Editor: Ái Cam
⊱∼∼∼∼∼∼∼∼ ⊹ ∽∽∽∽∽∽∽∽⊰
Trên đường đi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu. Tuy phần lớn thời gian vẫn chìm trong im lặng, nhưng bầu không khí không vì thế mà trở nên gượng gạo hay khó xử.
Mãi cho đến khi Thẩm Chiêu Lộc, dẫn cậu đến trước một khu nhà cũ kỹ. Dương Thư Nhạc mới chợt nhận ra hình ảnh về anh mà cậu từng tưởng tượng trong lòng có lẽ hoàn toàn khác nhau.
“Tới rồi.” Thẩm Chiêu Lộc khóa kỹ chiếc xe đạp, cầm túi nilon trong giỏ xe, rồi sải bước tiến vào hành lang.
Cậu thiếu niên nguyên bản đang mải đánh giá xung quanh, lập tức thu hồi ánh mắt, vội vàng đi theo anh.
Tòa nhà ở đây đã mang dấu vết của thời gian, bức tường chi chít những tờ quảng cáo lớn nhỏ, những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con. Cửa sổ ở ngoài hành lang cũng đã vỡ từ lâu, nhưng chẳng ai buồn sửa chữa.
Đến tầng 4, Thẩm Chiêu Lộc dừng bước, móc ra từ túi chiếc chìa khóa hoen gỉ. Anh thuần thục mở khóa cánh cửa sắt chống trộm đã sờn cũ.
“Bà ơi, con về rồi.” Anh vừa bật đèn trong phòng vừa nói lớn: “Hôm nay con đưa bạn về chơi.”
Dương Thư Nhạc chân tay lúng túng đứng ngoài cửa, vội lớn tiếng chào: “Cháu chào bà ạ!”
Từ bên trong vọng ra một tiếng ho khan nhẹ, kèm theo giọng nói nhỏ đáp lại.
Lần đầu tiên đến nhà anh, cậu không khỏi hồi hộp xen lẫn chút rụt rè, trong lòng có phần câu nệ.
“Đừng đứng ở cửa, mau vào đi chứ!” Thẩm Chiêu Lộc cười, nhanh chóng mời cậu vào, rồi mang túi rau củ vừa mua cất vào tủ lạnh.
Căn hộ không lớn, chừng hơn bốn mươi mét vuông. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy những vết bong tróc trên tường. Phòng khách đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn trà nhỏ và vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ.
Trong không khí thoang thoảng một chút cảm giác ngột ngạt và áp lực khó nói thành lời. Dương Thư Nhạc chưa từng nghĩ rằng, một người như Thẩm Chiêu Lộc lại lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy.
Ngày thường, cậu luôn là người giỏi khuấy động bầu không khí, thích pha trò để làm mọi người vui vẻ, nhưng lúc này đứng trước Thẩm Chiêu Lộc, cậu lại không biết phải nói gì.
Ngược lại, Thẩm Chiêu Lộc vẫn bình thản, rót một cốc nước từ bình trên bàn trà và đưa cho cậu. Cậu nhận lấy ly nước, lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó diễn tả.
Như thể nhận ra ánh mắt đồng cảm từ Dương Thư Nhạc, Thẩm Chiêu Lộc dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác, anh bình tĩnh nói: “Bà của anh sức khỏe không được tốt lắm.”
Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên anh dẫn một người bạn về nhà.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy đàn em ngồi xổm ở ven đường, tựa như một chú cún đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ. Anh liền không tự giác được mà nhăn mày, vô thức dừng xe trước cậu.
“Ngày thường, bà anh ở nhà một mình sao ạ?” Dương Thư Nhạc nghiêng đầu ngó nhìn phòng ngủ, thấy bên trong đã tắt đèn, khẽ hỏi.
“Bố mẹ anh đã ly hôn.”
Giọng nói của Thẩm Chiêu Lộc không mặn không nhạt, như đang kể lại một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình. Với anh, điều đó đúng là như vậy, bởi họ đã sớm rời đi, mỗi người đều có một gia đình mới để vui vẻ sống tiếp.
Chỉ còn anh, một mình bị bỏ lại phía sau.
“Thật xin lỗi….”
Cậu cúi đầu uống nước. Rõ ràng chỉ là nước lọc, không có vị gì, nhưng đầu lưỡi lại thoáng cảm nhận được một vị chua xót nhàn nhạt.
Thẩm Chiêu Lộc ngẩn người, ánh mắt nhìn cậu lộ vẻ khó hiểu, không rõ tại sao cậu lại phải xin lỗi.
“Em... em chưa làm bài tập. Em đi làm bài đây!”
Khi ánh mắt của họ chạm nhau, Dương Thư Nhạc vội vàng rời mắt, cúi đầu lục cặp sách lảng sang chuyện khác.
Cậu luôn nghĩ rằng một người xuất sắc và dịu dàng như anh hẳn phải lớn lên trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương, được bố mẹ chăm sóc và dạy dỗ chu đáo.
“Em vào phòng làm bài nhé, ngoài này đèn mờ lắm.”
Dương Thư Nhạc ngoan ngoãn gật gật đầu, bước về phía phòng ngủ. Khi cánh cửa phòng mở ra, đập vào mắt cậu là một căn phòng đơn giản đến không ngờ, một chiếc giường, một chiếc bàn với những quyển sách được sắp xếp gọn gàng, một chiếc ghế nhỏ thoải mái cùng một chiếc tủ quần áo.
“Ngồi tạm ở đây trước đi, để anh mang thêm ghế vào.”
Thẩm Chiêu Lộc quay người ra phòng khách lấy thêm ghế. Trong lúc đó, Dương Thư Nhạc đứng trong phòng, ánh mắt tò mò nhìn quanh.
Bức tường đối diện cậu được dán đầy những tấm giấy khen từ tiểu học, trung học, cho đến tận bây giờ. Chúng gần như phủ kín cả một mảng tường. Trên bệ cửa sổ còn để cả mấy chiếc cúp anh đã đạt được nữa.
“Thật là lợi hại….” Cậu khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Cảm ơn em.” Thẩm Chiêu Lộc vừa trở lại đã nghe thấy câu khen ngợi của cậu thiếu niên, anh mỉm cười đáp lời.
Thẩm Chiêu Lộc không né tránh, ánh mắt nhìn thẳng cậu một cách chân thành. Dù hiện tại anh chỉ mặc chiếc áo thun trắng rộng rãi và phải bận rộn chăm sóc bà, nhưng có một điều không thể phủ nhận: bất kể ở đâu, Thẩm Chiêu Lộc vẫn luôn là tâm điểm.
Có lẽ chính sự nỗ lực không ngừng nghỉ ấy đã khiến ánh hào quang của anh ngày càng rực rỡ hơn. Và đây cũng chính là lý do mà cậu bị anh hấp dẫn sâu sắc đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro