Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Tránh qua một chút, xin nhường đường một chút." Thắng Khả khó khăn chen chúc trong đám người tiến về phía trước.

Quán bar Bí Mật là một trong những quán bar náo nhiệt nhất thành phố. Diện tích rộng lớn, bên trong thiết kế rất xa hoa và nổi bật, ghế dài thủy tinh giữa không trung, hành lang gấp khúc, ở giũa sân khấu thiết kế một đài phun nước, quầy bar hình dấu chân. Bốn bức tường màu đen, trên vách tường dày đặc những bức tranh tình nhân trần lõa thể trừu tượng cá tính mà khoa trương (nhìn kỹ, sẽ phát hiện đều là nam nam hoặc nữ nữ). Ánh đèn chiếu xuống có vẻ quỷ dị mờ ảo. Chủ của quán bar này là bạn tốt của Tô Khả, một phụ nữ xinh đẹp tên gọi Lam Tả.

"Tô Khả!" Thắng Khả liếc mắt một cái liền trông thấy một đám cả trai lẫn gái ngồi xung quanh em trai y trên chiếc ghế dài dành cho khách quý. Y ra sức đẩy dòng người, hướng chỗ em trai đi đến.

"..." Tô Khả rõ ràng nhìn thấy anh trai, nhưng lại xem như không thấy quay mặt hướng sang người bên cạnh, cậu trai xinh đẹp ngồi phía bên trái y chớp được cơ hội, đem chén rượu bồi đến môi y.

"Không được uống nữa!" Thắng Khả đưa tay đoạt lấy chén rượu, đặt mạnh xuống mặt bàn.

Cậu trai trẻ xinh đẹp kia rất khó chịu đứng lên muốn gây sự, nhưng khi y trừng lớn mắt lờ mờ mê man vì say, nhìn đến khuôn mặt mỹ mạo tuyệt luân tương tự Tô Khả, nhất thời đứng yên tại chỗ, dùng ống tay áo không ngừng dụi mắt, xem xem chính mình có phải hoa mắt rồi không.

"Anh...?" Tô Khả hét lên, ánh mắt mị thành một đường, ánh mắt mê ly nhìn Thắng Khả.

Hai má Tô Khả trắng nõn dưới ánh sáng màu lam của ngọn đèn thoạt nhìn tái nhợt mà mềm mại đáng yêu, lông mi dài và dày rũ xuống, bên môi còn dính vài giọt rượu, đôi môi ướt át non mềm đỏ mọng gợi cảm động lòng người, làm cho người ta nhịn không được có loại xúc động muốn âu yếm.

Tô Khả mặc áo phông bó sát cổ chữ V xẻ sâu xuống ngực, trên cổ có đeo sợi dây chuyền bạch kim hình đầu kỳ lân càng làm nổi bật từng mảng da thịt tuyết trắng hiện ra trước mắt, cổ mảnh khảnh cùng đường cong tuyệt đẹp của xương quai nhanh như ẩn như hiện, cẩn thận quan sát phía trước vùng ngực nổi lên hai gò nhỏ mê người đến cực điểm...

"Em...theo anh về nhà đi!" Không biết vì sao, Thắng Khả cảm thấy có một dòng nước ấm từ phía dưới xông thẳng lên trên. Theo bản năng, y kẹp chặt đùi.

"Về nhà? Không có anh ở cái nhà đó, em trở về làm gì?" Tô Khả cúi đầu cười khẽ. Trong vẻ tươi cười của y mang theo vài phần bất đắc dĩ vài phần ưu thương, cười thật buồn. Thắng Khả sao không thể nhìn ra?

"Trở về rồi nói sau, được không?" Thắng Khả cởi áo khoác, khoác lên người Tô. Nếu có thể, y thực muốn trong tay mình lúc này là một cái chăn bông, có thể đem Tô Khả bao kín lại giống như một cái bánh chưng, không để bọn sắc lang kia nhìn em y! (chính y cho tới bây giờ không hề cảm giác ánh mắt ái mộ của người khác nhìn mình)

"Không...em muốn uống nữa..." Tô Khả đối với lời y không hề phản ứng, vẫn đang run rẩy vươn tay tới chén rượu trên bàn.

"Tô Khả!" Thắng Khả cực kỳ tức giận, định đoạt đi chén rượu trong tay Tô Khả. Cũng không nghĩ Tô Khả liền giành lại nhưng không phải uống mà là đột nhiên tát nguyên chén rượu vào mặt y.

"Em..." Thắng Khả ngây ngẩn cả người.

"Anh cút! Cút ngay cho em, anh nếu muốn kết hôn cùng người khác thì để ý đến em làm gì?" Tô Khả hướng về phía Thắng Khả hét lên.

Một giọt nước mắt trào ra, trong phút chốc từ hốc mắt liên tiếp rơi xuống. Người này, tổn thương y quá sâu! Y yêu anh trai như vậy, bắt đầu từ khi y có ý thức...không, thậm chí là khi còn ở trong bụng mẹ, lúc cả hai được hình thành, y liền đã yêu anh trai mình. Mà y cũng nghĩ Thắng Khả cũng yêu mình, bởi vì bọn họ là dị thể nhưng đồng tâm. Thắng Khả xinh đẹp, tài năng, tất cả khuyết điểm cùng hết thảy, y đều hiểu trong lòng bàn tay.

Trong mắt người khác, bọn họ giống nhau như đúc nhưng trong mắt bọn họ, đối phương cùng chính mình không hề giống, đối phương đều là người xinh đẹp mà độc nhất không gì so sánh được tâm linh cũng vì vậy mà tương thông. Cho nên bọn họ là mục tiêu suốt đời của nhau, yêu nhau say đắm, cùng nắm tay cả đời!

Lâm Tô Khả cho tới nay chưa từng hoài nghi chuyện này. Y cảm thấy đó là vận mệnh, không thể thay đổi. Nhưng cái gọi là vận mệnh này lại dễ dàng bị cha mẹ phủ định, đến chia cách!

Từ hồi trung học, bọn họ cảm thấy được phải chọn một trong hai để làm người kế thừa sự nghiệp, vì thế bắt buộc hai người phải xa nhau, học trong hai trường khác nhau, không được nhận cùng một loại giáo dục. Sau đó thậm chí chuyên quyền độc đoán bắt Tô Khả phải đi du học ở Nhật hai năm.

Sau khi trở về, tính tính Tô Khả đột nhiên thay đổi lớn, bọn họ càng hài lòng tập trung vào đứa trẻ Thắng Khả luôn luôn hiếu thuận. An bài Thắng Khả vào công ty, an bài thời khóa biểu giờ giấc làm việc cùng nghĩ ngơi, cái gì đều thay y an bài tốt, ngay cả hôn lễ cùng cô dâu cũng là sắp đặt. Mà y tựa hồ cũng không có nửa điểm phản đối.

Nhiều năm như vậy, Thắng Khả thậm chí có thói quen ỷ lại vào sự sắp đặt của cha mẹ. Ngoại trừ việc quá cưng chiều đứa em trai là không phải theo tính toán của cha mẹ, còn lại hành vi cử chỉ luôn luôn là một đứa con biết nghe lời.

"Anh sao lại không để ý tới em? Anh cùng ba mẹ đã bàn bạc cả rồi, anh tạm thời sẽ không dọn ra ngoài, sau khi kết hôn vẫn ở nhà, dù sao phòng cũng đủ dùng, em không muốn ra ngoài làm việc cũng không sao, nếu muốn làm việc cũng có thể đến công ty làm trợ lý của anh, anh nhất định sẽ giúp đỡ cho em!" Tuy rằng cha mẹ muốn cho y ở riêng sau khi kết hôn thì tốt hơn nhưng y vẫn không yên lòng với đứa em trai tùy hứng của mình nên nhất quyết muốn ở lại.

"Ai yêu yêu, đại thiếu gia của tôi, Lâm đại thiếu gia của tôi, là ai làm cho anh biến thành bộ dáng chật vật thế này?" Đột nhiên nghe thấy một điệu cười nũng nịu của phụ nữ, mọi người biết ngay là Lam Tả đến, tự động đứng dậy nhường đường.

Lam Tả này nghe nói là tình nhân của một lão đại hắc bang, giọng nàng thiên kiều bá mị, bên ngoài lại giống như một cô bé gái mới hơn mười tuổi thanh thuần động lòng người, giờ phút này bước đến chậm chậm như chú mèo nhỏ. Trên người một chiếc áo phông vừa rộng lại dài cùng thắt lưng màu đen. Hơn nữa trên áo phông in hình một con mắt to. Trước ngực đeo một chuỗi xuyến khoa trương. Trên cánh tay đeo một sợi xích sắt thô. Ánh mắt đi xuống chút nữa có thể phát hiện nàng căn bản không có mặc quần, phía dưới áo phông lộ ra một cặp đùi tuyệt đẹp trong đôi boot cao màu đen đủ làm cho người ta xịt máu mũi.

Phong cách thời trang chẳng ra làm sao mỗi lần đều làm cho Thắng Khả cảm thấy thật đau đầu. May mắn ngọn đèn nơi này mờ ảo, cũng may nàng là mỹ nhân, cho nên thoạt nhìn vài phần gợi cảm, "Vị tiểu thư này, mong cô lần sau mặc trọn vẹn quần áo, có thể chứ?"

Nếu y không có nhớ lầm, lần trước lúc gặp nàng trên người nàng cũng chỉ mặc có mỗi chiếc váy đuôi cá kéo lên đến ngực, cứ cho rằng là váy liền áo để mặc, vừa bước đi liền nhìn thấy phía dưới quần lót hồng là cặp mông gợi cảm. Còn có một lần, rõ ràng chỉ mặc mỗi chiếc quần jean đáy ngắn, trên thân lõa lồ vẽ nguyên đóa hoa mẫu đơn to liền nghênh ngang đi ra đường. Tuy rằng nàng là người tốt nhưng y thật sự không yên tâm để Tô Khả cùng nàng ở cùng một chỗ, sợ bị nàng lây chứng bệnh ham mê kỳ quái đó.

"Đây, chìa khóa này cho anh, đem người 'sống mơ mơ màng màng' này lên lầu tự thu xếp với nhau." Lam Tả ném cho Thắng Khả một chiếc chìa khóa có tạo hình 'độc đáo'. Tạo hình như thế nào gọi là độc đáo? Thắng Khả nhìn đến cái chìa khóa cầm trên tay kia một đầu là người đàn ông, tuy bằng bạc nguyên chất nhưng làm rất chân thật, người thiết kế ra cái này thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười (nếu y biết cái chìa khóa đáng yêu này là một tay em y thiết kế, không biết sẽ có cảm tưởng gì?)

"Ừ." Hiện tại, Tô Khả có chết cũng không về nhà, y cũng không có biện pháp, chi bằng đem nay thuê phòng ở đây qua một đêm, cũng giảm bớt nổi khổ phải đi đường xóc này, Tô Khả bị say xe nặng, huống chi hiện tại uống không ít rượu, nếu như vậy về nhà sẽ rất mệt mỏi.

Lam Tả gọi bồi bàn giúp Thắng Khả đưa Tô Khả lên phòng trên lầu. Dọc theo đường đi Thắng Khả còn phải cẩn thận người bên ngoài nhân cơ hội ăn vụng đậu hủ của Tô Khả. Thật sự là quá vất vả, cũng may Tô Khả đã say mèm, cũng không có giãy dụa nên cũng đỡ.

"Tô Khả, không được ngủ, em cần phải uống thuốc giải rượu." Thắng Khả vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt Tô Khả.

"Um...em không muốn..." Tô Khả say khướt khoát tay áo."Nếu em không uống, ngày mai tỉnh lại sẽ rất mệt mỏi!" Thắng Khả đau lòng lo lắng nhìn em trai.

"Kia...anh đút em?" Tô Khả mắt say lờ đờ mông lung nhìn y.

"Được rồi, được rồi, anh đút cho em!" Rõ là trẻ con, Thắng Khả ngồi xuống bên giường, cầm cái thìa múc một muỗng thuốc hướng tới bên miệng Tô Khả.

"Không được, em muốn anh dùng miệng đút cho em, tựa như trước đây vậy." Tô Khả nũng nịu nói.

"Này..." Thắng Khả khó xử. Tuy rằng trước đây bọn họ thường chơi trò 'chim to đút thức ăn cho chim nhỏ' nhưng đó cũng là thời tiểu học, hiện tại bọn họ đều đã lớn, miệng đối miệng thật sự không thể nào tưởng...

"Anh không đút em sẽ không uống!" Tô Khả thấy y chần chừ, hừ một tiếng.

"Được rồi, đút thì đút!" Thắng Khả bất đắc dĩ nói. Tô Khả hiện tại say rượu, lời nói việc làm đều không suy nghĩ, chính mình để ý nhiều làm gì? Dù sao em ấy vẫn giống như đứa trẻ, cùng trước đây cũng không có nhiều khác biệt. Vì thế Thắng Khả liền hớp một ngụm lớn thuốc, sau đó cúi người đem mặt sát gần Tô Khả.

"..." Tô Khả mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Thắng Khả, ánh mắt như một con nai con khờ dại thuần khiết vô hạn chờ mong, trên trán làn tóc rối tung, khuôn mặt bởi vì tác dụng của chất cồn mà hơi hơi phiếm hồng, trắng nõn như đào mật, đôi môi màu cam dưới ánh đèn ánh lên đỏ au, hô hấp có chút dồn dập, một cỗ thản nhiên mùi rượu trong miệng tràn ra, không khí xung quanh đột nhiên tràn ngập một loại hương vị mờ ám không rõ...

Thắng Khả nhìn chăm chăm em trai. Đột nhiên mất đi dũng khí tiếp tục. Nguyên bản y nghĩ có thể đối đãi với Tô Khả như em trai nhưng hiện tại mới phát giác chính mình không thể. Bởi vì Tô Khả thật diễm lệ, giống như tinh linh quyến rũ mà gợi cảm hấp dẫn linh hồn trong đêm khuya, nếu giờ phút này y thật sự hôn, y nhất định mất đi không chế, sau đó làm như vậy như vậy loại sự tình lộn xộn!Không, y làm không được! Y không thể làm bẩn cảm nhận về thiên sứ trong lòng!

"..." thấy được Thắng Khả do dự, Tô Khả đột nhiên vươn tay dùng sức kéo áo Thắng Khả, đem đầu của y đến gần sát mình, khiến cho hai đôi môi chạm vào nhau.

Xúc cảm mềm mại, ấm áp, đóa hoa ướt át hơi hơi phảng phất mùi rượu nhưng lại cùng môi mình dán chặt vào, Thắng Khả trong nháy mắt giống như bị dòng điện chạy qua, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, lý trí của y nói cho ý phải lập tức rời ra, nhưng đôi môi cũng không theo sự khống chế mà khẽ mở ra, Tô Khả vươn đầu lưỡi khéo léo linh hoạt tiến vào trong miệng Thắng Khả, nhấm nháp mật dịch.

Thắng Khả đầu óc trống rỗng làm sao còn nhớ rõ mục đích của chính mình là đút thuốc cho Tô Khả, giờ phút này nước thuốc theo khe hở của miệng mà tràn ra, để không cho nước thuốc chảy ra, hai người đành phải đem môi gắn lại cùng nhau, lưỡi cùng lưỡi triền miên đan vào nhau, tựa như một đôi tình nhân gắn bó không rời, ở trong khoang miệng điên cuồng làm tình.

Càng sâu...ta phải càng sâu. Đầu lưỡi Tô Khả cơ khát hò hét, liều mạng giãy dụa tiến vào miệng Thắng Khả, vói vào sâu trong cổ họng, công thành đoạt đất.

Yêu em đi, càng nhiệt tình, kịch liệt đáp lại em đi! Tô Khả bắt lấy tay Thắng Khả, đem tay y đặt trên ngực mình. Mà Thắng Khả giống như cùng Tô Khả có cảm ứng tâm linh, tay y bắt đầu ở trên ngực Tô Khả di chuyển, lướt qua mềm nhẵn da thịt, đột kích hai khỏa điểm hồng trước ngực mà hai khỏa anh đào bởi vì được y vuốt ve hạnh phúc mà đứng thẳng, Thắng Khả lại dùng sức vuốt ve chúng nó. Cảm thấy được chúng nó càng ngày càng trở nên trương cứng, cùng với kích động run nhè nhẹ...

"Anh..." Tô Khả si ngữ.

Nhưng vừa lúc Thắng Khả nghe được trong miệng Tô Khả một tiếng "anh", lại giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào đầu. Làm cho y thanh tỉnh. Y đang làm gì? Y đang hôn Tô Khả? Em trai của mình? Cứ cho là hôn đi, cảm giác hạ thân trướng đau làm cho y âm thầm kinh hãi. Đáng chết, y lại đối với em trai của mình nổi lên xúc động! Y gian nan tách môi, đứng dậy rời đi.

"Anh..." Tô Khả kinh ngạc nhìn y.

"Anh..." Thắng Khả nuốt nước bọt, đem ánh mắt dời đi, không dám nhìn thẳng vào Tô Khả đang quần áo hỗn độn cùng vẻ mặt đầy kích dục.

"Anh...anh...! Anh là trai tân?" Tô Khả đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên...đúng rồi! Chưa kết hôn, làm sao có thể tùy tiện lấy đi trinh tiết con gái người ta?" Nhưng AV thì có xem qua rồi.

Chờ một chút, Tô Khả nói vậy, chẳng lẽ nó không phải?

"Em...Em không phải sao?" Thắng Khả khẩn trương truy vấn.

"Không phải." Tô Khả cười như không cười. Anh trai thật sự ngây thơ! 25 tuổi đầu còn không biết làm tình có tư vị gì. Xem ra cha mẹ đã đem y giáo dục thành Liễu Hạ Huệ mất rồi.

"Nhưng còn nhỏ như vậy, như thế nào..." Thắng Khả có chút không thể tin nhìn Tô Khả.

"Em đã 25 tuổi, lớn rồi." Tô Khả đột nhiên cảm thấy ão não, sớm biết hẳn đem lần đầu tiên của bản thân cho y. Nhưng quá khứ không thể thay đổi, trước mắt phải không từ thủ đoạn cướp lấy lần đầu tiên của anh trai! Hơn nữa từ nay về sau không cho y cơ hội rời xa mình!

"Nga..." Thắng Khả cảm thấy nhức đầu. Trong giọng nói có ão não cùng thất vong. Ảo não là cư nhiên có nữ nhân dụ dỗ đứa bé như Tô Khả, về phần thất vọng là gì, y cũng không biết rõ.

"Anh, đêm nay anh ngủ lại đây với em, không về nhà được chứ?" Tô Khả giữ chặt tay áo y, mở to đôi mắt nhìn y, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

"Được! Anh đi xối nước lạnh một cái, em không cần đi." Thắng Khả yêu thương xoa hai má Tô Khả.

A, không được...phân thân y lại đứng lên...thật sự là tội ác! Thắng Khả vội vàng tiến đến phòng tắm, đứng dưới vòi nước lạnh để hạ hỏa.

"Ào ào..." Thắng Khả vào phòng tắm rồi, Tô Khả lập tức ngồi dậy. Động tác nhanh chóng khéo léo, làm sao là người say rượu được? Y lấy bên người ra một gói nhỏ, mở ra đem bột phấn màu vàng toàn bộ cho vào một ly nước. Trước khi đi ngủ Thắng Khả nhất định phải uống một chén nước, đó là thói quen từ lâu.

Anh trai a anh trai, kỳ thật em không muốn dùng thuốc lên người anh nhưng ai bảo anh trì độn như vậy? Chỉ hi vọng sau khi trinh tiết của anh bị em cướp rồi, sẽ không nháo đòi tự sát ^_^. Bất quá khi đó anh đã là người của em rồi, em sẽ không cho anh làm thế đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai