Ngoại truyện 2 - Sau khi kết hôn
Ngoại truyện – Sau khi kết hôn
Chương 95: Ngọt ngào, ngọt ngào cái em gái ngươi |1|
"Tần Tử Kỳ! Con còn không đi làm bài tập về nhà mà cứ ở đây coi hoạt hình thì ba sẽ đánh con!" Tần Khai Dịch gào thét về phía bóng dáng nho nhỏ đang ngồi trên sa lông.
"..." Tần Tử Kỳ yên lặng, đáng thương quay đầu nhìn về phía Tần Khai Dịch.
"Không được dùng loại ánh mắt này nhìn ba!" Tần Khai Dịch sparta: "Con cho là con vờ đáng yêu, tội nghiệp là qua chuyện sao? Nằm mơ đi!"
"Ba..." Đôi mắt Tần Tử Kỳ mở to, tràn ngập nước mắt: "Chỉ coi một tí thôi cũng không được sao?"
"Không được!" Tần Khai Dịch chống lại tuyệt chiêu mắt to của Tần Tử Kỳ.
"..." Tần Tử Kỳ an tĩnh một hồi, sau đó giống như một bé động vật nho nhỏ cuộn thành một cụm. Trong miệng còn lầm bầm lầu bầu: "Con biết mà... ba ba không thương con."
"..." Tần Khai Dịch – đừng cứ lúc nào cũng dùng chiêu này được không?
"Hu hu hu." Tần Tử Kỳ vốn nhỏ gầy, thân thể so với bạn cùng tuổi càng thêm đơn bạc, bộ dạng của hắn lại đáng yêu. Mỗi lần rơm rớm nước mắt đều làm người khác nhìn mà thương cảm...
Nhưng Tần Khai Dịch sẽ mềm lòng sao? Không... hắn sẽ không! Nếu hắn mềm lòng thêm một lần nữa, hắn sẽ đi nói chuyện phiếm với giáo viên chủ nhiệm của Tần Tử Kỳ!
"Ba đã nói với con." Tần Khai Dịch kiềm nén nói: "Con không làm bài tập thì bị mời phụ huynh. Thế thì ba sẽ không thương con nữa."
"Bài tập đơn giản thế còn cần phải làm sao." Tần Tử Kỳ nhỏ giọng than thở, âm thanh kia không lớn không nhỏ lại vừa vặn bị Tần Khai Dịch nghe thấy.
"... Đơn giản sao con còn không đi làm!!!" Tần Khai Dịch nóng nảy: "Ba đếm đến ba. Nếu con còn nhiều lời vô nghĩa ba liền đánh mông con! Ba nói được làm được!"
"..." Tần Tử Kỳ thỏa hiệp. Nước mắt ngay lập tức biến mất, mặt không đổi sắc nhìn Tần Khai Dịch một cái, quay người rời đi. Nhìn bộ dạng kia thấy thế nào cũng y chang Thẩm Phi Tiếu.
"... Đờ phắc... Thẩm Phi Tiếu, cậu ra nhìn con cậu này, đều là do cậu cứ nuông chiều nó!" Tần Khai Dịch trực tiếp vọt vào thư phòng điên cuồng lắc người nào đó đang làm việc: "Là do cậu... do cậu hết."
"..." Thẩm Phi Tiếu rất là bình tĩnh đưa tay đẩy đẩy mắt kính. Sau một lát mới sờ sờ vuốt lông Tần Khai Dịch: "Ngoan... đừng so đo với con nít làm gì."
"..." Tần Khai Dịch nhất thời có loại xúc động muốn giết người.
"Tần Tử Kỳ, cháu lại chọc giận ba cháu nữa sao." Thẩm Phi Tiếu thấy biểu tình Tần Khai Dịch quá mức dữ tợn, đành phải đi qua phòng Tần Tử Kỳ nói: "Cháu sau này đừng hòng được xem hoạt hình nữa."
"Cái gì?" Tần Tử Kỳ thét chói tai: "Chú, sao chú lại có thể cùng ba cháu thông đồng làm bậy. Tháng nào ba chẳng có vài ngày như vậy!"
"..." Hô hấp Tần Khai Dịch cứng lại: "Tần Tử Kỳ... đồ con rùa nhà con... con dám!"
"..." Thẩm Phi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu. Bây giờ hắn thật sự không biết nên xử lý thế nào. Nghĩ nửa ngày, thôi thì cứ kệ hai cha con họ cãi nhau đi. Mình vẫn nên đi giải quyết hết công việc rồi nói sau.
Tần Tử Kỳ là đứa trẻ mà Thẩm Phi Tiếu nhận nuôi từ cô nhi viện. Trước 5 tuổi vẫn do mẹ Tần Khai Dịch chăm sóc, cho đến khi đi mẫu giáo Tần Khai Dịch mới đưa nó về sống chung với mình và Thẩm Phi Tiếu.
Vì khi bé luôn ở cô nhi viện nên thân thể Tần Tử Kỳ so với mấy đứa trẻ cùng trang lứa kém cỏi hơn, nhưng tính cách tuyệt đối không quái gở. Ngoại trừ hai ngày đầu còn có chút sợ người lạ, sau khi biết rõ tính tình Tần Khai Dịch thì liền triệt để xoay người, nông nô ca xướng, đem Tần Khai Dịch ăn gắt gao.
Mới đầu Thẩm Phi Tiếu còn suy xét nuông chiều quá đối với con trẻ sẽ ảnh hưởng không tốt. Nhưng sau lại thấy bộ dạng Tần Khai Dịch đau lòng, liền không quản nữa. Cho đến khi ―
"Làm sao bây giờ?" Cả năm rồi mà Tần Khai Dịch vẫn không có biện pháp đối với chút trò trẻ con này. Đúng là Tần Khai Dịch đối với chuyện nuôi nấng trẻ con có thể nói là dốt đặc cán mai.
Khóe miệng Thẩm Phi Tiếu không dấu vết nâng lên một độ cong: "Nó biết anh sẽ không làm gì nó. Anh thật sự muốn dạy nó một bài học sao?"
"Vô nghĩa." Tần Khai Dịch tức giận: "Nếu cứ như vậy đừng mong sau này ai quản được nó."
"Được rồi, vậy cứ để tôi đi. Anh về nhà mẹ ở hai ngày, cam đoan không được nhúng tay, được chứ?" Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch một cái: "Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tôi cam đoan khi anh về nó sẽ ngoan ngoãn."
"... Cậu không được đánh nó." Tần Khai Dịch tuy luôn mồm nói muốn đánh Tần Tử Kỳ, nhưng lại chưa bao giờ động tay. Hắn biết giáo dục con trẻ không thể dùng bạo lực, nên có chút lo lắng Thẩm Phi Tiếu có thể thương tổn đến đứa trẻ ― Những thủ đoạn đó của Thẩm Phi Tiếu, nếu dùng trên người Tần Tử Kỳ chắc chắn nó sẽ không chịu nổi.
"Tôi biết." Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua cửa phòng khẽ hé ra một khe cửa nhỏ. Hắn tươi cười an ủi Tần Khai Dịch: "Tôi cam đoan sẽ không đánh nó."
"Được rồi." Tần Khai Dịch do dự hồi lâu mới đáp ứng. Vừa lúc hắn định về nhà thăm ba mẹ, còn không an tâm để Tần Tử Kỳ ở nhà một mình không có ai trông: "Ờ."
Thẩm Phi Tiếu nheo mắt lại, cười cười: "Vậy anh đi tắm trước đi, tôi còn có chút việc."
"Được." Tần Khai Dịch chậm rãi đi vào WC.
Thừa dịp hắn đi WC, làm bộ đang làm bài tập – Tần Tử Kỳ nhanh chóng vọt ra ngoài. Biểu tình cực kỳ khẩn trương nhìn Thẩm Phi Tiếu ngồi trên sa lông trong phòng khách. Gương mặt non nớt, hốc mắt đỏ lên: "Chú... chú kêu ba tôi đi đâu?"
"Cháu không phải đã nghe thấy hết sao?" Thẩm Phi Tiếu cầm lấy một tờ báo, không nóng không lạnh nói: "Ba cháu chuẩn bị đi rồi."
"... Đi đâu?" Tần Tử Kỳ dù ở trong phòng nghe hết mọi chuyện, nhưng chỉ hiểu được sơ sơ. Hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ, nước mắt tràn mi: "Ba muốn đi đâu?"
"... Anh ấy đi đâu thì liên quan gì đến cháu?" Thẩm Phi Tiếu thả tờ báo xuống, mặt không đổi sắc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đau khổ của Tần Tử Kỳ ― Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Tần Khai Dịch biết, hắn vô cùng không thích đứa bé trước mắt này.
Đồ vật của hắn sao lại phải chia sẻ với người khác? Mà người được vinh dự này một chút cảm kích cũng không có? Nếu không phải cần dùng đến cái thứ mang tên gia đình này để ổn định Tần Khai Dịch thì Thẩm Phi Tiếu đã không để ý đá tên nhóc Tần Tử Kỳ này ra khỏi nhà.
Con nít đối với rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, nhưng lại có cảm giác rất nhạy bén đối với người có ác ý với mình. Ngày đầu tiên bước vào ngôi nhà này, Tần Tử Kỳ đã biết người nam nhân được gọi là chú này không hề thích mình. Nhưng hiện tại hắn lại không cố kỵ nhiều như vậy, hắn thật sự rất sợ Tần Khai Dịch không cần mình nữa.
"Tần Tử Kỳ." Thẩm Phi Tiếu thờ ơ, tháo kính xuống xoa xoa khoé mắt: "Ba ba cháu thương cháu, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều thương cháu."
"..." Tần Tử Kỳ cắn răng.
"Được rồi, đừng vờ vịt trước mặt chú." Thẩm Phi Tiếu có chút phiền chán ― Hắn rất chán ghét Tần Khai Dịch mềm lòng với người khác. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn đánh gãy chân Tần Khai Dịch không để cho bất luận người nào nhìn thấy Tần Khai Dịch. Nhưng xét đến nhiều nguyên nhân, Thẩm Phi Tiếu không thể không nhẫn. Nhưng hắn nhẫn được Tần Khai Dịch, không có nghĩa là hắn nguyện ý đi nhịn người khác.
Tần Tử Kỳ biết mình không chiếm được lợi lộc gì từ Thẩm Phi Tiếu nên không giãy giụa nữa. Hắn lạch bạch kéo dép chạy về phòng mình, bộ dạng đáng thương hề hề kia nếu Tần Khai Dịch thấy được không biết chừng sẽ lao vào ôm an ủi một phen.
Tần Khai Dịch đúng thật là người mềm lòng.
Sau khi tắm xong, Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu vẫn còn ngồi trong phòng khách, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao cậu không đi phòng sách?"
"Xem báo, tiện thể nghỉ ngơi một chút." Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch chỉ có một cái khăn tắm quấn quanh hông, ánh mắt tối sầm lại.
"À." Tần Khai Dịch ngây ngốc lên tiếng, không chút ý thức được ánh mắt Thẩm Phi Tiếu có cái gì không ổn, đến bên cạnh Thẩm Phi Tiếu ngồi xuống.
"Để tôi." Thẩm Phi Tiếu cầm lấy cái khăn mặt từ tay Tần Khai Dịch, tinh tế lau mái tóc ướt sũng của Tần Khai Dịch. Hắn vừa lau, vừa vờ như vu vơ hỏi: "Mai đi?"
"A." Tần Khai Dịch thoải mái nheo mắt lại: "Tần Tử Kỳ..."
"Không sao đâu." Trong giọng Thẩm Phi Tiếu giấu giếm một tia không kiên nhẫn. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Khai Dịch: "Thoải mái?"
"Thoải mái." Tần Khai Dịch thành thật đáp. Hắn tựa vào người Thẩm Phi Tiếu, hoàn toàn không muốn động đậy, tựa như một chú mèo lười nhác.
"Về phòng thôi." Thẩm Phi Tiếu thấy bộ dạng này của Tần Khai Dịch cũng không kiềm chế được. Hắn trực tiếp bế Tần Khai Dịch lên, đá văng cửa phòng đi vào.
"Nè, Tử Kỳ còn chưa ngủ đâu." Tuy là chồng chồng lâu năm, nhưng Tần Khai Dịch vẫn có chút ngượng ngùng. Hắn ho khan hai tiếng ra vẻ trấn định: "Hai ngày trước không phải mới làm qua sao?"
"Anh chuẩn bị đi rồi." Thẩm Phi Tiếu trực tiếp không để ý đến Tần Khai Dịch đang ngượng ngùng. Hắn từ trên cao nhìn xuống Tần Khai Dịch, đôi môi men theo cần cổ Tần Khai Dịch bắt đầu di động, giọng điệu mơ hồ: "Không cho tôi làm một lần sao?"
Xem ra Tần Khai Dịch cũng không biết nên cự tuyệt thế nào, hắn nằm ngửa ở trên giường tiếp nhận an ủi của Thẩm Phi Tiếu, ngại ngùng ngược lại dần dần biến mất.
Thẩm Phi Tiếu trước khi làm còn làm tiền diễn, hắn không hy vọng thương tổn đến Tần Khai Dịch.
Tần Khai Dịch thầm hít một hơi, thật sự nhịn không được nói với Thẩm Phi Tiếu: "Trực tiếp vào đi."
"Ừa." Thẩm Phi Tiếu tràn đầy ý cười, sau đó từng chút một xâm nhập vào thân thể Tần Khai Dịch.
Bị làm đến mơ hồ Tần Khai Dịch không nhìn thấy cánh cửa vốn dĩ đang đóng chặt lại hé ra một khe nho nhỏ. Trong khe hở lộ ra một đôi mắt khiếp sợ.
Thẩm Phi Tiếu dường như cảm giác có người nhìn. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, trực tiếp cúi đầu nói nhỏ với Tần Khai Dịch đang thở hổn hển: "Sinh cho tôi một đứa đi."
"Hả?" Tần Khai Dịch khẽ mở mắt ra, miệng không tự chủ được kêu lên: "Thẩm Phi Tiếu... cậu điên... A, cậu điên rồi... nhẹ, nhẹ thôi... A, sâu quá..."
"Nói... anh sẽ sinh cho tôi một đứa con." Thẩm Phi Tiếu kịch liệt va chạm vào chỗ mềm mại nhất trong thân thể Tần Khai Dịch, cho đến khi bức Tần Khai Dịch khóc lên.
"Tôi sinh, tôi sinh... Cậu nhẹ thôi, nhẹ thôi." Tần Khai Dịch nức nở khóc thét.
Mà khe cửa kia, vào lúc này lại nhẹ nhàng khép lại —
Chương 96: Ngọt ngào, ngọt ngào cái em gái ngươi |2|
Tần Khai Dịch vẫn luôn cho rằng giáo dục trẻ con chính là chuyện vô cùng quan trọng.
Hắn giao Tần Tử Kỳ cho Thẩm Phi Tiếu, ngày hôm sau rất không có tiền đồ mà hối hận. Tính cách Thẩm Phi Tiếu sao hắn lại không rõ, nhìn qua thì thấy dễ ở chung đấy nhưng thực chất lại rất cực đoan. Tính cách như thế thì làm sao dạy dỗ được con trẻ, Tần Khai Dịch ngược lại rất kỳ quái.
Nếu không phải mình không dạy được cái tên nhóc Tần Tử Kỳ, sao lại trong lúc nhất thời đồng ý với đề nghị của Thẩm Phi Tiếu?
Càng nghĩ càng thấy bất an, Tần Khai Dịch nhoi hai ngày liền vô cùng lo lắng trở về nhà.
Bà Tần còn đang không hiểu sao cháu mình lại không về chung với con trai, chỉ thấy con không nói gì liền chuẩn bị đi, giọng nghi hoặc hỏi: "Tiểu Dịch, Tử Kỳ không phải là đã xảy ra chuyện gì đi?"
"Không ạ." Tần Khai Dịch yên lặng vì giác quan sắc bén của mẹ mà lau mồ hôi lạnh.
"Thật sao?" Bà Tần nhìn Tần Khai Dịch một cái. Dừng một chút nhưng không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Đừng đi vội, để mẹ làm trứng luộc trà cho Tử Kỳ. Thằng bé thích nhất món này, bên ngoài bán không hợp vệ sinh, ăn nhiều dễ bệnh."
"Dạ." Tần Khai Dịch không từ chối.
Sau hai ngày ở nhà mẹ, Tần Khai Dịch mang hai bao trứng trở về.
Khi về đến nhà lại ngoài ý muốn không thấy Tần Tử Kỳ, mà chỉ thấy Thẩm Phi Tiếu đang mặt than ngồi trên sa lông xem TV. Tần Khai Dịch nghĩ nghĩ: hôm nay là thứ bảy mà, Tần Tử Kỳ không cần đến trường, không ở nhà thì đi đâu đây?
Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch trở về, biểu tình có chút kinh ngạc. Hắn thả điều khiển TV xuống, quay đầu nhìn Tần Khai Dịch: "Sao lại về sớm thế, sao không ở chơi thêm vài ngày?"
"A, tôi lo cho Tử Kỳ." Tần Khai Dịch không hề biết tâm tư đen tối của Thẩm Phi Tiếu, trực tiếp hỏi: "Thằng bé đâu?"
"Bỏ nhà ra đi rồi." Thẩm Phi Tiếu mặt than nói lời làm Tần Khai Dịch há to miệng. Hắn cầm lấy túi trứng trên tay Tần Khai Dịch, nhàn nhã lột ăn.
"Cái gì???" Tần Khai Dịch thét chói tai: "Cậu nói cái gì??"
"Sao?" Thẩm Phi Tiếu rất thích món trứng luộc trà của mẹ Tần Khai Dịch làm. Hắn ăn một quả vẫn không hết thèm, tấn công tiếp quả thứ hai.
"Sao? Sao sao cái đầu cậu!!" Tần Khai Dịch nhìn bộ dạng Thẩm Phi Tiếu nhàn nhã quả thực tưởng như Thẩm Phi Tiếu nói giỡn. Nhưng với tính cách của Thẩm Phi Tiếu — chuyện này tuyệt đối không phải giỡn chơi!
"Bỏ nhà ra đi là sao?" Tần Khai Dịch bất đắc dĩ nhìn Thẩm Phi Tiếu: "Đừng nói là cậu đã nói gì với nó đi? Thẩm Phi Tiếu, cậu đã lớn rồi đừng có so đo với một đứa con nít chứ..."
"Tôi thật sự không nói gì hết." Thẩm Phi Tiếu lộ ra dáng vẻ uất ức: "Sao anh lại trách tôi."
"..." Tần Khai Dịch bất đắc dĩ, hắn thở dài: "Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Thấy anh không quan tâm nó nữa, nên nói ôm túi chạy đi mất." Thẩm Phi Tiếu diệt gọn một quả nữa mới rút khăn giấy lau khóe miệng cùng ngón tay: "Còn không phải do anh quá nuông chiều nó hay sao."
"..." Tần Khai Dịch hết chỗ nói rồi. Hắn quả thật chiều Tần Tử Kỳ, nhưng cũng không thể chiều chuộng đến mức có thể khoan dung nó đến nông nỗi tùy tiện bỏ nhà ra đi.
"Sao cậu không tìm nó? Mấy ngày rồi?" Tần Khai Dịch nghĩ đến đây liền nôn nóng: "Thẩm Phi Tiếu, cậu có thể đừng ấu trĩ có được không. Thằng bé mới 5 tuổi thôi, nó bỏ nhà đi sao cậu không đi tìm nó, cũng không cho tôi biết? Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì không hay, tôi..."
Dù sao nó cũng không phải con của anh, nếu anh thật sự thích con nít, anh có thể thụ tinh nhân tạo sinh một đứa. Thẩm Phi Tiếu không dám nói những lời này thành tiếng, hắn biết với tính tình của Tần Khai Dịch nếu hắn thực sự nói những lời này nhất định sẽ chọc giận Tần Khai Dịch.
"Cậu nói gì đi chứ." Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu trầm mặc, còn tưởng rằng hắn chột dạ, thật sự là giận đến tức thở.
"Ai nói tôi không tìm nó." Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch một cái, bất đắc dĩ nói.
"... A?" Tần Khai Dịch sửng sốt.
"Tôi tìm thấy nó, nhưng không định mang nó về nhà." Thẩm Phi Tiếu vươn tay kéo Tần Khai Dịch vào ngực mình: "Biết anh thương nó, tôi cũng biết chừng mực. Nếu lần này không nghiêm trị nó, lần sau nó lại bỏ nhà nữa thì làm sao đây?"
"..." Tần Khai Dịch chần chờ một chút: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật." Thẩm Phi Tiếu sờ sờ đầu Tần Khai Dịch đầu, vẻ mặt sủng nịch: "Anh đi tắm trước đi, nghỉ ngơi một chút. Tôi đi đón nó về, được chưa?"
"... Ừ." Tần Khai Dịch thấy bộ dạng này của Thẩm Phi Tiếu cũng không nói gì nữa, cứ như vậy đồng ý.
Thẩm Phi Tiếu cầm áo khoác đi đến cửa. Hắn vừa ra khỏi cửa liền gọi điện thoại, hỏi nơi Tần Tử Kỳ đến liền lái xe đi.
Tần Tử Kỳ rời nhà trốn đi đến tiếng thứ hai đã bị người của Thẩm Phi Tiếu tìm ra. Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không kêu người mang Tần Tử Kỳ về. Hắn vốn không thích Tần Tử Kỳ, cơ hội được dạy dỗ tên nhóc ranh này làm sao hắn có thể bỏ qua.
Một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi ra ngoài một mình đương nhiên vô cùng nguy hiểm. Thẩm Phi Tiếu cũng biết nếu Tần Tử Kỳ thật sự xảy ra chuyện gì, Tần Khai Dịch khẳng định sẽ không tha cho mình, vì thế trực tiếp gọi người âm thầm bảo hộ Tần Tử Kỳ. Nhưng cũng dặn dò những người đó — không được giúp đỡ Tần Tử Kỳ.
Hắn muốn nhìn xem, Tần Tử Kỳ có thể làm được gì.
Vốn định dạy cho Tần Tử Kỳ một trận nhớ đời nhưng lại vì Tần Khai Dịch đột nhiên trở về bị hoãn lại. Tâm trạng Thẩm Phi Tiếu đương nhiên không vui.
Nhưng tâm trạng trời đầy mây bảo trì cho đến khi nhìn thấy Tần Tử Kỳ mặt đầy tịch liêu mới chuyển sắc.
"Tần Tử Kỳ." Thẩm Phi Tiếu châm một điếu thuốc. Hắn rất ít khi hút thuốc trước mặt Tần Khai Dịch, dù có hút nhưng cũng đi ra ban công mới hút. Nhưng hiện tại không biết vì sao, hắn lại rất muốn hút thuốc.
Tần Tử Kỳ ôm túi sách cảnh giác nhìn Thẩm Phi Tiếu, quả thực giống như sói con đau khổ bảo hộ lãnh địa của mình.
Không nghĩ tới tùy tiện chọn đại một đứa nhóc, lại có thể chọn đúng nhóc ranh này. Đây là do vấn đề khí thế sao? Thẩm Phi Tiếu nhìn thấy phản ứng của Tần Tử Kỳ lại có chút buồn cười, hắn trực tiếp ngồi xuống bên người Tần Tử Kỳ: "Cháu không định về sao?"
"..." Tần Tử Kỳ cúi đầu, một bộ không muốn nói chuyện.
"Tần Tử Kỳ, thật ra chú vẫn luôn rất ngạc nhiên." Thẩm Phi Tiếu biết tên nhóc này so với Tần Khai Dịch còn thông minh hơn, hắn cũng không cố kỵ, nói thẳng: "Cháu ngoại trừ được ba ba yêu thương, thì còn có tư cách gì làm ra những chuyện làm người phiền chán đây?"
"Tôi ghét chú, tôi ghét chú!" Dù sao cũng chỉ là con nít, Tần Tử Kỳ vừa nghe những lời ác ý của Thẩm Phi Tiếu, mắt liền đỏ hoe: "Sao chú lại làm thế với ba ba, ba ba sẽ không sinh con cho chú đâu!!"
"Sao cháu biết anh ấy sẽ không?" Mắt Thẩm Phi Tiếu lộ ra ý cười: "Tần Tử Kỳ, chú biết cháu cái gì cũng hiểu... Ba ba cháu dễ tính, nhưng chú sẽ không để cho bất cứ ai lợi dụng anh ấy. Cháu trốn nhà đi là muốn ai chú ý đến sao? Chú? Hay ba ba cháu? A... Đừng nói là cháu nghĩ cháu đi rồi thì chúng ta sẽ rất lo lắng đi? Đương nhiên, ba cháu thì có, nhưng cháu nên biết... Chú luôn có cách để ba cháu không cần lo lắng."
"... Chú." Tần Tử Kỳ rốt cuộc hiểu ý đồ Thẩm Phi Tiếu đến đây hôm nay. Thì ra là nói sự tồn tại của mình có cũng được, không có cũng chẳng sao, đúng không?
"Mỗi người đều có thứ muốn nắm lấy." Thẩm Phi Tiếu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tần Tử Kỳ, không biết sao lại cảm thấy rất quen thuộc: "Nhưng không phải mỗi người đều có thể nắm lấy được thứ mình muốn. Chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách... kẻ yếu, cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thứ mình thích bị cướp lấy."
"..." Tần Tử Kỳ không nói. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu đầy lạnh lùng, không biết sao lại thấy vô cùng đáng sợ.
"Cháu còn nhỏ, đương nhiên không thể hiểu được những lời này." Thẩm Phi Tiếu vứt tàn thuốc vào thùng rác, vươn tay ra với Tần Tử Kỳ: "Nhưng trước hết cháu không được làm Tần Khai Dịch tức giận. Tần Tử Kỳ, cháu nên biết, đồ vật ngay cả chú cũng luyến tiếc nếu bị người khác thương tổn, chú sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn bầm thây người kia thành vạn đoạn."
"Chú nói nhiều thế với tôi không phải là muốn nói tôi không được cướp lấy ba ba hay sao." Tần Tử Kỳ trực tiếp ngó lơ, lạnh lùng thốt.
"Thông minh." Thẩm Phi Tiếu cũng không thèm để ý thái độ của Tần Tử Kỳ, hắn vươn tay đẩy đẩy mắt kính: "Nếu đã hiểu, vậy trở về đi. Đương nhiên, chú nói trước — hiện tại tình huống này tuyệt đối là lần cuối cùng, nếu lại có lần sau..."
"Tôi biết." Tần Tử Kỳ cắn răng trả lời Thẩm Phi Tiếu: "Sao ba ba tôi lại có thể thích người như chú chứ!"
"Lúc trước anh ấy cũng không thích chú." Thẩm Phi Tiếu cười nói: "Nhưng chú mặt dày mày dạn dính lấy anh ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có chú, cháu cũng đừng hòng có người ba ba này."
"... Vậy ý chú là tôi nên cám ơn chú?" Tần Tử Kỳ khinh thường: "Không có khả năng."
"Ha." Thẩm Phi Tiếu thắt dây an toàn cho Tần Tử Kỳ: "Cho tới bây giờ chú đều không trông cậy lời cảm oen của cháu."
...
Tần Khai Dịch tắm rửa xong liền nghe thấy tiếng Thẩm Phi Tiếu gõ cửa. Hắn mở cửa, nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu dắt tay Tần Tử Kỳ.
"Tên nhóc ranh nhà mi, còn học thói xấu bỏ nhà ra đi, là ai dạy mi!" Tần Khai Dịch trực tiếp bắt đầu gào thét.
"Là chú nói ba ba không cần con nữa." Hốc mắt Tần Tử Kỳ nháy mắt đỏ lên, hắn kéo kéo góc áo Tần Khai Dịch: "Ba ba không cần con nữa sao?"
"..." Thẩm Phi Tiếu — hắn thật sự quá xem thường lá gan của con sói con này.
"Cái gì?" Tần Khai Dịch nổi giận: "Thẩm Phi Tiếu, cậu dám nói loạn thất bát tao gì với thằng bé hả?!"
"Tôi chỉ nói với nó, nếu nó lại dám bỏ nhà đi, anh sẽ không cần nó nữa." Thẩm Phi Tiếu còn không để tâm đến chút tiểu xiếc này, hắn lạnh lùng nhìn Tần Tử Kỳ: "Cháu nói đúng không, Tần Tử Kỳ?"
"..." Tần Tử Kỳ không nói.
"Ba nói cho con biết, Tần Tử Kỳ. Nếu lần sau con còn dám chạy loạn..."
Âm thanh ồn ào bao phủ cả căn phòng, Thẩm Phi Tiếu lại ngoài ý muốn không hề thấy bất kỳ phản cảm nào.
Nhiều lúc chúng ta lại đối mặt với một khái niệm kỳ quái, nó thậm chí có thể không có hình thái thực tế, chỉ cần có người bên cạnh tâm tình là được.
"Ừm, Tần Khai Dịch." Thẩm Phi Tiếu mở miệng: "Tôi thật sự cảm ơn... lựa chọn lúc trước."
Nếu không nhờ những thủ đoạn đó, có lẽ tôi vĩnh viễn sẽ không thể nắm chặt lấy tay anh.
Năm dài tháng rộng sau này, chúng ta rốt cuộc có thể làm bạn với nhau vượt qua quãng đời dài lâu còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro