Chương 39
Hai người ở trên giường nửa ngủ nửa tỉnh, mãi cho đến giờ Thìn mới đứng dậy, hạ nhân Kỳ Kiêu mang đến đảo khách thành chủ, ôm lấy việc hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu, người của phủ Lĩnh Nam vương đứng hầu bên ngoài noãn các, chờ hai người rửa mặt chải đầu xong thì dâng đồ ăn sáng.
Hôm qua mọi người vừa bị uy phong của Thái tử điện hạ dọa một hồi, lúc này hầu hạ vô cùng chu đáo, sợ Kỳ Kiêu có một chút không vừa lòng liền quăng thìa, xốc bàn, thuận tiện đưa các nàng đi chém.
Kỳ thật hôm nay tâm tình Kỳ Kiêu rất tốt, thức ăn sáng cũng rất hợp khẩu vị của y, không có ý định trách phạt ai. Dùng xong bữa sáng, Kỳ Kiêu rửa tay, cùng Bách Nhận ngồi ở chính sảnh uống trà.
Kỳ Kiêu quét mắt nhìn trong sảnh, chỉ qua một đêm liền thuận mắt rất nhiều, mấy bồn sơn trà vừa nở đặt bên cạnh lò sưởi, hương hoa nhàn nhạt nương theo khí ấm mà tản ra khắp phòng, bài trí cũng thay đổi một lần, Kỳ Kiêu nhìn qua, khẽ gật đầu, miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Kỳ Kiêu tiếp nhận chén trà bằng sứ xanh nha hoàn đưa đến, nhấp một ngụm, nhìn mười mấy quản sự đứng hầu trong sảnh, quay đầu nhìn Bách Nhận cười: "Thế tử, dù sao ngươi cũng còn nhỏ, trong phủ lại không có nữ nhân lo những việc này, rất dễ chịu thiệt thòi như lúc ta mới lập phủ năm đó. Vốn là người ngoài, nhưng một là ta không nhẫn tâm để ngươi rơi vào đường cũ như ta, hai là không muốn năm sau Nhu Gia quận chúa vào kinh còn chịu ủy khuất, cho nên hôm qua mới vượt quyền mà nhiều lời vài câu, Thế tử sẽ không trách ta quản chuyện nhà ngươi đi?"
Bách Nhận vội lắc đầu: "Thái tử nói quá, làm sao có thể."
"Vậy là tốt rồi." Kỳ Kiêu đặt chén trà lên bàn, nhìn các quản sự trong phòng, nhẹ giọng cười, "Vậy về sau... ta có thời gian rảnh liền đến phủ ngươi ngồi, lại có ai ta nhìn không vừa mắt, sẽ thay ngươi lo liệu."
Bách Nhận nháy mắt hiểu rõ ý của Kỳ Kiêu, đây là muốn thay mình làm mặt đen, thuận tiện nhắc nhở bọn họ cần phải thời khắc cảnh giác. Bách Nhận suýt nữa bật cười, lại vẫn cung kính khom người: "Cầu còn không được, chỉ là, phiền điện hạ vất vả."
Kỳ Kiêu nhướng mày cười: "Không vất vả."
Kỳ Kiêu đứng dậy, bọn nha hoàn vội đến gần phủ áo khoác cho hắn, Kỳ Kiêu quay đầu nhìn lão quản gia của Bách Nhận: "Lại có nô tài khinh nhờn chủ... quản gia cũng không cần khó xử, ta đang có vài thôn trang cần người, trực tiếp đưa cho ta là được, không sợ chết, chỉ cần lo..."
Mọi người trong phòng nghe thế đều đổ mồ hôi lạnh, Kỳ Kiêu lại vẫn mỉm cười, mang lò sưởi tay cùng một đám hạ nhân rời đi.
Nửa canh giờ sau đến phủ Thái tử, Kỳ Kiêu vừa xuống xe ngựa Giang Đức Thanh đã chạy đến, vội nói: "Điện hạ, hôm qua... hôm qua Trầm Hân cùng người uống rượu, sau đó nhất thời không cẩn thận... trượt chân rơi vào trong hồ Bích Ba."
Kỳ Kiêu nhíu mày: "Cứu được không?"
Giang Đức Thanh đóng kịch đóng đến nơi đến chốn, đầy mặt sợ hãi, thấp giọng ấp úng: "Không... Hồ Bích Ba đã kết băng... rơi vào hồ băng, làm sao cứu lại? Chờ lúc vớt lên được... sớm đã tắt thở rồi."
Kỳ Kiêu gật đầu đi vào trong, chậm rãi nói: "Phái người tiến cung nói một tiếng, dù sao cũng là người phụ hoàng ban cho ta, phải nói rõ đầu đuôi."
Giang Đức Thanh liên thanh đáp ứng, mọi người đi thẳng vào thư phòng Kỳ Kiêu, sau khi cho lui nha hoàn, Kỳ Kiêu cười nhẹ: "Hoắc Vinh ra tay còn rất lưu loát a."
Giang Đức Thanh gật đầu cười: "Phải a, hôm qua hắn cùng Trầm Hân uống một đêm, sau đó cũng không biết làm sao có thể vô thanh vô tức giải quyết Trầm Hân như vậy, sáng nay lão nô tự mình theo dõi hắn viết tấu chương cho hoàng đế, còn có thể đem cả điện hạ lẫn bản thân hắn đều kéo ra ngoài."
Kỳ Kiêu gật đầu, chuyện như vậy xem như xong.
"Điện hạ..." Giang Đức Thanh lại nói, "Kiệu nhỏ vừa rồi theo sau xe điện hạ, đó là..."
Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng: "Không có gì, trước tìm gian phòng cho nàng ở, cung cấp ăn mặc đầy đủ, qua một năm nửa năm, lúc tất cả mọi người đều đã quên người thì gả ra ngoài là được."
Giang Đức Thanh đáp ứng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Điện hạ... tuy rằng điện hạ có vài thị thiếp như vậy, nhưng đến cùng còn chưa có chính thê, mấy ngày này lại thường xuyên gặp gỡ Thế tử như vậy, vạn nhất..."
Kỳ Kiêu nhướng mi: "Vạn nhất cái gì?"
"Điện hạ tha tội." Giang Đức Thanh cung kính cúi người, "Vạn nhất để hoàng thượng biết... điện hạ định làm như thế nào?"
Kỳ Kiêu lắc đầu cười: "Ngươi cho rằng việc này gạt được hắn? Bây giờ có lẽ gạt được, nhưng một thời gian nữa... hắn cũng sẽ biết."
Giang Đức Thanh nhíu mày: "Điện hạ không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Kỳ Kiêu bật cười, "Ngươi cho rằng hắn sẽ làm gì? Gọi ta đến đánh một trận, bắt ta cải tà quy chính đừng vấy bẩn Bách Nhận? Ha ha... ta gọi hắn một tiếng phụ hoàng, ngươi liền thật sự xem hắn là cha ta?"
Kỳ Kiêu cười khinh miệt: "Nếu hắn biết, sợ là càng vui vẻ, vài năm nay hắn vẫn lo lắng ta cưới một thái tử phi có thanh thế, lại hạ sinh đích tử, ngồi vững trên ghế Thái tử... Nay ta cùng Bách Nhận thân thiết, hắn chỉ có vui vẻ, ngươi xem, ngày sau nếu lại có người đến cầu thân, hắn nhất định sẽ sai người tung tin ta thích chơi đùa nam nhân ra, mượn chuyện này phá hoại hôn sự của ta, ha ha, vài suy tính của hắn kia..."
Trong lòng Giang Đức Thanh vốn băn khoăn, may mắn hôm nay nói đến chuyện này, nhịn không được liền hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ thật không vội hôn sự sao? Điện hạ đã sắp sửa cập quan, có nhà vợ đắc lực, là trăm lợi không một hại a."
Kỳ Kiêu nhíu mi lắc đầu: "Không.... Không nói đến có hoàng đế cùng Phùng hoàng hậu ở giữa phá hỏng ta có thể tìm được nhà vợ nào tốt, cho dù là thành thân...", Kỳ Kiêu cười tự giễu, ngẩng đầu nhìn Giang Đức Thanh, "Công công, ngươi nhìn ta lớn lên, ngươi cho rằng ta sẽ cùng một nữ nhân chưa từng quen biết chung sống?"
Giang Đức Thanh im lặng, Kỳ Kiêu cười nhạo: "Là như vậy, cho dù cưới, cũng chỉ là thêm một người ta phải đề phòng mà thôi, chưa kể người đó còn thời thời khắc khắc ở trong phủ ta... Mà thôi, vừa nghĩ ta liền đau đầu."
Giang Đức Thanh bật cười: "Vậy điện hạ định không cưới vợ sao? Cái này... thật ra cũng không có gì, cho dù lúc đầu có nghi ngờ, đề phòng, chậm rãi rồi cũng sẽ yên tâm, giống như điện hạ đối với Thế tử vậy. Lúc đầu khi điện hạ cùng Thế tử ngủ cùng một giường buổi tối còn phải đặt dao găm dưới gối đầu, hiện tại cũng không..."
"Ha..." Nhắc đến Bách Nhận, nét mặt Kỳ Kiêu liền mang theo ba phần ý cười, "Đừng nhắc lại chuyện này, cẩn thận hắn biết được."
Giang Đức Thanh hiểu ý. Cười nhẹ tay tự tát một cái: "Lão nô lỡ lời."
Kỳ Kiêu biết Giang Đức Thanh lo lắng cho mình, cười trấn an: "Yên tâm, ta đều biết, những chuyện kia về sau hãy nói."
Giang Đức Thanh gật đầu, nghĩ một lát: "Vậy... lỡ như sau khi hoàng thượng biết chuyện của điện hạ và Thế tử, lấy Thế tử ra uy hiếp điện hạ thì sao?"
Kỳ Kiêu bật cười: "Ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ tin ta là thật lòng yêu thương Bách Nhận? Ha ha... nếu lo lắng, sợ là so với ta hắn càng thêm lo lắng cho an nguy của Bách Nhận đi."
Giang Đức Thanh nghe xong cũng cười, ngày đó lúc Đôn Túc trưởng công chúa biết chuyện này cũng cho rằng Kỳ Kiêu đang đùa giỡn, lúc chính mình vừa biết cũng cho rằng Kỳ Kiêu nhám chán lấy Bách Nhận tiêu khiển. Nhưng hiện tại... Giang Đức Thanh thầm thở dài, chỉ mong là chính mình suy nghĩ nhiều.
Không bao lâu, trong cung truyền tin đến, hoàng đế trấn an Kỳ Kiêu vài câu, chỉ dặn y đừng để trong lòng, lệnh y đi mời thầy tu đến làm lễ trừ tà. Kỳ Kiêu yên lòng, hoàng đế đã tin lời Hoắc Vinh.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm, hai mươi ba tháng chạp hôm ấy, sáng sớm Kỳ Kiêu đã tiến cung thỉnh an hoàng đế hoàng hậu, thương thế của Kỳ Hoa cũng lành, sớm cùng các hoàng tử khác đứng chờ ngoài Phượng Hoa cung.
Từ sau khi bị hoàng đế trách phạt, đây là lần đầu tiên Kỳ Hoa xuất hiện trước mặt mọi người. Kỳ Hoa quen thói kiêu căng, xây dựng ảnh hưởng rất lớn, các hoàng tử sợ bị hắn ghi thù cũng không dám nói gì, Kỳ Kiêu thì mặc kệ. Đến cuối năm, Bách Nhận bận rộn, Kỳ Kiêu cũng không rảnh rỗi, tính toán, cũng đã mười ngày Kỳ Kiêu không gặp được người ta, trong lòng có chút vắng vẻ, thầm nghĩ một lát nữa sau khi thỉnh an hoàng đế hoàng hậu liền chạy đi xem Bách Nhận.
Kỳ Kiêu vẫn đang xuất thần, Kỳ Hoa lại đến gần, cười: "Thỉnh an Thái tử, vài ngày không gặp, đệ đệ rất nhớ Thái tử."
Kỳ Kiêu nâng mi nhìn hắn một cái, cười: "Thương thế của Nhị đệ thế nào? Thương cân động cốt phải một trăm ngày, còn chưa đủ trăm ngày đâu."
Kỳ Kiêu vừa mở miệng đã tìm đúng chỗ đau của Kỳ Hoa mà giẫm đạp, trong lòng Kỳ Hoa cực hận, lại miễn cưỡng cười: "Đã... đã tốt rồi, còn chưa cảm tạ Thái tử, nghe nói gần đây Thái tử rất hay gặp gỡ Lĩnh Nam vương Thế tử, đã thay đệ đệ giải thích không ít, còn không biết là... Thế tử có khoan dung đại lượng không trách ta không?"
Kỳ Kiêu cười nhẹ: "Lại nói, còn phải cảm ơn nhị đệ, nếu không phải ngày ấy ngươi cùng Thế tử xung đột, ta cũng không có cơ hội đón người đi dưỡng thương. Đoạn thời gian này thường lui đến... ta ngược lại càng lúc càng quen thân với Thế tử, nay còn sắp thành thân thích, ha ha... Nhị đệ yên tâm, Thế tử sớm đã quên việc trước kia."
Kỳ Hoa ngoài cười trong không cười: "Vậy là tốt rồi."
Mọi người đang trò chuyện, Đôn Túc trưởng công chúa cũng tiến cung. Hoàng đế vội sai người mời Đôn Túc trưởng công chúa vào, mọi người cùng vào điện, sau một hồi lễ tiết rườm rà liền ngồi xuống, hoàng đế mỉm cười nhìn Đôn Túc trưởng công chúa: "Mấy ngày nay không gặp, khí sắc hoàng tỷ càng tốt."
Đôn Túc trưởng công chúa ôn nhu cười, quay đầu nhìn Phùng hoàng hậu: "Hoàng hậu sáng nay cho hoàng thượng ăn điểm tâm gì, miệng ngọt như vậy?"
Phùng hoàng hậu cười, Đôn Túc trưởng công chúa cũng cười: "Cuối năm nhiều việc, bận rộn đến không thể tới đây, lúc đó còn không tốt, cho dù hôm nay tốt, cũng là vì hôm nay đến thăm hoàng thượng hoàng hậu, quá vui vẻ mà thôi."
Đôn Túc trưởng công chúa luôn giỏi xã giao, không đến một lúc, không khí trong điện liền thân thiết rất nhiều, nhân lúc hoàng đế hỏi đến Hạ Tử Thần, Đôn Túc trưởng công chúa trả lời: "Đứa nhỏ này biết hoàng đế xem trọng hắn như vậy, một lòng nhớ ơn, càng lúc càng cố gắng, mẫu thân hắn lại cũng ngày ngày vì hoàng thượng cầu kinh niệm Phật. Ta nói với bọn họ, thừa dịp cuối năm liền sửa sang lại trong phủ, năm sau cưới quận chúa, không cần làm tiết kiệm, cô phụ đại ân của hoàng thượng, chỉ là..."
Đôn Túc trưởng công chúa cười: "Chỉ là gia sản nhà hắn có hạn, không thể làm gì nhiều, ta lại giúp đỡ một ít, miễn cưỡng có thể chấp nhận."
Hoàng đế liền làm người tốt đến cùng, cười: "Làm sao có thể để tỷ tỷ tiêu pha, đem chuyện này giao cho phủ Nội vụ đi, để cho bọn họ tìm phủ đệ thích hợp, lại mua sắm thêm đồ dùng."
Đôn Túc trưởng công chúa vốn chờ những lời này: "Vậy ta đây liền thay điệt nhi đa tạ hoàng thượng đại ân đại lượng."
Hoàng đế lắc đầu cười, chỉ là một chút tiền, đối với hắn không là gì. Lại nói, hoàng đế cũng rất vừa lòng hôn sự này, tuy nói là gả vào Hạ phủ, cũng có quan hệ với Kỳ Kiêu, nhưng so với việc gả cho vị hoàng tử nào thì kết quả này đã là tốt nhất.
Hoàng đế không giống Vũ đế, hắn không có hứng thú gì với khai cương khoách thổ, so với cái này, ngồi vững trên ngai vàng, thống trị giang sơn mới là thứ mà hoàng đế mong muốn, hắn cũng tự mình hiểu lấy, chính mình không giỏi chinh chiến, dưới tay cũng không có bao nhiêu đại tướng có thể tin tưởng, cho nên hắn rất kiêng kị việc khai chiến. Chỉ cần Lĩnh Nam không ra tay trước, hoàng đế sẽ không dễ dàng xốc lên chuyện này.
Vừa phải cùng Lĩnh Nam làm đám hỏi duy trì quan hệ, lại không muốn để cho hoàng tử nào đạt được trợ giúp lớn như vậy, gả quận chúa cho một thế tộc khác đã là cách giải quyết thỏa đáng nhất.
Công tử thế tộc này còn có chút nghèo túng, hiện tại cũng không thể gây nên họa gì, cho nên, hoàng đế rất vừa lòng.
Từ sau khi Đôn Túc trưởng công chúa về triều, vẫn là lần đầu tiên làm một chuyện phù hợp với tâm ý hoàng đế, cũng tiện thể xóa sạch một ít khúc mắc lúc trước của tỷ đệ hai người, cho nên lại thân thiết như xưa.
"Phải rồi, Thái tử... ngươi xem như nửa bà mối, chờ qua năm mới Nhu Gia quận chúa vào kinh, ngươi cũng giúp đỡ một chút." Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu cười nhìn Kỳ Kiêu, "Đáng tiếc Lĩnh Nam vương cùng Lĩnh Nam vương phi đều không thể vào kinh, Bách Nhận lại còn nhỏ, sợ là không lo liệu được việc lớn như vậy."
Kỳ Kiêu gật đầu cười: "Vâng."
Đôn Túc trưởng công chúa lại cùng Phùng hoàng hậu hàn huyên, Kỳ Kiêu có chút không yên lòng, hôm nay là hai mươi ba tháng chạp, chờ đối phó xong những người này, hắn còn phải mang một số thứ đưa đến cho Bách Nhận đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro