươi đòi so với ai?"
An Khang đầu tiên là hoảng sợ, lập tức nghẹn ngào: "Muội muội ruột ngươi bị sỉ nhục lớn như vậy, ngươi lại không nói một câu lời hay, chỉ biết trách ta."
Đến cùng cũng là muội muội ruột của mình, thấy nàng như vậy, Văn Ngọc cũng đau lòng, chỉ là gã biết tính tình An Khang, lúc này không thể tiếp tục chiều chuộng nàng, vẫn tức giận: "Đây là vì ngươi là muội muội ruột của ta ta mới dặn dò ngươi, chuyện hôm nay ta cũng chịu, rõ ràng là Thái tử giáo huấn ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn đi, nhẫn cùng chuỗi ngọc đều cất kỹ, khi nào tiến cung nhớ rõ tạ ơn hoàng thượng hoàng hậu, đừng lộ ra biểu tình không vui nhớ kỹ chưa?"
An Khang nghe vậy lập tức nheo mắt, không chờ nàng lên tiếng Văn Ngọc đã lạnh giọng: "Nếu ngươi còn muốn ồn ào, vậy được.... Ta lập tức sai người chuẩn bị xe đón ngươi trở về, sau đó nói ngươi không hợp khí hậu hoàng thành, hoàng thượng sẽ bỏ qua."
An Khang nháy mắt im lặng.
Văn Ngọc thở dài, ngồi xuống rót cho mình một tách trà, một lúc lâu sau đột nhiên nói: "Thái tử không phải đang thay Nhu Gia xả giận, ta nghe nói, hôn sự của Nhu Gia là Thái tử tự mình thúc đẩy, có thể thấy được y vô tình, chuyện hôm nay lại làm lớn như vậy... đại khái là trút giận giùm Bách Nhận."
An Khang im lặng: "Cho... Bách Nhận hả giận?"
Văn Ngọc gật đầu, chậm rãi nói: "Nghe phụ thân nói, bởi vì hôn sự của Nhu Gia và Hạ phủ, nửa năm nay Thế tử hay cùng Thái tử gặp nhau, chúng ta xa cuối chân trời nên không biết. Thế tử đây là đáp được thuyền lớn."
An Khang nhăn mũi, nhíu mi: "Bách Nhận là ngu ngốc hay sao? Không phải mẫu thân đã nói sao, thật ra Thái tử này không phải..."
"Câm miệng!" Văn Ngọc nổi giận, hận không thể lập tức sai người đưa An Khang trở về, lớn tiếng mắng, "Ngươi điên rồi à? Chuyện đòi mạng như vậy cũng dám nói ra khỏi miệng! Đây là hoàng thành! Tai vách mạch rừng, lỡ như có người nghe thấy rơi vào tai hoàng đế, ngươi liền thành kẻ hại chết vương phủ chúng ta!"
An Khang không cho là đúng, thấp giọng: "Giờ rõ ràng chỉ có hai chúng ta... bên ngoài cũng có nha đầu của ta trông giữ, ngươi hoảng hốt như vậy làm cái gì?"
Văn Ngọc lo lắng không thôi, lạnh giọng: "Ngươi biết cái gì... loại chuyện này ngươi cũng dám thuận miệng nói bậy, làm sao biết ngươi có ở chỗ khác thuận miệng nói ra hay không! Mẫu thân nói với ngươi chuyện này đó là vì để ngươi hiểu rõ tình thế hiện tại trong hoàng thành, không phải là vì để ngươi đem bí mật của hoàng thất treo ngoài miệng!"
An Khang bĩu môi, gật đầu: "Biết... Được rồi, không nói cái này nữa, Bách Nhận là điên hay ngu ngốc? Tìm thuyền không biết khi nào chìm mà leo lên, phụ vương sớm đã nói không cho hắn theo phe cánh, đây là hắn tự chủ trương đi?"
Văn Ngọc lắc đầu: "Cũng không hẳn, Thế tử là vì hôn sự của Hạ gia mà kết thân với Thái tử, cho nên mới đi lại nhiều một chút, này cũng giải thích được. Lại nói... ha ha, theo ta thấy, thuyền này chưa hẳn là chìm đâu."
Tuy Văn Ngọc cũng bị nuông chiều từ nhỏ, nhưng gã vẫn có chút đầu óc, tuy rằng gã mới đến kinh thành nhìn không ra cái gì, nhưng chỉ nhìn Kỳ Kiêu có thể thuận lợi sống đến lớn như vậy, Văn Ngọc liền biết kẻ này không dễ chọc.
Văn Ngọc nghĩ nghĩ, thấp giọng: "Mặc kệ như thế nào, cho dù không thành đồng minh, cũng tuyệt đối không được đắc tội Thái tử, mặc kệ chuyện lúc trước, chỉ nói chuyện bây giờ, thế lực phủ Thái tử lớn đến mức nào ngươi cũng thấy, mà sau lưng Thái tử còn có Đôn Túc trưởng công chúa, vị này ngay cả hoàng đế đều phải kính nhường ba phần. Việc hôn nhân của Nhu Gia là do nàng làm mai, nay chúng ta cũng xem như thân gia, ngươi thông minh chút, nếu có thể được nàng thưởng thức, sau này tuyệt đối là có lợi không hại."
An Khang cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, đại tỷ tỷ chính là vì lọt vào mắt xanh của nàng mới có thể ngàn dặm xa xôi đến kinh thành gả cho người sa cơ, ha ha... không phải là trăm lợi không một hại đó sao."
Lửa giận của Văn Ngọc nghe câu này lại giận lên, quát: "Ngươi biết cái gì? Mẫu phi nhất thời giận quá mất khôn mà nói, ngươi cũng lấy đến học vẹt!"
An Khang cười trào phúng: "Làm sao? Ta nói sai hay sao? Ha ha ta biết vì cái gì Thái tử cho nàng nhiều như vậy, là sợ ngày sau nàng không đủ cơm ăn đi, hừ."
Văn Ngọc bị An Khang chọc đến đau phổi, không muốn để ý nàng nữa, nhưng vừa nghĩ đến không biết còn ở kinh thành bao lâu, không thể để nàng như vậy, Văn Ngọc tận lực đè nén lửa giận, cười lạnh: "Người sa cơ thất thế? Phải, phụ thân Hạ Tử Thần kia là đồ vô dụng, nhưng Hạ Tử Thần chính mình tài giỏi, lúc này mới bao lâu, hắn đã là tu soạn ở Hàn Lâm viện!"
An Khang cười nhạo một tiếng: "Chỉ là lục phẩm tiểu quan."
Văn Ngọc thiếu chút nổ phổi, giận dữ: "Lục phẩm thì làm sao? Ngươi gặp được bao nhiêu quan nhất phẩm rồi? Muội muội ngoan của ta... trước mở mắt nhìn xem thân phận mình là cái gì mà lục phẩm Hàn Lâm viện ngươi không để vào mắt? Đó là người dưới tay Thiên tử! Ngươi cho rằng ai muốn làm đều làm được? Mà nay hắn chỉ vừa hai mươi đã bò đến lục phẩm, qua hai mươi năm nữa, chờ hắn bằng tuổi phụ vương, làm sao còn có thể chỉ là lục phẩm?"
An Khang cũng không hiểu chuyện bao nhiêu, lúc này im lặng không nói, Văn Ngọc vẫn còn giận: "Đừng khinh người ta nghèo! Lúc trước ta ngại mặt mũi của ngươi nên không nói, lại không nghĩ rằng ngươi không biết trời cao đất rộng như vậy, hiện tại ta nói rõ ràng, đem bộ dáng kia của ngươi thu lại, mấy ngày này ngoan ngoãn hoà thuận với Nhu Gia, kết nhiều một phần thiện duyên không có thừa!"
An Khang vẫn không phục, Văn Ngọc nhìn bộ dáng của nàng, thở dài: "Ta đã sớm nói với mẫu phi, không cần nói những thứ kia cho ngươi, mẫu thân cùng vương phi không hòa thuận thế nào cũng không phải chuyện của ngươi. Ngươi là một nữ nhi khuê các, hòa thuận với bọn họ, chẳng lẽ còn có thể có hại?"
An Khang bị Văn Ngọc trách móc không dám nói, Văn Ngọc than thở: "Cũng trách ta... trước khi vào kinh không thấy rõ tình thế, chuyện phụ vương nói đều là hoàng thành người mấy năm trước, gã nào biết, mười mấy năm qua, thiên hạ thay đổi đến thế nào."
Văn Ngọc sợ An Khang không nhớ kỹ lời gã, lại lạnh mặt nghiêm giọng mắng người một hồi, cuối cùng nhấn mạnh: "Đừng xem nơi này là Lĩnh Nam, có thể sống sót ở đây đều không phải là người ngu ngốc, ít ở trước mặt các nàng khoe khoang chút thủ đoạn của ngươi đi, đừng bị đem ra chê cười, còn đắc tội với người ta. Chuyện hôm nay chỉ là bài học, nếu còn có lần sau, ta trực tiếp đưa ngươi về Lĩnh Nam!"
An Khang bị Văn Ngọc mắng đến sắp khóc, nghẹn ngào: "Ta chịu ủy khuất lớn như vậy, ngươi còn mắng ta."
Văn Ngọc cười khổ: "Ngươi ủy khuất, ta thì dễ chịu sao? Được rồi... vì sao mẫu phi muốn để chúng ta đến hoàng thành ngươi biết rõ, cố gắng kết thiện duyên, đừng nhiều chuyện. Ngươi yên tâm, phụ vương vốn không cho chúng ta ở lâu, chờ xong chuyện của Nhu Gia, chúng ta trở về Lĩnh Nam, ngươi lại tiếp tục là quận chúa uy phong là được rồi..."
Văn Ngọc đi ra ngoài, An Khang hung hăng xé rách khăn tay, nhìn vòng tay cùng nhẫn trên bàn, lại cân nhắc những thứ vừa rồi bọn hạ nhân đưa đến trong viện Nhu Gia, trong lòng khó chịu vô cùng.
Trong Thính Phong các, Nhu Gia nhìn một phòng đầy đồ vật, không khỏi sợ hãi, nhẹ giọng: "Thái tử... vì sao phải đưa mấy thứ này đến? Cho dù là chúng ta đến hoàng thành, cũng không cần phô trương như vậy đi."
Tờ danh mục quà tặng kia Bách Nhận cũng đã nhìn thấy, trong lòng hắn hiểu rõ, cười khổ một tiếng: "Không sao, tính tình y là như vậy, tỷ tỷ không cần nghĩ nhiều."
Nhu Gia làm người cẩn thận, cũng không biết ý tứ bên trong chuyện này là gì, lắc đầu không nghĩ nữa, kéo tay Bách Nhận thở dài: "Nửa năm nay khổ cho đệ rồi, đệ yên tâm, mẫu phi rất tốt, chỉ là không yên lòng đệ, ngày đêm suy nghĩ..."
Bách Nhận cười, nhẹ giọng: "Vậy giờ tỷ tỷ thấy ta, có thể yên tâm chưa?"
Nhu Gia kéo tay Bách Nhận nhìn kỹ, gật đầu cười: "Yên tâm. Hôm qua ở Càn Thanh cung còn khiến ta ngạc nhiên đó, cao lên không ít, gương mặt cũng không còn gầy đến dọa người như vậy, có da có thịt, khí sắc cũng tốt nhiều."
Nhu Gia nhẹ nhàng giúp Bách Nhận sửa lại tóc mai, nhéo má hắn: "Càng tuấn tú."
Bách Nhận có chút ngượng ngùng, thấp giọng cười: "Tỷ tỷ nói cái gì vậy, tỷ tỷ mới là ngày càng xinh đẹp..."
Nhu Gia cười: "Có cái gì mà xấu hổ? Lúc trước đệ viết thư trở về nói hết thảy đều tốt ta và mẫu phi còn không tin, nay ta tin rồi, chờ ta viết thư đưa về cho mẫu phi, nàng có thể thật sự yên tâm rồi..."
Bách Nhận bị Nhu Gia nói cho càng xấu hổ, không phải là khí sắc càng ngày càng tốt sao, từ sau khi vào thu Kỳ Kiêu đều bắt hắn ăn dược thiện, nói là dược thiện, thật ra đều là chút canh bổ, cái gì nhân sâm hầm gà, canh phục linh, cháo cá cẩu kỷ, đa dạng đến Bách Nhận đều không nhớ nổi, đưa liền phải uống, ngẫu nhiên vài ngày không tới, Kỳ Kiêu còn có thể sai người đưa đến đây, Giang Đức Thanh lại luôn đứng đó cười tủm tỉm chờ mình uống xong mới trở về phục mệnh. Mà ở phủ Thái tử, mỗi ngày sau bữa tối còn có một chén tổ yến, ngày ngày tẩm bổ như vậy, muốn khí sắc không tốt cũng khó.
Nhu Gia hỏi chuyện Bách Nhận nửa năm nay, hỏi hắn có từng chịu ủy khuất, có bị người khi dễ hay không, Bách Nhận vẫn lắc đầu, lại có chút không yên lòng. Chuyện hôm nay rõ ràng là Kỳ Kiêu thay hắn hả giận, trong lòng Bách Nhận vừa chua xót lại ngọt ngào, chỉ mong Kỳ Kiêu đã nói với Đôn Túc trưởng công chúa, chỉ cần Nhu Gia vừa đi, mình cũng có thể đi tìm Kỳ Kiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro