C35: Máu mũi.
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.
------------------------
Đạo diễn Lạc cũng rất muốn giúp.
Ông không thể nhìn nổi kiểu mà Chử Thần quan tâm Nhan Tụ trong khoảng thời gian này, mặc dù anh không nói gì, vẫn một mặt ngoài lạnh trong nóng, nhưng trên khuôn mặt đó lúc nào cũng lộ rõ ra là đang viết "Vợ nhìn tôi rồi" "Vợ không để ý đến tôi" "Vợ hung dữ với tôi" "Vợ nhìn tôi kìa" "Vợ tôi thật là đẹp!" "Muốn móc hết mấy đôi mắt đang nhìn em ấy ra".....
Mọi việc là thế đấy.
Cảnh tiếp theo trong phim là cảnh Cung Thiên Trạch ngủ với Hướng Dương, khi quay phim không nhất thiết phải quay theo thứ tự cảnh quay. Đạo diễn Lạc muốn giúp mà, nhìn cái tên ngoài lạnh trong nóng nhìn chằm chằm Nhan Tụ cả ngày trời, ông cũng thấy mệt, cũng không biết sao mắt của Chử Thần có thể chịu được.
Nhưng khi ông truyền thông tin chân chính này đến tai của Nhan Tụ, đối phương lại từ chối: "Bây giờ trạng thái của tôi không tốt, không quay được cảnh đó."
Nói xong, cậu lia ánh mắt muốn ăn thịt người đến chỗ Chử Thần.
Chử Thần nhẹ nhàng ngồi thẳng lên, chỉ cần Nhan Tụ nhìn anh, cho dù có hung dữ thì trong lòng anh vẫn vui.
Không có sự lựa chọn nào khác, đạo diễn Lạc quay về nói với Chử Thần: "Nhan Tụ nói quay cái khác trước."
Cái khác này là quay câu chuyện sau đó.
Cho nên thái tử còn chưa cảm nhận được tình yêu của vợ, đã bắt đầu diễn cảnh Cung Thiên Trạch được thỏa mãn cả đêm.
Anh có hơi bất mãn nói với Nhan Tụ: "Anh cảm thấy cứ thế này diễn không tốt."
Nhan Tụ nói: "Vậy đổi người khác diễn?"
Chử Thần tất nhiên là không đồng ý.
Cung Điền Trạch vừa tỉnh lại, phát hiện mỹ nhân đã mặc quần áo gọn gàng. Vòng eo của Hướng Dương rất nhỏ, khi hành sự dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi mất, lúc này đang mặc áo ngủ mỏng manh màu trắng tựa trên tháp, một dải dây thắt cùng màu buộc quanh eo, ánh mắt nhàn nhạt có chút mỉa mai và thờ ơ.
"Ông chủ Cung tỉnh rồi." Cậu thân thiết tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo mở cổ áo, đôi môi đỏ mọng hé mở, nói: "Tôi đang đợi tiền bo của ngài đó."
Cung Điền Trạch nhìn vào phía trong đó đến thất thần. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy mỹ nhân bắt mắt như thế này, cho dù là khuôn mặt tuyệt sắc kia, hay là cơ thể khiến người ta không thể dừng lại này, anh thuận theo cổ áo đối phương mở ra nhìn vào bên trong, máu mũi chầm chậm từ trong mũi chảy ra.
Đoàn phim: "......"
Hình như trong kịch bản không có cảnh này.
Cho nên đây là cảnh phụ do bản thân Chử Thần không kiểm soát được..... đối mặt với ngực giả cũng có thể chảy máu mũi được cũng rất lợi hại nhe.
Nhưng Lạc Khải ngăn cản mọi người phát ra tiếng động. Ánh mắt của Cung Điền Trạch ngắm nhìn Hướng Dương, từ từ tiến lại gần muốn hôn cậu, cái này cũng không có trong kịch bản, Nhan Tụ nhận ra đạo diễn muốn nhìn họ tự phát huy, ngay lập tức lạnh mặt tránh ra, ánh mắt thờ ơ, khóe môi cậu hơi nhếch lên: "Ông chủ Cung, phục vụ của tôi đã kết thúc ở đây, ngài vẫn còn muốn.... thì phải trả phí mới được."
Cung Điền Trạch bỗng dưng tỉnh táo lại, phát hiện ra vệt máu mũi, hoảng loạn lau đi, vừa quay người tìm tiền mặt vừa nói: "Chê cười rồi."
Hắn ta nhét mấy sấp tiền vào tay người kia, tay chân luống cuống đi vào phòng tắm.
Hướng Dương không ngờ hắn ta lại không tranh thủ chiếm tiện nghi khi nhét tiền vào tay, ngơ ra hai giây mới cúi thấp đầu, đếm đếm, lẩm bẩm: "Thế mà là tên hào phóng."
Đợi đến khi Cung Điền Trạch từ trong phòng tắm đi ra, vừa mới nói một câu: "Đợi lâu rồi, tôi....."
Thì phát hiện trong phòng không có ai, trong không khí vẫn còn vương lại mùi vị sau khi hai người giao hoan và mùi hương đặc biệt trên cơ thể y, Cung Điền Trạch nhìn trên giường và mặt đất bừa bộn, thất thần.
Lạc Khải lên tiếng trước: "Tốt! Máu mũi của cậu chảy quá tốt!"
Một trận tiếng cười vang lên, Chử Thần bình tĩnh, tai lại chậm rãi đỏ lên, ánh mắt anh nhìn xung quanh một lượt, đạo diễn nói: "Nhan Tụ đã đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo rồi, hai người vẫn là đối thủ."
Cảnh này là sau khi Hướng Dương xuống sân khấu, vừa muốn về phòng thì phát hiện đường bị chặn. Hôm nay mái tóc dài của cậu được vén sang bên trái ngực, chỉ có một sợi tóc hơi xoăn ở thái dương bên phải, tai đeo ngọc trai trắng như tuyết, phát hiện mình bị người khác chặn đường, bèn ôm lấy ngực, thái độ không chút khách khí: "Ông chủ Cung đây là có ý gì? Anh đã chặn tôi ba ngày rồi, cứ cho chúng ta là đồng hương, cũng không thể cứ thế mở cửa sau cho anh có phải không? Vũ trường của chúng tôi phải kiếm tiền."
"Em có thể không làm nữa không?"
Không làm? Ban đầu Hướng Dương vẫn còn cái giấc mơ này nhưng hai năm trước lần chạy trốn bị bắt về rồi nhận sự trừng phạt tàn nhẫn ấy, đã triệt để đánh bay suy nghĩ của cậu, cậu phát hiện ra bản thân mình giống như trái chín rụng từ trên cây xuống, trừ thối rữa ở trên đất thì chính là im hơi lặng tiếng, không thì sẽ bị chim ăn, bị giòi bò, không được yên ổn.
Cậu không khách khí trợn trắng mắt, lười trả lời, đi qua hắn, lại bị hắn nắm lấy cổ tay: "Tôi đi nói chuyện với chủ của cậu, để cậu đi theo tôi."
Khuôn mặt trắng bóc của Hướng Dương ngay lập tức trầm xuống, cậu hất tay người đàn ông ra, nói: "Nếu anh còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ gọi người chặt tay chân anh, vứt xuống biển."
"Lẽ nào cậu thích mỗi ngày ngủ với một người đàn ông xa lạ thế này sao?"
Hướng Dương không nói gì, mà cong eo tháo dày cao gót ra, hung dữ đập vào mặt hắn ta——
Ông chủ của Hướng Dương có quan hệ với xã hội đen và các thương nhân tư nhân, cậu biết rất rõ bản thân mình chỉ cần biểu hiện ra bên ngoài suy nghĩ muốn bỏ đi, Cung Điền Trạch ở phía sau có thể thật sự biến mất không còn chút dấu vết, cho nên cậu đánh không nương tay tí nào, Cung Điền Trạch đành phải cúi đầu bỏ chạy.
Ông chủ mập của cậu đích thân đến an ủi cậu một hồi, Hương Dương là người chuyển giới xinh đẹp như thế này, bị động tay động chân là hợp tình hợp lí, nhưng cậu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất ít khi thực sự tức giận. Cho nên trong lời nói của cậu mặc dù bảo sẽ đánh Cung Điền Trạch một trận, nhưng chỉ cần ông ta không biết đối phương muốn mang Hướng Dương đi, thì sẽ không thật sự động vào khách của mình.
Sau khi Cung Điền Trạch bị đánh, ngồi uống rượu với bạn bè với khuôn mặt bầm tím, người bạn A cảm thán: "Sớm biết như này đã không đưa cậu tới..... cậu nói ngủ là ngủ thôi, sao cậu còn muốn cướp người về nhà thế?"
Khuyên giải một hồi, bọn họ nói ra lai lịch của cái vũ trường này: "Nghe nói đám người chuyển giới này từng được thuần hóa, hoa hướng dương chắc chắn cũng như vậy, tuyệt đối sẽ không đi với cậu."
"Nói ra, tôi nghe bảo chỗ này ban đầu có một người chuyển giới, cậu ta bỏ trốn với người khách đối xử với cậu ta khá tốt, chưa được bao lâu đã bị tên khách vứt bỏ.... người ta thà nuôi gà nuôi vịt bình thường, cũng không muốn buôn người chuyển giới dị dạng này? Hưởng cái gì đấy tươi mới là được rồi."
"Vì sao cậu ấy lại ra nước ngoài làm cái nghề này?" vẻ mặt Cung Điền Trạch khổ sở, hắn thật sự không hiểu, ngàn người gối vạn người cưỡi, thật sự là đích đến do chính bản thân cậu chọn sao?
Bạn bè nhìn trái nhìn phải, sát lại gần thần bí nói: "Hồi trước tôi từng xem các báo cáo có liên quan, nghe nói bọn buôn người bắt cóc trẻ em của mấy gia đình nghèo ở quê mang đến đây chuyển giới bán dâm mua vui.... Tôi nói cậu này, đừng quan tâm nữa, suy cho cùng cậu ta cũng không còn là con người toàn vẹn nữa, chỉ là món đồ chơi, cậu ở đây thì muốn có, mang về rồi cậu sẽ hối hận đấy, đối phó thế nào được?"
Cung Điền Trạch không chớp mắt nhìn bạn mình, quầng mắt bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ: "Hướng Dương, cũng là bị bắt cóc đến đây sao?"
Bạn bè nói đến cậu ta, giống như đang nói đến một con lợn, con gà, nhưng Cung Điền Trạch lại phát hiện, trong tim như có một cái lỗ hổng lớn, có người cầm dao đâm vào nó, còn có người rắc muối ớt lên trên, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: "Tôi đi đòi người với ông chủ!"
Bạn bè vội vàng giữ hắn lại: "Cậu điên rồi! Nếu như cậu ta bị bắt cóc đến thật, cậu làm thế này chính là hại cậu ta! Tôi đã bảo cậu đừng quan tâm rồi, cậu quan tâm một mình cậu ta có tác dụng gì, cả thiên hạ có biết bao nhiêu người đáng thương, cậu có thể cứu hết không?"
"Tôi phải cứu cậu ấy!"
Hai người bạn hợp sức kéo hắn ta lại: "Ông chủ Cung à, ông chủ Cung to lớn của tôi ơi, thế lực của cậu đều ở trong nước, ông chủ này là loại người gì chúng ta không hay không biết, cậu muốn chết ở nơi đất khách quê người thật à?"
Môi Cung Điền Trạch run rẩy, rất lâu không nói gì.
"Cắt——"
"Được rồi, mọi người mệt lả cả rồi, rửa mặt thu dọn, quay về nghỉ ngơi thôi!"
Chử Thần lập tức bắt đầu tìm kiếm hình ảnh của Nhan Tụ khắp nơi, đạo diễn Lạc thấy thế nói: "Hôm nay cảnh quay của cậu ấy ít, về trước từ lâu rồi."
Nhan Tụ nằm trên giường lớn trong phòng khách sạn, đeo mặt nạ mắt, mơ màng ngủ mất.
Cậu là vai chính của bộ phim này, hôm nay hiếm lắm mới có ít cảnh quay, không ý ới gì với Chử Thần mà đi về trước, quả nhiên yên tĩnh đi nhiều. Mà trong lòng lại không được bình tĩnh, phần trước của bộ phim này ngột ngạt quá, Nhan Tụ đi vào, cảm giác như mình có thể ngạt thở bất cứ lúc nào.
Nhan Tụ nửa ngủ nửa tỉnh, vỏ não vẫn đang hoạt động, may mà kết cục của bộ phim này vui vẻ, cậu nghĩ đến ngày tháng tương lại, càng buồn ngủ hơn.
Chử Thần đẩy cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ, chầm chậm leo lên giường, nhẹ nhàng tháo mặt nạ mắt đã hết độ ấm, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của người yêu.
Ban nãy anh nghe những lời thoại kia, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt của Nhan Tụ, nỗi đau lan tràn trong trái tim, trong vô thức muốn ôm người yêu vào trong lòng. Nào ngờ gia hỏa này lại quay lưng đi về trước, anh cúi đầu dịu dạng chạm vào đôi môi của người yêu, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu, lại nhẹ nhàng hôn khóe mắt cậu.
Nhan Tụ đột nhiên tỉnh lại, giây tiếp theo, ấn đường của Chử Thần bị đập 'bộp' một cái, Nhan Tụ nhảy lên, hồi lại đầy máu: "Đồ thần kinh, cách xa tôi ra chút!"
"Anh muốn ôm....."
"Cậu muốn cái mông ấy, cậu nói cậu bảo đạo diễn sắp xếp cảnh trước đó là có ý gì?"
"Không phải em không quay....."
"Bây giờ tôi quay cảnh thân mật với cậu, sợ sẽ không nhịn được mà cắn chét cậu!"
"Em kính nghiệp như vậy, sẽ nhịn được thôi."
"......" Nhan Tụ thở hồng hộc, vừa muốn quay người xuống giường, bỗng bị anh ôm lại, cậu dùng cùi chỏ đánh, đột nhiên nghe thấy Chử Thần trầm giọng hứa hẹn: "Anh sẽ đưa em rời đi, đưa em về nước bằng mọi giá."
Đây là lời thoại của Cung Điền Trạch, tay đang làm loạn của Nhan Tụ chợt dừng lại. Cậu biết quá rõ điều Hướng Dương muốn là gì, Cung Điền Trạch đưa ra một tia hy vọng, y căn bản không từ chối được, mặc dù lúc này cậu rõ ràng đang đối mặt với Chử Thần.
Chử Thần bất ngờ hôn lên vành tai của anh, Nhan Tụ hồi phục lại sau cơn mê man, đen mặt: "Cung Điền Trạch sẽ không vào lúc này chiếm tiện nghi của Hướng Dương!"
Chử Thần không để ý lời trách móc của cậu: "Có phải em cảm thấy lần đầu tiên diễn cảnh thân mật trước mặt người ngoài, không buông ra được? Chúng ta có thể luyện tập trước một chút."
"Cậu cút....." Nhan Tụ bị anh ôm chặt lấy eo, người đàn ông dán lại gần, nói: "Suy cho cùng vẫn phải diễn."
Nhan Tụ cứng đờ.
Chử Thần nói không phải vô lý, giữa Cung Điền Trạch với Hướng Dương ngay từ khi bắt đầu đã là giao dịch tình sắc, sau này sau khi Cung Điền Trạch nói ra những lời đó, lại dần dần biến thành tư tình mật ý, hắn ta không chỉ là ánh mặt trời cứu rỗi Hướng Dương, mà còn là tình nhân của Hướng Dương.
Cho nên trong bộ phim này, có một cảnh thân mật không thể thiếu.
Nhan Tụ nghĩ đến đây, mặt lại đen như nhọ nồi.
So với việc ở trước mặt nhiều người như vậy của đoàn phim câu dẫn Chử Thần rồi bị NG hết lần này đến lần khác, rõ ràng là luyện tập khi có hai người với nhau càng tiện hơn, nếu như có thể một lần là qua, không luyện tập tuyệt đối là không thể nào!
Mặt Nhan Tụ không có biểu cảm gì nhìn anh: "Chắc chắn là cậu cố ý."
Chử Thần gật đầu, nói: "Anh sao có thể nỡ đưa em cho người khác hôn?"
"......." Sắc mặt Nhan Tụ vừa đỏ vừa trắng, quay người đi lấy kịch bản, sau khi nghiêm túc đọc qua lời thoại một lần, quay người nằm trên giường, đồng thời một chân đá Chử Thần xuống: "Đoạn này cậu phải đẩy cửa đi vào đây."
Chử Thần cố gắng ổn định lại nhịp tim, quay người mở cửa đi ra ngoài, Nhan Tụ như tên lửa nhảy từ trên giường xuống, đá cửa một cửa, đồng thời lưu loát khóa cửa lại: "Tôi fuck cái luyện tập của cậu! Cậu tống hết đống phim không dành cho trẻ con trong đầu ra trước đi!"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thái tử: ....... Lừa, lừa đảo TT.
----------------------
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro