C26: Công bằng.
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.
------------------------
Ngọn lửa không tên bùng lên, Chử Thần muốn đánh người.
Nhưng anh nhìn khuôn mặt trắng như tuyết ở sát gần, lại không xuống tay nổi.
Nhan Tụ có hơi lo lắng nhìn xung quanh, ở trong đêm tối cậu cứ thế này bị Chử Thần ép lên tường, nếu như bị người khác chụp được, sợ là lại lên đầu hot search.
Đến khi đó thực sự là không nói rõ được đâu.
Cậu đặt một tay lên ngực Chử Thần, thử thả nhẹ giọng điệu để thăm dò, nói: "Cho dù là nằm mơ..... ậy chúng ta tìm một nơi nói chuyện hẳn hoi được không?"
"Cậu lừa tôi, còn muốn để tôi tiếp tục dung túng cho cậu, bảo vệ cậu ở trong giới được thuận nước thuận gió?"
Trong lòng Nhan Tụ ấm ức muốn chết. Bản thân Chử Thần cũng ủ rũ có lời mà lại không nói ra, rồi mình cứ ở đó nghĩ đông nghĩ tây, làm sao có thể đổ lên đầu của cậu? Nói cậu cố ý lừa gạt?
Cậu có lòng muốn thanh minh, nhưng Chử Thần đã uống rượu, bây giờ có nói cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, đợi đầu óc anh tỉnh táo lại rồi nói.
Vừa muốn nói gì đó, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng loạt xoạt.
Nhan Tụ quay phắt lại, ngay lập tức xanh cả mặt: "Nhiêu Chính Kỳ? !"
Tên vương bát đản này sao mà mỗi lần xuất hiện đều xuất quỷ nhập thần như vậy, không đúng lúc gì cả? !
"Anh đã nói mà, lừa gạt tình cảm của thái tử, kết thúc sẽ không hay ho gì đâu." Hắn ta cong môi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của Chử Thần: "Người em trai này của tôi thực sự không hiểu chuyện, tôi đền lại cho cậu, bỏ qua cho nó là được."
Nói thì nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt anh ta như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Thời gian hắn ta ở cùng Nhan Tụ dài hơn Chử Thần nhiều, biết Nhan Tụ bên ngoài trông giống một con cừu non, đằng sau lại rất xảo quyệt, lần này Chử Thần như trong dự đoán rơi vào tay của hắn, nghĩ đến hồ ly nhỏ lần này không thể không một lần nữa quay trở lại bên cạnh hắn, cầu cứu hắn.
Tất cả đều trong dự liệu, Nhiêu Chính Kỳ nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cậu, cười ra tiếng.
Nhưng sự hả hê của anh ta không kéo dài được lâu, cơn tức giận dâng cao của Chử Thần dường như đã tìm được người để trút lên, anh buông Nhan Tụ ra, hai bước đi đến, một nắm đấm rơi lên trên mặt Nhiêu Chính Kỳ.
Chiếc điện thoại vừa mới chụp hình rơi xuống đất, lập tức thu hút ánh mắt của Nhan Tụ.
Cậu chạy nhanh đến nhặt điện thoại lên, xóa hết ảnh bên trong, lại vào tập ảnh đã xóa xóa một lượt, sau đó còn đặc biệt kiểm tra bộ nhớ đám mây trong điện thoại của Nhiêu Chính Kỳ, sau khi chắc chắn không có hình tự động lưu vào, móc điện thoại của mình ra chĩa vào hai người đang đánh nhau.
Chử Thần uống chút rượu đầu óc không tỉnh táo, nhưng Nhiêu Chính Kỳ lại vô cùng thanh tỉnh, hắn ta vừa đánh nhau với Chử Thần vừa nhìn Nhan Tụ, thấy cậu lấy điện thoại ra lập tức tức giận: "Em làm gì đấy hả? !"
Nhan Tụ chụp được cảnh hắn ép Chử Thần vào tường để đánh, không hề do dự quay đầu chạy, Nhiêu Chính Kỳ bỏ Chử Thần ra muốn đuổi theo, lại bị anh bắt lại đấm một cú.
Nhiêu Chính Kỳ thầm nghĩ không hay, quay ra mắng Chử Thần: "Còn đánh? Nó lợi dụng cậu đấy!"
Trả lời hắn chỉ có nắm đấm cứng rắn.
Nhan Tụ ở bên ngoài có hơi không phân biệt rõ được đông tây năm bắc, cảm giác thấy Nhiêu Chính Kỳ đang đến gần mình, đến bản đồ trên điện thoại cũng không kịp mở, hoảng hốt chạy vào một con hẻm nhỏ, hít thở gấp gáp, nhìn trái nhìn phải.
Tim cậu đập rất nhanh, nỗi lo sợ trong tim khó mà kìm xuống.
Lần trước, ở buổi lễ đầu năm của nền tảng video Bạch Trục cậu đã vu khống Nhiêu Chính Kỳ đánh Chử Thần, hại người ta bị fans quay lưng mấy lần, lần này nếu như video hắn ta với Chử Thần đánh nhau truyền lên mạng, sẽ ầm ĩ đến độ giới giải trí không phải giới giải trí nữa.
Phải biết là chống lưng đằng sau Chử Thần là Chử Cao Lương và Long Thiên Tư, đôi vợ chồng này có quyền có thế, ở trên thương trường làm gì cũng thuận lợi. Nếu bị người ta phát hiện người thừa kế nhà họ Chử bị đánh ở trên đường, nói nhẹ nhàng thì có thể là trẻ con đánh nhau, nhưng bọn họ dù gì cũng không phải là trẻ con thật, họ là những gia chủ tương lai của Chử gia và Nhiêu gia, nếu như hai nhà bất hòa, chuyện này cũng có thể bị đưa lên.
Chuyện này mà nổi lên là rất kinh khủng luôn, doanh nhân nào mà không coi trọng lợi nhuận, thương nhân nào dám đắc tội Chử gia với Long gia? Đến khi đó không còn là vấn đề fans mắng chửi nữa, dư luận có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Nhiêu gia, thật sự có thể gây ra thiệt hại nặng nề!
Nhan Tụ hít một hơi, thầm nghĩ Chử Thần đúng thật sự không chịu thua kém.
Đằng sau truyền đến tiếng hít thở khó khăn và tiếng bước chân nặng nề.
Rõ ràng Nhiêu Chính Kỳ cũng nhận thức được lợi và hại của vấn đề này, đã đuổi đến đây, Nhan Tụ hạ mi xuống, nhìn đến điện thoại của mình đang hiển thị tên Nhiêu Chính Kỳ. May mà cậu lanh trí, lúc chạy đã tắt tiếng đi, cậu quỳ phía sau một cái thùng rác bốc mùi, không động đậy, cảm thấy bản thân cứ như đang chơi trò giết gà.
"艹!"Nhiêu Chính Kỳ gọi điện thoại cũng không thể khiến Nhan Tụ lộ ra, đứng ở chỗ không xa mắng một tiếng, mặt mũi tím bầm, môi dưới với mũi còn có máu, trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, phảng phất như thần chết đến vào lúc nửa đêm.
Quanh quẩn một chỗ được ba phút, Nhiêu Chính Kỳ mới như muốn từ bỏ, từ trong con hẻm đi ra.
Bên chân quỳ xuống của Nhan Tụ có hơi tê, cậu bật điện thoại lên, vào bản đồ xem về khách sạn của đoàn phim thế nào, chầm chậm từ góc tường đi ra, lập tức bị thân hình cao lớn đứng trong bóng tối dọa cho toát mồ hôi.
Lùi lại hai bước, nhìn rõ đối phương: "Chử.....Thần?"
Nhiêu Chính Kỳ mặc dù bị đánh chảy máu, nhưng Chử Thần cũng không tốt gì, khóe miệng bị thương, khóe mắt bầm lên, khăn quàng cổ cũng không biết vứt ở chỗ nào rồi.
Nhan Tụ mua chút thuốc, vốn muốn mang vào nhà xe di dộng, nhưng nghĩ đến con vẫn còn ở bên trong, cả người anh lại toàn mùi rượu, liền đưa anh về khách sạn, đội mũ với che mặt kĩ cho anh, trên đường về phòng, lúc lấy tăm bông bôi thuốc cho anh, Chử Thần đều nhìn cậu.
Anh từ trước đến nay luôn giữ thói quen giữ im lặng, khi còn đi học cũng như thế này, chỉ có khi bị Nhan Tụ khiêu khích mới nói nhiều thêm mấy câu. Nhan Tụ nhìn anh mấy lần, phát hiện nét mặt anh lạnh lùng, ánh mắt ngày càng âm trầm, có hơi không thoải mái: "Ngủ hả?"
Không biết Chử Thần ban đầu bổ não ra là được cậu thích có cảm nhận gì, nhưng bây giờ, Nhan Tụ chỉ cần nghĩ tới Chử Thần tự hiểu nhầm còn âm thầm đáp lại đoạn tình cảm này, chỉ thấy khó xử, không biết nên dùng thái độ như thế nào với anh.
Chử Thần hạ mí mắt, Nhan Tụ thu dọn thuốc, nói: "Chín giờ ngày mai mới vào đoàn, bảy giờ sáng đưa cậu về xe có được không?"
Chử Thần vẫn không nói chuyện.
Nhan Tụ bèn tự mình chủ trương nói: "Cứ thế đi, cậu tắm trước đi, tôi tìm áo ngủ cho cậu."
Đồ ngủ của Nhan Tụ mặc lên trên người anh rõ ràng ngắn mất một đoạn, nhưng sau khi tắm xong có lẽ là bị hơi nóng hun cho, mặt anh đỏ lên, nằm trên giường cái là ngủ.
Nhan Tụ nằm bên cạnh anh trằn trọc. Thường thì hai người ngủ chung một giường, Nhan Tụ luôn đẩy mạnh anh ra ngoài, bây giờ lại co lại ở một chỗ nhỏ bé, sợ chọc đến anh.
Bản thân có lẽ là có sai, nhưng lỗi của Chử Thần to hơn kìa, nhưng nếu như Chử Thần thật sự muốn chỉnh cậu, không quan tâm là cậu có sai hay không tội này cậu vẫn phải gánh lấy.
Nhiêu Chính Kỳ cái tên miệng quạ đen này! ! !
Một ván cờ hay chính là bị bản thân đánh chết không thành?
Sao lại cứ xuôi theo ý của Nhiều Chính Kỳ, thật sự biến thành cậu 'lừa gạt' tình cảm của Chử Thần chứ?
Nhan Tụ thiêm thiếp đi đương muốn ngủ, người bên cạnh đột nhiên tỉnh lại, anh giống như đang trong tư thế cảnh giác như mọi khi, khoảnh khắc mở mắt ra trông có vẻ rất tỉnh táo.
Cơn buồn ngủ của Nhan Tụ bị dọa chạy mất một nửa, nhìn chằm chằm vào anh.
Ba giây sau, cậu nhận ra Chử Thần lại mộng du rồi.
Đối phương vươn tay ôm cậu sang, áp trán mình vào trán cậu, chạm mũi với cậu, mắt nhìn cậu không chớp lấy một cái.
"Chử Thần......"
Chử Thần dán môi mình lên môi cậu, Nhan Tụ ngay lập tức trợn tròn mắt.
Sức của nam nhân khi mất ý thức vô cùng lớn, cậu có đẩy thế nào cũng không tách ra được. Miệng của Chử Thần giống như cái nam châm, miệng Nhan Tụ chính là nơi bị nó hút lấy, Nhan Tụ gần như không làm cách nào mà hít thở được, nam nhân trở mình đè lên, như trong giấc mơ không kiêng dè gì với cậu.
Nhan Tụ không dễ gì hít thở lại, lập tức gọi: "Chử Thần! Cậu làm cái gì? Điên rồi à? Cậu tỉnh lại cho tôi! !"
Môi Chử Thần rời khỏi tai cậu, lần nữa đối mắt với cậu, cổ tay Nhan Tụ bị anh giữ chặt để trên đầu, mở tròn hai mắt, cánh môi đỏ lên vì bị gặm cắn run rẩy, nói: "Cậu vẫn muốn quay về ngày trước à?"
"Không."
"Nhưng, nhưng chúng ta đã nói sau này ly hôn không phải sao?"
Chử Thầm hôn cái lên môi cậu, thấp giọng nói: "Không."
"? ? ?."
Chử Thần lại bổ nhào lên, Nhan Tụ buông tay ra, nắm lấy điện thoại, khi đầu anh đang dán vào quần áo mình, cuối cùng cũng tìm thấy một bài chuông báo điện thoại cực kì ồn ào, cậu mở lớn âm lượng, trực tiếp dán sát vào bên tai Chử Thần.
Chử Thần nhanh chóng quay đầu muốn trốn, Nhan Tụ cầm điện thoại dí sát vào tai anh, thẳng đến khi đuổi anh xuống giường,
Chử Thần quỳ ở dưới sàn dựa vào đầu giường, bịt tai mình lại, tim Nhan Tụ đập thình thịch, một tay chỉnh áo ngủ ngay ngắn, lúc cài cúc áo mới phát hiện bị bật mất hai cái, chỉ đành mặc kệ.
Chử Thần bị ồn tỉnh lại.
Khẽ cau mày nhìn về phía cậu, không hểu cậu đang làm gì.
Nhan Tụ tắt tiếng chuông điện thoại đi, nói: "Bây giờ thì thừa nhận chưa? Cậu mộng du thật, nhìn cúc áo của tôi bị cậu giật bắn đi mất rồi này!"
Đâu chỉ có cúc áo, hai má Nhan Tụ đỏ bừng, môi bị cắn chảy máu, dấu đỏ ở quanh cổ và xương quai xanh, sắc mặt Chử Thần thay đổi mấy lần, quay mặt đi.
Nhan Tụ nói: "Không cần nhìn nữa, chính là cậu làm đấy! Trong phòng này chỉ có hai người chúng ta thôi."
Chử Thần nghi ngờ không thôi.
Nhan Tụ nhảy xuống giường, Chử Thần lập tức đứng lên quay lưng lại, tâm trạng Nhan Tụ bỗng tốt lên, đưa tay ra chọc chọc anh: "Bây giờ cậu còn thấy tôi lừa gạt tình cảm của cậu không?"
Tai Chử Thần đỏ lên, hất tay cậu ra.
Nhan Tụ đứng đằng sau anh, đề nghị: "Chúng ta quên chuyện này đi, được không?"
Cậu chắc chắn Chử Thần sẽ đồng ý, dù sao thì bây giờ người mất mặt là anh, đuối lý cũng là anh, nếu vẫn cứ cắn chết không buông, vậy chính là rất không cần mặt mũi nữa rồi.
Nhưng phản ứng của Chử Thần lại nằm ngoài dự liệu: "Không được."
Nhan Tụ không thể tin được: "Tại sao?"
"Vì không công bằng." Chử Thần quay người lại, mặt không có biểu cảm gì nói: "Tôi đã giúp cậu để con theo họ của cậu rồi, ban đầu đã nói là sẽ chuyển ra ngoài, kết quả là chẳng làm được, đến hôm nay tôi với người nhà của tôi đều đã có tình cảm với con rồi, cậu nói ly hôn là ly hôn, nói để nó theo ai thì theo người đó, có thể được à?"
Nhan Tụ ngàn lần vạn lần không ngờ đến anh tự dưng đi nuốt lời, không kịp trở tay, hốt hoảng nói: "Nhưng chúng ta đã thống nhất ngay từ đầu rồi mà."
"Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi."
Nhan Tụ nhịn cơn tức giận trong cổ họng, mạnh mẽ bình tĩnh lại: "Cậu chắc không phải là thích tôi, không muốn ly hôn đó chứ?"
Sắc mặt Chử Thần căng thẳng, tiến lên một bước: "Không phải không ly hôn, chỉ là con theo ai cần phải nói cho rõ ràng."
"Đương nhiên là theo tôi."
"Lý do đâu?"
"Tôi sinh con đấy!"
"Nhưng bây giờ cậu với con đều là tôi nuôi."
Nhan Tụ ghét nhất cảm giác bị người khác nắm thóp: "Cậu định thế nào?"
Chử Thần như đang do dự chuyện gì, tránh né vấn đề này: "Muộn như này rồi, ngủ đã."
Anh đi qua Nhan Tụ lên giường nằm xuống, Nhan Tụ leo lên theo. Bây giờ Chử Thần đã quang mình chính đại cướp con với cậu rồi, cậu làm sao có thể ngủ được, lăn qua lộn lại một lúc, đưa tay ra đẩy Chử Thần: "Cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Chử Thần trừng mắt nhìn cậu, lại chậm rãi ngoảnh mặt đi, mãi lâu sau, giống như là đã nghĩ ra cái gì: "Sinh thêm một đứa nữa, theo họ của tôi."
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Không biết xấu hổ, nói chuyện muốn ngủ với vợ thẳng tuột ra thế à →_→
-----------------------------------
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro