Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C3: Đối thủ (3)

3. Từ chối đội mũ xanh.

Nhan Tụ đương muốn trả lời, Chử Thần lại đột nhiên thu khí thế hùng hổ về, quay người tranh miệng, nói: "Bỏ đi, cậu có thể mang thai, nói không hay thì là tự mình nhân giống."

Nhan Tụ: "........."

Ấy thế mà không bị bật lại. Chử Thần nghiêng đầu nhìn cậu, Nhan Tụ yên lặng ngậm miệng. Sự bối rối của Chử Thần đúng theo ý của cậu, tâm lý vẫn chưa chuẩn bị tốt, một khi câu nói câu nói kia ra, hai người không biết sẽ xấu hổ như thế nào.

Qua một lát, Chử Thần lại nói: "Tôi có thể giúp cậu phong tỏa tin tức, tìm một bác sĩ đáng tin giúp cậu sinh con."

Nhan Tụ vội nói: "Cảm ơn."

Chử Thần đứng đó một chốc, vén rèm lên đi ra ngoài, lát sau lại quay về, nói: "Tôi bảo mọi người trong đoàn phim đi trước, để lại cho chúng ta một chiếc xe."

Nhan Tụ cảm động, nói: "Cảm ơn, tôi biết cậu là người tốt mà."

Mí mắt Chử Thần giật giật. Muốn nói gì đó, hắn với Nhan Tụ  vốn dĩ chỉ cần gặp nhau là bắt đầu bật chế độ chặt chém, nói chuyện bình thường là điều vô cùng hiếm gặp, càng đừng nói đến chuyện kì dị như một bên nói tốt cho bên khác*.

*Gốc 吹彩虹屁: xì hơi ra cầu vòng. Cụm này là ngôn ngữ mạng, nổi lên từ năm 2017, các fans đu idol hay dùng, ý chỉ là kiểu thần tượng mà fans thích, cả người đều là bảo bối, chỗ nào cũng có ưu điểm, nghĩa trên mặt chữ là kể cả khi thần tượng xì hơi thì cũng có thể mặt không đổi sắc, xuất khẩu thành chương mà nói điêu đấy là cầu vòng :)))

Trong thời gian đợi những người khác rời đi, hai người đều trầm mặc. Điện thoại của Nhan Tụ đột nhiên kêu lên, cậu liếc mắt một cái, bình tĩnh điều chỉnh âm lượng.

Ngô Bằng Hải sắp xếp ổn thỏa, còn đặc biệt để xe đậu lại bên trong đình viện, Chử Thần vén rèm lên nhìn một cái, quay mặt nói: "Mọi người đi hết rồi.....cậu không cần bịt kín như vậy đâu."

Nhan Tụ thành thật nói: "Tôi sợ ánh sáng."

Chử Thần tin cậu đúng hai giây, phản ứng lại: "Cậu bị biến đổi gen, cũng không phải không thể."

Nhan Tụ vẫn không tranh cãi với hắn, cẩn thận quấn mình thật chặt rồi bất ngờ dậm chân ba cái, giống như một con bê con lao tới. Chử Thần bị cậu đẩy bước đi loạng choạng ra khỏi phòng.

Nhan Tụ nghĩ rằng hắn sẽ không động thủ với mình đâu, vén rèm chạy ra ngoài, quả nhiên thấy hắn lạnh mặt quay người lại, nuốt cục tức vào bụng: "Ấu trĩ."

Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Nhan Tụ cong cong, không giả chút nào. Chử Thần mở miệng thì cậu động tay, ai sợ ai chứ.

Chử Thần bước xuống bậc thang, đứng ở phía dưới nhìn chằm chằm dưới chân cậu, sau đó quay người đi mở cửa xe, một giây sau, sắc mặt anh ngoắt cái đã thay đổi, nói to: "Sao cậu lại ở đây?"

Vương Chiêu bị dọa cho xanh cả mặt: "Anh, anh Hải bảo anh lái xe một mình anh ấy không yên tâm cho nên để em lại làm chân sai vặt, dù sao thì người của chúng ta....."

Sắc mặt của Chử Thần quá đáng sợ, hai chân của Vương Chiêu mềm nhũn, xuýt nữa thì khóc luôn.

Ngô Bằng Hải lo lắng tâm trạng Chử Thần không vui sẽ đi chơi đua xe sa mạc, thân thể của tên thái tử này quý giá, vạn nhất mà có xảy ra chuyện gì, Ngô Bằng Hải là người đại diện mà Chử Cao Lương đã cẩn thận lựa chọn, phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Ai mà ngờ được vốn dĩ Chử Thần không phải tâm trạng không tốt, mà là giấu người ở trong phòng? !

Cũng không biết là nam hay nữ.......

Nhan Tụ giả câm giả điếc. Sắc mặt Chử Thần thay đổi đến mấy lần, sau cùng vẫn phải nín giận lên xe, nói: "Đến khách sạn."

Bầu không khí ở trong xe nặng nề, cả người Chử Thần phóng ra khí áp thấp.

Vương Chiêu cảm thấy mình biết nhiều chuyện quá rồi, trái tim nghèn nghẹn sợ hãi nhưng vẫn không kìm được tính hiếu kì trộm nhìn người kia qua gương chiếu hậu, ánh mắt của Chử Thần vô cùng ác liệt: "Cậu nhìn cái gì?"

Vương Chiêu ngay lập tức rụt cổ thu ánh mắt lại, không dám nhìn nữa.

Cả đường đi Nhan Tự đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói lời nào cũng chẳng động đậy.

Vương Chiêu nhịn tính hiếu kì đến sắp muốn nổ tung cũng không nghe thấy Nhan Tụ nói một câu với Chử Thần, khi sắp đến khách sạn mà đoàn phim đã đặt phòng trước, Chử Thần mới mở miệng: "Tìm khách sạn khác đi."

Phòng của Chử Thần là do đoàn phim sắp xếp cho, hôm nay hắn vẫn phải tham gia lễ đóng máy, tất nhiên là không thể đưa Nhan Tụ theo được. Chuyện này Nhan Tụ cũng biết rõ, Vương Chiêu đưa họ đến nơi, Chử Thần đeo khẩu trang với kính râm, nói với cậu ta: "Đợi ở đây, không được ăn nói lung tung."

Nghĩa ở trên mặt chữ, chuyện này không được phép nói cho ai biết.

Vương Chiêu gật đầu như giã tỏi.

Chử Thần đưa Nhan Tụ vào phòng trước, hỏi: "Tiếp theo cậu có dự định gì không?"

"Tìm nơi dưỡng thai."

"Muốn ăn gì? Tôi sai người đi mua."

Nhan Tụ thèm ăn nói: "Lẩu chua cay."

Chử Thần không hiểu kiến thức thai kì, trực tiếp phân phó xuống dưới, Vương Chiêu làm việc rất nhanh, không lâu sau đã mang đồ ăn đóng gói đem đến, Chử Thần tự mình mở túi bọc đồ ăn ra, thuận miệng hỏi: "Đứa bé được mấy tháng rồi?"

"Gần tám tháng."

Tay Chử Thần khựng lại, giọng khàn khàn: "Ngày mai tôi về Hoa thị*, cậu đi cùng tôi."

Nhan Tụ nói: "Được."

*Gốc 华市: thành phố Kim Hoa của tỉnh Chiết Giang, TQ.

Lẩu chua cay hợp khẩu vị của Nhan Tụ, cậu ăn một lèo hết hai bát cơm trắng, Chử Thần ngồi phía đối diện vẫn luôn nhìn cậu, lông mày lúc thì giãn ra khi thì cau lại, sắc mặt biến đổi khôn lường.

Nhan Tụ ăn uống no say, lau đi vết dầu dính trên môi, nói: "Khi nào cậu đi?"

"Đi ngay đây." Chử Thần cầm vỏ hộp vứt vào thùng rác, nói: "Hôm nay có lễ đóng máy có thể đến tối muộn, tôi không đến thăm cậu nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Không phải cậu có thói quen tắt điện thoại vào buổi tối sao?"

"Từ bây giờ bắt đầu mở 24/24."

"Không nhìn ra cậu còn hiểu chuyện lấy ơn báo oán nha, thú vị thật."

Chử Thần cười một cái, có chút sững sờ. Khi Chử Thần rời đi, Nhan Tụ đứng lên, nói: "Cậu cẩn thận nhé."

"Hả?"

"Người theo dõi tôi không phải paparazzi, tôi không biết là người như thế nào."

Chử Thần trầm mặc suy tư trong phút chốc, gật đầu nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Chử Thần vừa đi, Nhan Tụ đã một hơi dài nôn hết thức ăn ra ngoài. Cậu thật sự không quen nói chuyện như một người bạn với Chử Thần như thế này, làm tổn thương nhau vẫn hợp với họ hơn.

Điện thoại vang lên, Nhan Tụ quay mặt nhìn một cái, ánh mắt thâm trầm.

Nhiêu Chính Kỳ.

Kể từ khi cậu theo Đậu Gia Trân gả vào nhà họ Nhiêu, tên này vẫn luôn âm hồn bất tán, ban đầu Nhan Tụ chỉ cảm thấy hắn là tên đạo đức giả, có điều đối phương dù sao cũng là anh trai trên danh nghĩa của cậu, có thể sống hòa hợp với Nhan Tụ đã là đủ rồi. Mãi cho đến tám tháng trước, cậu mới biết trong lòng người anh trai này vậy mà có ý nghĩ bẩn thỉu đến vậy....

Tay Nhan Tụ đặt ở trên bụng, môi mím chặt.

Nếu như ngày đó không phải vừa khéo Chử Thần cũng ở khách sạn Hồng Đằng, lại vừa khéo đụng phải mình ở cửa phòng, vậy thì trong bụng này rất có thể là của người anh trai kia rồi.

Xảy ra quan hệ cùng với Chử Thần khiến cậu tức giận, nhưng nếu như là Nhiêu Chính Kỳ thì chính là ghê tởm.

Sau khi Nhan Tụ đổi số điện thoại, chỉ từng liên lạc với một người. Trước khi hạ quyết tâm đi tìm Chử Thần xin giúp đỡ, cậu nôn đến mức trời đất mù mịt, không tỉnh táo mà nhận điện thoại của Đậu Gia Trân. Đậu Gia Trân dù sao cũng là mẹ ruột của cậu, hỏi mấy câu mà không thấy bên kia trả lời, lập tức nhạy cảm, hỏi: "Là Sơn Yêu phải không?"

Hồi nhỏ Nhan Tụ viết chữ không liền mạch, viết tên của mình giống hệt cụm 'Nghiêm Trang Sơn Từ', biệt danh cứ thế mà ra đời.

Cậu biết rất rõ một khi nói mọi chuyện cho Đậu Gia Trân, thì cha con nhà họ Nhiêu chắc chắn sẽ biết được, cho nên Nhan Tụ không nói một lời mà cúp máy.

Sau này Nhan Tụ biết mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Nhiêu Chình Kỳ trước giờ luôn để tâm đến việc của cậu, mà Đậu Gia Trân bởi vì mang theo con riêng gả vào nhà họ Nhiêu, trong suy nghĩ luôn muốn làm hài lòng cha con bọn họ, cho nên số điện thoại mới rơi vào tay Nhiêu Chính Kỳ, đây là chuyện đã đự đoán được trước.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao cậu đột nhiên đến tìm Chử Thần gấp đến vậy.

Cậu tuyệt đối không thể mang cái bụng to rồi bị Nhiêu Chính Kỳ bắt gặp được.

Nhan Tụ suy nghĩ rồi dần dần ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa, cậu lập tức ngồi dậy vểnh tai lên nghe ngóng, đưa tay với lấy điện thoại xác nhận vẫn còn pin.

Tiếp đó cậu lần mò trong bóng tối đi đến trước cửa, qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là hai người đàn ông lạ mặt mặc áo bành tô.

Đầu thuốc lá phát sáng trong bóng tối của hành lang, giống như mắt quỷ vậy. Tay nắm cửa thi thoảng lại đột nhiên phát ra tiếng lạch cạch, đối phương im lặng chơi đùa thứ gì đó. Nhan Tụ nín thở, nhanh chóng lùi lại đến trước cửa sổ.

Cậu tưởng rằng mình bị paparazzi theo dõi, vậy mà lại sai, từ khi cậu biết bản thân mang thai liền phát hiện nhất cử nhất động của mình đều bị người khác giám sát, cậu không cho bất cứ ai vào trong nhà, bất kể là chung cư riêng hay khách sạn, bảo an luôn là tốt nhất, ra ngoài cũng không đi đến nơi hẻo lánh, mỗi giây mỗi phút đều để ý. Trong đầu của Nhan Tụ luôn luôn phát ra hồi chuông cảnh báo, cho rằng hai người này rất không bình thường.

Nhưng đến gõ cửa quang minh chính đại như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Cậu nhanh chóng nhớ đến tên của khách sạn này, Chử Thần là người coi trọng thể diện, chọn khách sạn cho cậu hắn là chỗ tốt nhất ở nơi này, trong nước cũng tính là có tiếng tăm, không thể để người khác tùy ý đi vào bắt cóc khách hàng được đâu nhỉ?

Trong lòng cậu tính đến trường hợp xấu nhất, gọi điện cho lễ tân nói rõ tình hình của mình trước, giọng điệu nghiêm khắc bắt buộc họ phải lập tức phái người lên kiểm tra, lễ tân đồng ý ngay.

Sau khi cúp máy, cậu lập tức liên lạc với Chử Thần: "Nếu như ngày mai không thấy tôi, nhớ báo cảnh sát."

Ba giây sau, Chử Thần gọi điện thoại đến: "Sao thế?"

Nhan Tụ ngắn gọn thuật lại tình hình cho anh, Chử Thần nói: "Bây giờ tôi qua đó tìm cậu, không được cúp máy."

Nhan Tụ nắm chặt điện thoại, tập trung tinh thần vào mắt mèo thì phát hiện bảo an của khách sạn đang nói gì đó với hai người kia, đối phương liên tục khoát tay rồi cười, Nhan Tụ chẳng cần nghe cũng biết nhất định là bọn họ soạn ra mấy câu nói dối vụng về như tìm nhầm phòng.

Bảo an đuổi thẳng hai người kia đi, đến gần máy truyền âm ở cửa phòng nói: "Người đã đi rồi, ngài yên tâm nghỉ ngơi, có chuyện gì thì báo ngay cho chúng tôi."

Nhan Tụ ngắn gọn nói cảm ơn, tạm thời đặt lại nửa quả tim quay về trong bụng.

Bụng cậu bây giờ to rồi, nhìn ai cũng thấy có tâm cơ, ngày tháng trôi qua cứ phải nơm nớp lo sợ, gặp phải loại chuyện này không thể không phòng bị được, thà phiền hà thêm chút cũng không thể cẩu thả.

Qua khoảng ba mươi phút sau, Chử Thần gió bụi dặm trường gõ cửa phòng cậu, sau khi Nhan Tụ nhìn thấy hắn, nửa quả tim còn lại cũng quay về trong bụng, Chử Thần cau mày mở cửa ra, nói: "Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Không biết." Nhan Tụ chắc nịch nói: "Nhưng khẳng định là không có chuyện gì tốt."

Chử Thần không nói gì, tâm tình có hơi phức tạp: "Được rồi, cậu ngủ đi, tôi trông cậu."

Nhan Tụ nói: "Vậy nếu cậu ra ngoài thì nói tôi một tiếng nhé."

Tâm tình của Chử Thần càng phức tạp hơn, phỏng chừng là cảm thấy mình bị lừa đến đây để làm người gác cửa, không vui nói: "Biết rồi."

Nhan Tụ thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, cậu nằm trên giường một lúc, lại ngồi dậy nói: "Tôi cũng không muốn làm phiền cậu đâu."

"Cậu đã làm phiền rồi đây."

"Hay là, tôi chia một nửa giường cho cậu nhé?"

Chử Thần đứng dậy từ ghế sofa, nhìn cậu một hồi, lần nữa nằm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi không làm chuyện vô lương tâm đó."

Nhan Tụ: "?"

"Còn chưa sinh ra đã cho người ta đội mũ xanh rồi, xui tám đời mới ngủ phải cậu."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Thần: Tuyệt đối cho bản thân đội mũ xanh.

Nhan Tụ: Cậu là đồ xàm xí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro